Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2194: Trở mặt




Lấy thực lực hiện tại của Hàn Lập hắn mà nói, tự hỏi ở Nhân tộc cơ hồ không có phiền não nào là giải quyết được, cho nên mới hời hợt hỏi như vậy, bộ dáng một chút để ý tới cũng không có.

"Hàn huynh, nếu ngươi đã trở lại đây rồi, Cốc mỗ tự nhiên sẽ đem tất cả nói rõ ràng. Đỗ đạo hữu, nếu Hàn đạo hữu đã trở lại thành, lão phu liền đem nội tình nói ra một chút, đạo hữu có ý kiến gì thì cứ nói. Dù sao, việc này cũng dính dáng tới đám đệ tử của Hàn đạo hữu."

Bạch phát lão giả ho nhẹ một tiếng, phân biệt hướng Hàn Lập cùng bạch y nam tử nghiêm mặt, nói.

"Đệ tử của ta?"

"Đương nhiên, không thành vấn đề!"

Hàn Lập nghe vậy liền ngẩn ra.

Tâm niệm Đỗ Vũ nhanh chóng chuyển động, miệng lại nhanh chóng đáp ứng một tiếng.

"Không sai, việc này đích xác liên luỵ tới môn hạ của Hàn đạo hữu. Hàn huynh, trong đám đệ tử của ngươi, nghe đồn có một người sở hữu Ẩn Lôi linh căn?"

Bạch pháp lão giả không chút do dự, hướng Hàn Lập thản nhiên hỏi một câu.

"Các ngươi nói tới Hải Nguyệt Thiên? Không sai, hắn đích thực là Ẩn Lôi căn tu sĩ. Bất quá, việc này ta chưa từng tiết lộ ra, chư vị đạo hữu làm sao mà biết được?"

Thần sắc Hàn Lập thoáng động, hỏi ngược lại một câu.

"Điều này. Hình như là vị đệ tử này của Hàn huynh trong một lần hội họp, do quá chén mà để lộ."

Kim Việt thiền sư một bên không chờ lão giả nói gì liền ho nhẹ một tiếng, cướp lời, nói.

"Thì ra thế! Vị đệ tử này của ta tính tình hào sảng (NV: thô chi đại diệp quán), chuyện như vậy có lẽ sẽ phát sinh, chuyện này không có gì là kỳ quái. Cốc huynh, ngươi nói tiếp đi."

Hàn Lập thở dài một hơi, thần sắc có chút bất đắc dĩ, nói.

Bạch phát lão giả nghe vậy liền cười khan một tiếng, sau đó liền chấn chỉnh tinh thần rồi tiếp tục nói:

"Sự kỳ dị của Ẩn Lôi linh căn tu sĩ, ta nghĩ Hàn đạo hữu hẳn là so với đám chúng ta càng thêm rõ ràng. Mà việc này đã tới tai mấy vị trưởng lão Thánh đảo, sở dĩ Thánh đảo đã hướng bổn thành phát ra ý tứ, muốn mời đệ tử của Hàn huynh đến Thánh đảo một chuyến, muốn mượn sức vị Ẩn Lôi căn tu sĩ này một hai. Chuyện cụ thể ra sao, lão phu đã nói rõ ràng rồi. Đạo hữu muốn nghe giải thích thêm thì hướng Đỗ đạo hữu đi."

Bạch phát lão giả cư nhiên đem một nửa câu chuyện nói ra, một nửa lại đưa đẩy về phía bạch y nam tử.

Ngân Quang tiên tử đợi khi mấy vị trưởng lão Thiên Uyên thành nói xong, trong lòng không khỏi thầm hô to một tiếng:

"Diệu kế!"

Nếu hết thảy mọi chuyện đều do bạch phát lão giả nói ra, ngay cả những sứ giả Thánh đảo đương tràng cũng khó mà nói cái gì, nhưng sau đó sợ rằng trong lòng sẽ không thoải mái. Mà bây giờ, sau khi đẩy nửa sau câu chuyện về phía Đỗ Vũ, ngay cả mọi chuyện sau cùng biến thành cái dạng gì thì Thánh đảo cũng khó tìm Trưởng lão hội Thiên Uyên thành gây khó dễ.

Đỗ Vũ nghe thế, ánh mắt chợt loé lên, tựa hồ chỉ trong nháy mắt liền hiểu rõ ý đồ của Cốc trưởng lão, lúc này liền gật gật đầu, nói:

"Nếu Cốc huynh đã nói như thế, chuyện còn lại cứ để tại hại nói rõ ràng. Hàn huynh, danh đệ tử Ẩn Lôi linh căn này của đạo hữu đối với bổn tộc lúc này mà nói thì thật đúng là trọng yếu dị thường. Nhân Yêu nhị tộc hiện tại trừ Mạc Giản Ly cùng Ngao Khiếu nhị vị tiền bối ra thì không có tồn tại Đại Thừa thứ ba nào. Mà hết lần này tới lần khác, thọ nguyên của hai vị tiền bối đã sắp hao tận, hai tộc căn bản không thể nương tựa vào hai vi tiền bối bao nhiêu năm nữa."

Nói tới đây, Đỗ Vũ lại thoáng dừng lại, chỉnh đốn chút ngôn từ. Mà số tu sỹ đương tràng nghe vậy, thần sắc cũng không khỏi có chút nghiêm nghị hẳn lên.

"Mà một khi không có Đại Thừa kỳ toạ trấn, Nhân Yêu nhị tộc tại Linh giới khó bảo toàn địa vị. Cho nên, Thánh đảo một thời gian trước, trừ những người đang tập trung khôi phục nguyên khí trong Ma kiếp tạo thành thì số còn lại lại cật lực muốn tạo ra một vị Đại Thừa kỳ khác cho hai tộc. Vô luận là Nhân tộc hay Yêu tộc, chỉ cần xuất hiện thêm một tồn tại Đại Thừa nữa mà nói, ngay cả hai tộc khi không thể ngang hàng đàm luận với các tộc khác nhưng an nguy của hai tộc mấy vạn năm sau dĩ nhiên được đảm bảo. Như vậy, chư vị trưởng lão Thánh đảo nhất phiên thương nghị, chuẩn bị đồng thời tập trung tư nguyên cho mấy vị đạt tới Hợp Thể hậu kỳ đại thành cảnh giới trong hai tộc để đánh sâu vào cảnh giới Đại Thừa kỳ. Cho nên, đối với sự tình của đệ tử Hàn đạo hữu cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Đỗ mỗ hy vọng Hàn đạo hữu có thể lấy đại cục làm trọng, có thể đưa tên đệ tử này lên Thánh đảo chúng ta một lần."

Đỗ Vũ hiển nhiên rõ ràng, chướng ngại duy nhất của chuyến này dĩ nhiên đã quy lên người Hàn Lập. Cho nên, trong lời nói một chút liên quan tới đám trưởng lão Thiên Uyên thành cũng không có, một mực toàn tâm toàn ý thuyết phục Hàn Lập.

"Nói như vậy, Thánh đảo phái ra ba người Đỗ đạo hữu đến chủ yếu là một tiểu đồ của Hàn mỗ rồi."

Khuôn mặt Hàn Lập âm trầm xuống, thanh âm có chút trong trẻo nhưng sự lạnh lùng lại không thiếu, hỏi một câu.

Bất luận kẻ nào nghe được lời này, trong lòng không khỏi gấp gáp một chút!

"Tại hạ có thể đảm bảo, đệ tử của đạo hữu tới Thánh đảo sẽ tuyệt không thương hại tới tính mạng. Hơn nữa, sau khi sự tình hoàn thành, Thánh đảo chúng ta sẽ tuyệt không tiếc bồi thường cho hắn."

Đỗ Vũ trong lòng thoáng run một chút, nhưng nét mặt lại không chút nào tỏ ý nhượng bộ, chậm rãi nói.

"Có thể bảo đảm tiểu mệnh? Tên đệ tử này theo ta chưa được bao lâu, tu vi tính ra cũng không cao. Như cần Ẩn Lôi căn của hắn giúp ai đó ngăn cản Chân lôi Đại Thừa chi kiếp, sợ rằng phải đề cao hẳn một cảnh giới, như vậy mới có thể thật sự có chút tác dụng. Mà loại kích thích cường hoành như vậy ta biết ít nhất có 6 - 7 loại. Nhưng mỗi một loại muốn thi triển thành công, điều kiện tiên quyết chính là phải tiêu hao tiềm lực cùng thọ nguyên. Mà một thoáng cái tăng lên cả một đại cảnh giới mà nói, chỉ sợ tên đệ tử này của ta may mắn không rớt mất cái tiểu mệnh thì ngay sau đó cũng vô phương hưởng dụng những ban thưởng của Thánh đảo rồi."

Hàn Lập âm trầm nói, lời nói dị thường lạnh lùng. Cho dù người nào nghe vậy cũng đều nghe ra ý tứ châm chọc bên trong.

"Đệ tử của Hàn đạo hữu đích xác có thể lưu lại một ít hậu hoạn. Nhưng việc này quan hệ đến hưng suy đại kế của hai tộc, an nguy của một người mà so với cả tộc quần, thực sự là bên trọng bên khinh, Hàn đạo hữu hẳn là có thể phân biệt rõ ràng, không cần chúng ta tiếp tục nói thêm cái gì."

Tên đại hán tóc vàng mắt xanh một bên Đỗ Vũ rốt cục kiềm chế không được, đột nhiên cướp lời, nói.

"Nặng nhẹ trong đó ta tất phân biệt rõ ràng. Nhưng ta tự vấn một chút, có hay không khi tên đệ tử này của ta xuất thủ, Thánh đảo khẳng định sẽ tạo ra một vị Đại Thừa nào khác? Nếu ba vị có thể phát tâm ma huyết thệ mà nói, ta sẽ sẵn lòng giao môn hạ đệ tử này cùng các ngươi đi một chuyến. Nếu là không có nắm chắc được bao nhiêu phần, dựa vào cái gì mà ta lại giao sinh tử đệ tử ta ra? Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy Hàn mỗ là kẻ thích đặt đâu ngồi đó?"

Hàn Lập không chút khách khí, lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, sắc mặt Đỗ Vũ cùng đám Thánh đảo sứ giả thoáng khó nhìn hẳn lên. Mà đám Cốc trưởng lão lại nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng không thể nói nổi một lời nào.

Xem ra, đám trưởng lão Thiên Uyên thành này không muốn nhúng tay vào chuyện này, một bộ bo bo giữ vững quyết định của mình.

"Hàn huynh, Đỗ mỗ cho rằng chỉ tranh thủ được một tia cơ hội cho hai tộc xuất hiện một Đại Thừa kỳ nào khác, đó cũng coi như là hy sinh có ý nghĩa. Hàn đạo hữu không phải là coi nhẹ ý tứ của Thánh đảo cùng an nguy của cả tộc quần chúng ta đó chứ? Nếu đạo hữu đã nói vậy, ba người chúng ta sẽ không có cách nào hướng Trưởng lão hội cấp một cái công đạo được."

Vị sửu phu nhân (Sửu = xấu xí) kia nhếch miệng lên nói, vô hình trung để lộ ra một tia áp bức.

"Như thế nào? Chư vị định ý uy hiếp ta sao? Ba vị trái một tiếng ý tứ Thánh đảo, phải một tiếng là an nguy cả tộc dàn không dứt. Bất quá, ba vị vị tất có thể đại diện ý tứ của cả hai tộc? Hàn mỗ mặc dù tu luyện tính ra không dài nhưng chỉ bằng vào một chút phù ngôn phiếm ngữ này mà khiến Hàn mỗ giao đệ tử ra sao? Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Nếu không, ta sẽ mang cái danh hiệu một vị sư phụ mà ngay cả đám đệ tử cũng không thể che chở được!"

Hàn Lập hai mắt vừa đảo, khẩu khí lành lạnh, nói.

Sửu phu nhân sắc mặt đại biến, có chút thẹn quá hoá giận muốn mở miệng tiếp tục nói nữa nhưng Hàn Lập lại khoát tay chặn lại, trực tiếp cắt lời, lạnh lùng nói:

"Hàn mỗ hiện có thể hướng ba vị nói rõ ràng, trừ phi Thánh đảo có mười thành nắm chắc, chỉ cần môn hạ ta hy sinh liền giúp một tồn tại Đại Thừa khác xuất hiện, nếu không ta không thể giao môn hạ theo các ngươi."

"Mười thành nắm chắc? Hàn đạo hữu coi chuyện đánh sâu vào Đại Thừa là cái gì rồi? Đại Thừa tu sĩ nếu như dễ dàng xuất hiện như vậy Thánh đảo cũng không cần chuẩn bị nhiều năm mới bắt đầu tập trung tư nguyên cho vài vị đánh sâu vào cảnh giới như vậy. Hàn huynh, đây là ngươi chủ tâm làm khó dễ rồi!"

Sắc mặt Đỗ Vũ sớm trở nên cực kỳ "đen" rồi, khẩu khí vừa dứt cũng có chút bất thiện.

"Các ngươi muốn đệ tử Hàn mỗ bỏ sức không công, như thế nào liền nói là ta làm khó dễ rồi? Ta thấy, Đỗ đạo hữu pháp lực không kém, xem ra cũng là một trong những nhân tuyển đánh sâu vào chướng ngại tu vi."

Hàn Lập thần sắc không đổi mà ngược lại còn cười lạnh một tiếng, hướng bạch y nam tử hỏi lại một câu.

"Không sai, Đỗ mỗ được một vài trưởng lão trên đảo ứng tuyển, đích xác là một trong những người ứng cử đánh sâu vào Đại Thừa cảnh giới. Chẳng lẽ Hàn đạo hữu thấy Đỗ mỗ không xứng sao?"

Trong mắt Đỗ Vũ hiện lên một tia lãnh ý, âm trầm nói.

"Xứng hay không xứng không phải ta định đoạt. Nhưng nếu Đỗ đạo hữu đã chí công vô tư như vậy, có phải hay không đối với việc Hàn mỗ đánh sâu vào chướng ngại sẽ nhất tâm giao ra toàn bộ số bảo vật cùng đan dược, như vậy tại hạ sẽ nắm chắc 1 - 2 phần. Nếu đạo hữu thật có thể làm được việc này, Hàn mỗ cũng không có ý kiến gì khác."

Hàn Lập mặt không đổi, nói.

"Cái này. Sợ rằng tại hạ không cách nào đáp ứng được Hàn đạo hữu rồi. Đan dược cùng bảo vật Đỗ mỗ chuẩn bị đánh sâu vào cảnh giới Đại Thừa đều là vật do Thánh đảo cung cấp, tại hạ không có quyền làm như vậy."

Đỗ Vũ hiển nhiên ngoài ý liệu khi Hàn Lập nói như vậy, chỉ thoáng chút nghi hoặc liền tỏ ý xấu hổ, nói.

"Thật đáng tiếc, nếu Đỗ đạo hữu đã không làm được việc này thì cũng đừng mong Hàn mỗ hy sinh môn hạ đệ tử để thành toàn cho người khác! Ba vị nếu không còn chuyện gì nữa thì có thể quay trở về Thánh đảo hồi đáp rồi."

Khoé miệng Hàn Lập nổi lên một tia châm biếm, khoát khoát tay, nói.

Ba người Đỗ Vũ nghe vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi thêm một phần.

"Cốc huynh, Kim Việt đại sư, các người cùng Hàn mỗ giao tình không cạn, vậy tới khuyên Hàn đạo hữu một chút đi. Lúc này đây mà ta không thể mang tên đệ tử của Hàn đạo hữu đi được chính là không cách nào phản hồi Thánh đảo được. Trong việc này quý thành sợ rằng cũng sẽ dính líu một hai."

Sắc mặt Đỗ Vũ biến ảo một chốc rồi bỗng nhiên quay đầu hướng đám bạch phát lão giả thâm ý sâu sắc, nói.

"Cái này. Việc này chúng ta xen vào không tốt lắm. Nếu không, Hàn đạo hữu cùng ba vị nhường nhau một chút đi, thế nào?"

Bạch phát lão giả trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng nét mặt lại tỏ ra chần chờ một chút liền cười khổ, nói.