"Chủ nhân cứ việc thi pháp, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt việc hộ pháp cho ngài." Dương Lộc không cần suy nghĩ nói.
"Tốt, vậy thì tìm một nơi phía trước để ta làm việc này đã." Mã Lương nhẹ gật đầu, nhàn nhạt nói.
Vậy nên hai người cùng nhau bay thẳng đến dãy núi khổng lồ ở phía trước.
Sau mấy canh giờ, trên đỉnh của một ngọn núi cực lớn bên trong trung tâm dãy núi, thanh niên áo đen đang nhắm nghiền hai mắt xếp bằng dưới đất, phía trước người có một viên tinh cầu hai màu trắng đen đang chuyển động quay tròn không ngừng, một cái mặt quỷ đỏ như máu theo đó từ từ hiện ra.
Một ngón tay của Mã Lương khẽ điểm nhẹ lên tinh cầu, lập tức làm cho mặt quỷ hiện lên vẻ dữ tợn, bỗng chốc hai con mắt gắt gao nhìn về một hướng nào đó, cũng ngay sau đó phun ra một quang cầu mờ mịt màu đỏ như máu.
Quang cầu này khẽ chớp động một cái rồi lập tức chui thẳng vào giữa hai lông mi Mã Lương.
"Hừ, quả nhiên là hai tên gia hỏa kia đã chạy đến đại lục này. Ồ, nhìn phương hướng của bọn chúng hình như cũng cực kỳ gần Hách Liên Thương Minh kia, chẳng lẽ bọn chúng lại trốn vào trong đó." Mã Lương mở to hai mắt, trên mặt hiện ra một chút ngoài ý muốn.
"Nếu như người của Thương Minh kia muốn mưu đồ quấy rối chủ nhân, chính xác là hoàn toàn có khả năng che chở cho hai tên tiểu bối đã bất kính với ngài kia." Dương Lộc đang đứng ở một bên, hai mắt khẽ đảo, vội vàng nói.
"Nếu là như vậy cũng tốt, vừa vặn có thể giải quyết tất cả bọn chúng cùng một chỗ." Mã Lương cười lạnh một tiếng, sau đó lại há miệng ra, một tiếng “phốc” vang lên, tinh cầu cùng với mặt quỷ hóa thành một đoàn tinh khí hai màu đen trắng bị hút vào trong bụng hắn.
Sau đó thần sắc hắn bỗng ngưng tụ lại, giơ một tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu, lập tức một đoàn ánh sáng vàng kim lóe lên bay lượn lờ, một tiểu nhân có vòng sáng năm màu bảo vệ xung quanh theo đó lăng không hiện ra.
Khuôn mặt tiểu nhân này cũng với Mã Lương hoàn toàn giống hệt nhau, nhưng cơ thể phát sáng óng ánh long lanh giống hệt như lưu ly vậy. Cánh tay nhỏ nhắn của tiểu nhân vỗ nhẹ vào hư không, lập tức một cái phù lục màu vàng kim từ trong cơ thể nó bay thẳng ra, sau đó lượn vòng trong không gian.
Thần sắc của tiểu nhân lưu ly trở nên nghiêm nghị, sau khi hai tay bấm niệm pháp quyết, mười ngón tay luân phiên nhau kích bắn tới tấm phù lục màu vàng kim.
Phù lục này vang lên những tiếng “ông ông”, một hư ảnh màu xám trắng từ trong đó hiện ra.
Khuôn mặt của hư ảnh này là một thanh niên trông tuấn mỹ phi thường, nhưng mà hai mắt lại vô thần, chỉ lặng lặng lơ lửng giữa không trung như vậy, hơn nữa trong cơ thể mơ hồ lại có quang mang hai màu đen trắng tương liên cùng tấm phù lục.
"Tật."
Tiểu nhân lưu ly khẽ quát một tiếng, lời pháp quyết vừa chấm dứt, ánh sáng năm màu bên ngoài thân bỗng nhiên lưu chuyển điên cuồng bất định.
Hư ảnh thanh niên tuấn mỹ sau khi mơ hồ một cái, hai mắt bỗng nhiên trở nên có thần, bay thẳng về một hướng, nhưng mới chỉ bay ra xa được có hơn trăm trượng đã bị quang mang hai màu đen trắng hung hăng kéo ngược trở lại.
"Hặc hặc, rốt cuộc thì mục tiêu của lần hạ giới này cũng đã tìm được rồi. Xem ra không cần đến bao nhiêu thời gian nữa là có thể đơn giản quay trở về Tiên Giới." Vẻ mặt của tiểu nhân lưu ly không nén nổi vui mừng, nhịn không nổi cười ha hả.
Tiếp theo pháp quyết trong tay tiểu nhân bỗng biến đổi, thân hình tiểu nhân cùng với phù lục màu kim sắc và hư ảnh nam tử tuấn mỹ kia, tất cả đều lóe lên rồi biến mất không còn bóng dáng.
Bản thể Mã Lương ở phía dưới lập tức tràn đầy hưng phấn mở to hai mắt, có thể thoải mái mượn một tia thần hồn để cảm ứng vị trí của mục tiêu, điều này thực sự là việc vượt qua ngoài dự kiến của hắn.
"Chúc mừng chủ nhân, trước hết bây giờ chúng ta đi tìm mục tiêu của chủ nhân hay là đi đến Hách Liên Thương Minh kia trước?" Vẻ mặt Dương Lộc cũng trở nên tươi cười nói.
"Đã biết rõ vị trí của mục tiêu này rồi vậy thì cũng không cần phải lo lắng việc hắn sẽ chạy trốn, có lẽ là trước hết cứ đến Hách Liên Thương Minh giải quyết đám gia hỏa dám đối đầu này cho ta, dù sao cũng không biết là sẽ tốn bao nhiêu thời gian cho việc này. Vạn Linh Huyết Tỷ của ta cũng vẫn còn thiếu mấy trận huyết thế lớn nữa mới có thể chính thức
Hoàn thành tế luyện được." Mã Lương suy nghĩ một chút, trên mặt hiện lên nét dữ tợn nói.
Dương Lộc nghe vậy, tự nhiên cũng không có ý kiến gì phản đối.
Vậy nên hai người cùng nhau thi triển độn quang bay thẳng về một hướng nào đó.
Mà tại thời điểm Mã Lương vận dụng tấm phù lục màu vàng kim kia để cảm ứng mục tiêu, trong cấm địa linh thiêng của Linh Tộc, bên dưới một tòa băng phong lớn hơn nghìn trượng bên ngoài tỏa ra ánh sáng màu lam nhè nhẹ, một gã thanh niên tuấn mỹ bị rất nhiều sợi dây xích bùa chú trói chặt, hai mắt đang nhắm nghiền lâm vào tình trạng hôn mê.
Đột nhiên, từ giữa hai đầu lông mày hắn lóe lên một chùm linh văn màu vàng kim, mí mắt đang nhắm chặt cũng khe khẽ động đậy.
"Phanh" một tiếng!
Hư không trước mặt thanh niên tuấn mỹ chấn động, một thân hình tiểu nhân cao hơn một xích mặc áo bào trắng lóe lên hiện ra trên đỉnh băng phong, mặt mũi tràn đầy khẩn trương quay đầu nhìn khắp mọi hướng xung quanh, cuối cùng ánh mắt lóe lên rơi thẳng vào vào khuôn mặt của thanh niên tuấn mỹ.
Sau một lúc lâu, tiểu nhân mặc áo bào trắng vẫn không có phát hiện ra điều gì dị thường, nhưng vẻ kinh nghi trên mặt vẫn không giảm sút, ngược lại sau khi suy nghĩ một chút, một tay bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm nhẩm mấp máy vài câu.
Kết quả chỉ sau một lát, một đạo độn quang trắng hồng từ xa bay đến, sau khi chớp lên một cái, một lão giả mặc áo bào trắng có dung mạo giống hệt tiểu nhân lặng lẽ xuất hiện trước băng phong.
"Có chuyện gì xảy ra mà phải gọi ta tới đây." Lão giả mặc áo bào trắng thần sắc ngưng trọng quay sang hỏi tiểu nhân.
"Vừa xong hình như là có xuất hiện một chút không bình thường, nhưng ta kiểm tra phụ cận xung quanh cấm chế lại không phát hiện được ra điều gì, ngươi ở bên ngoài có thấy việc gì không?" Tiểu nhân nghiêm mặt nói.
"Bên ngoài không có chuyện gì xảy ra cả. Ta một mực canh giữ ở lối vào, nếu có cái gì không đúng thì ta không thể không cảm ứng được." Lão giả mặc áo bào trắng có chút ngoài ý muốn trả lời.
"Nếu như hết thảy đều vô sự thì dị động vừa rồi là chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là hắn đã bị chúng ta triệt để phong ấn chặt chẽ rồi, kể cả thần niệm của hắn cũng khó có khả năng sử dụng." Tiểu nhân lại cau mày hỏi.
"Nếu mà đúng như vậy thì thật sự là có chút cổ quái." Lão giả mặc áo bào trắng cũng không dám có chút khinh thường, vẻ mặt có chút trầm ngâm.
"Ngoại giới gần đây nhất có chuyện lớn gì phát sinh không?" Sau khi ánh mắt tiểu nhân chớp động vài cái, bỗng nhiên hỏi một câu.
"Chuyện lớn? Không có, từ sau khi Ma tộc bị đánh lui, ngoại trừ khu vực phụ cận thế lực Nhân tộc có chút tăng trưởng, còn tất cả các mặt khác đều vẫn như bình thường." Lão giả mặc áo bào trắng vân vê chòm râu, trả lời một cách cực kỳ khẳng định.
Mặc dù vị Linh Vương này thực lực phi phàm, nhưng mà lại cực kỳ ít xuất hiện tại Linh Giới, Hách Liên Thương Minh không biết thực lực chân chính của hắn như thế nào, tất nhiên là không có xếp hắn vào danh sách liên thủ, lại càng không báosự việc Tiên nhân xuất hiện cho hắn.
"Vậy cũng có thể là ta đã đa tâm. Ta sẽ kiểm tra lại cấm chế thêm một lần, nếu quả thực là không có chuyện gì xảy ra thì chắc chỉ là hiểu nhầm." Thần sắc tiểu nhân buông lỏng hơn một chút, khẽ thở ra một hơi nói.
"Tốt, vì cẩn thận để đạt được mục đích, gần đây ta sẽ gia tăng gấp đôi thủ vệ bảo vệ bên ngoài, để phòng ngừa vạn nhất." Sau khi lão giả áo trắng suy nghĩ một chút, cũng trả lời một câu như vậy.
Tiểu nhân nhẹ gật đầu, không nói cái gì nữa một tay bấm niệm pháp quyết, thân hình nổ tung “Phanh” một tiếng, hóa thành từng điểm bạch quang biến mất trong hư không bên cạnh băng phong.
Mà sau khi lão giả mặc áo bào trắng đứng tại chỗ suy nghĩ âm tình bất định một chút, cảm thấy thật sự không có thiếu sót gì mới lắc đầu, hóa thành một đạo độn quang trắng hồng phá không bay đi.
…
"Cái gì, nghi ngờ rằng huyết tế hung ma kia đã đến Phong Nguyên đại luc rồi ư, lại còn chạy thẳng đến bổn minh, cách nơi này chỉ có khoảng nửa tháng lộ trình nữa thôi hả?" Trong đại sảnh Hách Liên Thương Minh, Minh Tôn ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt thoáng cái trở nên đại biến nói với một gã trung niên đang ở trước mặt.
"Không chỉ có như vậy, đệ nhất Thái Thượng Trưởng lão của Giáp Đồn tộc cũng đã bị hắn giết chết rồi. Sau khi chúng ta xác nhận được tin tức này cùng với diện mạo bên ngoài của đối phương, mới dám khẳng định đối phương chính là huyết tế hung ma kia." Nam tử khom người nghiêm nghị trả lời.
"Lãnh địa Giáp Đồn tộc cách nơi này của chúng ta cũng không xa, tại sao đến bây giờ các ngươi mới có được tin tức này." Minh Tôn đang ngồi trên ghế thoáng cái đứng thẳng dậy, sắc mặt âm tình bất định quát hỏi.
"Minh đại nhân, huyết tế hung ma này hành động cực kỳ nhanh chóng một cách lạ thường, nếu không phải là đệ tử của bổn minh nhận được ra hắn trong lúc hắn đang mượn dùng Truyền Tống Trận, chỉ sợ đến tận bây giờ chúng ta vẫn còn chưa biết là hung ma kia đã đến Phong Nguyên đại lục." Nam tử cười khổ một tiếng trả lời.
"Còn tin tức hung ma kia đi thẳng đến bổn minh, có đúng là đã xác thực không?" Minh Tôn lại hỏi.
"Chuyện này có lẽ không sai. Dựa vào lộ tuyến của hắn, trên đường đi ngoại trừ bổn minh ra thì không còn có thế lực lớn nào ngăn cản ở phía trước nữa. Hung ma này hành động như vậy phải chăng là đã biết bổn minh triệu tập lực lượng cường giả để đối phó với hắn?" Sau khi nam tử kia hơi chần chừ một chút mới khẳng định nói.
"Vậy chắc chắn là tin tức của chuyện này đã bị tiết lộ ra ngoài rồi, hơn phân nửa là từ đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão của Giáp Đồn tộc kia. Lúc đầu ta cũng phát ra tin tức để mời hắn, hiện tại nếu hắn đã chết trong tay hung ma này, xem ra là đã bị đối phương sưu hồn rồi. Nếu không thì không còn cách nào giải thích được cử động hiện tại của đối phương." Sau khi Minh Tôn nhăn trán suy nghĩ một lúc lâu, mới âm trầm trả lời.
"Vậy hiện tại phải làm như thế nào mới đúng, mặc dù đã biết được hung ma sẽ đi thẳng tới đây, nhưng nếu muốn tập trung cường giả tới đây thì nửa tháng chắc chắn là không đủ. Không ai có thể ngờ được rằng hung ma kia lại trực tiếp đi thẳng đến bổn minh chứ." Nam tử có vài phần sợ hãi nói.
"Vội cái gì? Nếu như hiện tại đã không còn biện pháp với đối phương, chỉ còn có cách xé nhỏ bổn minh ra, chia làm nhiều tốp nhỏ rút lui, tranh thủ thêm một ít thời gian để chuẩn bị tốt công tác triệu tập cường giả đại lục này." Minh Tôn lại đã có đối sách nói.
"Tạm thời tránh lui?" Nam tử nghe vậy cũng cảm thấy nao nao.
"Bổn minh cùng các tộc khác không giống nhau, không có lượng nhân khẩu tộc nhân to lớn cùng với địa bàn cố định, chỉ cần chuyển sáng thành tối, ta ngược lại lại không biết hung ma sẽ làm như thế nào đối với bổn minh?" Minh Tôn cực kỳ bình tĩnh nói ra.
"Đúng vậy, đây quả là ý kiến hay, thuộc hạ sẽ theo đó an bài việc rút lui." Rốt cuộc nam tử kia cũng bừng tỉnh, cực kỳ vui mừng nói.
"Đừng nóng vội. Ngoại trừ việc rút lui bên ngoài thì ngươi cũng bắt đầu lập tức đưa tin cho các cường giả đã ước hẹn trước kia, để cho tất cả bọn họ đến Minh Sát chi địa Thiên Ngoại Thiên tập hợp. Chỗ đó tử sát khí vô cùng dày đặc, rất thích hợp để bổn minh triệu hoán vài Chân Linh đã cung phụng bấy lâu nay." Minh Tôn đã tính trước, mở miệng phân phó.
"Cùng với hung ma kia giao chiến tại đó là tốt nhất rồi, nhưng đối phương có chắc sẽ đi tới nơi đó không?" Nam tử có vài phần chần chừ hỏi.
"Yên tâm. Ta mời hai người Lục Dực đến làm khách của bổn minh, không phải là để sử dụng lúc này đó sao?" Minh Tôn cười lạnh một tiếng nói.
"Thì ra là thế, thuộc hạ đã hiểu rồi." Nam tử triệt để hiểu được, sau khi khâm phục cúi người hành lễ, lúc này thối lui ra khỏi đại sảnh.
Minh Tôn bước đi qua lại thong thả vài bước, rồi quay trở lại ngồi trên ghế, nhưng mặt mũi biến hóa liên tục dường như là đang suy nghĩ điều gì đó.
Ở bên trong Thanh Nguyên cung tại Nguyên Hợp đảo Nhân Tộc, Hàn Lập đang ngồi xếp bằng trên một khối bồ đoàn, bàn tay đang nâng một đoàn lôi điện màu tử kim.
Đoàn lôi điện này chỉ nhỏ bằng nắm tay, nhưng chỉ thấy điện quang chớp động một chút, lại vô thanh vô tức không nghe thấy bất cứ âm thanh tiếng sét nổ nào cả, mới nhìn qua quả thực là vạn phần quỷ dị.