Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1891: Kịch chiến tam ma (Trung)




Lúc này mỹ mâu của Ngân Quang Tiên Tử sau khối mặt nạ không ngờ lại toát ra một tia đau đớn, đột nhiên một cỗ hơi thở đàn hương từ trong miệng khẽ phun, tỏa ra một đạo bạch sắc tiểu kiếm.

Kiện phi kiếm này chợt lóe lên, liền biến thành ngân quang bao vây quanh thân thể nàng, chém mạnh làm đứt rời cánh tay, miệng vết thương quỷ dị lập tức được chữa trị, ngay cả một giọt máu cũng không có.

Cánh tay ngọc vừa rơi khỏi thân thể, trong nháy mắt liền phát ra một tiếng "Phốc suy", bỗng chốc bị một đoàn huyết diễm bao vây, hừng hực thiêu đốt, nháy mắt đã biến thành tro tàn.

"Thực Huyết Ma Diễm, quả nhiên là loại ma diễm cực độc! Hàn huynh cẩn thận đấy, đây là một loai ma diễm cực lợi hại trong tứ đại ma diễm của Ma tộc. Một khi nhiễm phải, trừ phi là có các loại dị bảo trong truyền thuyết hộ thể, ngoài ra không còn cách nào có thể khu trừ." Ngân Quang Tiên Tử quá sợ hãi, đồng thời lớn tiếng nhắc nhở Hàn Lập.

Tiếp đó bàn tay vừa đảo, trong tay lóe lên thanh quang, một viên đan dược bạch sắc tỏa ra mùi thơm ngát bỗng nhiên xuất hiện, nàng lập tức đem nó nuốt vào trong bụng.

Trong sát na, chỗ tay cụt xuất hiện một đạo thanh sắc lượn lờ, một cánh tay dị thường trắng nõn một lần nữa mọc ra, giống y như cánh tay lúc trước.

Thế nhưng ngọc dung sau tấm mặt nạ của Ngân Quang Tiên Tử lại cực kỳ tái nhợt, hiển nhiên nàng vừa thi triển công pháp Chi Thể Trọng Sinh đã phải trả một cái giá không nhỏ.

"Thực Huyết Ma Diễm! Không ngờ lại là vật này, xem ra Hàn mỗ thật đúng là đã xem thường các hạ rồi. Nhưng mà như vậy cũng tốt, điều này nói lên địa vị của ngươi ở trong đám tôn giả Ma tộc chỉ sợ không tầm thường, càng có giá trị lớn." Ánh mắt Hàn Lập nhìn lướt qua cánh tay mới mọc của Ngân Quang Tiên Tử, lại nhìn ma vật ba đầu sáu tay phảng phất như tiểu sơn đối diện, sát khí trong mắt thiểm hiện.

"Muốn giết ta, chỉ bằng hai người các ngươi!" Lão giả một sừng biến thành ma vật, sáu mắt đều trợn lên, trong ba cái miệng lớn đồng thời phát ra tiếng cuồng tiếu khinh thường, tiếp đó hắc sắc cự côn trong hai tay đột nhiên nhoáng lên một cái, hư không lập tức ầm ầm nổ mạnh, tràn ngập côn ảnh cự đại như một tòa phật sơn, cuồn cuộn cuốn về phía Hàn Lập cùng Ngân Quang Tiên Tử.

Côn ảnh chưa tiến tới, thế nhưng một cỗ linh áp làm cho người ta hít thở không thông khiến hư không phụ cận vặn vẹo, phảng phất như có uy năng khai thiên liệt địa vậy.

"Hừ, xem ra các hạ còn quá tự tin vào sức lực của mình thì phải."

Hàn Lập thấy vậy, chẳng những không sợ, ngược lại đồng tử co rút lại, hai tay nhẹ nhàng bấm niệm pháp quyết, kim quang quanh thân bỗng đại phóng, thân hình thoáng cái điên cuồng lớn lên.

Chỉ trong một lần hô hấp, không ngờ thân thể hắn cũng biến lớn, là Kim Mao cự viên, răng nanh dữ tợn lộ ra.

Tiếp đó hai tay lăng không tung ra một trảo, một tòa hắc sắc sơn phong cùng một tòa thanh sắc sơn phong đồng thời xuất hiện trên tay hắn, hai tay dùng sức nâng lên, hai ngọn núi cự đại lập tức lại biến thành sơn nhạc cao mấy trăm trượng, chắn trước mặt côn ảnh ngập trời.

Lực tôn giả biến thành ma vật, lực lượng cự đại khiến người ta trông thấy mà líu lưỡi, những côn ảnh kia vô cùng mãnh liệt, thế nhưng đánh lên trên hai ngọn núi chỉ bộc phát một hồi hào quang chói mắt cùng tiếng nổ ầm ầm mà thôi.

Sau đó côn ảnh đầy trời tan đi, mặt ngoài hai ngọn núi ngoại trừ có một số vết lồi lõm ra, cũng không thấy bị thương tổn gì.

Lão giả một sừng thấy vậy, ba khối đầu lâu đồng thời cả kinh, lộ ra ánh mắt không thể tin được.

"Không có khả năng a! Ta tu luyện Ma công Cầu Long Đại Lực đã đại thành, tu sĩ nhân tộc Hợp Thể sao có người có khí lực lớn hơn ta chứ? A, biến thân của người này là..." Lão giả một sừng thoáng kinh hô, thế nhưng ánh mắt lại ngưng tụ cẩn thận dò xét Hàn Lập sau khi biến thân thành cự viên, thần sắc bỗng nhiên lại lộ ra vài phần kinh nghi.

"Hắc hắc, khó có thể gặp được một người như các hạ. Vừa tới đã phi lễ. Các hạ cũng nên tiếp một kích của ta chứ nhỉ?" Sắc cự viên miệng phun tiếng người, hai ngọn đại sơn trong giây lát hợp lại, hai tay cự viên lại dùng sững quăng về phía trước.

"Ông" "ông" hai tiếng, sau đó hai ngọn núi mang theo hai đạo bạch ngân nồng đậm phá không bắn tới.

Cách Lão giả một sừng khoảng hai ba mươi trượng, một cỗ sức lực vô hình hóa thành ác phong chộp xuống.

Nơi nó đi qua, hư không phảng phất như vỡ ra thành từng khúc.

Chứng kiến cảnh này, trong lòng lão giả một sừng âm thầm sợ hãi, thế nhưng cũng không cam lòng, ba đầu đột nhiên quát lớn, hắc sắc đại côn trong tay múa lên.

Trong nháy mắt từng mảng côn ảnh cuốn về phía hai tòa núi lớn.

"Oành" một tiếng long trời lở đất vang lên!

Ma vật ba đầu sáu tay chỉ cảm thấy hai tay tê rần, đại côn trong tay nóng lên, rời tay bay ra, đồng thời một cỗ đại lực oanh kích lên người, hắn không nhịn được mà há miệng phun ra một ngụm máu đem, đồng thời thân hìn rung lên, chấn động bay đi.

Hai tòa núi lớn chỉ thoáng đình chỉ trên không trung, cũng không bị tổn thương gì, tiếp tục hung hăng áp xuống phía dưới.

Mắt thấy chỉ cần ép xuống sẽ khiến ma vật biến thành thịt vụn, lão giả một sừng quá sợ hãi, đột nhiên sáu cánh tay đồng thời tự động rời thân, hóa thành huyết vụ cuồn cuộn đem thân hình bao phủ lấy.

"Oành" một tiếng, hai tòa cự sơn không chút khách khí ép xuống màn huyết vụ, nhưng bên trong không ngờ lại trống rỗng, lão giả một sừng cũng không biết đã thi triển bí pháp gì, quỷ dị biết mất tại chỗ.

Hàn Lập biến thành cự viên đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp đó trong miệng rộng phát ra thanh âm giận dữ, đột nhiên hai tay vỗ lồng ngực, tại mi tâm mở ra, một con mắt đen kịt xuất hiện.

Sâu trong đồng tử của con mắt này có hắc quang lưu chuyển, một đạo cột sáng hắc sắc lớn cỡ bát cơm bắn ra, lóe lên tức thì chui vào trong hư không.

Sau một khắc trên hư không bên ngoài mấy trăm trượng bỗng nhiên truyền tới tiếng nổ trầm đục.

Tiếp theo, một tiếng gầm nhẹ vang lên, thân ảnh cự đại của ma vật loạng choạng ngã ra khỏi phiến không gian này.

Hàn Lập thấy vậy, cũng không hề chần chờ trực tiếp ném hai ngọn núi về phía đó.

Hai ngọn núi lập tức rung lên, ngân văn mặt ngoài của một ngọn núi chớp động, một mảnh hào quang mờ ảo cuồn cuộn bay tới, mà trên ngọn núi còn lại lại có vạn đạo thanh mang tỏa ra vô số đạo Vô Hình kiếm khí.

Hai thứ đan vào nhau, thiên địa cơ hồ biến sắc!

Lão giả một sừng thấy vậy, sắc mặt lập tức tái đi, tiếp đó không hề do dự, hai chân đột nhiễn giẫm mạnh lên hư không. "Bang bang" hai tiếng, cũng hóa thành hai cỗ huyết vụ, lại lộ ra một đôi cước cốt ngân sắc.

Chẳng những ngân quang chớp động bên ngoài cước cốt, tại lòng bàn chân còn dán một đôi phù lục huyết sắc.

Ba khối đầu lâu đồng thời đọc lên một đoạn khẩu quyết quái dị.

Hai phù lục huyết sắc lập tức xì một tiếng liền bốc cháy, mười tờ huyết văn lớn cỡ cái đấu lóe lên, lập tức xâm nhập vào bên trong cước cốt, phảng phất như khảm vào trong đó vậy.

Một đôi ngân sắc cước cốt tức thì lóe lên linh quang, liền huyễn hóa ra một đôi ngân sắc phi luân, thoáng cái xoay tròn, sau đó huyết sắc ma diễm ầm ầm bốc cháy tại mặt ngoài.

Mà bánh xe dưới sự thúc dục của hỏa diễm, thoáng cái điên cuồng vận chuyển, "Vèo" một tiếng, sau đó liền biến thành một đạo cầu vồng huyết sắc lớn cỡ trăm trượng kích bắn về phía xa.

Tốc độ cực nhanh, quả thực là nhanh như điện chớp, trong nháy mắt đã tới địa phương cách đó hơn nghìn trượng!

Lão ma này thấy không cách nào đấu lại Hàn Lập, cho nên không hề do dự lựa chọn bỏ chạy.

Hàn Lập tự nhiên là ngẩn ngơ, tiếp đó khẽ chau mày!

Ma đầu kia lúc đầu làm ra một bộ dáng không chết không thôi, thậm chí còn biến ra Cổ Ma chân thân, thế nhưng vừa gặp chút bất lợi đã lập tức làm ra quyết đoán như thế, ngược lại có phần ngoài dự liệu của người ta.

Từ khi Hàn Lập biến thân thành cự viên, đến khi áp tới Lực tôn giả bất quá cũng chỉ qua công phu mấy hơi thở, Ngân Quang Tiên Tử ở một bên nhân cơ hội này điều động linh lực lưu chuyển quanh thân một lần, sắc mặt cũng dễ coi hơn vài phần, vừa thấy một màn này nàng lập tức mừng rỡ, đồng thời vội vàng hô lớn một tiếng.

"Hàn huynh, không nên để ma đầu kia còn sống rời đi, vạn nhất hắn kéo theo đám Ma tộc khác, chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn đó."

Vừa dứt lời, vị Ngân Quang Tiên Tử này trước tiên là điểm lên đôi ngân câu, thu hai kiện binh khí này vào trong tay áo, tiếp đó đan thủ giơ lên, thả ra một đầu phi toa bích sắc, thon thả uốn lượn, vừa lóe lên đã tiến nhập vào hư không.

Một tiếng nổ vang lên!

Phi toa hóa thành một đạo bích quang đuổi theo, tốc độ không ngờ không thể so với huyết sắc cầu vồng phía trước.

"Bích Thiên Toa, thứ Linh Bảo trên Vạn Linh Bảng này đã rơi vào trong tay nàng, chuyện này thật có phần không tưởng nổi. Nhưng mà tung ra truy đuổi lão ma kia, nhưng tựa hồ như đã chậm một nhịp!" Hàn Lập quét mắt nhìn bích toa, có phần kinh ngạc thầm thì hai câu, khóe miệng lại nhếch lên cười lạnh.

Sau đó hay tay hắn bỗng bấm niệm pháp quyết, cự viên bỗng chốc bị một tầng ngân quang quỷ dị bao phủ toàn thân, ở dưới mặt đất lăn một vòng, sau một tiếng thanh minh, một đầu ngân sắc đại bàng thân dài trăm trượng thình lình xuất hiện trên hư không.

Cài này còn chưa tính, đại bàng giương cánh khẽ vỗ, thanh âm như sét đánh nổi lên, từng đạo ngân hồ bắn ra, lại có một đôi cánh óng ánh mọc lên.

Đúng là Phong Lôi Sí!

Thoáng cái đại bàng đã có bốn cánh lớn.

Đem Thiên Bằng biến thân cùng Phong Lôi Sí kết hợp, đây chính là thủ đoạn phi độn thuật cực hạn mà mấy trăm năm trước Hàn Lập đã sáng tạo ra.

Kim ngân sắc bốn cánh đại bang đồng thời rung lên, thoáng cái hóa thành một đạo điện quang biến mất tại chỗ, chỉ có thể nghe thấy trong hư không truyền tới thanh âm lôi minh liên tục, càng lúc càng phi xa.

Mà lúc này, lão giả một sừng biến thành huyết sắc cầu vồng đã chạy xa được mấy chục dặm.

Ma đầu một ben điên cuồng thúc dục ngân luân liên tục xoay tròn, một bên dùng con mắt không ngừng đảo quanh, trên mặt ẩn ẩn có vẻ lo nghĩ.

Lúc trước hắn đuổi theo hai người Hàn Lập, đã cùng liên hệ qua một lần với hai vị đồng bạn. Hai vị này đều là tôn giả Ma tộc, hẳn là còn cách hắn không xa.

Cho nên vừa rồi hắn mới thoải mái chiến một trận với hai tu sĩ nhân tộc Hợp Thể.

Thế nhưng hắn lại tuyệt đối không ngờ, nữ tu nhân tộc không tính, nam tu sĩ nhân tộc giết cháu yêu của hắn lại có thần thông lợi hại như vậy, siêu việt hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều, khiến hắn ăn thiệt thòi không ít.

Nhưng cũng không sao. Vừa rồi hắn cũng chưa vận dụng sát chiêu lớn nhất của mình, sau khi tụ tập cùng hai vị đồng bọn, hắn sẽ quay lại tung ra một kích. Có lẽ có cơ hội giết hai gã tu sĩ nhân tộc Hợp Thể kia.

Lão giả một sừng thầm tính toán như vậy, cho nên miễn cưỡng nén sự phẫn nộ lại, đồng thời trong miệng liên tục lẩm bẩm.

Miệng vết thương trên vai lập tức tỏa ra một cỗ huyết vụ, đồng thời huyết nhục liên tục nhúc nhích, chỉ qua một lát, sáu cánh tay nguyên bản bị rụng lập tức mọc ra, khôi phục như lúc ban đầu.

Mà đúng lúc này, đột nhiên bên tai hắn vang lên thanh âm của một nam tử:

"Lực huynh, sao lại có bộ dạng chật vật như vậy? Hai gã tu sĩ nhân tộc kia khó giải quyết thế sao? Nhưng mà cũng không cần lo lắng, hai người chúng ta đã bố trí một tòa ma trận tạm thời tại vùng phụ cận này rồi, đem dụ dỗ hai người kia tới, sau đó ba người chúng ta đồng thời xuất thủ, nhất định phải giết chết hai gã nhân tộc Hợp Thể kia!"

Thanh âm này vô cùng băng lạnh, chính là thanh âm của Ma tộc đầu trọc nọ!