Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2018: Ma Nguyên Hải




Đa tạ chủ nhân ban ơn, Hắc Ngạc cho dù thịt nát xương tan cũng nhất định trợ giúp chủ nhân đat được tâm nguyên lần này!" Hắc giáp đại hán nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng ra vẻ tận tâm nói.

"
Thế thì tốt, sau này tất cả mọi việc ngươi không cần hỏi nhiều, chỉ cần làm theo ta sai bảo là được. Thời gian của chúng ta cũng không còn ngắn, đuổi theo những tu sĩ Nhân tộc đó thôi!"

Cung trang nữ tử hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn phiến núi non phía xa, hàn quang trong mắt chợt lóe nói.

"
Vâng, chủ nhân!" Hắc giáp đại hán cung kính đáp.

Vì vậy Bảo Hoa phất tay lên, hư ảnh cây hoa lần nữa chợt lóe, bao phủ hai người vào trong, hóa thành một đoàn phấn hổng quang hà bay về phía trước.

Đồng thời cùng lúc đó, trên trời cao cách đó mấy vạn dặm, Hàn Lập và đám người Lũng gia lão tổ đang không tiếng động bay đi.

Mặc dù lúc tiến vào thông đạo, bọn họ găp chút ngoài ý muốn, nhưng từ sau khi ra khỏi thông đạo, tất cả lại giống y đúc với dò xét ban đầu của Lũng gia lão tổ.

Không chỉ vị trí cửa ra Ma giới đúng lả ở huyết thạch sơn mạch, mà bên ngoài thông đạo cũng có một số Ma tộc bình thường đóng quân.

Vì không để người khác chú ý, bọn họ không đại khai sát giới, sau khi lao ra liền không chút do dự chạy trốn.

Huyết thạch sơn mạch tại Ma giới là nơi tư nguyên ma khí cực kỳ thiếu thốn, hơn nữa lại chiếm khu vực rộng lớn, cho nên đoạn đường đi tới, bọn họ cũng không nhìn thấy bóng dáng Ma tộc khác.

Điều này làm cho tâm tư của đám người Lũng gia lão tồ nhất thời buông lòng xuống một nửa.

Cứ bay như vậy về phía trước hơn nửa tháng, sau khi dọc đường giải quyết một đám ma cầm không biết tên, đám người Hàn Lập rốt cục bay ra khỏi phiến sơn mạch đen tối phía dưới, phía trước hiện ra một phiến thảo nguyên rộng lớn xanh biếc.

Trên thảo nguyên đầy hoa cỏ, lọt vào tầm mắt đều là tiên hoa trải rộng khắp nơi, mênh mông vô tận, nhưng khoảng hư không thấp lại có hắc hôi chi khí thản nhiên bay lượn, rõ ràng ma khí dày đặc hơn vùng sơn mạch lúc trước.

Lúc này, Lũng gia lão tổ lên tiếng gọi mọi người dừng lại, tụ tập một chỗ bắt đầu thương lượng hành trình cụ thể tiếp theo.

"
Vị trí của Tẩy Linh Trì và Tịnh Linl Liên, theo như lời Linh Vương đại nhân trên thượng giới để lại, nó nằm trong một hòn đảo nhỏ thần bí ở tận cùng phía đông Ma Nguyên Hải. Vị trí cụ thể thì mặc dù thiếp thân có chút đầu mối, nhưng phải tới đó mới có thể sử dụng. Hiện tại việc cần làm là phải nhanh chóng bình an đến ma hải này. Ta nghĩ việc này chắc Lũng đạo hữu cũng đã chuẩn bị tốt" vẻ mặt Thiên Thu thánh nữ nghiệm nghị nói với đám tu sĩ bên Nhân tộc.

"
Uh, mấy năm nay ta chuyên môn tìm hiểu tình hình các khu vực ở Ma tộc, ngoại trừ vài nơi không rõ, thì cuối cùng cũng có chút kết quả. Lấy vị trí hiện tại của chúng ta, muốn đến Ma Nguyên Hải thì có ba con đưòng. Nhưng ba con đưòng này đều có lợi và hại, một mình lão phu không cách nào quyết định được, phải cùng chư vị đao hữu thương lượng một chút. Thậm chí nói không chừng chúng ta đều phải thử nghiệm một chút mới có thể ra quyết định cuối cùng." Lũng gia lão tổ vuốt cằm, ngưng trọng trả lời.

"
Ba con đường nào, Lũng huynh nói ra cho chúng ta nghe thử một chút" Nam tử Lâm gia không suy nghĩ thêm hỏi.

Hàn Lập và đám ngưòi vũ y thiếu nữ cũng lộ ra vẻ mặt chú ý.

"
Con đường thứ nhất, đó là chúng ta cứ đi thẳng về phía trước phiến thảo nguyên này, tiến vào bình nguyên này nhiều ngày, sau đó đi ngang qua mấy nơi phồn thịnh của Ma tộc nhiều ngày, mượn truyền tống pháp trận của một số cự thành Ma tộc, liền dễ dàng tới Ma Nguyên Hải. Nhưng phiền toái duy nhất là thành thị Ma tộc này khẳng định có Tôn giả Ma tộc, thậm chí là hóa thân Thánh Tổ tọa trấn, thậm chí còn bố trí nhiều cấm chế lợi hại. Cho dù ta có Nguy Ma Châu thì nhiều lắm cũng chỉ có hai thành cơ hội vượt qua kiểm tra. Đây phải là dưới tình huống vận khí của chúng ta tốt đến mức nghịch thiên." Lũng gia lão tổ sắc mặt không đổi nói ra con đường thứ nhất.

"
Tỷ lệ chỉ có hai thành, quá thấp. Không thể đi đưòng này!" vũ y thiếu nữ nghe xong, nhíu mày, không suy nghĩ thêm phản đối.

"
Uh. Diệp đao hữu nói có lý. Mặc dù con đưòng này mất ít thời gian nhất, nhưng quả thực cũng rất mạo hiểm. Ta cũng không tán thành con đường này." Đôi mắt Thiên Thu thánh nữ chớp động mâu quang, chậm rãi lắc đầu.

Hàn Lập và đám Linh tộc không mở miệng, nhưng nhìn vẻ mặt thì hiển nhiên đều giống nhau.

Lũng gia lão tồ thấy cảnh này, không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại nói thẳng ra con đường thứhai:

"
Con đường thứ hai, chúng ta có thể trước tiên đi tới trung tâm thảo nguyên, sau đó dọc theo đê ngũ ma hà (dòng sông ma thứ năm) nổi danh ở Ma giới, trực tiếp tiến vào trong biển, sau đó xuyên qua vô số vùng biển, cuối cùng tiến vào Ma Nguyên Hải. Lấy sự rộng lớn của các vùng biển tại Ma giới, chúng ta hiển nhiên không lo bị cao giai Ma tộc phát hiện thân phận. Nhưng cái khó chính là trong biển có rất nhiều ma thú, chúng ta nếu gặp phải đàn thú biển hơn vạn con thì chỉ có thể chạy trối chết càng huống chi trong biển sâu Ma giới không thiếu lượng lớn thú biển hóa hình đạt tới cấp độ Ma tôn, thậm chí trong truyền thuyết còn nghe nói có thú biển đạt tới cấp độ Thánh tổ. Hơn nữa đi con đưòng này thì phải mất thời gian năm sáu năm mới tới đích."

"
Đi đường biền rất nguy hiểm. Biển ở Ma giới mặc dù ta không hiểu rõ lắm, nhưng thú biển ở Linh giới chúng ta cũng rất lợi hại, ngay cả mấy đại tộc mạnh mẽ tại Linh giới chúng ta đều phải e sợ, càng huống chi chúng ta không quen thuộc đường biển, vạn nhất đâm đầu vào trong vùng biển nguy hiểm nào đó, mạng nhỏ khi đó rất khó giữ được. Lũng huynh, con đường thứ ba là gì?" Thiên Thu thánh nữ nhướng mày, không đồng ý tiếp tục hỏi.

"
Con đường cuối cùng, đó là chúng ta đi về phía Tây của phiến thảo nguyên này, tiến vào nơi hoang dã mà ngay cả Ma tộc cũng rất ít đặt chân đến. Nơi đây cũng giống như nơi man hoang ở Linh giới chúng ta, mặc dù có một sổ loại ma thú lục địa, nhưng sổ lượng ít hơn trong biển rất nhiều. Lấy thực lực chúng ta thì không cần lo lắng. Nhưng đi con đường này, muốn đến Ma Nguyên Hai sẽ mất thời gian rất dài, thậm chí còn phải xuyên qua Huyễn Khiếu sa mạc lừng danh tại Ma giới. Phiến sa mạc này là một trong mười cấm địa ở Ma giới, vô luận tu sĩ có tu vi cỡ nào, khi tiến vào trong đều bi áp chế hết chín thành tu vi. Càng đáng sợ chính là trong phiến sa mạc này, bất cứ độn thuật hay bảo bối đều không thể sử dụng, chỉ có thể dùng chân đi bộ qua" Khóe miệng Lũng gia lão tổ co quắp nói.

"
Trong Huyễn Khiếu sa mạc có ma thú hoăc độc trùng gì lợi hại không?" Hàn Lập nghe xong, trong lòng vừa động, chủ động mở miệng hỏi một câu.

"
Không có, mặc dù trong Huyễn Khiếu sa mạc có một số ma thú thấp giai, nhưng cho dù chúng ta bị áp chế chín thành pháp lực, vẫn dễ dàng đối phó. Thứ duy nhất tạo thành uy hiếp chính là Huyễn Khiếu ma phong nổi danh ở phiến sa mạc này. Bất quá chỉ có pháp lực chúng ta bị áp chế, còn thần niệm thì vẫn không chút tổn hại. Ma phong ngay cả khi có chút phiền phức, nhưng nếu chúng ta cẩn thận một chút thì vẫn có thể vượt qua" Lũng gia lão tổ sau khi suy nghĩ một chút, khẳng định nói.

"
Đã như thế thì chúng ta chọn con đường thứ ba, chỉ cần tốn một chút thời gian là được. Lũng huynh cần gì nghiêm túc đến thế, trong đó hẳn là có ngọn nguồn gì khác!" Hàn Lập khẽ cười hỏi.

"
Hàn huynh nói không sai, nếu chỉ đơn giản như thế thì lão phu căn bản sẽ không chuẩn bị hai con đường khác, sớm trực tiếp chọn con đường này. Quan trọng chính là, Huyễn Khiếu sa mạc này thật sự rất rộng, nếu chúng ta không thể bay và dùng bảo vật thì đi bộ qua khu vực này, không mất thời gian năm sáu chục năm, căn bản không thể đi hết" Lũng gia lão tổ nghe Hàn Lập hỏi, cười khổ trả lời.

"
Năm sáu chục năm!" vừa nghe nói thế chẳng những Hàn Lập biến sắc, mà vũ y thiếu nữ cũng hít một ngụm lương khí.

Chỉ có Thiên Thu thánh nữ là thoáng giật mình, cũng không tỏ vẻ gì khác. Mà mấy tên Thánh Lãnh nọ cũng không tỏ gì.

Hiển nhiên đám Linh tộc này đối với tình hình Huyễn Khiếu sa mạc có chút hiểu rõ.

"
Năm sáu chục năm, không được. Thời gian lâu quá. Chờ khi chúng ta tới Ma Nguyên Hải, sợ rằng ma kiếp ở Linh giới cũng sớm kết thúc. Hơn nữa thời gian càng kéo dài, trên đường càng có thể phát sinh một số chuyện không lường được." Lúc này đây, phi phát nam tử phản đối.

"
Nếu Lâm huynh cảm thấy quá lâu, vây con đường thứ nhất và thứ hai, ngươi cảm thấy cái nào tốt hơn?" Lũng gia lão tổ thản nhiên hỏi ngược một câu.

"
Cái thứ nhất rất nguy hiểm, cái thứ hai mặc dù cũng có chút mạo hiểm, nhưng chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút vẫn có cơ hội. Vạn nhất vận khí không tệ, liền không cần trêu chọc đến thú biển, thuận lợi đến Ma Nguyên Hải." sắc mặt phi phát nam tử sau khi âm tình bất định một lát,

cắn răng nói.

"
Oh. Đi bằng đường biển quả thực là một con đưòng có thể chấp nhận. Thiên Thu đạo hữu, Hàn đạo hữu, hai ngưòi các ngươi cảm thấy thế nào?" Lũng gia lão tồ vẫn chưa bình luận gì, hỏi Thiên Thu thánh nữ và Hàn Lập.

Nơi này ngoại trừ Thánh Linh trong bạch quang không nói lời nào, thì chỉ còn hai ngưòi bọn họ là tu sĩ Hợp Thể Hậu Kỳ, Lũng gia lão tổ hiển nhiên coi trọng.

"
Con đường thứ hai thọat nhìn có vẻ là lựa chọn tốt nhất so với hai con đường còn lại, nhưng nếu con đưòng thứ ba có thể giảm bớt thời gian thì quà thực là một lựa chọn ổn thỏa hơn cả." Hàn Lập khẽ thở dài một hơi, chậm rãi trả lời.

"
Thiếp thân cũng hiểu biết tình hình ở đây, đi đường biển không thành vấn đề gì. Nhưng Hàn huynh có điều chưa biết, kỳ thật xuyên qua Huyễn Khiếu sa mạc cũng không cần đến năm sáu mưoi năm, có một cách có thể giảm bớt gần nửa thời gian. Chỉ cần ba mưoi năm là có thể đi qua Huyễn Khiếu sa mạc. Bất quá cho dù ba mươi năm thì đối với chúng ta cũng quá lâu." Thiên Thu thánh nữ đột nhiên cười nói.

"
Oh, có chuyện này sao. Đạo hữu không nói thì lão phu thật sự không biết việc này." Lũng gia lão tổ nghe xong, có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi.

"
Hàn mỗ xin rửa tai lắng nghe!" vẻ mặt Hàn Lập vừa động, lộ ra vẻ cảm thấy hứng thú.