Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2264: Nhầm lẫn




Mạc Giản Ly kinh hãi, khẽ quát lên một tiếng, linh quang hộ thể lập tức tăng vọt lên, định dựa vào pháp lực dồi dào để mạnh mẽ phá dây xích lửa này đi.

Thế nhưng dây xích lửa cũng lóe lên, linh quang hộ thể phóng đại ra thì nó cũng lớn lên.

Mạc Giản Ly thúc dục linh quang liên tiếp mấy lần mà cũng chưa thể giãy thoát khỏi dây xích lửa này.

Gương mặt vị Đại Thừa Nhân tộc này rốt cục cũng hơi biến sắc rồi.

Đúng lúc này, tên trọc đầu Linh tộc kia lại một lần nữa thúc dục pháp tướng sau lưng, khẽ vung lệnh bài bảy màu kia lên một cái.

"Ầm", phát ra tiếng nổ như sét giữa trời quang, mặt ngoài lệnh bài bảy màu chợt trở nên mông lung mờ ảo, rồi từ đó phun ra một kí hiệu bảy màu lớn như cái đấu.

Kí hiệu này quay tít một vòng, đồng thời lớn vụt lên, biến thành một lưỡi đao ánh sáng không chuôi, cực kì rực rỡ.

Đao dài chừng một trượng, bên ngoài lấp lánh hào quang, lại còn láng máng biến ra các bộ phận như miệng, mũi...khiến người ta có cảm giác như đó là một vật còn sống.

Sau khi quét thần niệm về lưỡi đao rực rỡ này, với tu vi Đại Thừa kì của Mạc Giản Ly mà cũng có cảm giác như cả người sởn gai ốc.

Lúc này, lưỡi đao do kí hiệu biến thành kia chợt phát ra âm thanh vù vù!

"Không ổn!"

Con ngươi Mạc Giản Ly co rụt lại, hắn chợt khẽ gầm nhẹ một tiếng, tiếp đó hào quang trên người hắn liền xoay tròn, vài kiện pháp bảo phòng ngự có kiểu dáng khác nhau đồng thời từ trong cơ thể bay ra, phóng ra hào quang che chắn phía trên không.

Dưới sự ràng buộc của dây xích lửa, mấy món bảo vật phòng ngự này là thứ hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể để phóng ra, mặc dù hắn còn có thủ đoạn phòng ngự lợi hại hơn nhiều nhưng giờ thì không kịp thi triển ra rồi.

Khi đó, lưỡi đao ánh sáng kia liền chợt biến mất ở chỗ cũ.

Cùng lúc này, hào quang rực rỡ lóe lên phía trên đầu Mạc Giản Ly, mấy kiện bảo vật phòng ngự do hắn phóng ra liên tiếp bị chẻ đôi ra làm hai nửa tựa như cắt đậu hũ.

Không có thứ gì ngăn cản tiếp nên lưỡi đao sáng bừng lên, hung hăng chém xuống đầu Mạc Giản Ly.

Đao chưa thực sự rơi xuống mà hơi thở lạnh lẽo buốt giá đã phủ xuống rồi.

Nếu là lúc khác, Mạc Giản Ly chỉ cần bay tránh đi một cái là liền có thể dễ dàng né được đao này, có điều với tình hình trước mắt, khi thân thể hắn đang bị trói lại không thể nào di chuyển thì hắn chỉ có thể kinh hãi nhìn ánh đao rực rỡ đang chém xuống mình kia.

Nhưng rồi gương mặt hắn chợt hiện lên vẻ quyết đoán, sau đó hào quang bảo vệ trên đỉnh đầu hắn khẽ tản ra, một hình người nhỏ bé giống hệt chính hắn thoáng hiện ra giữa vầng hào quang, nó lập tức vung hai thanh kiếm màu bạc nhỏ trong hai tay lên không trung.

Vị Đại Thừa Nhân tộc Mạc Giản Ly này thấy tình hình nguy cấp đã phóng ra nguyên anh đại thành để chuẩn bị đón đỡ lưỡi dao ánh sáng nhìn có vẻ rất khủng bố này.

Một tiếng "Ầm" trầm đục vang lên.

Một bóng người tựa như khói xanh vất vưởng chợt hiện ra dưới ánh đao rực rỡ kia, có vẻ rất hời hợt tung ra một đấm nhưng liền mạnh mẽ đánh tan ánh đao này. Sau đó, người hắn chớp lên một cái đã xuất hiện tại một chỗ cách Mạc Giản Ly mười trượng.

Ánh sáng ngưng tụ liền hiện ra chân thân của hắn, đó là một gã thanh niên mặc áo bào xanh, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, chính là Hàn Lập.

Thì ra hắn vốn ở cách đó không xa, nhìn thấy Mạc Giản Ly gặp phải nguy hiểm, bèn bình tĩnh thuấn di lại đây với tốc độ khó có thể tưởng tượng và ngăn lại được một đòn này.

"Đa tạ Hàn đạo hữu giúp đỡ!" Mạc Giản Ly tất nhiên rất mừng. Hình người bé nhỏ trên đỉnh đầu hắn liền trở nên mơ hồ rồi liền chui vào trong đỉnh đầu mất dạng.

Bấy giờ, vị Đại Thừa Nhân tộc này mới thong thả ra tay, một tay bấm niệm pháp quyết, đồng thời lẩm nhẩm trong miệng. Hào quang bên ngoài người hắn chợt ảm đạm đi, hắn há miệng ra phun vào trước người mình.

Một luồng khí màu trắng không biết tên lập tức cuộn ra!

Sợ dây xích lửa kia liền phát ra âm thanh "Xì xì" nghe rất quái dị, lửa đỏ cuồn cuộn bám bên trên chợt tắt, vết nứt nhè nhẹ hiện ra trong sự giật mình của hai gã đàn ông Linh tộc.

Mạc Giản Ly cười to một tiếng, hơi thở hắn chợt trở nên tăng vọt, hắn vung hai tay lên.

"Gặc..." âm thanh giòn dã không ngừng vang lên.

Dây xích lửa thoáng chốc đã vỡ vụn ra thành từng khúc.

Dù rằng dây xích lửa này cực kì huyền diệu nhưng sao có thể vây khốn một gã cấp Đại Thừa được. Chỉ cần cho Mạc Giản Ly một lát là hắn có thể dễ dàng thoát ra.

Về phần lưỡi đao ánh sáng nát bấy kia thì đã được gã đàn ông trọc đầu Linh tộc kia vội vàng điều chỉnh để trở lại như ban đầu, thế nhưng lệnh bài bảy màu cũng vì đó mà trở nên cực kì ảm đạm, rõ ràng là nó chỉ có thể thi triển ra nhiều lắm là hai phần sức mạnh nữa mà thôi. Gã đàn ông trọc đầu ngoái nhìn về phía Hàn Lập và Mạc Giản Ly bên dưới mấy lần mới xác định được họ quả thực là Đại Thừa kì, sắc mặt thoáng chốc liền trở nên khó coi.

Còn tên Linh tộc trên đầu bốc lửa đỏ kia thì ngay khi dây xích lửa vỡ vụn liền há miệng phun ra một ngụm máu, hơi thở cũng lập tức trở nên suy yếu hơn vài phần.

"Vãn bối Linh Dẫn, Linh Chích bái kiến hai vị tiền bối! Vừa rồi không biết là hai vị tiền bối đi vào nên bọn vãn bối mới tùy tiện ra tay, xin được thứ tội!" Gã đàn ông trọc đầu tuy rằng sắc mặt tái đi nhưng ngay sau đó liền đứng thẳng người dậy, hướng về hai người thi lễ cung kính.

Hàn Lập cười hắc hắc, thân hình khẽ lắc một cái liền vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, xuất hiện chỗ cách không xa cổng chào. Hắn nhìn lên nhìn xuống đánh giá hai gã đàn ông kia mấy lần nhưng cũng không nói gì.

Còn Mạc Giản Ly thì sau khi hừ một tiếng lạnh lùng liền bay đến đứng bên cạnh Hàn Lập, vẻ mặt mang theo chút khó chịu mà nói:

"Thủ đoạn vừa rồi của các ngươi đều xuất phát từ hai kiện bảo vật trên người kia. Có điều, chắc chắn hai người các ngươi không thể có loại bảo vật như thế được mà là được lão quái vật Linh Vương ban cho."

Với thân phận Đại Thừa mà Mạc Giản Ly lại suýt chút nữa ăn quả đắng của hai gã Hợp Thể kì, tuy rằng đối phương đánh lén, hơn nữa còn có dị bảo kinh người thì cũng khiến cho hắn hơi cảm thấy thẹn quá hóa cáu.

"Tiền bối thứ tội, đó là do hai người vãn bối phụng lệnh Linh Vương làm mà thôi." Gã đàn ông trọc đầu tái mặt, vội vàng khom người thanh minh.

"Là chủ ý của lão quỷ Linh Vương sao. Nói đi, tại sao hắn lại đem bảo vật quí như thế ban cho các ngươi, mà còn là loại chuyên dùng để đối phó với cùng cấp bậc như chúng ta, nếu không lão phu sao lại chịu thua thiệt được." Sắc mặt Mạc Giản Ly không những không buông lỏng mà còn trở nên rất âm trầm.

Gã đàn ông trọc đầu nghe vậy thì hơi do dự, sau khi liếc nhìn đồng bạn liền mở miệng định nói gì.

Nhưng vào lúc này, từ trên cao ngọn núi vang lên tiếng xé gió, có sáu luồng ánh sáng bay vọt xuống.

Hai tên Hợp Thể Linh tộc thấy vậy liền vui vẻ, không hẹn mà thần sắc cùng buông lỏng.

Vẻ mặt Hàn Lập hơi động nhưng vẫn đứng một bên không nói gì.

Mạc Giản Ly thấy cảnh đó thì nhíu hai mắt lại, mơ hồ có ánh sáng nguy hiểm lóe lên.

Ánh sáng lóe lên.

Sáu gã người ăn mặc giống như gã Linh tộc trọc đầu bất chợt hiện ra, đều có cảnh giới Hợp Thể, trên người còn mơ hồ tỏa ra khí của bảo vật, dường như cũng có dị bảo hộ thân.

Sáu gã Linh tộc này vừa thấy hai người Hàn Lập và Mạc Giản Ly, lại cảm ứng được tu vi sâu thăm thẳm xong thì vẻ mặt đều hơi đổi, nhưng cũng không quá giật mình.

Điều này khiến Hàn Lập khá lưu ý.

"Sáu vị đạo hữu tới thật đúng lúc, ta đang muốn tiến đến thông báo một tiếng có hai vị tiền bối Đại Thừa đến đây thăm núi Thánh. Có điều hai người bọn ta lại vô ý ra tay mạo phạm nên đang hướng hai vị tiền bối tạ lỗi đây!" Gã trọc đầu cực kì nhanh ý, dù trong lòng đã buông lỏng nhưng bên ngoài vẫn cung kính nói.

Hàn Lập nghe vậy thì mỉm cười.

Còn Mạc Giản Ly nghe xong thì sắc mặt càng thêm âm trầm.

Gã Linh tộc này đã nói thế thì thực sự hắn cũng không thể ra tay dạy dỗ hai tên Hợp Thể này rồi, nếu không sẽ mang tiếng là ỷ lớn bắt nạt nhỏ, khi gặp mặt Linh Vương cũng khó nói chuyện.

Lúc này đây, sáu gã Hợp Thể Linh tộc cũng tiến lên cung kính chào hai người bọn Hàn Lập.

Một lão già tóc trắng trong đó tươi cười nói:

"Hai vị tiền bối có thể hạ cố đến Núi Thánh chơi thì đúng là vinh hạnh cảu bổn tộc. Linh Vương đại nhân đã sơm biết trong mấy ngày gần đây hai vị tiền bối sẽ đến nên đã chờ ở điện Tử Khí từ lâu."

"Đã chờ chúng ta từ lâu ư!" Mạc Giản LY nghe thế không khỏi giật mình.

"Không phải hai vị tiền bối đã hẹn với Linh Vương từ trước rồi ạ..Không lẽ hai vị không phải là đại nhân Huyết Nhiên và Hắc lân của đảo Địa Giao sao!" Lão già tóc trắng rốt cục cũng nhìn ra được chút khác thường trên thần sắc của Hàn lập và Mạc Giản Ly, nên giật mình nói.

Hiển nhiên hắn cũng nhận ra được dường như bọn họ đã nhầm lẫn to.

Mấy tên Hợp Thể Linh tộc khác thấy vậy thì cũng không tránh khỏi quay mặt nhìn nhau!

"Huyết Nhiên, Hắc Lân! Ta có nghe qua hai người này, hình như là Đại Thừa ngoại tộc hùng bá một vùng biển ở trung bộ Đại Lục. Nghe nói uy danh hiển hách, thần thông quảng đại nhưng tiếc là ta không hề quen biết. Hắc hắc, nhưng mà cũng không sao! Lão phu là Mạc Giản Ly, bên cạnh đây là đạo hữu Hàn Lập cùng tộc, không biết các ngươi đã từng nghe đến chưa." Mạc Giản Ly cười hắc hắc rồi dùng một giọng điệu lạ kì chầm chậm nói.

"Thò ra là Mạc tiền bối và Hàn tiền bối của Nhân tộc. Ta vừa rồi hiểu nhầm rồi, mong hai vị thứ lỗi. Nhưng không biết hai vị tiền bối vì sao lại lén vào núi Thánh của bổn tộc vậy, phải chăng là có chuyện gì cần bổn tộc giúp sức." Lão già tóc trắng dù sắc mặt có tái đi, trong lòng âm thầm cuống quít kêu khổ nhưng lời lẽ vẫn không hề giảm cung kính mà hỏi.

"Không có gì, lần này lão phu và Hàn đạo hữu đến đây chỉ là muốn gặp đạo hữu Linh Vương mà thôi. Mà hình như giờ đạo hữu Linh Vương cũng đang ở trên kia, vậy thì quá tốt rồi. Thế là hai người bọn ta cũng không sợ chuyến này đi không được việc rồi!" Mạc Giản Ly thu lại vẻ âm trầm, cười ha ha nói.

Hàn Lập nghe thấy vậy cũng không nhịn được khẽ cười.

Đúng là tới sớm không bằng may mắn!

Vốn sợ rằng Linh Vương sẽ đóng cửa không gặp, cuối cùng giờ lại cũng không cần tốn sức nhiều rồi.

Chỉ có điều hắn lo lắng là không biết dụng ý thực sự khi mời hai vị Đại Thừa dị tộc của vị Linh Vương này.

"Này...Việc này không ổn lắm. Linh Vương đại nhân chỉ mời hai vị tiền bối Huyết Nhiên. Nếu như hai vị tiền bối...cũng muốn gặp thì...bọn vãn bối cũng không thể quyết, phải lên bẩm báo một tiếng mới được." Lão già tóc trắng lúng túng, sau một lúc lâu mới dè dặt nói.

"Lời này là có ý gì? Bọn Huyết Nhiên có thể đi gặp Linh Vương thì sao hai người bọn ta lại không được? Chắc là do các người thấy Nhân tộc bọn ta dễ bắt nạt, ngay cả Đại Thừa cũng chẳng cần đếm xỉa rồi." Mạc Giản Ly thu lại vẻ tươi cười, đột nhiên sải bước và nói. Một luồng linh áp khủng bố tựa như có thể đè sập không gian bốn phía chợt tỏa ra từ người hắn.