Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2226: Đánh chết hung trùng




Mặt Hàn Lập chẳng đổi sắc, hắn nhấc cánh tay lên, bàn tay xòe ra chắn trước người.

Trong chốc lát, nơi đầu các ngón tay đồng thời phát ra một tiếng "phụt", từ đó bắn ra năm luồng ánh sáng vàng kim, chúng chớp lóe rồi điên cuồng lớn lên. Sau đó, chúng "Ầm ầm" hợp lại làm một với nhau, tạo thành một cơn lốc xoáy màu vàng lớn tầm bánh xe.

Cơn lốc này vừa mới chuyển động thì từ giữa liền phun ra một sức hút vô hình.

Vô số mũi nhọn do sóng âm vô hình trong nháy mắt biến thành đang lao thẳng đến liền bị hút vào một cách nhẹ nhàng.

Nhưng đúng vào lúc này, sâu mặt người liền lóe lên liền tựa như ma quỷ đến gần Hàn Lập, rồi không hề chần chừ vung mấy cánh tay sắc bén lên. Chúng liền biến thành một mảng bóng đen sắc nhọn đâm thẳng xuống phía Hàn Lập.

Hàn Lập thấy vậy liền nhíu hai mắt lại và khẽ quát lên, đồng thời điểm nhẹ lên cơn lốc xoáy trước người.

Cơn lốc lập tức phập phồng lúc to lúc nhỏ, rồi nổ bung ra thành một luồng ánh sáng vàng kim.

Một khắc sau, tiếng "Véo véo" vang lên, có vô số sợ tơ màu xanh từ trong ánh sáng vàng kim vọt ra, đâm thẳng về phía sâu mặt người.

Con sâu cực lớn kia thấy vậy thì ánh mắt liền lóe lên, cũng chẳng hề tránh né, ngược lại còn nhân cơ hội này mà thúc dục những mũi nhọn mờ mờ rậm rạp chằng chịt kia.

Cũng chẳng hiểu là loại mũi nhọn màu đen này có uy lực huyền diệu khó tin nào mà chỉ trong khoảnh khắc đã vượt qua khoảng cách mấy chục trượng, tới sát bên Hàn Lập trong gấc tấc.

Con sâu này nổi lên tính hung ác, muốn lưỡng bại câu thương cùng Hàn Lập.

Thế nhưng Hàn lập là dạng người như thế nào chứ, dù có thoáng giật mình vì tính hung ác của con sâu này nhưng sao hắn có để thể việc đó xảy ra được.

Đồng tử hắn hơi co lại, rồi hắn chợt giơ một tay vạch một cái vào khoảng không trước người.

Sau mấy tiếng "Bụp bụp", đã có hơn mười quầng sáng xàu xám chắn phía trước người Hàn Lập.

Qua một khắc sau đó, những mũi nhọn màu đen kia đã đâm lên trên những quầng sáng này.

Tiếng "Xì.bộp" nổi lên!

Những mũi nhon này dường như cực kỳ sắc bén nên đã một hơi xuyên thủng qua tất cả quầng sáng mà sức mạnh cũng không hề giảm bớt, tiếp tục đâm lên trên linh quang hộ thể của Hàn Lập.

Một trận âm thanh tựa như tiếng kim loại ma sát vào nhau vang lên.

Bên ngoài người Hàn Lập thoáng htỏa ra ánh sáng màu vàng tím, đồng thời bên trong dường như còn có vô số vân trận màu bạc như ẩn như hiện.

Những mũi nhon màu đen kia vừa tiếp xúc đã bị dồn dập bắn ngược trở lại ảm đạm, không thể phá hỏng được linh quang chút nào.

Linh quang bảo vệ do Phạm Thánh Chân Ma Công và Bách Mạch Luyện Bảo Quyết dung hợp thành được Hàn Lập dốc hết sức thi triển e rằng ngay cả Đại Thừa bình thường trong lúc nhất thời cũng không thể làm gì được.

Huống hồ dù sâu mặt người hung hãn nhưng vẫn còn kém một bậc so với cấp Đại Thừa.

Lúc này, những sợi tơ xanh kia đồng loạt đánh lên sâu mặt người màu đen như vũ bão, rồi nhanh chóng lóe lên xuyên thủng người nó.

Sâu mặt người hét lên một tiếng thảm thiết, trên thân phun ra vô số dòng chất lỏng màu lục.

Nhưng vẻ dữ tợn liền xuất hiện trên mặt con sâu này, sau khi khẽ gầm lên, trên người nó xuất hiện ánh sáng màu xám trắng chợp chờn bất định. Các lỗ nhỏ trên người nó liền khép lại với tốc độ nhanh thấy rõ.

Chỉ trong chớp mắt, con sâu vốn bị thương khắp người đã khôi phục lại như ban đầu.

Hàn Lập thấy vậy thì cất một tiếng cười lạnh lùng, giơ một tay bấm quyết, miệng hô lên một chữ "Chém".

Ngay lập tức, các sợi tơ xanh vừa xuyên thủng người con sâu liền đồng loạt đan vào nhau, ngưng tụ lại thành một thanh phi kiếm xanh mênh mang. Sau khi lượn một vòng nhanh như chớp, nó chợt bất ngờ xoay quanh cổ của sâu mặt người.

Cái đầu của con sâu liền lộc cộc rơi xuống. Tiếp đó, ánh kiếm màu xanh lại bùng lên, bao phủ thân thể con sâu vào trong.

Trong ánh kiếm lạnh lẽo, thân thể sâu mặt người liền bị chém nát thành một đám máu thi rơi xuống như mưa, ngay cả nguyên thần trốn trong đó cũng không kịp thoát.

Vậy là hai con sâu to lớn, hung ác đã bị tiêu diệt trong nháy mắt.

Hàn Lập cười nhạt một cái, thu phi kiếm màu xanh về, rồi mới ngoảnh nhìn về chỗ đánh nhau khác.

Kết quả là khi hắn vừa mới đưa ánh mắt sang thì nghe được từ đó vọng lại tiếng hí đầy thê lương.

Thì ra con sâu khổng lồ đánh nhau với Tà Liên kia không hiểu thế nào đã bị ba cái vòng bạc trong chớp mắt chụp lấy, không thể nhúc nhích chút nào.

Sau đó, Tà Liên liền phun ra một đoàn ánh sáng trắng, nó lóe lên chém con sâu kia ra làm hai nửa.

Vị Thánh tổ Tà Liên này không hổ là chị em sinh đôi với Bảo Hoa, một thân thần thông quả nhiên không phải chuyện đùa, Đại Thừa bình thường không thể bằng được.

Ánh mắt Hàn Lập khẽ chớp, chợt nghĩ trong lòng như thế.

Gần như cùng lúc này, trong khoảng không phía bên kia bỗng phát ra tiếng nổ rung trời chuyển đất, cả không gian đều khẽ rung lên.

Hàn Lập và Tà Liên vừa chiến thắng đều rùng mình trong lòng nên vội nhìn về nơi phát ra tiếng nổ.

Bọn hắn thấy ở trên mặt sân phía bên kia bỗng xuất hiện thêm một cái hố lớn kinh người.

Con sâu mặt người màu xanh lam kia đang nằm dưới hố, cả người cháy đen, bộ giáp xác màu lam rực rỡ đã vỡ vụn ra từng mảnh, cái đầu to lớn cũng đã bị mất một bên, cả người đẫm máu xanh lục, dường như đã trọng thương đến mức không nhúc nhích được nữa.

Giải Đạo Nhân lơ lửng phía trên cái hố kia, trong hai tay đều nắm một thanh đao màu bạc cực lớn.

Hắn lạnh lùng liếc xuống dưới, rồi chẳng chút chần chừ lập tức giơ hai thanh đao bạc vào giữa người, hợp nhất chúng lại.

Một tiếng sét đánh vang lên!

Hai thanh đao khổng lồ liền biến thành hai vòng cong màu bạc lớn như cái bát, rồi lóe lên hợp lại thành một, biến thành một ngọn thương dài màu bạc.

Giải đạo nhân khẽ nhấc cánh tay lên, hung ác ném ngọn thương từ trên cao xuống.

Ngọn thường màu bạc nhoáng lên một cái đã biến mất giữa tiếng sấm trong không trung.

Một khắc sau, trong hố lớn kia vang lên tiếng nổ, thương bạc đã cắm vào cơ thể con sâu, rồi sau khi khẽ run lên, nó liền nổ tung ra.

Vô số tia điện bạc tầng tầng lớp lớp bung ra, phủ kín lấy cả cái hố.

Dù con sâu khổng lồ màu xanh lam kia khá mạnh mẽ nhưng dưới một đòn phép thuật lôi điện gần hết sức của Giải Đạo Nhân thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hí lên vài tiếng rồi biến thành hư vô.

Lúc này, Giải đạ nhân mới nhấc chân một cái, thân hình liền chớp lên, biến mất trong không trung.

Bên canh Hàn Lập liền xuất hiện dao động, Giải đạo nhân bình thản hiện ra.

"Giải huynh, thật giỏi. Con sâu mà ngươi đối đầu sợ rằng không kém Đại Thừa bình thường chút nào, vậy mà ngươi chỉ đòn đã tiêu diệt được." Hàn Lập quay đầu sang, cất lời khen ngợi.

"Tuy thực lực của hắn có vẻ không bằng Đại Thừa nhưng nếu Đại Thừa bình thường đụng phải nó thì chỉ sợ cũng rất khó chiếm được phần thắng." Giải đạo nhân chẳng đổi sắc, lạnh lùng nói một câu.

"Hoàn toàn chính xác, tạm thời chưa nói thực lực mạnh yếu thế nào nhưng loại trùng hung ác này luôn ra tay hung hãn, không sợ chết, quả thật Đại Thừa bình thường không thể nào so được." Vẻ tươi cười trên mặt Hàn Lập hơi thu lại, nói một cách khá ngưng trọng.

"Không sai. Lục Thạch đạo hữu phía bên kia rõ ràng chiếm thượng phong nhưng đối mặt với cách đánh lưỡng bại câu thương thì hiện tại cũng chưa thể làm gì được đối phương. Hay là chúng ta đồng loạt ra tay xử lí cho rồi." Sau khi đánh giá Hàn Lập và Giải đạo nhân, lại nhìn về hài cốt ba con sâu do bọn hắn hạ, Tà Liên đột nhiên cười và nói.

Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt, phát hiện ra quả thực dường như Lục Thạch ở chiến trận bên kia chưa thể tóm được con sâu cuối cùng được thì liền cười, đang định ngẩng đầu nói gì thì Lục Thạch lão tổ đbỗng hét lên:

"Không cần ba vị đạo hữu nhúng tay, chỉ là môt con sâu tép riu, lão tổ ta sao lại không tóm được chứ. Kình Thiên Thanh Ấn!"

Lục Thạch lão tổ thấy những người khác đều dễ dàng tiêu diệt được đối thủ, chỉ có chính mình đang còn chiến đấ thì liền cảm thấy hơi mất mặt. Bấy giờ, hắn mới rống lên một tiếng rồi vung tay áo lên, từ đó chợt có chín cái ấn ngọc màu xanh giống hệt nhau bay ra. Sau khi quay tít một vòng trong không trung, chúng liền hợp nhất thành một thể với chiếc ấn màu vàng lúc trước để biến thành chiếc ấn màu xanh lớn, bên ngoài có vô số kí hiệu màu vàng lượn lờ bất định, rồi chúi mình rơi xuống con sâu to lớn kia.

Tiếng vu vù vang lên khắp đất trời, sức mạnh pháp tắc thoáng hiện ra trong không gian gần một dặm.

Con sâu mặt người ở bên dưới lập tức cảm thấy cả người như chìm xuống, chẳng thể nào nhúc nhích.

Chiếc ấn lớn màu xanh xoay một cái, mang theo sức mạnh to lớn nện lên trên con sâu, đè cho nó nát như tương.

Lục Thạch lão tổ thấy vậy mới giãn nét mặt ra, khẽ thở dài một cái, rồi giơ một tay hướng về chiếc ấn bấm niệm pháp quyết, thoáng cái đã thu nó vào trong tay áo.

Có điều, vào lúc này khí xanh lục bao phủ người hắn đã bất giác mỏng hơn hai phần, đồng thời hơi thở cũng yếu hơn một chút.

Hiển nhiên là thần thông vừa rồi có chỗ khác thường, cũng không dễ dàng thi triển ra.

"Đây là Kình Thiên Thanh Ấn sao, quả thật là dah bất hư truyền. Nghe nói bảo vật này tuy không phải là huyền thiên linh vật nhưng uy lực lại lớn gần bằng uy lực huyền thiên rồi. Đến nay được thấy mới biết lời đồn quả nhiên không giả." Trông thấy cảnh đó, ánh mắt Tà Liên nhấp nhá một trận, rồi khẽ cười và nói.

"Đã để cho ba vị đạo hữu chê cười rồi. Quả thật nếu ta không giở tuyệt chiêu ra thì sợ rằng không nhanh chóng tóm được con sâu kia được." Lục Thạch lão tổ cười khổ, biết mình biết ta vội vàng đáp.

Hiển nhiên tới lúc này, vị Đại Thừa dị giới này đã hiểu rõ rằng mình là kẻ yếu nhất trong bốn người, vì thế trong lòng không tránh được chút bất an.

"Nếu năm tên này đã được giải quyết thì chắc là bên trong không còn con sâu keo nào khác rồi. Chúng ta đi vào thôi." Hàn Lập nhìn về một tòa cung điện cách đó không xa, như nghĩ tới cái gì mà nói.

"Hàn huynh nói có lý! Giải huynh, Lục Thạch đạo hữu, chúng ta tiến lên xem xét qua chút đi."

Lục Thạch tất nhiên không phản đối.

Vì thế bốn người nhẹ nhàng bay vào phía trong cung điện.

Kết quả là khi mọi người mới bay vào trong cung điện thì Tà Liên và Lục Thạch cùng biến sắc.

Sau cửa điện chính là từng đống xương trắng, bên cạnh có một số thứ gì đó liên tục nhấp nháy, thì ra là một ít chiến giáp và binh khí không còn nguyên vẹn.

"Tà Liên đạo hữu, những thứ này là..." Lục Thạch lão tổ không nhịn được hỏi một câu.

"Đây hẳn là vệ sĩ canh giữ đại cung lúc ban đầu. Có lẽ sau khi Minh Trùng Mẫu vừa xông ra khỏi phong ấn, bọn hắn không kịp chạy ra khỏi đại cung nên thành đồ ăn cho con sâu hung tợn này." Tà Liên khẽ than một tiếng, sau khi nói hai câu thì phất tay lên. Lập tức có một quả cầu lửa đỏ thẫm bay vọt ra, sau khi bập bùng lên ánh lửa liền biến tất cả hài cốt thành tro bụi