Nghe những lời này Hàn Lập thầm vui vẻ. Vừa rồi hắn chỉ thuận miệng mà hỏi, không quá hy vọng sẽ có được manh mối. Thật không ngờ đối phương dường như biết điều gì đó.
Xem ra cái điều Xa Kỵ Cung tự xưng là một trong những Thánh tổ sống lâu nhất trong ma giới không phải giả.
Hàn Lập đang chăm chú chờ đợi thì Xa Kỵ Cung lại ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt chớp động không thôi, lát sau lại cúi đầu trầm ngâm. Thêm nữa là vẻ mặt không ngừng biến đổi, đột nhiên hạ giọng thì thầm vài câu không rõ.
Hàn Lập thấy thế trong lòng khẽ động.
"Ta nhớ ra rồi, đúng là Thánh giới chúng ta có một loại cấm thuật truyền từ thượng cổ có thể làm được việc này. Bất quá nó đã thất truyền rất nhiều năm, hơn nữa tu luyện vô cùng nguy hiểm, hậu hoạn khôn lường. Ở thời thượng cổ cũng có rất ít Thánh tổ tu luyện. Hiện tại biết về sự tồn tại của cấm thuật này, ở Thánh giới kể cả lão phu cũng không có bao người. Tên tiểu nhân Huyết Quang kia có được phương pháp tu luyện cấm thuật này từ đâu?" Cuối cùng Xa Kỵ Cung chau mày mở miệng nói.
"Cấm thuật? Tiền bối có thể nói rõ thêm không?" Hàn Lập có điểm kinh ngạc hỏi.
"Cấm thuật này gọi là Phân Nguyên Trảm Thi đại pháp, nghe nói là một loại bí thuật có thể chia tách nguyên thần triệt để. Mỗi tia thần niệm sau khi chia tách đều có thần trí độc lập, có thể thao túng sử dụng một phần pháp lực của thần niệm nhưng tính cách lại biến đổi rất cực đoan, có thể nói là họa ngầm rất lớn. Hơn nữa khi chia tách, sơ sảy một chút sẽ tạo thành hao tổn cho nguyên thần. Thế nhưng bộ phận thần niệm sau chia tách không phải là hóa thân, mỗi cái có thể xem như chính bản thể người thi thuật, không phân biệt chủ thứ. Cụ thể thế nào thì ngay cả lão phu cũng không rõ. Có điều uy năng của phân thân dựa trên số lượng thần niệm được chia tách nhiều hay ít. Tuy nhiên, nếu phân thân ở giới diện khác muốn hàng lâm xuống Linh giới thì không thể quá lợi hại. Đương nhiên vẫn mạnh mẽ hơn những thần niệm hóa thân bình thường do các Thánh tổ khác hàng lâm." Lão giả vừa cân nhắc vừa chậm rãi nói.
"Thuật này có khuyết điểm nào có thể lợi dụng không?" Sau khi nghe xong thì sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, hỏi.
"Cấm thuật này tất nhiên có khuyết điểm rất lớn nhưng là về sau. Còn trong tranh đấu thì không có nhược điểm rõ rệt nào." Bộ dáng lão giả có điểm bất đắc dĩ.
"Nếu như thế cái đó chưa tính đến vậy. Đến lúc đó vãn bối sẽ tùy cơ hành sự. Nếu cần cũng đành bỏ qua hóa thân này mà thôi."
Hàn Lập gật đầu, dường như không muốn hỏi kỹ thêm mà khom người hướng sang lão giả, ngoài thân chớp động hắc quang liền biến thành đoàn hắc khí biến mất trong không trung.
Nhìn chỗ hắn biến mất, Xa Kỵ Cung thu liễm vẻ mặt ban đầu, thoáng cái trở nên đờ đẫn, lẳng lặng đứng lơ lửng trên không trung vùng thảo nguyên.
"Ngươi xem lâu như vây chắc đã đủ rồi chứ. Cần gì phải ẩn nấp thêm nữa!" Bỗng nhiên lão thản nhiên nói một câu.
"Quả nhiên vẫn không thể giấu diếm được tai mắt của Xa huynh. Như thật ra tiểu đệ có hiện thân hay không cũng có gì khác đâu." Sau một tiếng cười lạnh thì ở khung trung gần đó vang lên thanh âm tang thương dị thường của một nam tử.
"Ta có thể bài trừ cấm chế để tới tầng này, tất nhiên ngươi cũng làm được. Lần trước, khi ta này gặp mặt gã tiểu tử nhân tộc này, ngươi cũng theo phía sau?" Sắc mặt Xa Kỵ Cung trầm xuống, có vẻ bất thiện hỏi?
"Xa huynh đã biết thì cần gì phí lời hỏi lại. Hay là muốn vấn tội tiểu đệ chăng?" Nam tử xa lạ kia sau thoáng yên lặng, sau đó cũng thản nhiên đáp trả một câu.
"Hừ, nếu không phải không biết làm gì với ngươi. Ngươi thực sự nghĩ rằng ta bỏ qua thế sao?" Xa Kỵ Cung thoáng lớn tiếng.
"Xa huynh chính là người tâm ngoan thủ lạt nhất trong mấy người chúng ta. Lúc trước, nếu Huyết Quang không ra tay ám hại thì chắc Xa huynh cũng sẽ động thủ đối phó chúng ta." Thanh âm của nam tử xa lạ trở nên băng lãnh.
"Ngươi cần gì phải làm ra vẻ người tốt. Lúc trước, trong lòng tất cả mọi người đều mang ý xấu. Thôi! Việc trước kia thì không nhắc nữa, hiện tại tiểu tử nhân tộc kia chính là cơ hội thoát khốn duy nhất của lão phu. Nếu ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta, đừng trách lão phu trở mặt vô tình." Trong mắt Xa Kỵ Cung lóe lên tia hàn lãnh gằn giọng.
"Được rồi. Chỉ cần chia cho ta một nửa phần Hỗn Độn nhị khí lấy được từ trong tay tiểu tử nhân tộc nọ. Ta đương nhiên không phá hư chuyện tốt này mà sau khi thoát vây còn trợ giúp ngươi đối phó Huyết Quang." Nam tử xa lạ không chút khách khí đưa ra điều kiện.
"Xem ra, nếu lão phu không đáp ứng điều kiện này thì ngươi chắc chắn không bỏ qua. Chia cho ngươi nửa phần Hỗn Độn nhị khí tất nhiên không được, ta có thể chia cho ngươi một phần tư. Đồng ý hay không thì tùy ngươi." Ánh mắt Xa Kỵ Cung chớp động vài cái rồi cực kỳ bình tĩnh nói.
"Một phần tư. Hắc hắc, từng đó cũng đủ để ta tự bảo vệ mình cũng như thoát vây. Được, ta đã đáp ứng." Nam tử xa lạ không chút do dự liền đáp ứng.
"Ừm, nếu như vậy, chờ sau khi chúng ta ra ngoài sẽ luyện hóa Trấn Ma Tỏa này. Sau khi hồi phục tu vi như xưa thì lần nữa tìm Huyết Quang báo thù xưa. Hiện tại, hắn cũng đang đi con đường sảng khoái cũ của như chúng ta năm đó, hiện giờ chính là thời điểm hắn yếu nhược nhất." Thần sắc Xa Kỵ Cung hạ xuống, nói.
"Không ổn, điều này thực sự kỳ quái. Không phải Huyết Quang chưa tự trải nghiệm nguy hiểm của thuật này. Khổng hiểu sao hắn vẫn dám tu luyện, không sợ sẽ dẫm vào vết xe đổ ngày xưa sao?" Nam tử xa lạ dường như rất nghi hoặc.
"Hừ, ai mà biết Huyết Quang có chủ ý thế nào. Có lẽ hắn đã tìm được phương pháp tránh được nguy hiểm của thuật này. Hoặc là bắt buộc phải tu luyện tiếp. Nhưng bất kể nguyên nhân nào thì hiện tu vi tuyệt đối hắn đang giảm. Chính là cơ hội cho chúng ta báo cừu." Trong mắt Xa Kỵ Cung hiện tia độc ác, trả lời.
"Phương pháp thứ nhất không có bao nhiêu khả năng. Nguyên nhân thực sự thì chờ khi chúng ta thấy chân thân Huyết Quang tự nhiên liền rõ ràng." Thanh âm của nam tử xa lạ cũng trở nên âm trầm, hiển nhiên cũng thống hận dị thường đối với Huyết quang thánh tổ.
"Khi Huyết Quang gặp lại hai người chúng ta, nhất định sẽ rất thú vị đây! Nhưng chúng ta muốn thấy được cảnh đó thì trước tiên còn cần Hàn tiểu tử qua cửa này đã. Nhỡ đâu, hắn không thể chạy thoát khỏi sự đuổi giết hóa thân Huyết Quang, Trấn Ma Tỏa sẽ lại rơi vào tay Huyết Quang. Ta và ngươi trốn ở bên trong, tuy không có bao nhiêu nguy hiểm nhưng muốn thoát thân chỉ là vọng tưởng." Vẻ mặt Xa Kỵ Cung có điểm ngưng trọng, nói.
"Không phải Xa huynh đã đem phương pháp ứng phó hai kiện bảo vật kia nói ra rồi sao? Không có kiện bảo vật này, tiểu tử kia hẳn có thể tự bảo vệ mình!" Nam tử xa lạ chậm rãi nói.
"Chúng ta chỉ gặp một khối hóa thân thần niệm của tiểu tử này, không thể phán đoán chính xác tu vi của hắn tới sâu. Nhưng nếu đã cướp được Trấn Ma Tỏa từ taythủ hạ Huyết Quang thì thần thông thật không kém" Xa Kỵ Cung nhíu nhíu mày nói.
"Hắc hắc, hy vọng là như thế." Nam tử xa lạ không phản bác.
Xa Kỵ Cung cười khổ một tiếng rồi lâm vào trầm lặng.
Bên ngoài Trấn Ma Tỏa, ở không gian thần bí trong cơ thể con chim bằng khổng lồ, nguyên anh kim sắc của Hàn Lập vẫn đang xếp bằng ngồi im bất động.
Bỗng nhiên hộp gỗ trước người chợt lóe hắc khí, từ trong bay vọt ra một luồng hư ảnh nhàn nhạt, sau một cía chớp động liền biến ảo thành khuôn mặt của hắc nguyên anh.
Ma anh này nhìn về Hàn Lập thì cười cười, chớp động một cái liền nhập vào giữa thân hình nguyên anh kim sắc.
Trong nháy mắt,hai nguyên anh hợp lại làm một. Thân hình kim sắc nguyên anh run lên, hai tay vội vàng bấm quyết, trên mặt thoáng hiện vẻ bất ổn nhưng lập tức khôi phục thần sắc như thường.
"Thì ra là thế! Chuyến đi này cũng không trắng tay, cuối cùng đã có được phương pháp ứng phó hai kiện bảo vật kia. Tuy chưa biết là thật giả nhưng tạm thời thử đành thử một lần. Nếu là vô dụng thì đành vứt bỏ Trấn Ma Tỏa này mà dùng phương pháp mạo hiểm khác." Kim sắc nguyên anh từ từ mở hai mắt, tròng mắt trong suốt như nước, từ miệng nhỏ truyền ra tiếng thì thào.
Ve mặt nó không ngừng biến hóa, cân nhắc một hồi lâu thì cuối cùng khóe miệng lộ nụ cười khẽ. Phanh một tiếng, thân hình hóa thành những điểm sáng vàng tán loạn biến mất.
Hai canh giờ sau, Cự Bằng do Hàn Lập biến thành nhìn về vùng cao nghuyên màu vàng mênh mông xa xa trước mắt. Trên bề mặt nơi đó không có một ngọn cay cỏ, hoăng vắng dị thường. Trong mắt Cự Bằng ngân sắc lóe lên tinh quang, ngẩng đầu kêu một tiếng dài, bốn cái cánh đột nhiên cùng thu lại, tỏa ra muôn vàn tia sáng thì hồi phục lại hình người.
Hàn Lập nhìn cao nguyên xa xa, lại quay liếc mắt về phía sau một cái, không nói gì mà vung tay áo lên.
Bảy mươi hai thanh tiểu kiếm màu xanh tuôn ra trong nháy mắt, sau một trận mơ hồ thì biến ảo thành mấy trăm đạo kiếm quang màu xanh, không ngừng quay tròn chuyển động xung quanh hắn.
Một tay Hàn Lập bấm quyết niệm chú, ngoài thân chợt hiện một tầng sáng xanh mờ ảo, tất cả kiếm quang chợt lóe lên rồi đột nhiên nhập vào không gian xung quanh không còn bóng dáng.