Cả đương sự Tân Như Âm ngay từ đầu cũng đồng dạng kích động.
Dù sao điều này có quan hệ với chứng bệnh lâu năm không dứt của nàng, nhưng sau khi thần sắc trên mặt thay đổi vài lần, nàng cắn cắn đôi môi đỏ mọng chần chờ nói:
"Tiền bối rút cuộc là có chuyện gì cần vãn bối hỗ trợ, thẳng thắn nói là được. Chỉ cần không làm trái đạo nghĩa cùng lương tâm, tiểu nữ tử nhất định sẽ đáp ứng."
Khi Tân Như Âm nói điều này, đôi mắt sáng trong suốt nhìn thẳng Hàn Lập, sợ hắn đề xuất một yêu cầu căn bản không thể đáp ứng được.
Hàn Lập thấy bộ dáng cẩn thận của cô gái này, không khỏi hiểu được, cười cười.
Điều này làm cho hắn nhớ tới tình hình khi mình mới bước vào con đường tu hành, đồng dạng cũng thật cẩn thận, sợ bước đi nhầm mà vứt bỏ cái mạng nhỏ.
"Tân đạo hữu không cần khẩn trương như thế, ta chỉ muốn đạo hữu giúp ta chữa trị một món đồ có liên quan đến trận pháp. Chỉ cần có thể phục hồi, ta sẽ đem linh thảo hai tay dâng lên." Hàn Lập thần sắc bình tĩnh nói, không tránh ánh mắt nhìn thẳng của đối phương, bộ dáng với lòng dạ thản nhiên.
Tân Như Âm sau khi nghe xong, có chút bán tín bán nghi.
Nhưng nàng cũng nhẹ nhang thở dài nhẹ nhõm, đồng thời dung mạo kiều diễm tỏa sáng nói:
"Nếu thật sự chỉ là thứ cần chữa trị, điều này đương nhiên không có vấn đề gì! Như Âm nhất định đem hết tài năng, sở học phục hồi, xin tiền bối yên tâm".
Thần sắc nữ tử này nguyên bổn là không nóng không lạnh, nay bỗng nhiên cười tươi, phong tư diễm lệ, làm Hàn Lập cũng không khỏi ngẩn ngơ, thoáng thất thần. Càng không cần nói vị Tề Vân Tiêu đã yêu nàng lâu năm, lúc này sớm đã bị nụ cười mà trở nên si ngốc, không thể thu lại.
Tân Như Âm nhìn ra dị sắc trong mắt Hàn Lập, trên khuôn mặt không khỏi hiện lên nét đỏ ửng, càng làm tăng thêm vài phần phong tình kiều mị.
Hàn Lập lúc này mới ý thức được chính mình có chút thất thố, liền vội vàng thu liễm tâm thần, tiếp tục nói:
"Nói thật, tại hạ tuy biết Tân đạo hữu khẳng định đối với trận pháp có nghiên cứu thâm hậu, nhưng có chữa trị được thứ này hay không, Hàn mỗ trong lòng thật sự cũng không trách. Mà vật kia nguyên không thể di động đi xa, cho nên tại hạ đem nó phục chế thành bản vẽ. Hi vọng đạo hữu có thể dựa theo bản vẻ nhìn ra một chút đạo lý để chữa trị vật ấy".
Hàn Lập nói xong, liền lấy ngọc giản từ trong túi trữ vật ra, giao cho đối phương. Tân Như Âm tiếp nhận nó, lập tức tò mò rót tâm thần vào trong để nhìn xem.
Kết quả thứ trong ngọc giản làm nàng kinh ngạc thất thanh kêu lên:
"Cổ Truyền tống trận?"
Hàn Lập nghe được thanh âm hô lên của đối phương, một tia lo lắng cuối cùng ở trong lòng cũng không cánh mà bay đi.
Trận pháp kia đích thực là Truyền tống trận cổ xưa, như vậy cần phải xem cô gái này có chữa trị được không?
Hàn Lập nghĩ như thế, không khỏi cẩn thận chú ý vẻ mặt lúc này của Tân Như Âm, sợ lộ ra thần sắc khó xử.
Mà Tề Vân Tiêu kia nghe được mấy chữ "cổ truyền tống trận", vẻ mặt cũng ngạc nhiên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Ước chừng thời gian một nén nhang qua đi, Tân Như Âm mới thở dài một hơi, rút cuộc đem tâm thần từ trong ngọc giản thu về.
Sau đó nàng cúi đầu ngẫm nghĩ, trông chốc lát mới ngẩng lên nghiêm chỉnh nói với Hàn Lập:
"Cổ truyền tống trận này thực sự là hàng thật giá thật, vốn dựa vào trình độ của ta thì không thể chữa trị được thứ đã hoàn toàn bị hủy, nhưng chỗ hư hại ở cái này rất ít, chỉ là một góc nhỏ trong đó. Vừa khéo bộ phận trận pháp này là một trong ít loại mà ta đã học qua. Như thế xem ra có nhiều hi vọng phục hồi nó."
Khi Tân Như Âm nói xong lời cuối cùng, trên mặt cũng lộ ra vẻ may mắn.
Hàn Lập nghe xong lời ấy, trong lòng tự nhiên tràn đầy vui mừng, nhưng những lời tiếp theo của đối phương lại đả kích hắn không nhẹ.
"Nhưng loại cổ pháp trận thường không sử dụng nhiều, ta nghiên cứu không quá sâu. Bởi vậy tiền bối phải cho chút thời gian mới có thể hoàn toàn chữa trị được bản vẽ cổ truyền tống trận ở trong ngọc giản này." Tân Như Âm nói tiếp, trên mặt hiện ra một chút ngượng ngùng.
"Đương nhiên có thể, nhưng Tân đạo hữu phỏng chừng phải cần bao nhiêu lâu mới đủ, ta đến lúc đó lại tới là được." Hàn Lập sau khi suy nghĩ một chút miệng đáp lời.
"Chỉ cần thời gian nửa năm, không sai biệt lắm. Dù sao trước kia ta đã nghiên cứu qua một đoạn thời gian." Tân Như Âm không chần chờ nói, xem ra nàng sớm đã ước lượng qua.
"Được rồi, sau nửa năm ta sẽ đến lấy bản vẽ đã được phục hồi, hi vọng Tân cô nương sẽ không làm Hàn mỗ thất vọng." Hàn Lập thấy vậy, mỉm cười gật gật đầu nói.
Sau đó Hàn Lập chính thức đem việc chữa trị Truyền tống trận phó thác cho vị nữ tử trận pháp sư Tân Như Âm này, rồi cùng bọn Tề Vân Tiêu tán gẫu thêm một buổi chiều, sau liền cáo từ.
Trước khi đi, hắn dặn dò hai người vài câu, bảo bọn họ cẩn thận hơn một chút. Tốt nhất là thay đổi chỗ ở, dù sao giết chết vài tên tu sĩ kia, khẳng định sẽ có người đến điều tra hung thủ, mà bọn họ ở phụ cận thật sự rất dễ bị bại lộ.
Hàn Lập lần này nói ra, Tề Vân Tiêu cùng Tân Như Âm hai người liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ khó xử. Cuối cùng đối với đề nghị thay đổi chỗ ở, cũng giữ thái độ không phủ nhận.
Mặc dù Hàn Lập nghĩ rằng điều đó có chút lo lắng kì quái, nhưng cũng không tiện nói thêm gì, liền giá ngự pháp khi bay đi, hướng Việt quốc tiến đến.
Nhất quốc đô thành của Việt quốc chính là Việt Kinh đại danh đỉnh đỉnh.
Nó chẳng những là đại thành đệ nhất Việt quốc, vừa khéo là nơi trung tâm nhất, thông suốt bốn phương tám hướng, là trung tâm trao đổi kinh tế, văn hóa của cả nước.
Mà trong một thành phố như vậy, tự nhiên tấc đất đã trở thành tấc vàng, chẳng những giá tiền phòng ốc hơn mấy lần thành thị bình thường, tuy có những người nguyện ý xuất ra giá cả rất cao nhưng không ai sẵn lòng bán.
Dù sao sống ở trong kinh thành, cũng đã là một loại biểu tượng cho thân phận.
Cả kinh thành Việt quốc bị chia ra bốn khu vực Đông, Tây, Nam, Bắc.
Khu phía Bắc là hoàng thành, tự nhiên sẽ không để cho người ngoài hoàng thất cư ngụ. Mà tương ứng với nó là khu phía Nam, là chỗ ở cho các quan lại lớn nhỏ, tất cả đều phải là người có quan có chức mới có tư cách đi vào. Nếu là một nhà nào đó khi không có ai nhậm chức ở trong triều, thì gia đình này tự nhiên cũng phải ly khai khỏi khu này.