"Là ngươi!" Hàn Lập nhìn tử sam thiếu nữ trước mắt, trên mặt lộ chút ngoài ý muốn.
Nàng chính chính là nữ tử Yêu tộc ngày đó theo bên người Hắc Phượng Vương, tên là "Đại Nhi ".
Tuy mới chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, nhưng truyền thuyết rằng nàng có tư sắc hơn người. Ở trong lớp trẻ Yêu tộc có thanh danh rất lớn, rất được Hắc Phượng Vương sủng ái.
Lúc trước ở Phi Tiên Phong, thời điểm gặp Hàn Lập nàng có biểu hiện cực kỳ lãnh đạm.
Nhưng đây không phải điều Hàn Lập quan tâm. Hắn quan tâm chính là, đối phương có phải là tiểu cô nương năm xưa được gọi là Đại Nhi hay không!
Hiện hắn mới vừa quay về. Thấy nàng thì không khỏi có chút kinh ngạc.
"Đạo hữu đột nhiên đến thăm, chẳng lẽ là phụng mệnh của Tiểu đạo hữu." Hàn Lập nhìn thiếu nữ toàn thân tỏa ra thanh linh chi khí sung mãn, thản nhiên hỏi.
"Không phải, là tự ta muốn đến gặp Hàn tiền bối." Rốt cục Tử sam thiếu nữ cũng mở miệng, thanh âm trong trẻo giống như chim hoàng yến, khiến người nghe thoải mái dị thường.
"Gặp ta!" Thần sắc Hàn Lập vừa động.
"Không sai, vãn bối có vài lời muốn nói riêng cùng tiền bối!" Đôi nhãn châu của tử sam thiếu nữ trong suốt như ánh nước, khẽ liếc sang Hải Đại Thiếu bên cạnh một cái.
"Ngươi lui xuống trước đi! Không gọi thì không cần tiến vào." Hàn Lập sờ sờ cằm, ánh mắt chợt lóe phân phó một tiếng.
Hải Đại Thiếu chưa biết quan hệ giữa sư tôn cùng thiếu nữ này như thế nào, tuy cảm thấy vô cùng hứng thú nhưng tự nhiên không dám vi phạm mệnh lệnh.
Lúc này hắn nén sự tò mò trong lòng, kính cẩn thi lễ rồi rời khỏi đại điện.
Về phần một gã đệ tử khác của Hàn Lập là Khí Linh Tử, bởi vì sự tình đại náo Lũng gia vừa rồi, tự nhiên không dễ lộ diện trước mặt người khác.
Nếu khi trước có người nhận ra tiểu đạo sĩ này, biết hắn là đệ tử ký danh của Hàn Lập. Lũng gia lão tổ không nể mặt tìm tới cửa, Hàn Lập cũng chút không lo lắng.
Hắn tự nhiên lấy cớ phủ nhận không có quan hệ gì với Cự viên do chính hắn biến thành, thoái thác đã không còn biết tung tích tiểu đạo sĩ này nữa.
Lúc này, tử sam thiếu nữ vừa thấy Hải Đại Thiếu rời khỏi đại điện, im lặng không nói mà ngọc thủ vừa chuyển, phát ra một vầng bạch quang nhàn nhạt. Một cái khăn quyên hiện ra, chầm chậm bay tới trước mắt Hàn Lập.
Hàn Lập vừa thấy vật ấy thần sắc hơi đổi, sau một lúc mới khẽ thở dài:
"Đại Nhi, quả nhiên cô là nha đầu kia!"
Khăn quyên này chỉ là một kiện Linh Khí cấp thấp, nhưng chính là tiểu vật phẩm mà năm đó hắn đưa cho "Đại Nhi "nữ loan đồng kia.
Tuy rằng vật này chỉ có một chút tác dụng phòng tránh bụi trần, căn bản không có giá trị gì đáng nói. Nhưng tiểu hài nữ năm đó thu được thì yêu thích vô cùng, vẫn luôn cất bên người. Thiếu nữ trước mắt nếu xuất ra vật này, quả nhiên chính là tiểu nha đầu năm xưa.
Tử sam thiếu nữ nghe Hàn Lập nói vậy. Vẻ mặt nàng có chút phức tạp, trầm mặc một chút. Sau đó đột nhiên cổ tay vừa nhấc, lại dùng hai ngón tay như ngọc như loan, đem một cây phượng trâm bóng loáng như ngọc màu đen trên tóc khẽ lấy xuống.
Ngay sau đó, phượng trâm bộc phát ra một đoàn ô quang. Đồng thời sau một tiếng phượng hót, lại hóa thành một chiếc Linh Vũ đen thùi dài khoảng nửa thước.
Cơ hồ cùng lúc, trên mặt tử sam thiếu nữ cũng đại phóng ra bạch quang, nhất thời không gian trở nên sáng chói lòa, khiến người không thể trực tiếp nhìn rõ.
Hàn Lập dù tu luyện Minh Thanh Linh Mục thần thông nhưng không kịp phòng bị cũng phải nhắm hai mắt. Nhưng ngay sau đó hắn như nhớ tới điều gì, trong sát na lại mở mắt ra.
Chỉ thấy trong mắt chớp động lam quang, như không để ý tới bạch quang chói mắt trên mặt nữ tử.
Tức thời vẻ mặt của hắn trở nên kỳ lạ.
Sau khi tầng bạch quang trên mặt tử sam thiếu nữ tản mát đi, hiện ra một khuôn mặt tuyệt sắc, dường như là tiên tử nơi Nguyệt Cung.
Không những có khí chất độc đáo không khác gì loài u lan mà ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc từ ngà voi, lại có bảy tám phần giống Nam Cung Uyển.
Hơn nữa thêm cả thanh linh khí trong người. Nếu hai người đứng chung một chỗ. Bất kỳ ai cũng cho rằng đây là tỷ muội cùng loan bào (tỷ muội song sinh).
Nhưng nếu cẩn thận xem xét, có thể phát hiện hai nàng có một số điểm khác nhỏ.
Khuôn mặt Nam Cung Uyển mang vẻ đẹp dịu dàng, hòa ái mà động lòng người. Còn ngũ quan của tử sam nữ tử tinh xảo hơn một chút, đồng thời khiến người ta cảm giác thanh lãnh hơn.
Bất quá dưới Minh Thanh Linh Mục thần thông, Hàn Lập có thể khẳng định đây là chân dung của đối phương, vốn không phải huyễn thuật.
Hơn nữa từ đôi lông mi cùng vầng trán của tử sam nữ tử, mờ ảo nhìn ra vài phần dung nhan nữ loan đồng "Đại Nhi " năm đó. Nhưng vẻ thanh tú so với hiện tại thì kém xa.
Hàn Lập nhìn kiều dung trước mắt, như quen thuộc mà lại xa lạ. Bình thường hắn luôn trấn định dị thường mà lúc này cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết nói điều gì cho tốt.
"Hàn đại thúc, bộ dáng hiện tại của ta, không biết so với Nam Cung cô cô thì có mấy phần tương tự!" Trong mắt tử sam thiếu nữ chớp động dị quang, cười mà như không cười nói.
"Đây là chuyện gì? Sao sau khi cô lớn lại biến thành bộ dáng này! Chẳng lẽ ở cô đã gặp Uyển nhi?" Hàn Lập mạnh mẽ ngăn chấn kinh trong lòng, khôi phục bình tĩnh hỏi.
"Danh tự của cô cô chính là Đại Nhi được biết từ miệng đại thúc, ta sao có thể từng gặp Nam Cung cô cô cho được!" Khóe miệng tử sam thiếu nữ khẽ động, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, khí tức thanh lãnh trên người như tan đi hơn phân nửa.
"Ta nhớ rồi, nhưng điều đó không rõ ràng. Cô…"
Hàn Lập suy xét một chút, hai mắt nhíu lại như nhớ ra điều gì nhưng không khẳng định được.
"Năm đó khi thúc dẫn ta trốn dưới đống loạn thạch, đã từng kể cho ta rất nhiều chuyện cổ quái khi xưa của người, đều là đại thúc cùng Nam Cung cô cô. Mà ngày cuối cùng khi ta òa khóc, la hét muốn gặp mẫu thân. Thúc liền đem một khối ngọc bội có minh ấn bức họa Nam Cung cô cô lấy ra dỗ dành ta, mới khiến ta một phen an tĩnh lại." Đôi mắt đẹp của tử sam thiếu nữ tỏa sáng, thanh âm phát ra càng trở nên nhu hòa.
"Khi đó vẻ mặt anh nhi của cô, thật là vô cùng đáng yêu." Hàn Lập nghe xong những lời này cũng hồi tưởng lại. Thú triều phá thành năm đó, cùng tiểu nha đầu trốn trong đống loạn thạch, khóe miệng không nhịn được lộ nụ cười.
"Những hồi ức khi xưa, toàn bộ ta vẫn nhớ rõ ràng. Có dung mạo hiện tại là khi ta tu luyện đến giai đoạn Hóa Hình, sau khi kích phát Hắc Phượng chi huyết thì một lần nữa cải biến ra. Vì sao biến thành bộ dáng gần giống Nam Cung cô cô thì chính ta cũng không ngờ. Có lẽ dung mạo cô cô trên ngọc bội kia quá mức xuất chúng, khiến cho ta lưu lại ấn tượng quá mức khắc sâu. Lúc hình hình mới bất tri bất giác hóa thành. Hàn đại thúc là Hợp Thể tu sĩ có lẽ rất rõ ràng. Yêu tộc chúng ta hóa hình, căn bản là vô pháp mình khống chế. Cuối cùng sinh ra dung mạo thế nào thì hơn phân nửa phải xem thiên ý." Tử sam nữ tử dùng hàm răng trắng nhỏ đều như bắp khẽ cắn cánh môi hồng, lộ ra một chút xấu hổ.
"Thì ra là thế! Như vậy xác rất có khả năng." Lúc này Hàn Lập mới hiểu ra, nhưng thấy thiếu nữ xinh đẹp này giống Nam Cung Uyển như vậy, trong miệng bất giác có chút khô đắng.
Hôm nay thật đúng có chút tà môn, đầu tiên là đụng phải Tần Tố Nhi, vô tình mà Tâm Huyễn đại pháp của nàng biến thành Nam Cung Uyển dọa cho hắn nhảy dựng cả người. Kết quả một hồi trở về này lại đối mặt một thiếu nữ có dung nhan tám phần giống nàng!
Chẳng lẽ Uyển Nhi xảy ra chuyện?
Hàn Lập là tu tiên chi nhân, đối với các sự tình dự triệu dự báo, tự nhiên là có vài phần tin tưởng.
Hắn nhíu chặt mày, trong lòng hơi có chút lo lắng.
Lúc này Đại Nhi thoáng ngừng một lát, lại tiếp tục nói:
"Ân tình của Hàn đại thúc, Đại Nhi chưa bao giờ dám quên. Nhưng dù sao nhân yêu hai đường. Đại Nhi không muốn tự dưng khiến đại thúc gặp phải phiền toái. Nên vài ngày trước, khi gặp lại mới lãnh đạm như vậy. Năm đó ta vừa đến Hắc Phượng Cung, cũng không gặp phụ thân ta mà là…"
Tử sam thiếu nữ giải thích thêm vài câu, lại cùng Hàn Lập đàm luận về sự tình sinh hoạt tu luyện tại Hắc Phượng tộc.
Tuy rằng vô cùng vụn vặt nhưng nàng nói rất nồng nhiệt, khóe miệng lộ nụ cười rạng ngời.
Hàn Lập nhìn khuôn mặt giống Nam Cung Uyển, lẳng lặng đứng nghe nhưng thần sắc bất giác ôn nhu vài phần.
Đại Nhi cùng Hàn Lập tán gẫu chừng mấy canh giờ lâu, cuối cùng bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, có chút quyến luyến nói lời cáo từ.
Hàn Lập cũng không giữ đối phương, chỉ giống như trưởng bối dặn dò thiếu nữ vài câu, liền gọi Hải Đại Thiếu tiến vào, đưa nàng rời khỏi đại điện.
Thân ảnh thiếu nữ vừa thoáng biến mất nơi cửa điện, nụ cười trên mặt Hàn Lập chợt tắt, lại thở dài như lộ ra vài phần cô tịch, tiếp theo lẳng lặng trầm ngâm tại chỗ ngồi.
Không bao lâu, Hải Đại Thiếu lần nữa xuất hiện trong điện, cung kính hồi báo chuyện tình cung tiễn thiếu nữ.
Vẻ trầm tư trên mặt Hàn Lập vừa thu lại, hướng về gã đệ tử trước mắt thản nhiên phân phó:
"Đi gọi sư đệ ngươi lại đây, trong chốc lát cùng đến phòng ta."
Nói xong lời này Hàn Lập đứng dậy, tự nhiên hướng Ngọa thất của mình mà đi.
Hải Đại Thiếu đứng tại chỗ nghe được lời này, không khỏi hai mắt sáng ngời, vội vàng vâng dạ, sau đó kích động đi tìm Khí Linh Tử.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Lập lặng yên rời chỗ ở, xuất hiện tại một đỉnh núi nhỏ vắng người cách Nghênh Tiên Cung không xa.
Hắn tìm một khối đá, tùy ý ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang chờ đợi người nào đó.
Qua thời gian một bữa cơm, trên không trung vang lên một tiếng tiếng xé, một thân ảnh xuất hiện trên đỉnh núi.
"Hàn đạo hữu tới thực sớm a, xem ra với Hắc Vực đại hội là có phần chờ mong." Thân ảnh cười chắp tay hướng sang Hàn Lập, thanh âm có chút quen thuộc. Chính là lão đạo Vạn Cốt Chân Nhân.
"Ha ha, thực sự Hàn mỗ có chút chờ mong. Bất quá tới sớm chủ yếu là do lần đầu mới tham gia, sợ chậm trễ thời gian tiến vào Hắc Vực!" Hàn Lập mỉm cười, bình tĩnh mở miệng.
"Yên tâm. Nếu đối phương truyền ra tin tức, tuyệt đối sẽ không sai. Bất quá trước khi xuất phát, lão đạo còn có mấy lời trước với đạo hữu. Để tránh trong Hắc Vực, Hàn đạo hữu gặp phải phiền toái không cần thiết." Vẻ tươi cười trên mặt Vạn Cốt Chân Nhân chợt tắt, thần sắc có vài phần nghiêm nghị.
"Ồ. Có chuyện gì? Mời chân nhân nói. Hàn mỗ chăm chú lắng nghe!" Hàn Lập thấy bộ dáng thận trọng của lão đạo, hơi có chút kinh ngạc.
"Kỳ thật những lời này lão đạo không nói, Hàn đạo hữu cũng có thể rõ vài phần. Bất quá Hắc Vực đại hội là một đại hội trao đổi thực sự khác biệt, bần đạo nên dặn vài câu sẽ tốt hơn." Vạn Cốt Chân Nhân thấy bộ dáng Hàn Lập khiêm tốn như vậy, không khỏi lộ ra một tia vừa lòng nói.