Hắc Vũ thượng nhân rơi vào cảnh này tự nhiên cả kinh một trận, nhưng trên mặt lại không hoảng loạn chút nào, một tay nhanh chóng bấm quyết rồi lại há miệng phun ra một cái chuông bạc nhỏ.
Sau một tiếng "đương" thanh thuý vang lên, cái chuông nhỏ lập tức huyễn hoá thành cái ảo ảnh cự chuông lớn hơn trăm trượng, đem thân hình lão giả hoàn toàn phủ vào trong.
Đồng thời, từ trên hư ảnh cự chuông tản ra từng vòng quang lãng hướng bốn phương tám hướng cuốn tới, những thứ đất đá từ trên hai đỉnh sơn phong đổ xuống lần lượt tiếp xúc với quang lãng liền biến thành tro bụi trong nháy mắt.
Mà hai toà sơn phong đột nhiên loé lên một trận sáng xám trắng, từ trung tâm hai toà sơn phong lộ ra vô số hòn đá ngưng tụ thành hai cái cự thủ, năm ngón tay duỗi ra, độ dài chí ít cũng đạt tới trăm trượng, phảng phất như ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận ở trong đó.
"Rầm rầm", hai tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra!
Giống như động tác đập ruồi, hai cái cự chưởng hung hăng vỗ lên trên cái hư ảnh cự chuông một nhát.
Bản thân cái chuông nhỏ vốn là một loại bảo vật khó lường nhưng dưới cỗ cự lực cường đại như vậy cũng chỉ gào thét một trận rồi bị đánh cho hỏng mất.
Thân ở trong hư ảnh cự chuông, Hắc Vũ thượng nhân rốt cục hiện ra vẻ mặt kinh hoàng, lúc này liền quát to một tiếng, tay áo đột nhiên giương lên thả ra một đoàn ngân quang.
Sau một tiếng sấm nổ, vô số lôi điện màu bạc nhỏ như sợi tơ tạo thành một cái lưới điện màu bạc như ẩn như hiện mở bung ra.
Chính là bảo vật trên Hỗn Độn Vạn Linh bảng, Ngân Tiêu lôi võng!
Với thần thông huyền diệu của cái lưới này, một khi tế ra tự nhiên đủ để ứng phó với cú đột kích trước mắt.
Trong lòng lão giả khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng trên miệng lại lầm rầm niệm chú, hơn nữa một tay còn hư không trảo một cái. Theo đó, vài đoàn linh quang từ trong lòng bàn tay di động ra.
Hắn muốn triệu hồi ra những bảo vật khác để đối phó với địch nhân trước mắt, nhưng ngay đúng lúc này một màn khó tin bỗng xuất hiện!
Hư không phụ cận chợt dao động, một cái bạch thủ trắng như ngọc đột nhiên phóng ra, rồi trảo ra một cái nhìn như rất tuỳ ý, nhưng một trảo này lại dễ dàng đem một đoàn linh quang trong đó tóm gọn lại. Sau đó, năm ngón tay khẽ siết chặt lại, lão giả theo đó chỉ cảm thấy một trận đau đớn như xé tan hồn phách truyền vào trong óc, hét thảm một tiếng, thần niệm liên lạc với Ngân Tiêu lôi võng cũng theo đó mà bị cắt đứt đi, đồng thời thân thể cũng lung lay một trận, bộ dáng giống như sắp ngã từ trên không xuống vậy.
Mà chỉ một khắc trì hoãn này, hai cái thạch thủ khổng lồ từ hai toà núi kia liền tập trung hung hăng đánh vào một chỗ.
Cho dù có kinh sợ tới hồn bay phách lạc như lão giả vẫn kịp thời thôi động pháp lực toàn thân, ngoài thân đột nhiên hiện ra một tầng chiến giáp xanh mượt.
Nhưng lực lượng của hai cái thạch cự chưởng thực sự quá khổng lồ!
Chỉ sau một tiếng nổ rung trời đất, hộ thể linh quang cùng chiến giáp dưới cỗ cự lực của hai thạch cự thủ liền vỡ vụn tấc tấc, thân thể theo đó mà hoá thành một cỗ huyết vụ bạo liệt tản ra.
"Sưu" một tiếng, từ trong đám huyết vụ chợt bắn ra một đoàn hắc quang, chỉ sau một cái chớp động hắc quang liền biến vào hư không không thấy bóng dáng.
Bỗng nhiên, một tiếng cười thanh thuý truyền đến!
Khi đạo hắc quang kia vừa đào tẩu, ngọc thủ vốn đang đem tấm lôi võng cuốn lại thấy vậy mà duỗi ra một ngón hướng về phía đạo hắc quang nhẹ nhàng bắn ra một cái.
"Phốc xuy" một tiếng, một đoàn ngân quang kích bắn ra, chợt loé lên rồi cũng tan biến vào trong hư không.
Sau một khắc, một thanh âm muộn hưởng phát ra, hư không nơi nào đó tại hơn trăm trượng xa đột nhiên chấn động một trận, một đoàn hắc quang từ trong hư không loạng choạng ngã vật ra, nhưng chỉ lắc lư một chút liền giống như tên rời nỏ mà hướng một phương xa xa phá không bay đi.
Ở bên trong hắc quang rõ ràng là một khoả Nguyên anh cao vài tấc màu tím, mặt mũi giống hệt với Hắc Vũ thượng nhân nhưng sắc mặt lại tái nhợt cực kỳ, vẻ mặt lại tràn đầy kinh sợ, khoé miệng còn ẩn ẩn vương vấn một tia máu lờ mờ.
"Bây giờ còn muốn chạy sao, quá tâm si vọng tưởng rồi!"
Thanh âm lanh lảnh của nữ tử một lần nữa truyền đến.
Ngọc thủ lại một lần nữa đung đưa một chút, lôi võng đang bị tóm trong tay bỗng nhiên không thấy bóng dáng mà thay vào đó là một cái mặt kính có chút cổ kính, cũng hướng về phía Nguyên anh xa xa nhẹ nhàng lung lay mấy cái rồi bắn ra một đạo hắc sắc quang trụ, sau một cái chớp động liền đem khoả Nguyên anh kia bọc vào trong đó.
Nguyên anh vốn đang phá không bỏ chạy lập tức cảm thấy không khí bốn phía chợt ngưng trệ lại, theo đó một cỗ hấp lực khổng lồ không cách gì ngăn nổi thoáng cái nổi lên, sau đó liền bị mạnh mẽ kéo bắn ngược về sau.
Lần này, Hắc Vũ thượng nhân thật sự đã sợ tới hồn phi phách tán rồi, dưới tình thế cấp bách, Nguyên anh gầm nhẹ một tiếng rồi phun ra một cái lệnh bài hình tam giác, rồi lại phun lên trên đó vài đoàn tinh huyết, tinh huyết vừa ra liền hoá thành một đám huyết vụ nhanh chóng nhập vào bên trong lệnh bài.
Tam giác lệnh bài nếu được Hắc Vũ thượng nhân tế ra vào lúc này tự nhiên là một kiện dị bảo khó lường. Sau một tiếng thanh minh, tam giác lệnh bài chợt hoá thành một quang đoàn màu xanh nhạt rồi hướng Nguyên anh phủ lại.
Nguyên anh đang bay ngược về sau, dưới sự bao phủ của tầng thanh quang này, thân hình Nguyên anh đột nhiên ngừng lại, thậm chí ngoài thân còn sáng loé lên, Nguyên anh lần nữa lại cấp tốc hướng về phía trước phá không bay đi.
"Di! Có chút ý tứ, hẳn là Thanh Minh lệnh của Nhân tộc rồi, có vẻ không xuất thêm mấy phần khí lực thì thật đúng là để cho tên tiểu tử này chạy mất."
Thanh âm nữ tử dễ nghe kia đột nhiên vang lên, chẳng qua lần này lại có chút ý tứ ngoài ý muốn.
Một đạo không gian dao động đột nhiên xuất hiện, chủ nhân của ngọc thủ, một nữ tử một thân lam sắc cung trang vô thanh vô tức từ trong hư không hiện ra.
Nữ tử này vóc người yểu điệu, mặt như bạch ngọc, dung nhan cực mỹ, nhưng trong đôi mắt hết lần này tới lần khác lại ẩn ẩn thanh quang, làm cho người khác cảm thấy một cỗ khí tức uy nghiêm khó có thể nói ra được.
Nữ tử này vừa hiện thân liền hướng Nguyên anh xa xa kia nhìn lại một cái, sau đó ngọc nhan hơi trầm xuống rồi đem một cái ngọc thủ hướng trước người dựng thẳng lên rồi chuyển sang một cái pháp ấn huyền diệu mà đánh thẳng ra.
Sau một tiếng "phốc" nhỏ vang lên, một cái ma ảnh ba đầu sáu tay đột nhiên xuất hiện phía sau lưng nữ tử, ngoài thân ma ảnh tinh quang lưu chuyển một trận rồi hoá thành một đầu ma vật mặc hắc giáp dữ tợn. Chiến giáp tinh mỹ dị thường, mặt ngoài ẩn ẩn còn có một tầng trận đồ, mà ba cái đầu lại đều bị một tầng chiến giáp bao trùm lại, khiến người khác khó có thể nhìn thấy được hình dáng rõ ràng.
Chỉ trong nháy, ma vật vừa mới xuất hiện ba cái đầu liền tề hống, phát ra một trận thanh âm như muốn xé rách không gian, lục nhãn chớp động một cái, mơ hồ có thể thấy được sáu đoàn thanh diễm chớp động không thôi, sau đó sáu cánh tay đồng loạt hướng Nguyên anh phía xa xa hư không trảo tới.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Sau cái bàn tay đánh ra một chỗ liền phát ra một tiếng nổ chói tai, sáu cơn lốc xoáy đồng thời hiện lên, cũng chợt loé lên liền nứt toác ra.
"Ầm ầm vang!"
Hư không dường như muốn sụp đổ hoàn toàn, một cái lốc xoáy lớn hơn hẳn trong nháy mắt hình thành ở trước mặt nữ tử, sau một chút chuyển động liền tuôn ra vô số hắc sắc phù văn, nhưng tất cả rối rít hoá thành vô số đạo hắc quang tiến nhập vào trong hư không.
Nguyên anh nguyên bản đang toàn lực phi độn phía xa xa đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí mao cốt tủng nhiên, thần sắc cả kinh nhưng thân chưa kịp có phản ứng gì thì trên đỉnh đầu đột nhiên hiện ra một cái lốc xoáy màu đen không một tiếng động xuất hiện, một cái hắc sắc ma trảo được bao phủ bởi một tầng ma diễm từ trong đó nhanh như chớp chui ra.
Nguyên anh chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi, cho dù ngoài thân còn có một tầng thanh quang hộ thể nhưng chỉ một kích vậy mà ma trảo liền dễ dàng tóm được nó, rồi cũng nhanh như chớp đem Nguyên anh rút về trong lốc xoáy.
Trong khoảnh khắc, lốc xoáy vừa mới xuất hiện ở nơi này liền vô thanh vô tức biến mất, phảng phất như từ đầu đến giờ chưa từng xuất qua chỗ này vậy.
Mà ở bên kia, cái lốc xoáy trước người lam sắc cung trang nữ tử lại không có biến mất theo mà vẫn từ từ chuyển động không ngừng. Khẽ nhoẻn miệng cười, nữ tử này đưa một cái ngọc thủ hướng trung tâm lốc xoáy hư không trảo một cái.
"Phốc xuy" một tiếng, một đạo hắc quang từ trong lốc xoáy bị tóm ra, rõ ràng chính là Nguyên anh của Hắc Vũ thượng nhân kia!
Chẳng qua, Nguyên anh lúc này hai mắt nhắm nghiền, mặt mày xanh lét, toàn thân bị một sợi hắc ti trói chặt như cái bánh tét, quả nhiên là đã bị bắt sống!
Nữ tử thoáng quét mắt nhìn qua Nguyên anh, vẻ mặt không chút biểu tình đem tay áo hướng xuống phía dưới phất xuống, một cỗ hắc quang nhất thời quyển xuống, sau một cái chớp động liền đem một vật nhiếp đến trong tay.
Năm ngón tay mở ra, chỉ thấy vật trong tay là một cái trữ vật thủ trạc tản ra hoàng quang nhè nhẹ.
Nữ tử lúc này vươn một ngón tay hướng trữ vật thủ trạc nhẹ nhẹ điểm ra một cái, đồng thời hai mắt nhắm lại.
"Hoàng Lương thạch linh! Dĩ nhiên là vật này. Quả thật có chút ý tứ, xem ra người này vì vật này mà đặc biệt chạy tới đây. Không trách được Lục Cực mời ta tự mình chạy tới đây một chuyến. Nhân tộc quả đúng là mưu mô, thật đúng là không thể không đề phòng."
Một lát sau, nữ tử mở hai mắt ra, đột nhiên cười một tiếng rồi tự nói mấy câu.
"Xem ra muốn biết tường tận thì phải tra xét nguyên thần người này một chút đi. Bất quá, những Nhân tộc cao giai tu sĩ này đều tu luyện một ít bí thuật tự toả thần niệm, mặc dù dựa vào ma công cậy mạnh phá mở ra nhưng cũng chỉ có thể sưu tra được một phần vô cùng nhỏ mà thôi, cũng không biết có thể hay không tra ra thứ cần nữa."
Cung trang nữ tử trầm ngâm trong chốc lát, vừa thở dài vừa lầm bẩm.
Nhưng nữ tử này dường như trong lòng đã có quyết định, lúc này cũng không chần chờ gì nữa mà một tay hướng xoáy nước hơi vung lên.
Ma vật ba đầu sáu tay phía sau cùng lốc xoáy màu đen đồng thời biến mất không thấy, mà Nguyên anh của Hắc Vũ thượng nhân thì lại vẫn lẳng lặng huyền phù tại chỗ.
Lam sắc cung trang nữ tử một tay lật chuyển, cái cổ kính màu đen kia một lần nữa xuất hiện trong tay, hướng Nguyên anh thoáng rung rung một cái. Nhất thời, một đạo hắc sắc quang trụ mờ mờ bắn ra, đem Nguyên anh cuốn vào trong đó rồi hướng về phía cổ kính bay đi, chợt loé lên rồi quỷ dị biến mất.
"Đi thôi, tìm một chỗ yên tĩnh, bổn toạ cần phải hảo hảo tiến hành sưu hồn tên Nhân tộc tu sĩ này. Lấy pháp lực hiện tại của phân thân này đoán chừng cần phải mất mấy ngày mới có kết quả."
Cung trang nữ tử lần nữa đem cổ kính thu lại, sau đó mạn bất kinh tâm nói một câu, phảng phất như giao phó cho kẻ dưới vậy.
"Tuân lệnh, Nguyên Sát đại nhân!"
Hai đạo thanh âm ong ong bỗng nhiên từ hai toà núi đã sập một nữa kia truyền ra.
Theo đó, hai cái cự chưởng từ hai toà sơn phong ùng ùng thu về, tiếp đó từ trên ngọn núi chợt xuất hiện một đám bạch cốt kèm theo một trận linh quang xám trắng chớp chớp nhuyễn động. Sau thời gian chừng mấy lần hít thở sau liền xuất hiện hai đầu thạch cự nhân đứng trước mặt nữ tử.
Hai người này một thân toàn là đá núi xám tro, bốn tay, cao chừng ngàn trượng, thoạt nhìn trông có vẻ đáng sợ cực kỳ!
"Đa tạ nhị vị trưởng lão xuất thủ tương trợ huỷ diệt pháp thể của người này, nếu không bổn toạ muốn bắt giữ được người này thì cũng phải hao phí một phen tay chân."
Cung trang nữ tử đối với hai gã thạch cự nhân này cũng có vẻ khách khách khí khí, trong miệng cảm ơn một hai câu.
"Không dám, vì Nguyên Sát đại nhân mà ra lực cũng là vinh hạnh của chúng ta!"
Một trong hai gã thạch cự nhân chợt phát ra tiếng nói, từ khuôn mặt toàn đá là đá kia cũng có thể miễn cưỡng nhận ra được vẻ tươi cười.