"Phành" một tiếng, hai kiện thượng phẩm pháp khíúau khi bổ ra hai lỗ nhỏ trên xúc tu, đã bị bật ra, làm Hàn Lập có chút ngạc nhiên.
"Thật cứng rắn! Cơ hồ chất lượng vật liệu có thể so sánh với trung phẩm pháp khí!" Hàn Lập ngầm hô may mắn, nếu không phải thi triển một chút thủ đoạn, thì thu thập con rết này thật đúng là phải phí nhiều sức lực.
Hàn Lập thấy phi đao kim bát tạo ra hiệu quả không lớn, liền thuận tay thu trở về.
Độc trùng này tuy bị vết thương trí mệnh nhưng sinh mệnh lực vẫn rất mạnh mẽ, vẫn ở nơi đây quay cuồng không ngừng, xem ra trong một thì nửa khắc sẽ không gục xuống. Vì thế hắn nhăn trán một chút, thân pháp thi triển, lóe lên vượt qua cực nhanh trên đầu yêu thú, không hề bận tâm tới sinh tử của nó, trực tiếp dọc theo thông đạo của sơn động mà về sảnh đá.
Trong sảnh đá, vài cây con "Tử Hầu hoa" màu xanh kia vẫn ở nơi đây, vẫn còn tốt, không có việc gì, điều này làm Hàn Lập lòng tràn đầy vui mừng.
Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra vài hộp ngọc bích lớn nhỏ giống nhau đặt trên mặt đất, lúc này mới cầm phi đao lên, cực kỳ cẩn thận đem "Tử Hầu hoa" kia và cả khối đá nhỏ màu tím bên dưới đồng loạt khoét lên, sau đó dùng phi đao nâng lên đặt vào tay, hắn bỏ vào trong hộp ngọc, cẩn thận đóng kín lại.
Khi tất cả linh dược đều bị hắn nhất nhất hái xong. Sau khi thu vào, hắn mới thoải mái, nhẹ nhõm thở phào một hơi, tâm thần trở nên bình ổn.
Hắn lười biếng duỗi duỗi lưng, lại tùy ý quét mắt một phen quanh sảnh đá, tin tưởng xác nhận trong này đích xác không có bỏ sót thứ gì, mới bình thản đi ra khỏi nơi đây.
Khi Hàn Lập trên đường đi qua nơi con rết bị thương nặng, con yêu thú kia đã không nhúc nhích, nằm im trên mặt đất, hoàn toàn đã chết, dưới thân chảy ra một vũng lớn độc huyết, làm cho khu vực này của sơn động tràn ngập một mùi vị cổ quái làm cho người ta nôn mửa, Hàn Lập sau khi ngửi thấy, cảm thấy có chút choáng váng đầu óc.
Hàn Lập cả kinh, biết đây là kết quả của việc độc tính của độc huyết lan ra trong không khí. Cho nên nhanh chóng phục dùng một ít "Thanh Linh tán", lúc này cảm giác khó chịu mới tiêu trừ.
Hắn đi đến chỗ cách thi thể con rết bảy, tám trượng liền ngừng lại, tiếp theo xuất ra phi đao đâm loạn bảy, tám cái, thấy con rết thực sự không nhúc nhích tí nào, lúc này mới yên lòng tiếp tục đi tới.
Nhưng mới đi vài bước, thân hình Hàn Lập dừng lại. Cúi người rút từ trên mặt đất ra một mũi nhọn ngắn màu đen. Hắn dùng hai ngón tay cầm mũi nhọn nhẹ nhàng lau sạch bùn đen, mũi nhọn lập tức tỏa ra kim quang lập lòe, đích thị là kim nhận.
Thì ra Hàn Lập có khả năng dễ dàng chọc thủng bụng con rết yêu thú, chính là ở trong đoạn thời gian hắn biến mất kia, đem kim nhận, trên đoạn đường ra vào sơn động cắm xuống một nửa lộ phần sắc bén lên trên.
Bởi vì sợ hãi hào quang của kim nhận rất sáng, sẽ bị yêu thú sớm phát hiện, Hàn Lập còn dùng bùn đen đem mũi nhọn biến thành màu đen, hòa cùng một thể với sơn động tối đen, cứ như vậy rút cuộc làm cho yêu thú khó có thể phát hiện.
Bởi vậy con rết khẩn cấp bám chặt mặt đất, đuổi theo Hàn Lập đi vào đoạn sơn động này thì đã bị kim nhận cắm ngược mổ banh bụng mà thần chẳng biết, quỷ chẳng hay, kết cục táng thân tại nơi đây. Đáng thương thân là yêu thú độc trùng cấp cao, một thân độc thuật cực kỳ lợi hại còn chưa kịp thi triển, trong lúc hồ đồ liền bị Hàn Lập ám toán, cái chết thực sự là cực kỳ oan uổng!
Tuy Hàn Lập Lập còn chưa biết mình đã giết chết một con rết yêu thú cấp cao, nhưng cũng biết con độc trùng này cho dù không phải, thì cũng khẳng định là yêu thú cấp trung mạnh nhất. Đối với việc thu thập nó một cách nhẹ nhàng như vậy, rất là hài lòng.
Hiện tại hắn liên tiếp đi bảy, tám bước, mỗi bước đều cúi người, rút cuộc đem kim nhận lau sạch sẽ thu hồi. Sau đó liền muốn nhấc chân rời khỏi nơi này, nhưng trong lúc vô ý nhìn thoáng qua thi thể con rết, hắn do dự một lát rồi tiếp tục đi tới.
Vừa đến trước thi thể con rết, Hàn Lập không khách khí dùng kim nhận trong tay lướt trên thi thể từ đầu đến lưng, còn có đuôi một chút. Kết quả phát hiện vỏ ngoài ở lưng là cứng rắn nhất. Kim nhận chỉ có thể tiến vào nửa tấc, chỉ có tiếp tục dùng sức mới có thể từ từ cắt vào.
Hàn Lập thấy vậy, không hề chần chờ, lập tức đem tám kim nhận vừa mới thu hồi mà cố sức cắt đứt vỏ ngoài trên lưng con rết.
Không bao lâu sau, một vài khối vỏ cứng dài vài thước đã bị Hàn Lập cắt xuống, hắn cẩn thận thu vào trong túi trữ vật. Mấy cái này có thể ngăn cản một kích toàn lực của pháp khí đỉnh cấp, thì quả là đồ tốt. Nếu đơn giản chế thành một cái nội giáp khẳng định đối với chính mình có nhiều chỗ hữu dụng.
Thật ra dựa theo bổn ý của Hàn Lập, đúng là hận không có khả năng đem cả vỏ ngoài của con rết cắt mang đi. Nhưng sẽ rất tốn thời gian, mà thời gian hiện tại đối với hắn mà nói thực sự là khan hiếm.
Cho nên hắn mang theo sự tiếc nuối ra khỏi sơn động, lập tức tiến hành thực hiện ý nghĩ lúc trước đó là ở tại đây cũng có thể còn có một ít "Thiên Linh quả" chưa thành thục có thể hái được.
Khi Hàn Lập không ngừng thực thi theo kế hoạch, sưu tập linh dược còn chưa thành thục, mặt khác mấy chỗ mà mọi người biết có linh dược thành thục lại bùng nổ xung đột lớn giữa các đệ tử tinh nhuệ. Dù sao có khả năng biết trước được địa điểm có linh dược thành thục, cũng chỉ có một vài chỗ mà thôi, cao thủ các phái đối đầu va chạm với nhau thật không thể tránh khỏi được.
Trong một sơn cốc u tĩnh cách Hàn Lập ở phía đông nam, có ba người vì hai cây "Tử Hầu hoa" giống như Hàn Lập vừa mới hái, đang giằng co không thôi.
Chính là hai đóa Tử Hầu hoa, màu sắc không phải là màu xanh nhạt, mà là màu tím cực kỳ diễm lệ, thực sự tỏa ra một mùi hương lạ nồng đậm. Phía trước hai đóa kỳ hoa màu tím này còn có một đầu quái lộc với độc giác màu đỏ lửa dài, thân thể chia đôi nằm trong vũng máu, đã chết lâu rồi.
Mà cách không xa thi thể quái thú, có ba người quần áo khác nhau đứng ở các vị trí tạo thành hình tam giác, nhưng ai cũng không có ra tay, tựa hồ đều rất kiêng kị đối với hai người khác.
"Hai người bọn ngươi rút cộc là ý gì? Chích giác lộc này chính là ta một mình giết chết, linh dược nên thuộc về ta mới đúng!" Rút cuộc một người với thần tình tức giận mở miệng nói.
Nói chuyện chính là một thanh niên áo lam hai mươi tuổi, bộ mặt anh tuấn, dáng người thon dài. Hắn một tay cầm phi xoa màu xanh, tay khác nâng một hạt châu tử màu vàng, trên mặt hai vật linh quang chói mắt, vừa thấy đã biết là pháp khí đỉnh cấp, khó trách người này có khả năng một mình đánh chết yêu thú cấp cao nhìn như bất phàm kia.
"Đạo huynh, không nghĩ tới năm nay lại gặp mặt, ta và người thật đúng là có nhiều duyên phận!" Nói chuyện lần này chính là một vị phàm nhân lão giả áo xanh tay cầm quải trượng, sắc mặt nhìn như hòa ái, nhân từ, nhưng đối với sự chất vấn kia của thanh niên không chú ý, ngược lại cùng một vị trung niên đạo sĩ khác nói chuyện.
"Đúng đó, ta cũng không nghĩ tới năm nay còn có thể cùng Lý thí chủ một lần nữa gặp nhau!" Đạo sĩ lưng mang một thanh trường kiếm mộc mạc, vẻ mặt tự nhiên nói, đồng dạng cũng không đưa mắt nhìn gã thanh niên.
Thanh niên Thiên Khuyết bảo giận dữ, hắn tự nhiên có chút tư chất bất phàm, gia thế hiển hách, người lại anh tuấn tiêu sái số một, cho tới bây giờ đều là tiêu điểm làm mọi người ngắm nhìn, nhưng hiện tại lại bị hai tên này làm nhục, có thể nào không làm hắn sinh ra oán giận.
Nhưng còn không chờ hắn mở miệng nói tiếp cái gì, lão giả cùng đạo sĩ nói mấy câu, lập tức làm hắn sắc mặt đại biến, trở nên kinh hoảng, thất thố.
"Chuyện xưa không cần đề cập, hôm nay trong này có hai gốc linh dược, ngươi và ta hai người vừa lúc phân chia bình đẳng, một người một gốc cây được không?" Lão giả không nói lời vô nghĩa, hướng đạo sĩ Thanh Hư cốc đối diện đưa ra lời mời liên thủ phân chia linh dược.
Trung niên đạo sĩ nghe vậy, trên mặt không có vẻ kinh ngạc, sau khi hơi trầm ngâm, liền gật đầu đáp ứng nói:
"Cũng tốt, chúng ta thực lực không sai biệt lắm, đánh nhau chết sống cũng là kết quả lưỡng bại câu thương, như vậy đi, ta không có ý kiến!"
Thanh niên đem đối thoại của hai người đối diện nghe xong rõ ràng, trong lòng vừa sợ vừa giận.
Đối phương hai người liên thủ, tuy hắn tự phụ pháp khí uy lực vô cùng lớn, nhưng cũng biết tuyệt không phải là đối thủ. Nhưng muốn bỏ linh dược sắp tới tay này, hắn nói cái gì cũng không cam lòng.
Vì thế sau khi trong đầu xoay chuyển, thân hình thanh niên bỗng nhiên bắn nhanh về phía sau, tiến thẳng đến hai gốc cây linh dược, hắn muốn một cú nắm lấy linh dược, liền lập tức trốn chạy.
"Muốn chết!"
Thanh niên vừa mới di chuyển, lão giả áo xanh kia sắc mặt trầm xuống, giương quải trượng cầm trong tay phóng ra, biến thành một đạo thanh quang thẳng đến thanh niên bay vút đi. Quải trượng này hóa thành thanh quang quá nhanh, chỉ lóe lên, tuy xuất phát sau mà đến trước mặt của thanh niên, ngăn đường đi của hắn
Thanh niên kinh hãi, đây là pháp khí gì, như thế nào lại nhanh như vậy? Bất quá sự việc đến vậy, hắn cũng không kịp suy nghĩ, nhấc tay, phi xoa màu xanh bay ra nghênh đón, thân hình không chút ngừng lại, tiếp tục chạy về phía trước, xem ra không lấy được linh dược, hắn sẽ không bỏ qua.
"Tiểu hữu, đã muộn! Tốt nhất là nên nhanh chóng rời đi, không nên bức bách bần đạo hôm nay đại khai sát giới!" Thanh niên còn chưa bước hai bước, phía sau liền truyền đến thanh âm không nóng không lạnh, giống như bám sát phía sau thân hắn, dọa cho thanh niên hồn bay lên mây.
Thanh niên sắc mặt trắng bệch lên đến đầu, quả nhiên đạo sĩ kia cách hắn chỉ có ngoài một trượng, đang cười cười nhìn hắn.
Thanh niên sắc mặt tái nhợt không hề nói một từ, lập tức chuyển hướng chạy như điên ra ngoài cốc, ngay cả đầu cũng không dám ngoái lại nhìn một chút. Hắn trong lòng biết thực lực mình cùng hai người này chênh lệch nhau quá lớn, chủ ý hái linh dược chính là muốn tìm chết mà thôi, đối phương có khả năng phóng thích hắn một mạng là sự việc đã khó có thể tin.
"Hắc hắc, Linh Hồ bộ của đạo huynh so với trước kia càng lợi hại, thật sự là xuất thần nhập hóa!" Lão giả thấy đạo sĩ buông tha thanh niên một mạng, cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không ra tay ngăn trở, ngược lại còn khen ngợi đối phương.
"Không có gì, chút tài mọn mà thôi!" Đạo sĩ thản nhiên liếc mắt nhìn bóng dáng thanh niên biến mất, chậm rãi ung dung nói.