Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1841: Tân Phệ Kim Trùng biến dị




"Tiểu muội nào có năng lực gì, hoàn toàn dựa vào sức mạnh pháp trận Hàn huynh đã bố trí trước đó, mới có thể ngăn chặn được sự chấn động của thiên địa nguyên khí. Với tu vi hóa của thần tiểu muội làm sao có được thần thông cỡ này" Băng Phượng khẽ cười một tiếng, ánh mắt lưu chuyển như nước.

"Sư tôn lão nhân gia, người quả thật đã trở thành hợp thể trung kỳ tu sĩ rồi, như vậy tốt quá. Kể từ giờ, chẳng phải ngay cả tu sĩ Hậu kỳ người cũng không cần sợ nữa." Hải Đại Thiếu há hốc miệng, hưng phấn nói.

"Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì. Tu sĩ Hậu kỳ đại thành có các đại thần thông ra sao, sư phụ sao có thể so sánh nổi. Bất quá ngươi trở về thật đúng lúc, ta định sau khi xuất quan không lâu thì lần nữa tiến vào trong Man Hoang thế giới.

Phỏng chừng cho dù thuận lợi thì ít nhất cũng phải mất vài trăm năm. Trước khi đi, ta muốn gặp ba người sư huynh muội các ngươi một lần, trên phương diện tu luyện chỉ điểm cùng an bài cho một phen. Các ngươi phải tranh thủ trước ma kiếp bộc phát, tu luyện tăng lên mấy tầng cảnh giới mới được. Khí Linh Tử thì không nói, việc hắn ngưng kết Nguyên anh ta đã nghe Băng sư cô của ngươi nói qua. nha đầu Quả Nhi cũng có tu vi Kết Đan hậu kỳ, cách ngưng kết nguyên anh bất quá chỉ trăm năm. Còn tu vi của ngươi chỉ là Kết đan trung kỳ thì thật chậm một chút. "
Thần sắc Hàn Lập nghiêm túc nói.

"Sư tôn, do là pháp thể song tu nên chậm một chút là bình thường. Đồ nhi ở trên tu luyện không chút lười biếng." Nghe khẩu khí Hàn Lập có chút ngưng trọng, Hải Đại Thiếu sợ hết hồn, không khỏi vội vàng nói.

"Ta dĩ nhiên biết pháp thể song tu rất khó khăn nhưng khi ma kiếp bộc phát, những Cổ Ma cũng sẽ không quản ngươi tu luyện khó khăn thế nào, chỉ có thực lực cường đại mới có thể bảo trụ cái mạng nhỏ của ngươi trong ma kiếp." Hàn Lập hơi trợn mắt, tức giận nói.

"Vâng, sư phụ. sau này đồ nhi tu luyện nhất định sẽ càng thêm cố gắng." Lần này Hải Đại Thiếu không dám nữa lý sự gì nữa.

"Được rồi, lát nữa ta sẽ dùng Vạn Lý Phù báo cho Khí Linh Tử cùng Quả Nhi nhanh chóng trở lại. Ngươi cũng tạm thời không cần về Thiên Uyên Thành nữa, trước tiên ta sẽ chỉ điểm tu luyện cho ngươi. Hiện ngươi lui ra đi, ta muốn nói với Băng sư cô một số điều." Hàn Lập gật đầu lập tức phân phó nói.

"Tuân lệnh, sư phụ!" Hải Đại Thiếu vâng dạ rồi thối lui khỏi đại sảnh.

"Phượng Tiên tử, chúc mừng cô. Hiện tại chẳng những pháp lực khôi phục mà tu vi còn cao hơn một tầng!" Hàn Lập thấy thân ảnh Hải Đại Thiếu biến mất nơi cửa, mới quay sang Băng Phượng mỉm cười nói.

"Có được điều này hoàn toàn là nhờ Hàn huynh dốc đại lực tương trợ. Nếu không cung ứng nhiều đan dược như vậy thì tiểu muội đâu thể nào khôi phục nhanh đến thế. Mà Hàn huynh bất quá hai ba trăm lại tiếp tục tiến giai Hợp Thể trung kỳ, đây mới là sự tình làm cho người ta sợ hãi. Xem ra Hàn huynh tính trùng kích bình cảnh Hợp Thể hậu kỳ trước ma kiếp." Băng Phượng thản nhiên cười trả lời.

"Ha ha, tuệ nhãn của Phượng Tiên tử sáng như sao. Hàn mỗ đúng là có ý này. Nhưng đến lúc trùng kích bình cảnh, chỉ sợ cần nhờ tiên tử Thiên Phượng dùng một chút nguyên âm khí." Hàn Lập chậm rãi nói

"Hàn huynh yên tâm, đến lúc đó tiểu muội có thể có tu vi Hóa Thần hậu kỳ đại thành. Khi đó nguyên âm khí đối với Hàn huynh càng thêm hữu dụng. Bất quá mặc dù tu vi của ta còn thấp nhưng thông qua xem điển tịch trong động phủ, cũng biết khó khăn khi Hàn huynh tiến giai Hợp Thể hậu kỳ sợ rằng vượt xa nhưng trước kia! Lần này liệu Hàn huynh đối nắm chắc mấy phần" Trên mặt Băng Phượng lộ một tia tò mò hỏi một câu.

"Hắc hắc, Hợp Thể tu sĩ nhân tộc chúng ta có trên trăm người nhưng số lượng hậu kỳ chỉ có thể đếm trên mười đầu ngón tay. Có thể tu luyện tới Hợp Thể kỳ, có đạo hữu nào không phải nhân tộc tu sĩ trăm vạn người chọn một, là trời kỳ tài ngút trời. Ta sao lại dám nói có mấy phần nắm chắc. Chỉ có thể đem hết toàn lực thử một lần thôi." Hàn Lập sờ sờ cằm từ chối cho ý kiến, trả lời.

"Ha ha, nếu những người khác nói như vậy nói không chừng thiếp thân cũng tin là thật. Bất quá Hàn huynh đã có kế hoạch này, sợ rằng nắm chắc ba bốn phần!" Đôi nhãn châu của Băng Phượng ánh lên chút kỳ quang nói.

"Ha ha, nếu đạo hữu quả thực nghĩ như thế tự nhiên cũng là tùy ngươi." Hàn Lập nghe vậy đầu tiên ngẩn ra, nhưng sau một thoáng ha hả cười lên.

"Bất quá Hàn huynh tính toán trùng kích hậu kỳ bình cảnh, bây giờ Nhân tộc lâu như thế không phải là ý định sáng suốt. Ma kiếp sắp bộc phát, Nhân Yêu lưỡng tộc chúng ta cùng mấy tộc phụ cận ký kết minh ước, nhưng mấy tộc lân cận Man Hoang thế giới lại càng thêm hỗn loạn." Giọng nói vừa chuyển, Băng Phượng có chút lo lắng nói.

"Về điều này đương nhiên ta biết. Bất quá lần này đi là cực kỳ trọng yếu, bắt buộc phải làm." Hàn Lập thu lại vẻ cười, có mấy phần ngưng trọng nói. "Nếu Hàn huynh nói như thế tự nhiên có đạo lý của mình. Tiểu muội sẽ không khuyên nữa. Hơn nữa Hàn huynh mới vừa tiến giai trung kỳ, chuyến đi này xem như củng cố lại cảnh giới." Băng Phượng cười khổ một tiếng nói.

"Đa tạ Phượng Tiên tử nhắc nhở. Ta cũng không có ý định rời đi lập tức. Ít nhất cũng hai ba năm sau mới có thể lên đường. Khi đó sợ rằng làm phiền Phượng đạo hữu chiếu cố chỉ điểm ba đệ tử của ta nhiều một chút." Hàn Lập khẽ mỉm cười như đã định liệu trước nói.

"Ha ha, ba đệ tử ký danh của huynh luôn cung kính đối với ta, cho dù Hàn huynh không nói ta cũng tận tâm chỉ điểm bọn họ. Về điều này xin Hàn huynh cứ yên tâm là được." Băng Phượng cười dài một lời đáp ứng.

"Vậy thì đa tạ Phượng tiên tử. Đúng rồi, sau khi ta rời đi, nếu đạo hữu gặp phải phiền toái không thể giải quyết thì có thể cầm tín vật của ta đến Cốc gia hoặc là Kim Việt thiền sư Thiên Uyên Thành..." Hàn Lập mừng rỡ, tiếp tục hướng sang Băng Phượng dặn dò thêm một số sự tình, thanh âm lanh lảnh vang vọng ở trong đại sảnh.

Hai tháng sau khi nhận được tin tức, Khí Linh Tử vội từ Thiên Uyên Thành trở về tới Hàn Lập động phủ.

Qua thêm nửa năm, Bạch Quả Nhi cũng trở lại nơi đây.

Hai người cùng Hải Đại Thiếu bắt đầu tiếp nhận sự chỉ điểm của Hàn Lập, một số điểm khó hiểu trên tu luyện đã bắt đầu được khai sáng. Mà tin tức hắn tiến giai Hợp Thể trung kỳ, Hàn Lập cũng nghiêm cấm truyền ra ngoài, ngoại giới vốn không hề hay biết.

Cứ như vậy ba năm chợt lóe qua đi.

Một ngày kia, đại môn nơi động phủ chậm rãi mở ra, Hàn Lập một thân áo bào xanh đi ra.

Theo sát phía sau là Băng Phượng cùng ba vị đệ tử ký danh.

"Phượng Tiên tử không cần tiễn xa nữa. Sau này ba người các ngươi cũng không được chậm trễ việc tu hành của mình, có chỗ không hiểu có thể thỉnh giáo Phượng tiên tử." Hàn Lập xoay người hướng Băng Phượng hơi vừa chắp tay sau, vừa hướng Bạch Quả Nhi ba người bình tĩnh nói.

"Vâng, sư phụ, nhất định chúng đệ tử không chậm trễ tu luyện " "Chúc Hàn huynh mã đáo thành công!"

Bạch Quả Nhi ba người rối rít cung kính mà Băng Phượng cũng làm lễ cung tiễn hắn.

Hàn Lập gật đầu, ngoài thân lóe lên thanh quang, liền không nói thêm mà hóa thành một đạo thanh sắc cầu vồng bay lên trời, phá không rời đi. Chốc lát sau thân ảnh đã biến mất ở cuối chân trời.

"Trở về thôi, hi vọng sư tôn các ngươi một đường thuận lợi. Các ngươi cũng đừng vội rời động phủ, trước tiên đem những gì sư phó của ngươi truyền thụ cho tìm hiểu thấu triệt rồi hãy nói." Băng Phượng rốt cục thu hồi ánh mắt, hướng sang ba người Hải Đại Thiếu nhẹ giọng nói.

Ba người đương nhiên vâng dạ trong miệng. Bốn người xoay người trở về động phủ, sau khi cánh cửa đá màu xanh đóng lại, chung quanh một lần nữa trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Thanh sắc kinh hồng ở vạn trượng trên bầu trời kích bắn mà đi, Hàn Lập trong độn quang lộ vẻ mặt do dự, nhưng đang đánh giá cái gì. Bỗng nhiên ánh mắt của hắn lóe lên, tay áo vừa động, một đạo kim quang từ trong bắn ra, bay qua bay lại không ngừng trong độn quang.

Đơn thủ của hắn hướng về kim quang hư không một trảo.

Nhất thời kim quang vù vù một tiếng rồi hiện ra trong tay, quang hoa thu lại, hiện ra một con bọ cánh cứng to bằng nắm tay, bộ dáng vô cùng dữ tợn.

Toàn thân linh trùng này chói lòa kim quang, bộ dáng giống hệt thể trưởng thành của Phệ Kim Trùng nhưng bên thân phân bố những hoa văn diễm lệ đủ mọi màu sắc, lộ ra vẻ cực kỳ quỷ dị. Hàn Lập ngắm nhìn Ma trùng này, đột nhiên trong miệng phát ra một tiếng cười khẽ.

Linh trùng chợt mở hai cánh quạt lên vù vù, đồng thời bên ngoài những vằn cánh ngũ sắc chợt sáng lên chói mắt.

Một màn không thể tưởng tượng theo đó xuất hiện! Chỉ thấy toàn thân linh trùng vặn vẹo một trận, thân thể cùng đôi cánh dần dần trở nên trong suốt, dưới ánh linh quang thì ẩn hiện như hư ảnh.

Bàn tay vừa động, linh trùng đằng không bay lên rồi lóe lên biến mất không thấy, phảng phất như chưa từng xuất hiện ở chỗ này.

Hàn Lập thấy vậy thì khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười, đột nhiên trở tay đánh ra một trảo.

Giữa năm ngón tay lóe lên ngũ sắc quang hoa, linh trùng đang ẩn nặc lần nữa hiện hình ra rồi tóm gọn trong tay. Nhưng thân thể côn trùng này vẫn chớp lòe chợt sáng chợt tối.

" Thất Thải Đan thật hữu hiệu như trong truyền thuyết, có thể đem những thể thành thục của Phệ Kim Trùng lần nữa tiến giai biến dị, chẳng những phi độn tốc độ nhanh hơn trước kia rất nhiều mà còn có thiên phú thần thông ẩn nặc thân hình. Nếu là khi đấu pháp thì có hiệu quả rất lớn." Hàn Lập lẩm bẩm nói nhỏ hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Bọ cánh cứng dữ tợn này dĩ nhiên là Hàn Lập dùng lượng lớn yêu đan Phi Hồng Ngư luyện chế ra Thất Thải Đan tỉ mỉ bồi dưỡng, lần nữa tiến giai thành Phệ Kim Trùng biến dị.

Kết quả này khiến hắn vừa lòng phi thường.

Những Phệ Kim Trùng biến dị này chẳng những có thiên phú ẩn nặc thân hình, hơn nữa bất kể độ hung ác hay là cường ngạnh càng lợi hại thêm ba phần. Hàn Lập tự tin nếu một lần có thể khu sử hơn vạn linh trùng này, chỉ sợ Hợp Thể hậu kỳ tu sĩ gặp qua cũng phải sợ hãi.

Đáng tiếc dù hắn mới tiến giai Hợp Thể trung kỳ, nhưng độ cường đại của thần niệm chưa đủ để thao túng số lượng linh trùng nhiều như vậy. Bất quá khi tiến giai Hợp Thể hậu kỳ, tu luyện thành công Luyện Thần Thuật tầng thứ hai thì sẽ có khả năng này.

Đây cũng là nguyên nhân Hàn Lập nóng lòng tiến giai Hợp Thể hậu kỳ. Chỉ cần tu vi thật đến cảnh giới này, hắn tự nhiên sẽ có thêm một đòn sát thủ này.

Thở dài một hơi, tay áo hắn run lên, Phệ Kim Trùng trong tay lóe lên không thấy bóng dáng.

Trong lòng thúc giục pháp quyết!

Thanh sắc kinh hồng run lên, nhất thời tốc độ còn nhanh hơn trước nhiều, nhằm hướng Thiên Uyên Thành kích bắn mà đi.