Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của những Ma tộc vệ sỹ, Hàn Lập theo Tử Linh bước vào trong chiếc xe kéo.
"Cho xe chạy về thành đi!"
Tấm rèm hai bên cửa sổ chiếc xe chậm rãi buông xuống, từ bên trong truyền ra giọng nói lạnh lùng phân phó.
Người phu xe vâng lời đáp ứng, hắn lập tức thúc giục mấy con ma thú da đen như mực, hình dáng bề ngoài khá giống trâu mà không phải là trâu. Lúc này chiếc xe chạy ở giữa còn vài tên vệ sỹ bay chậm chậm xung quanh.
Cùng lúc đó, ở trong xe bỗng nhiên hiện ra một màn quang hà màu đỏ chớp động, rõ ràng là những cấm chế huyền ảo trong xe đã được kích phát.
Hàn Lập nhìn sang Tử Linh thận trọng nói:
"Tử Linh, có một số việc ta không thể hỏi trực tiếp Lam Dĩnh. Nhưng ta biết nàng ở Lam Bộc Hồ có một chút thế lực. Hiện tại ta cần nàng giúp ta điều tra thông tin của một người Ma tộc bản địa tên là Vô Ưu, thời gian càng nhanh càng tốt, người này có thể là..."
Tử Linh đang ngồi một bên xa nghe được Hàn Lập nói vậy trên mặt không giấu nổi vẻ ngạc nghiên!
Mấy canh giờ sau, Hàn Lập đơn độc xuất hiện trước cửa khác sạn rồi nghênh ngang tiêu sái đi vào.
Tuy việc hắn thu mua Dị Ma Kim ở khắp nơi tại Lam Bộ Thành làm người ta xôn xao chú ý, nhưng vì tu vi của hắn biểu lộ ra là Luyện Hư Hậu kỳ nên chẳng có mấy thế lực dám phái người đến theo dõi.
Dù sao đối với người có tu vi cao bậc này, muốn phái người khác đến giám sát thì tất nhiên không thể chọn mấy tên có tu vi thấp kém hơn được.
Nhưng chính những tu sỹ Luyện Hư kỳ của Ma tộc lại chẳng thèm đi làm mấy loại công việc này.
Hàn Lập lúc này đã trở lại khách sạn rồi đóng cửa phòng kín mít, đợi mãi đến sáng sớm ngày hôm sau thì hắn mới hớn hở đi ra ngoài.
Lần ra ngoài này tất nhiên là vì cuộc hẹn với Vô Ưu.
Thực ra hắn rất coi trọng tinh cầu năng lượng có chứa trong Dị Ma Kim, hơn nữa nó còn liên quan đến Đại Âm Dương Ngũ Hành Chân Quang nên sự việc này đã trở thành tình thế bắt buộc.
Tuy không mấy lo lắng việc Dị Ma Kim trong lần giao dịch này không hẳn sẽ chứa loại tinh cầu kia. Nhưng số lượng mua vào lại lớn đến như vậy, điều này thực làm cho hắn có chút chờ mong.
Tại căn phòng hắn đã đến hôm trước có hai tên một nam một nữ Ma tộc quen thuộc đang thủ vệ bên cánh cửa, chúng vừa nhìn thấy Hàn Lập đã lập tức mừng rỡ chạy tới đón.
"Hàn Tiền bối, xin mời vào! Vô Ưu đại ca đang ở bên trong chờ đại giá của ngài!"
"Được, ta biết rồi." Hàn Lập thản nhiên gật đầu rồi thân hình khẽ động một mạch đi vào trong phòng.
Hai gã Ma tộc một lần nữa đem cánh cửa lớn đóng lại, sau đó lại tiếp tục đứng đó canh giữ, bộ dáng thập phần nghiêm trọng.
Ở trong căn phòng, Hàn Lập gặp lại Vô Ưu và vài tên nam nữ Ma tộc khác.
"Hàn huynh, cuối cùng ngươi đã đến, tại hạ chờ ở đây đã lâu rồi." Đám người Vô Ưu vừa thấy Hàn Lập đến liền ôm quyền mời Hàn Lập vào, trên mặt ai nấy đều không dấu nổi vẻ cao hứng.
"Hàn mỗ không đến chậm mà là Vô Ưu đạo hữu đã tới sớm đó thôi. Tốt lắm, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta không nên nói nhiều nữa mà bắt đầu giao dịch đi. Hy vọng là đồ vật của các ngươi có thể làm ta vừa lòng." Hàn Lập không muốn hàn huyên thêm nữa, sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.
Nếu đổi lại là người khác khi nghe được những lời này chắc chắn sắc mặt sẽ trở nên không mấy tốt đẹp.
"Hàn huynh thật sảng khoái, tốt, chúng ta bắt đầu thôi!"
Nhưng Vô Ưu đang ngôi phía đối diện nghe được lại cảm thấy rất hợp với ý mình. Hắn không chút lưỡng lự vung tay áo lên, vài cái hư ảnh lệnh bài ở bốn phía chợt hiện ra rồi biến mất vào hư không. Tiếp đó là một quầng sáng cấm chế tức thời mở ra, đem hai người bao phủ kín vào trong đó.
Bàn tay của nam tử Ma tộc khẽ chuyển, trên tay liền hiện ra một cái vòng trữ vật màu lam nhạt, vẻ mặt khẽ cười nói:
"Tất cả số Dị Ma Kim đạo hữu muốn đều ở bên trong. Mời Hàn huynh xem qua số lượng cũng như phẩm chất có như ý muốn hay không?"
Vừa dứt lời Vô Ưu đã đem vòng trữ vật từ trong tay ném ra, dường như ngay cả một chút lưỡng lự cũng không có.
Hàn Lập thấy vậy nhất thời kinh ngạc, không khỏi nhíu mày suy nghĩ một chút, nhưng cũng vì vậy làm hắn tăng thêm vài phần khâm phục khí độ của người này. Tất nhiên là nam tử Ma tộc đã có sự chuẩn bị trước, nên hắn không cũng chẳng hề lo lắng việc Hàn Lập sẽ quỵt tiền.
"Vậy trước hết để tại hạ nhìn qua một lượt." Hàn Lập không chút biểu tình trả lời. Cánh tay giơ lên, hăn liền đem vòng trữ vật màu lam bắt lầy rồi đặt lên trán, tiếp đó hắn nhẹ nhàng phóng ra một luồng thần niệm khổng lồ hóa thành vô số sợi ti nhỏ nhập vào trong đó.
Vô Ưu ngồi im không nói năng gì, hai mắt hắn chỉ nhìn thẳng vào Hàn Lập chờ đợi kết quả.
Một tuần trà qua đi, mí mắt Hàn Lập khẽ mở, nhưng trên khuôn mặt hắn hoàn toàn lãnh cảm không cách nào đoán biết được đang vui hay đang buồn.
Vô Ưu thấy vậy liền trở nên ngưng trọng, nhưng cũng may đúng lúc đó Hàn Lập xuất lời nói ra làm toàn thân hắn được thả lỏng một chút.
"Quả nhiên không giả, tất cả đều là thượng phẩm Dị Ma Kim. Nếu như vậy thì tại hạ cũng dựa theo giá tiền đã thỏa thuận ban đầu mà trả Ma Thạch." Hàn Lập nói xong liền phất tay áo quăng ra một vòng trữ vật màu đen tuyền về phía đối diện.
Nam tử Ma tộc cũng làm y như Hàn Lập khi nãy, nhưng chỉ nhoáng một cái hắn đã thu thần niệm trở về rồi cất vòng trữ vật đi, vẻ mặt tươi cười ôm quyền hướng về Hàn Lập nói:
"Hàn đạo hữu đúng là người thủ tín, một mẩu Ma Thạch cũng không thiếu. Bây giờ xem như chúng ta đã giao dịch xong."
"Nếu giao dịch đã hoàn tất thì tại hạ cũng không ở lại lâu nữa, xin cáo từ." Hàn Lập bình tĩnh đứng lên rồi lạnh lùng nói.
"Tât nhiên rồi, vậy để tại hạ đem cấm chế thu hồi lại." Vô Ưu cũng không có ý giữ Hàn Lập lại, hắn cũng đứng dậy rồi nói.
Chỉ thấy hắn chắp tay bấm niệm pháp quyết, không gian xung quanh vang lên từng tiếng nổ nhỏ, tầng quầng quang hà cứ vậy mà được mở ra.
Thân hình của Hàn Lập khẽ động, rồi hắn tiêu sái bước ra ngoài.
Nhưng khi tới khung cửa hắn hơi dừng một chút rồi quay lại hỏi:
"Vô Ưu đạo hữu có bằng lòng đem cụ thể nơi xuất sứ của số Dị Ma Kim này nói cho tại hạ biết được không? Chỉ cần đạo hữu thẳng thắn nói ra, tại hạ nguyện ý trả thêm cho đạo hữu một phần ba số Ma Thạch vừa rồi xem như một khoản thù lao."
Vô Ưu nghe được lời này lập tức chấn động, sắc mặt biến đổi lúc tốt lúc xấu một hồi thật lâu.
Những nam nữ Ma tộc còn lại xung quanh đó cũng xôn xao một trận, vẻ mặt biểu lộ ra vô cùng thèm muốn.
"Đạo hữu thật là người hào phóng, nhưng đáng tiếc là việc này tại hạ không tiện nói ra được. Chỉ đành khước từ ý tốt của Hàn huynh mà thôi." Vô Ưu suy nghĩ một lúc thật lâu rồi cố gắng kìm nén cơn xúc động đang dấy lên trong lòng, hắn khó khăn lắm mới có thể lắc đầu từ chối.
"Nếu như vậy thì tại hạ cũng không miễn cưỡng nữa." Hàn Lập thâm thúy nhìn nam tử một cái rồi không chút do dự xoay người bỏ đi.
Vô Ưu vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt có chút chần chừ khó quyết.
Hàn Lập không nói gì thêm, nhưng trước khi bỏ đi thì ánh mắt của hắn thực sự khác thường. Điều này làm trong lòng Vô Ưu nhen nhóm lên một nỗi sợ hãi không rõ vì đâu.
"Đại ca, nếu đối phương muốn hỏi về xuất sứ của Dị Ma Kim, hay là cứ đem mỏ quặng chúng ta đã khai thác trộm đó nói cho hắn là được. Dù sao chúng ta cũng sắp rời bỏ nơi này, cho dù hắn muốn điều tra thêm cái gì cũng không thể kịp. Làm như vậy thì số Ma Thạch lớn kinh người kia cũng không phải là không lấy được!"
"Im đi, mọi việc không chỉ đơn giản như vậy đâu. Chúng ta đối với lai lịch của người này hoàn toàn mù tịt, tuy rằng hắn đúng là người từ bên ngoài đến đây, nhưng chỉ như vậy mà chúng ta đem địa điểm mỏ quặng nói ra thì rất có khả năng mọi chuyện sẽ bại lộ. Các ngươi đừng xem thường thực lực của các thế lực trong tòa thành này. Nhưng giờ thì tốt rồi, Ma Thạch gì sao cũng đã lấy được, chúng ta hãy mau mau chia làm từng nhóm lần lượt rời khỏi Lam Bộc Thành. Một khi ra khỏi cửa thành, mọi người hãy lập tức theo lộ trình ban đầu đã vạch ra dùng hết tốc độ rời khỏi khu vực này. Chờ đến khi mọi việc an toàn, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Sư Nhai Thành." Vô Ưu quát lớn mắng dăn dạy vài câu sau đó hắn nhanh chóng phân phó mọi việc.
Những nam nữ Ma tộc khác tự nhiên không dám trái lời, tất cả đều gật đầu đáp ứng.
Mà lúc này Hàn Lập đã ngồi an vị trên một chiếc xe kéo đang chạy đi như bay qua ngã tư đường.
Ngồi ở một bên xe kéo, vẻ mặt hắn đang hí hửng ngắm nhìn một khối Dị Ma Kim hai màu đen trắng, miệng khẽ lẩm bẩm tự nhủ một mình:
"Cuối cùng cũng tìm được rồi, vật này đúng là nằm trong tay đám người vừa nãy."
Ở trong vòng trữ vật hắn vừa thu được cùng với viên đang cầm trên tay tất cả khoảng chừng hơn hai chục khối Dị Ma Kim biến dị.
Điều này làm Hàn Lập vô cùng nghi hoặc, nhất định trong tay đám người Vô Ưu có thứ gì đó mà hắn muốn tìm kiếm.
Mà nếu như không phải đang ở nơi đông đúc như Lam Bộc Thành thì hắn cũng chẳng ngại thi triển thần thông đem tất cả bắt giữ lại, sau đó dùng các phương pháp sưu hồn tìm kiếm thông tin minh cần.
Nhưng dù có như vậy hắn cũng không mấy lo lắng.
Một khi đã biết Vô Ưu là mục tiêu mà hắn đang tìm kiếm, ngay khi mới giao dịch xong, ánh mắt hắn trở nên rất khác lạ rồi thần không biết quỷ không hay lưu lại một loại dấu hiệu bằng thần niệm trên người tên nam tử Ma tộc.
Chỉ đợi bọn họ ra khỏi Lam Bộc Thành, hắn sẽ lặng lẽ đuổi theo rồi đem tất cả bắt giữ.
Hàn Lập âm thầm cân nhắc lại mọi chuyện rồi linh quang trên bàn tay chợt lóe, viên Dị Ma Kim cũng theo đó biến mất không thấy bóng dáng. Lúc này hắn cố gắng kiềm chế hưng phấn trong lòng, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần bên trong xe kéo.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mấy canh giờ sau chiếc xe kéo lại một lần nữa xuất hiện trước cửa khách sạn.
Vừa mới trong xe bước hắn đã thấy có một người đang đợi mình ở bên cạnh cánh cổng, là một gã hắc giáp Ma tộc gương mặt khá quen thuộc. Vẻ mặt hơi động, hắn liền theo tên Ma tộc nhanh chóng đi vào trong khách sạn.
Mà tên Ma tộc kia vừa thấy Hàn Lập liền tỏ ra vui mừng rạng rỡ, một mạch bước ra sau cánh cổng rồi cung kính theo sau Hàn Lập đi vào khách sạn.
Một lúc sau tại một gian phòng bí ẩn, tên hắc giáp Ma tộc hết sức cung kính hai tay dâng một cái thạch giản lên cho Hàn Lập.
Hàn Lập cầm lấy thạch giản rồi cẩn thận áp lên trán xem xét, một lúc sau, hai mắt hắn cười híp lại.
"Tốt lắm, vật này ta đã xem qua, ngươi hãy về nói với chủ nhân của ngươi là ta rất vừa lòng." Hàn Lập đem thạch giản từ trên trán xuống, hắn lại khẽ chà lòng bàn tay một cái khiến nó biến thành tro bụi, rồi nghiêm trang nói.
"Vâng thưa đại nhân! Tiểu nhân xin cáo lui trước." Hắc giáp đại hán khom người xuống vâng lời rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
"Hắc hắc, ra là khai thác trộm mỏ quặng! Nếu như vậy thì mọi việc xem như đã xong rồi." Hàn Lập nhìn nóc nhà trong miệng lẩm bẩm, vẻ mặt như có như không hiện ra một tia tàn khốc.