Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1956: Ngẫu ngộ Man Hoang




"Ầm" một tiếng!

Nguyên bổn ma khí đang từ ngọc quan (quan tài bằng ngọc) tuôn ra, sau tiếng nổ liền quay ngược trở lại hắc quan. Chỉ chốc lát, hắc khí tràn ngập cả gian đại điện liền biến mất không còn. Mà phù văn trên bề mặt ngọc quan thì phát sáng một trận, chớp động bạch mang chói mắt. Bản thân ngọc quan vốn toàn thân đen ngòm tỏa ra hắc quang thì giờ phút này quang mang hai màu đen trắng đan xen vào nhau, khiến người ta có một loại cảm giác yêu dị hít thở không thông.

Nhưng cảnh này chỉ diễn ra trong chốc lát quang mang hai màu liền thu liễm trở nên ảm đạm.

Đúng lúc này, từ trong ngọc quan mơ hồ truyền ra từng trận "ầm ầm", hàng trăm ngân sắc cổ văn tuôn ra, sau khi xoay quanh tại không trung liền ngưng tụ thành sáu cự đại hư ảnh chớp động ngân quang.

Những hư ảnh ngân sắc này thân hình vô cùng cao lớn, cả người đầy đặn, dáng người thướt tha, trên đầu có hai sừng, đều là ma vật hình người, nhưng chúng chỉ xuất hiện một lát, chợt lóe liền hóa thành từng điểm ngân quang biến mất trong hư không.

Sau một khắc, từ trong ngọc quan phát ra một tiếng thở dài, một cánh tay phủ kín hắc giáp bỗng nhiên lộ ra, tiếp đó là một hắc sắc giáp sĩ dáng người thướt tha từ trong ngọc quan chậm rãi đứng lên.

Giáp sĩ này chẳng những cả người bị một kiện hắc sắc chiến giáp cổ xưa bao phủ mà trên mặt cũng bị một cái mũ giáp dữ tợn trùm kín, bên trong lộ ra hai con mắt màu lam nhạt trong suốt như nước.

"Lục Cực tỷ tỷ, khối thân thể này của tỷ không có việc gì chứ, có thể phát huy được bao nhiêu phần thần thông của bản thể."

Nguyên Sát thấy giáp sĩ đứng lên, bộ dáng quan tâm hỏi một câu.

"Mặc dù ở giới này bị chút áp chế, nhưng cũng có hai phần thực lực của bản thể, đủ để ứng phó với tất cả đối thủ dưới Đại Thừa Kỳ."

Nữ giáp sĩ vươn vai, khẽ cười một tiếng, nói.

"Hai phần thì đích xác cũng đủ tung hoành Nhân tộc! Tỷ tỷ tỉnh lại đúng lúc lắm, hiện tại tiểu muội gặp một chút phiền toái cần tỷ tỷ ra tay tương trợ."

Nguyên Sát nghe vậy, thần sắc buông lỏng, nói.

"Phiền toái gì chứ? Ồ, dường như không phải chỉ có mỗi mình muội, trong Càn Khôn Bàn bàn bên cạnh cũng là một vị trong Thánh tộc chúng ta, chẳng lẽ là lão gia hỏa Độc Long phủ xuống Linh giới."

Ánh mắt nữ giáp sĩ sau khi nhìn ra bên ngoài, lập tức phát hiện ra bên cạnh thạch điện còn có một cái ngọc bàn thật lớn, có chút ngoài ý muốn hỏi ngược lại một câu.

"Không phải Độc Long, là mấy khối hóa thân của Huyết Quang đang thao túng bảo vật này. Hơn nữa hiện tại muội và hắn đang liên thủ đuổi giết một tên tu sĩ Nhân tộc, trên người tên này không ngờ lại có trọng bảo Trấn Ma Tỏa, Tử Ngôn đỉnh và Hỗn độn nhị khí!"

Nguyên Sát không chút chần chờ nói.

"Trấn Ma Tỏa, hỗn độn nhị khí? Có chút ý tứ, ta bắt đầu cảm thấy hứng thú rồi. Muội kể chi tiết cho ta nghe một chút!"

Ánh mắt nữ giáp sĩ chợt lóe, thần sắc lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng thanh âm vẫn có vẻ vô cùng bình tĩnh.

"Chuyện là thế này. Nguyên bổn ta được một khối hóa thân khác của tỷ tỷ nhờ vả đến ngăn cản hành động của Nhân tộc đối với Thánh tộc chúng ta, nhưng kết quả lại phát hiện ra...."

Nguyên Sát nghe vậy gật đầu, bắt đầu kể lại.

".Cứ như thế, ta chỉ có thể cùng tên tiểu tử Nhân tộc kia đua sức, mà Huyết Quang rõ ràng cũng không đáng tin, chờ khi thật sự đuổi kịp tên tu sĩ Nhân tộc kia, hơn phân nửa ta và hắn sẽ phát sinh chuyện gì đó."

Sau thời gian một chén trà nhỏ, nữ tử này mới kể đại khái xong, thở dài một hời cười khổ nói.

"Nghe muội nói như thế, xem ra Huyết Quang hẳn là có hậu thủ nào đó, nếu không hắn sao dám có chủ ý với muội. Hắn mượn thể tại Linh giới biến ảo thành phân thân, còn muội trực tiếp phủ hóa thân xuống, thần thông của hắn khẳng định yếu hơn một bậc. Bất quá muội không cần lo lắng, nếu ta đã tỉnh lại thì hiển nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hỗn độn nhị khí đối với tồn tại Thánh tổ chúng ta cũng vô cùng hữu ích, rơi vào tay Huyết Quang thì không tránh khỏi quá đáng tiếc đi. Hơn nữa, khối hóa thân này của ta, khi phủ xuống cũng mang theo không ít Ma tinh, đủ để muội hồi phục pháp lực."

Nữ giáp sĩ sau khi nghe xong, thản nhiên nói.

"Vậy thì tốt quá! Có tỷ tỷ giúp, muội hiển nhiên không cần lo lắng."

Nguyên Sát vô cùng cao hứng, nói.

Một tháng sau, trong tầm mắt Hàn Lập đã xuất hiện một dãy sơn mạch cực lớn, sương mù lất phất.

Đám sương mù này chẳng những vô cùng dày đặc, mà lại bốc thẳng lên chín tầng mây, bộ dáng dường như không có chút giới hạn nào.

Lúc này, Hàn Lập đang ngồi xếp bằng trong một tam giác phi xa, hai mắt nhắm lại, hai tay đang cầm hai khối cực phẩn linh thạch yên lặng đều tức. Mắt thấy phi xa càng lúc càng gần sơn mạch, Hàn Lập dường như cảm ứng được gì đó mà mí mắt vừa động chậm rãi mở ra.

"Rốt cục cũng tới rồi, đây là tận cùng Nam Thiên trong truyền thuyết. Không hổ là cấm chế do siêu cấp pháp trận hình thành bảo vệ Nhân tộc nhiều năm. Nếu không phải hai giới giao nhau, khiến cấm chế chỉ lực yếu đi nhiều thì sợ rằng muốn xuyên qua nơi đây đúng là không dễ dàng."

Hàn Lập thì thào nói nhỏ một câu, thần sắc bình tĩnh nhưng lạnh lùng, lần nữa nhắm mắt lại, nhưng phi xa lại không chút ý tứ dừng lại, lại chớp động vài lần liền không chút do dự bay vào trong sương mù.

Nửa ngày sau, thạch điện và cự đại ngọc bàn cũng bay đến đây.

Nguyên Sát và Huyết Quang đang khống chế bảo vật, thấy cảnh này đều tự hiện thân thương lượng vài câu, sau đó lại tiếp tục cùng thúc dục bảo vật bay vào trong sương mù.

Đối với bọn họ mà nói, đã bức Hàn Lập tới bước này, hiển nhiên sẽ không buông tha, cho dù biết rõ Man Hoang thế giới có chút hung hiểm nhưng cũng chỉ có thể đuổi theo.

Ba tháng sau, thân hình Hàn Lập xuất hiện trên bầu trời một đầm lầy, ngón tay búng ra, vô số đạo thanh sắc kiếm khí đan xen tung hoành đem một đầu tử sắc cự sư (sư tử) bị bao phủ trong kim sắc lôi võng chém thành vô số thịt nát, một cổ huyết vũ từ không trung rơi thẳng xuống.

Không chút do dự, Hàn Lập hư không đánh ra một trảo, một đoàn tử quang từ trong huyết vũ bắn ra, chớp một cái liền rơi vào lòng bàn tay.

Rõ ràng là một viên yêu đan trong suốt nhỏ bằng quả trứng gà!

"Phí một phen tay chân như vậy, cuối cùng cũng giải quyết xong con sư tử Luyện Hư hậu kỳ này, có yêu đan của nó hẳn là có thể luyện chế ra một số Nhiếp Linh Đan, có đan dược khôi phục phap lực này hẳn là có thể kiên trì được thêm một đoạn thời gian nữa."

Hàn Lập thở dài một hơi, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng khóe miệng nổi lên một tia cười mỉm, tự nói hai câu.

Đan dược khôi phục pháp lực trên người hắn ngay cả không ít, nhưng trải qua không ngừng sử dụng trong gần một năm qua hiển nhiên cũng bắt đầu không đủ xài. Mà chỉ dựa vào linh thạch khôi phục pháp lực thì không thể duy trì được việc chạy trối chết trường kỳ như vậy được.

Do đó, hắn đã quyết định dứt khoát mạo hiểm tìm một chỗ có nhiều cao giai cổ thú, dùng thủ đoạn sét đánh trực tiếp đánh chết chúng mà thu lấy yêu đan, rồi lấy chúng làm nguyên liệu, cộng thêm một số linh dược phụ trợ thì hẳn là có thể trong thời gian ngắn luyện chế một ra số đan dược khôi phục phập lực cấp thấp.

Mặc dù bởi vì không có thời gian cho nên lúc luyện chế những đan dược này không khỏi lãng phí không ít dược lực, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm được tới đó.

Bất quá việc này cũng làm Hàn Lập cảm thấy vững tin hơn một chút.

Chỉ cần kịp thời luyện chế ra đám đan dược này, hắn tự tin có thể kiên trì lâu hơn so với truy binh phía sau.

Một ngày sau, ba khối hóa thân Huyết Quang cùng Nguyên Sát đều xuất hiện trên bầu trời đầm lầy. Bốn người nhìn bộ hài cốt cổ thú đã sớm hóa thành một đống thịt nát bên dưới sắc mặt theo đó mà đều có chút khó nhịn.

Hiển nhiên, mấy người bọn họ không hẹn mà mơ hồ đoán được dụng ý của Hàn Lập.

Mặc dù nhất thời bọn họ không nghĩ ra cách đối phó đối phương, nhưng đã leo lên lưng hổ thì cũng chỉ có thể kiên trì đuổi theo.

Cũng may hai bên mang theo không ít Ma tinh, trong lúc nhất thời không cần lo chuyện pháp lực không đủ.

Cứ như vậy, dọc đường đi Hàn Lập một đường săn giết cổ thú, một đường luyện chế đan dược khôi phục pháp lực, dần dần dẫn theo truy binh phía sau xâm nhập vào sâu trong Man Hoang thế giới.

Ngẫu nhiên cũng có những khoảng thời gian không thể thu hoạch yêu đan cổ thú, không thể luyện chế đan dược, Hàn Lập liền dứt khoát lấy ra một số linh thảo linh, linh quả Tiên giới mà bản thân thu hoạch được ở Nghiễm Hàn Giới trực tiếp nuốt chửng.

Những linh dược này mặc dù dược tính khác nhau, nhưng không thứ nào không ẩn chứa linh khí cực kỳ thuần khiết, dùng trực tiếp mặc dù lãng phí rất nhiều dược lực, nhưng cũng kịp thời bổ sung một ít pháp lực.

Làm như thế bản thân hắn hiển nhiên tích súc một lượng nhỏ dược tính lẫn lộn, đối với bản thân dĩ nhiên có hại không nhỏ. Nếu là lúc bình thường, hắn chỉ cần chút thời gian là có thể bức chúng ra ngoài được, hoặc là luyện hóa chúng là khiến bản thân vô sự, nhưng lấy bộ dáng vội vã chạy trối chết hiện tại của Hàn Lập, vô luận thời gian hay pháp lực cũng không có khả năng lãng phí chỉ có thể tạm thời cưỡng chế dược tính sâu trong người, chờ sau này xử lý.

Lấy thần thông hiện tại của Hàn Lập, trong thời gian ngắn hiển nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu cứ tiếp tục tình trạng thế này, sớm muộn rồi cũng trở thành một đại họa.

Điểm này, bản thân Hàn Lập hiểu rất rõ, bất quá vì cái mạng nhỏ, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục kiên trì.

Cứ như vậy, một chạy một đuổi, thòi gian bất giác trôi qua hơn nửa năm.

Một ngày kia, Hàn Lập đang ngồi nhắm mắt trong phi xa, trước người là một bạch y nữ tử, gương mặt xinh đẹp, tay bắt quyết, tinh quang lưu chuyển thay Hàn Lập khống chế bảo vật phi hành.

Nữ tử này chính là khối thông linh khôi lỗi mà Hàn Lập có được từ Thiên Vân mười ba tộc tại Lôi Minh đại lục lúc trước.

Mặc dù pháp lực khôi lỗi này thua xa Hàn Lập, dùng để khống chế bảo vật phi hành hiển nhiên tốc độ chậm đi nhiều, nhưng lúc này Hàn Lập cần phải điều tức, còn hơn là dừng lại chờ truy binh phía sau đuổi tới.

Điều này khiến Hàn Lập tranh thủ được một chút thời gian để nghỉ ngơi. Nếu không, thời gian phi hành lâu như thế, ngay cả khi có đan dược linh thạch bổ sung thì căn bản cũng không thể chống đỡ được.

Nhưng cứ như vậy, sắc mặt Hàn Lập so với nửa năm trước hiển nhiên kém hơn rất nhiều, khí tức trên người lại càng trở nên như có như không.

Đột nhiên sắc mặt Hàn Lập vừa động, trong giây lát mở hai mắt ra.

Cơ hồ cùng lúc đó, cách Hàn Lập không quá vài dặm chợt truyền ra một tiếng sét bạo liệt, vô số ngân hồ hiện lên rồi lại đan xen vào nhau hình thành một tòa lôi trận cực lớn. Mà trung tâm lôi trận sau khi vang lên tiếng "ầm ầm" thì một thân ảnh khôi ngô cao lớn có chút loạng choạng hiện ra.