Đối với người phàm, nếu nói một năm là ngắn cũng không ngắn lắm, mà nói là dài cũng chẳng dài là bao!
Nhưng với những tu sĩ thường xuyên bế quan trường kỳ mà nói, thời gian một năm trời chỉ là cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi.
Sau khi tin tức Hàn Lập tổ chức lễ mừng được truyền ra, các tu sĩ ở một vài khu vực quanh đó bắt đầu lục tục như kiến kéo nhau đổ về thành Thiên Uyên.
Càng gần đến ngày tổ chức, số lượng tu sĩ xuất hiện ở xung quanh thành Thiên Uyên lại càng thêm đông đúc, hơn nữa một vài tu sĩ mạnh mẽ của Yêu tộc ở xa cũng đã xuất hiện.
Một số tu sĩ có thể trực tiếp đi vào trong thành, mà có số lại tìm vài dải núi gần thành để hạ trại.
Đến khi còn khoảng nửa tháng nữa là vào ngày đại lễ, lúc này những tu sĩ ồ ạt giống như thủy triều tràn về thành Thiên Uyên. Hầu như ngày nào số lượng cũng lên tới khoảng mười vạn người. Làm cho tòa thành lúc bình thường trong có vẻ trống trải trở nên đông đúc và náo nhiệt phi thường.
Mà những tu sĩ ở trong thành cũng nhân dịp này tạo mối quan hệ với các tu sĩ nổi danh khác, hoặc là thường xuyên tổ chức những hội giao dịch nho nhỏ để cùng nhau trao đổi tài nguyên tu luyện.
Mà thành Thiên Uyên cũng không cam lòng chịu lạc hậu so với bọn họ, cứ mỗi năm đến sáu ngày là họ lại tiến hành tổ chức một cuộc đấu giá chính thức.
Ở trong mỗi lần như vậy, các loại bảo vật quý hiếm cùng với những tài nguyên đặc biệt xuất hiện rất nhiều lần. Thầm chí mới có mấy ngày mà các trưởng lão của thành Thiên Uyên đã có thu hoạch trong hội đấu giá. Hầu hết đều là những loại linh dược hoặc bảo vật mà lúc bình thường không cách nào tìm kiếm được. Điều này khiến cho bọn họ ai nấy đều hí hửng không thôi.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến thời điểm đại lễ, các tu sĩ ở những dải núi xung quanh cũng bắt đầu tiến ào ạt đổ vào thành. Cho dù lúc thường thành Thiên Uyên rộng lớn vô cùng, nhưng với số lượng nhiều tu sĩ trung cấp và cao cấp như vậy thì cùng dần trở nên chật trội.
Các nơi ở đã kín hết chỗ, thậm chí còn xuất hiện một vài trường hợp có tu sĩ không thể tìm ra được nơi dừng chân nữa.
Ngay khi biết được việc này, thành Thiên Uyên liền không dám chậm trễ. Họ liền thương thảo rồi quyết định đem ra một vài tháp đá vốn là chỗ ở của thủ vệ, lại còn mở cửa một số kiến trúc bí mật dưới lòng đất cho người ngoài vào nghỉ ngơi. Ngoài ra chỉ trong một đêm, họ còn dựng các tòa điện dừng chân ở những nơi hẻo lánh trong tòa thành.
Kể từ đó, cuối cùng họ cũng miễn cưỡng giải quyết được vấn đề ăn ngủ trong thành Thiên Uyên.
Đương nhiên vì có nhiều tu sĩ ở phương xa mang theo nhưng tính cách khác nhau, nên các loại sự tình phiền toái cũng liên tiếp xảy ra. Nhưng các trưởng lão trong thành đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, sau một hồi ra tay can thiệp, các vấn đề này liền được giải quyết ổn thỏa.
Thực ra trong lòng ai cũng hiểu, đại lễ chúc mừng tu sĩ Đại Thừa dù có lớn thế nào thì cũng không thể đủ cho nhiều người như vậy tham gia. Trong một trăm người bọn họ thì chưa tới một người được tham dự dịp lễ này. Hơn phân nửa bọn họ đều mong muốn kiếm cho mình một dịp cơ duyên mà thôi.
Tất cả bọn họ đều hiểu, có thể gom được nhiều tu sĩ trung cấp và cao cấp về một chỗ như vậy, chỉ sợ dù vài vạn năm sau cũng chưa chắc có được lần thứ hai.
Chỉ cần đầu óc sắc bến một chút, nói không chừng còn có thể bắt lấy một cơ duyên nào đó cho mình. Tỉ như bái một người nào đó làm sư, trực tiếp gia nhập vào một môn phái lớn, hoặc mua được linh vật từ người khác mà biết bao năm nay mình vẫn chưa thể tìm ra.
Dù bất kể kết quả cuối cùng có thế nào, nhưng đối với mọi người thì đây chính là một cơ duyên trọng đại không thể chê vào đâu được!
Một buổi sáng tinh mơ, sắc trời còn âm u tối, ở trung tâm tòa thành có một quảng trường rộng lớn không sao thấy được đầu cuối. Chẳng biết từ khi nào ở giữa quảng trường được người ta dựng lên một tòa đài trắng tinh khiết cao đến mấy chục trượng.
Ở trên đài còn có vật gì đó được người ta che bằng tấm vải màu vàng.
Cao ba bốn trượng!
Bên cạnh đó là một gã mình để trần, cơ bắp cuồn cuộn, vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu tình.
Nhưng bên dưới tòa đài lại có chi chít mấy vạn vệ sĩ mặc các màu chiến giáp khác nhau vây chặt như nêm cối.
Mà xung quanh là vài vệ sĩ bao bọc, ông lão tóc bạc phơ cùng với các trưởng lão của thành Thiên Uyên đều có mặt ở đó.
Đám tu sĩ Hợp Thể Kỳ này đều ngửa cổ nhìn lên sắc bình minh đang dần chuyển sang màu hồng, vẻ mặt ai nấy đều bình tĩnh, nhưng trong mắt như ẩn chứa thêm đôi nét kích động.
Một lúc sau, ở phía chân trời xa xa, tia sáng đầu tiên rốt cuộc cũng ló ra từ trong tảng mây hồng nhạt.
"Tốt lắm, đã đến giờ rồi! Bắt đầu đánh chuông đi!" Hai mắt của Cốc trưởng lão lóe sáng. Lão quay lại dùng giọng nói trầm trầm ra lệnh cho người lực sĩ.
"Vâng"
Người lực sĩ đờ đẫn đáp lời. Tiếp đó bàn tay to lớn của hắn vươn ra, kéo tấm vải xuống để lộ ra hình ảnh chân thực của vật được che bên trong.
Đúng là một chiếc chuông lớn màu bạc đang tự động lơ lửng trong không trung. Mặt ngoài của nó được trải rộng bởi những linh văn năm màu đẹp lộng lẫy, thoạt nhìn còn có vẻ hết sức thần bí.
Năm ngón tay của người lực sĩ mở rộng, hào quang vàng rực chợt lóe lên, trong tay liền xuất hiện thêm một cây chùy màu vàng dài đến cả trượng.
Bả vai khẽ động.
Hai tay của lực sĩ túm chặt lấy cây chùy, xoay tròn một vòng, rồi đột nhiện đập mạnh lên bề mặt chiếc chuông bạc.
"Boong"
Nơi cán chùy đập vào chợt lóe lên một vòng sáng màu bạc, thế rồi hướng ra bốn phương tám hướng bên ngoài mà khuếch tán đi.
Ở trong màn hào quang, những linh văn năm màu trên bề mặt chiếc chuông như sống lại, chúng bắt đầu lúc nhúc bay lượn ra ngoài, bao bọc lấy toàn bộ tòa đài.
Mà tiếng chuông kia lại càng kì dị hơn nữa, mới lúc đầu còn không đáng là gì, nhưng càng về sau thì âm thanh càng vang lớn, càng đi xa lại càng đinh tai nhức óc.
Trong khoảnh khắc này, ở bất kỳ ngóc ngách nào của thành Thiên Uyên cũng đều có thể nghe được tiếng chuông vang.
Kể cả ban đầu người ta không mấy để ý đến nó.
Nhưng tiếng chuông cứ truyền đến liên miên không dứt, thì cho dù là người đang ngồi tu luyện, hay những ai đang quây quần cả đêm với bằng hữu của mình cũng đều trở nên bất ngờ. Có người còn thất thanh gọi lên:
"Là Chấn Thiên Chung! Lễ mưng bắt đầu rồi!"
Không ít kẻ không nói lời nào bước ra khỏi cửa. Cũng có vài người khác lại quay qua đợi người quen của mình rồi cùng vội vàng đi ra.
Tất cả bọn họ đều theo hướng tiếng chuông mà đi.
Nhưng những tu sĩ bậc trung bình thường ở nơi khác đến thành Thiên Uyên chỉ to ra vẻ mặt tiếc nuối, còn lại vẫn chưa có hành động gì khác.
Tiếng chuông liên tiếp không ngừng, ngân lên suốt chín chín tám mươi một lượt mới chịu dừng lại.
Lúc này, một vài tu sĩ đã tiến về gần quảng trường, nhưng khi nhìn thấy ở trung tâm là phần lớn số vệ sĩ và các trưởng lão của thành Thiên Uyên, ai nấy đều tỏ ra ngạc nhiên.
Ông lão có bộ tóc bạc phơ thấy vậy bèn mỉm cười, bờ môi khẽ động, tựa như đang truyền âm cho ai đó.
Ngay lập tức, những quang trận xung quanh quảng trường chớp động, rất nhiều các giáp sĩ từ giữa tuôn ra tạo thành một vòng bảo vệ, làm cho các tu sĩ khác đều bị ngăn chặn ở phía bên ngoài.
Thấy nhiều giáp sĩ đột nhiên xuất hiện như vậy, những người quanh đó đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng không có ai mạo muội làm ra điều gì.
Cùng lúc đó, đội hình của các giáp sĩ xung quanh đài cao chợt biến đổi, để lộ ra hơn mười khoảng trống ở giữa.
Trong trung tâm của khoảng trống đột nhiên hiện ra thêm hơn mười tòa truyền tống trận tạm thời.
Những tu sĩ đứng phía xa thấy các pháp trận này, không ít kẻ cảm thấy kinh ngạc. Họ ngẩn ngơ dáo dác nhìn người khác xung quanh, nhưng chẳng có ai hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra trong kia.
"Chắc là Hàn tiền bối cũng đang bắt đầu rồi. Nếu thời gian không ăn khớp thì sẽ không thể hoàn thành việc kia như đã nói. Như vậy thì đại lễ sẽ không tránh khỏi bị sai sót." Ngân Quang tiên tử nhìn về bốn phía quảng trường, lúc này người đến tham dự càng lúc càng nhiều, khiến cho lòng nàng cảm thấy hơi bất an.
"Uy năng của tu sĩ Đại Thừa không phải là thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng. Một năm trước Hàn tiền bối đã dặn dò chúng ta thì tất nhiên là không có sai sót gì rồi. Ngân Quang đạo hữu hãy yên tâm đi." Ông lão tóc trắng mỉm cười trấn an.
"Hàn tiền bối chính là tu sĩ Đại Thừa thứ ba của hai tộc chúng ta. Việc cỏn con này tất nhiên sẽ không làm khó được người rồi.
Chỉ là lúc trước Hàn tiền bối dặn chúng ta lấy đi gần một phần ba tích trữ của bản thành. Tuy chỉ là những tài liệu luyện khí thông thường, nhưng số lượng như vậy quả thực là không nhỏ." Người mặc áo đen ở bên cạnh cười khổ.
"Ha ha, số lượng tuy nhiều nhưng cũng chỉ là loại tài liệu tầm thường thôi, chỉ cần bỏ ra một chút thời gian là có thể thu thập trở về. Nếu dùng chúng mà kết được một mối thiện duyên với Hàn tiền bối thì số tài liệu đó có đáng là gì đâu." Ông lão có mái tóc trắng tinh lắc đầu cười ha hả.
"Ha ha, lời nói của Cốc huynh thất không sai. Xem ra trong mấy chúng ta chỉ có Cốc đạo hữu mới có con mắt nhìn xa hơn người." Kim Việt thiền sư ở gần đó tủm tỉm cười.
---------====000====---------
Trong một tòa tháp được xây bằng đá, Hàn Lập đang nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng toàn thân hình của hắn bị bao phủ bởi một ngọn lửa màu tím vàng, hơn nữa nó còn chuyển động không ngừng.
Đến lúc âm thanh của tám mươi mốt tiếng chuông không truyền vào tai nữa, vẻ mặt của Hàn Lập hơi động, hai con mắt cuối cùng cũng mở ra, rồi mỉm cười tự nhủ:
"Thời gian vậy mà thật đúng lúc, vừa kịp tạm thời tế luyện xong, chắc cũng đủ để dùng cho lần đại lễ này rồi."
Vừa dứt lời!
Một tay của Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, ngọn lửa tím vàng trên thân chợt tan đi, đồng thời hắn há miệng phun ra một ngọn lửa màu bạc khác.
Mà trong làn sáng màu bạc, một ngọn núi ba màu như ẩn như hiện, nhưng nếu nhìn kĩ thì ngọn núi này như không phải là thực thể như bình thường.
Hàn Lập ngắm nhìn ngọn núi trong làn lửa, khuôn mặt lộ ra nét vừa lòng, cánh tay khẽ nâng nhẹ ra vật phía trước.
Ngay lập tức ngọn lửa trở nên chớp động, còn ngọn núi nhỏ lại bộc phát hào quang chói mắt. Nhưng chỉ một thoáng sau, đột nhiên thân hình của Hàn Lập biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó, ở không trung cao mấy ngàn trượng bên trên quảng trường chợt dao động. Một đoàn ánh sáng màu bạc lóe lên, tiếp đó là ngọn núi ba màu nhỏ cỡ một tấc bất ngờ hiện ra.
"Ùng..." Một tiếng sét ngay giữa trời xanh!
Bên ngoài ngọn núi ba màu liền tỏa ra những tia chớp màu vàng lượn lờ, thế rồi nó bắt đầu điên cuồng lớn lên. Sau vài cái chớp động, nó đã hóa thành hơn trăm trượng, lại còn tỏa ra khí tức vô cùng khủng bố khiến lòng người tê tái.
Bên cạnh ngọn núi ba màu khẽ động, thân hình của Hàn Lập liền hiện ra ngay gần đó. Hắn cúi đầu nhìn xuống biển người chật cứng phía dưới quảng trường, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười thần bí. Tiếp đó lại nhìn về ngọn núi trước mặt, rồi há miệng thổi ra.
Một đoàn tinh khí xanh biếc liền bay ra, chợt chớp lóe, rồi chìm ngỉm mất hút vào trong đó.
Ngọn núi ba màu lập tức chuyển động xoay tròn, mặt người của nó tuôn ra những kí hiệu ba màu, đồng thời còn tản ra một cỗ khí tức khủng bố khiến cho ai nấy đều phải run sợ.
Lập tức khắp bốn phương tám hướng trên bầu trời vang lên từng tiếng sấm rền. Tiếp đó thiên địa nguyên khí khắp nơi chợt dao động điên cuồng, rồi hóa thành từng đám mây năm màu cuồn cuộn kéo về phía quảng trường.
Ngọn núi ba màu tỏa ánh sáng màu bạc chói lóa, nó đem toàn bộ thiên địa nguyên khí cuốn vào, thể tích cũng đang điên cuồng phóng lớn lên.