Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1719: Thu hoạch




Một trận âm thanh giòn tan truyền ra. Viên bàn bộc phát ra kim quang chói mắt, ở trong pháp tắc chi lực cường đại vặn vẹo biến hình một trận rồi tấc tấc vỡ vụn ra. Kim sắc viên bàn này lại có vẻ yếu ớt như vậy, trong lúc đó hoá thành vô số quang điểm chợt loé lên mà biến mất vô tung. Trong hư không chỉ còn lại một ít không gian dao động.

Ngay tại lúc dị bảo này bị huỷ thì tại một nơi nào đó tại Linh giới, trong một căn mật thất dưới đất ở đáy biển sâu, một bóng người cao gầy vốn vẫn ngồi không nhúc nhích như có cảm ứng gì trong giây lát ngẩng đầu, trong hai hốc mắt có hai luồng lục hoả hiện lên đem khuôn mặt chiếu sáng rõ ràng.

Đây đúng là khuôn mặt bạch cốt trắng ởn, trong hai hốc mắt có hai luồng lục hoả loè loè không động đậy, trông có vẻ cực kỳ quỷ dị. Phía trước bộ xương khô không xa có bảy mươi hai cái Thanh đồng đăng cao chừng hai thước, mặt trên cổ đăng có vô số đoá lục sắc đang diễm lớn nhỏ không đồng nhất chớp động không ngừng. Đăng diễm này cái to thì to cỡ quả trứng, nhỏ thì nhỏ cỡ ngón cái.

Trong mắt bộ xương khô hiện lên một tia kinh nghi, sau khi nghiêng đầu cân nhắc trong chốc lát thì tựa hồ như nhớ tới cái gì, đột nhiên hé miệng phun ra một đoàn ngân quang. Trong ngân quang, một cái ngân hoàn to cỡ bàn tay hiện lên, ngoại trừ kích thước và màu sắc bất đồng ra thì kiểu dáng và ngoại hình rõ ràng là không khác gì với cái kim sắc viên bàn vừa bị phá huỷ tại Nghiễm Hàn Giới.

Bất quá, lúc này trên bề mặt ngân sắc viên bàn xuất hiện vô số vết nứt rồi trong nháy mắt phát ra một tiếng gào thét mà tán loạn tiêu thất. Bộ xương khô thấy cảnh này thì trong mắt "phốc xuy" một tiếng, luc hoả tăng vọt mấy lần biến thành cỡ nắm tay, đồng thời trong miệng rống to một tiếng, tiếng hô có vẻ cực kỳ kinh sợ.

Bộ xương khô đứng vọt dậy, giận dữ giơ tay rồi đột nhiên hướng về một bên trong hư không chộp một cái. Nhất thời không gian dao động nổi lên, một cái cự trảo đen xì hiện ra cũng hướng một bên vách tường trảo xuống.

"Oanh" một tiếng, vách mật thất dày như thế nhưng bị cự trảo đập nát nhưng bộ xương khô tựa hồ vẫn chưa phát tiết hết sự phẫn nộ trong lòng, lúc này lại hướng về một cái vách tường khác hé miệng, nhất thời bên trong miệng có hắc mang chớp động, tựa hồ đang muốn phun ra cái gì đó.

Tuy nhiên vào lúc này, ánh mắt nó vừa động rồi đột nhiên nhìn lướt qua lục diễm trên mười hai cái cổ đăng trên mặt đất. Trong mắt nó lục hoả chợt loé lên rồi chậm rãi nhắm mắt khép mồm lại, bộ dáng có vẻ đã bình tĩnh không ít. Tuy nhiên trong miệng nó vẫn nghe thấy một trận âm thanh lầu bầu, một hồi lâu sau mới oán hận hừ lạnh một tiếng rồi lại khoanh chân ngồi xuống.

Một lát sau, căn mật thất lại trở nên yên tĩnh, trên mười hai cái cổ đăng lục diễm vẫn leo lét đem nơi đây chiếu sáng nhưng ánh sáng chập chờn, chợt tắt chợt sáng.

Lúc này tại Nghiễm Hàn Giới, trên Huyền Thiên chi kiếm thuý mang chợt loé rồi mũi kiếm chợt tán loạn tiêu thất đi, một lần nữa khôi phục lại hình thái mộc côn vốn có. Tiếp theo kiếm này thanh minh một tiếng lại hoá thành một đoàn hoàng quang hướng về cánh tay Hàn Lập chui vào. Nhất thời cái ấn ký hoàng kim lại hiện lên trên cánh tay.

Huyền Thiên chi kiếm lại tự phong ấn lại.

Hàn Lập nhìn ấn ký trên cánh tay vẻ mặt tự nhiên là kinh hỉ. Hắn thở ra một hơi, thân hình vừa động rồi đứng lên. Trong nháy mắt kim sắc viên bàn bị huỷ thì mọi sự đau đớn trên người liền biến mất không còn lại chút gì. Điều này làm cho hắn có cảm giác như tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng Hàn Lập hiển nhiên cao hứng có chút quá sớm, thân hình vừa đứng thẳng lên còn chưa kịp có hành động gì thì bỗng nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn rồi bịch một tiếng lần nữa té ngã xuống đất. Tiếp theo cả người như chết lặng đi, toàn bộ thân thể các nơi trong lúc nhất thời không còn tri giác gì nữa.

Hàn Lập trong lòng kinh hãi vội vàng dùng thần niệm tra xét các nơi trong cơ thể, kết quả là hắn lại cười khổ một tiếng.

Giờ phút này tuy rằng hắn đã đạt tới Luyện Hư hậu kỳ đỉnh phong nhưng trong cơ thể lại rỗng tuếch, không còn lại một tia pháp lực nào. Hiển nhiên là một trảm vừa rồi của Huyền Thiên chi kiếm cố nhiên uy năng là vô cùng cường đại nhưng đã đem toàn bộ linh lực trong cơ thể lấy đi hết. Hơn nữa toàn bộ năng lượng thần bí đồng dạng cũng bị cuồng hấp sạch sẽ, nếu không thì dưới tình huống đó cho dù Kim thân pháp tướng có ở bên người hắn thì căn bản là cũng không thể kích phát Huyền Thiên chi kiếm trảm ra một kích như vậy.

Hiện tại hắn chỉ bị tiêu hao hết pháp lực, còn máu huyết nguyên khí thì không có bị tổn hao bao nhiêu và tu vi cảnh giới cũng không giảm xuống, cái này xem như đã là gặp may mắn lớn rồi. Bất quá vì trong cơ thể các kinh mạch lúc trước đã bị năng lượng thần bí đổ dồn vào quá mức nên bất tri bất giác có chút thương tổn, hiện tại năng lượng cùng pháp lực chợt không còn gì thì di chứng tự nhiên phát tác lên.

Bất quá Hàn Lập không lo lắng mấy, lấy thân thể có năng lực phục hồi cường đại của hắn thì sau một lát là có thể chữa khỏi điểm thương tổn ấy. Chỉ có vấn đề là pháp lực tiêu hao hết như thế thì việc khôi phục phải tốn chút thời gian nhưng mặc kệ nói như thế nào, giờ phút này tâm tình của hắn tự nhiên là vui sướng dị thường.

Tuy rằng hắn có tự tin là bản thân không giống như tu sĩ bình thường, trong tay có Đằng Long Đan cùng nhiều loại linh dược phụ trợ khác nên việc tiến giai đến Luyện Hư hậu kỳ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi nhưng hiện giờ tự nhiên lại tiến giai đến nhường này thì đã tiết kiệm cho hắn sáu bảy trăm năm, thậm chí là cả ngàn năm khổ tu. Cái này tất nhiên là chuyện quá tốt.

So sánh với việc này thì điểm thương tổn trước mắt quá mức nhỏ bé, không đáng kể. Hàn Lập trong lòng cân nhắc như thế, khoé miệng mỉm cười rồi xoay chuyển ánh mắt quét về phía trung tâm đài cao. ở chỗ đó kim thân ba đầu sáu tay đang phiêu phù ở trên không trung, đồng dạng đang khoanh chân ngồi xuống, sáu mắt khép hờ.

Thông qua mối liên hệ tâm thần giữa chủ Nguyên anh cùng đệ nhị Nguyên anh, trong khoảnh khắc hắn đã biết được đệ nhị Nguyên anh đồng dạng bình an, chỉ do tu vi một hơi vượt qua nhiều giai như vậy nên đang ở bên đó liều mạng củng cố cảnh giới mà thôi. Nếu không chỉ cần vô ý một cái thì liền có thể lập tức rớt xuống một hai tầng cảnh giới.

Cái này cũng còn nhờ bản thể Hàn Lập đã có tu vi Luyện Hư, nếu không đệ nhị Nguyên anh thật sự là một tồn tại độc lập mà một chút đã kéo dài qua nhiều cảnh giới như vậy thì rất dễ sinh ra tâm ma phản phệ đủ có thể làm đệ nhị Nguyên anh lập tức phát điên mà chết. Tuy nhiên, cứ như vậy đệ nhị Nguyên anh trong khoảng thời gian ngắn cũng đừng nghĩ đến chuyện động thủ hay đấu pháp cùng ai đó.

Không trải qua mười năm tĩnh tu thì tâm ma đều có thể tuỳ thời xuất hiện làm cho cảnh giới này không xong. Bất quá, điều làm cho Hàn Lập trong lòng lấy làm kỳ chính là Phạm Thánh kim thân hiện giờ. Kim thân này trải qua việc được năng lượng thần bí kia năm lần bảy lượt hoà tan rèn luyện, hiện giờ bên ngoài đã xuất hiện vô số đạo tử kim sắc phù văn, khí tức so với trước kia thì cường đại hơn mấy lần.

Uy năng của Phạm Thánh kim thân nguyên bản đã không phải là nhỏ, nếu thật sự uy năng có thể một chút tăng gấp bội thì đáng sợ đến mức nào có thể nghĩ. Đối với Hàn Lập mà nói, điều này tự nhiên là một điều kinh hỉ ngoài ý muốn.

Tuy đã kiệt sức nhưng trên mặt Hàn Lập vẫn nổi lên một ý cười, tự nhiên không thể che dấu được. Một lúc lâu sau, Hàn Lập liền khoanh chân ngồi xuống, gân mạch tổn thương giờ phút này đã thuyên giảm được hơn phân nửa.

Một tay hắn vừa lật lấy ra mấy cái dược bình nhan sắc khác nhau rồi lấy ra mấy khoả đan dược mà nuốt xuống bụng, sau đó hai tay nhất tề động, dược bình biến mất không thấy, còn trong tay lại xuất hiện hai khối tinh thạch xanh biếc toả ra linh khí cực kỳ kinh người. Hàn Lập không do dự mà nhắm chặt hai mắt lại rồi bắt đầu mượn dược lực cùng linh khí tinh thuần trong tinh thạch đỉnh giai khôi phục lại pháp lực bản thân.

Lại nói tiếp cũng có chút buồn cười.

Trước đó không lâu, Hàn Lập còn bởi vì trong cơ thể có quá nhiều linh lực mà hận không thể đem bài xích ra ngoài, còn bây giờ thì trong cơ thể lại không còn chút gì sót lại lại không thể không mong hấp thu thêm được chút nữa. Loại chuyện cười này tự nhiên cũng làm cho Hàn Lập không biết nói gì hơn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt hơn nửa ngày đã trôi qua, Hàn Lập đang nhắm chặt hai mắt thì bỗng nhiên trợn trừng mở to ra, bên trong nhãn quan có một tia tinh quang chợt loé lên, bộ dáng tựa hồ pháp lực đã hồi phục một ít. Hắn nhíu mày rồi chậm rãi đứng dậy.

Bởi vì hắn liên tiếp vượt qua hai tầng cảnh giới nên khả năng thu nạp pháp lực trong cơ thể hơn xa lúc trước. Trong khi đó nơi đây linh khí nồng đậm hơn xa ngoại giới, cộng thêm việc được linh dược và linh thạch tương trợ nên trải qua thời gian dài như thế mà bất quá cũng chỉ khôi phục được một hai thành mà thôi.

Tuy nhiên cái gọi là một hai thành này cũng đã tương đương với một nửa pháp lực của hắn lúc chưa tiến giai. Bất quá trước mắt Hàn Lập tự nhiên không có khả năng ngồi đây tĩnh toạ mấy ngày được. Sau khi cảm thấy đã có lực tự bảo vệ thì mới tiếp tục hành động.

Tuy nhiên hắn cũng không có lập tức đi ra ngoài mà nhấc chân đi vào trong trung tâm đài cao, đồ vật có giá trị nhất nơi đây chính là cái kim bàn kia đã bị huỷ nhưng vẫn còn một bảo vật khác làm cho hắn có chút động tâm, tính toán thu lấy, đó chính là cái ghế màu xanh biếc kia.

Vừa rồi vật này phối hợp với kim sắc viên bàn trên không trung khiến cho linh quang đại phóng, phù văn chớp động, hiển nhiên là thần diệu dị thường, khẳng định là rất có lai lịch. Tay áo Hàn Lập run lên, nhất thời một mảnh thanh hà cuộn ra sau đó cái ghế chợt loé lên mà biến mất không thấy.

Ánh mắt hắn sau khi đảo qua bốn phía thì thân hình vừa động liền quỷ dị hiện ra trước đám giáp sĩ khôi lỗi. So với cái ghế kia thì đối với Hàn Lập, mấy con khôi lỗi này lại càng thêm hứng thú.

Hiện giờ đám khôi lỗi này sau khi kim sắc viên bàn bị huỷ thì lại khôi phục lại vẻ yên lặng ban đầu, đứng yên như tượng nhưng Hàn Lập không dám khinh thường nó mảy may. Lúc trước đám giáp sĩ này được thúc dục thả ra linh áp to lớn, cơ hồ mỗi con có thể so sánh với Hợp Thể Kỳ, nếu hắn thật sự có thể nắm giữ được mấy giáp sĩ này thì thu hoạch to lớn thế nào có thể nghĩ được.

Trong lòng nghĩ như thế, hắn dùng thần thức đem một tia thần niệm xâm nhập vào trong khôi lỗi trước mắt nhưng một lát sau thì sắc mặt Hàn Lập trở nên cổ quái dị thường. Kết cấu của khôi lỗi này có vẻ cực kỳ đơn giản, thô ráp, điều duy nhất làm cho Hàn Lập không thể hiểu đưuọc chính là trong khôi lỗi được khảm linh thạch không phải bình thường mà là một khối quái thạch màu đỏ chưa bao giờ gặp qua.

Quái thạch này cũng không biết là vật gì mà bề mặt sáng bóng như gương nhưng phía trên có vô số kim sắc tế ti chớp động không ngừng. Lúc này linh quang ảm đạm cực kỳ, giống như tuỳ thời đều có khả năng tắt đi.

Rõ ràng khôi lỗi này sau một phen hành động lúc trước đã tiêu hao hơn phân nửa năng lượng ẩn chứa bên trong quái thạch. Nếu toàn lực thúc dục một lần nữa thì khôi lỗi này nhiều lắm có thể thi triển được một hai kích. Hàn Lập nhíu mày một lúc rồi vung tay áo lên đem đám khôi lỗi này thu lại.