Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1572: Đích ảnh tái hiện




Hàn Lập vừa nói xong, nhất thời tiểu thú thoáng một cái, huyễn hóa ra mười mấy ảo ảnh giống nhau, lập tức phóng vào đám người, trảo mang vung lên, vô luận là ngân sắc chiến giáp hay binh khí trong tay giáp sĩ đều giống như giấy đứt đoạn. Phảng phất như móng vuốt của báo lân thú là thần binh lợi nhận.

Mà hắc sắc tiểu hầu thì hắc mang ngoài thân chớp động, thân hình một chút liền cuồng trướng gấp mấy chục lần, hóa thành một hắc sắc cự viên cao hơn hai mươi trượng. Cự viện đấm ngực, mũi thở ra, nhất thời một mảnh hà quang phóng ra, cự ưng bị hà quang dính trúng thì giống như say rượu, lảo đảo từ khôgn trung rớt xuống.

Cự viên dùng đôi tay to, nhảy tới chụp lấy cự ưng bóp thành thịt vụn.

Mà hàn Lập bên kia thì lần nữa thúc dục phi kiếm chém tới, mỗi lần thanh ti hiện lên là nhất định có giáp sĩ cùng cự ưng bị chém làm đôi, căn bản không ai có thể kháng cự.

Kể ra thì cũng gần trăm tên giáp sĩ cùng cự ưng, trong nháy mắt đã bị hai linh thú giết chết bảy tám phần.

Số giáp sĩ còn lại rốt cục lộ vẻ sợ hãi, khôgn biết ai là người đầu tiên, đột nhiên giải tán, hướng về phía chiến thuyền chạy trối chết.

Hàn lập không chút chần chờ hóa thành một đạo thanh hồng đuổi theo.

Kiếm quang chợt hiện, tung hoành khắp nơi.

Đột nhiên trên bầu trời phát ra tiếng sấm.

Hàn Lập rùng mình, vội ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy hai ngân sắc chiến thuyền quang mang đại phóng, bắn ra hơn trăm đạo bạch sắc quang trụ.

Chúng căn bản khôgn để ý đến giáp sĩ gần đó.

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, hai cánh sau lưng rung lên, sau một tiếng sét liền quỷ dị biến mất tại chỗ. Quang trụ tuy bao phủ diện tích cực lớn, nhưng tất cả đều đánh vào khoảng không. sau một khắc, phía trên một ngân sắc chiến thuyền, thân hình Hàn Lập thoáng hiện ra. Nhìn chiến thuyền, Hàn Lập mặt không biến sắc, một bàn tay đen như mực từ cổ tay áo thò ra, phun ra một hắc sắc tiểu sơn.

Tiếp theo thể tích tiểu sơn khôgn ngừng cuồng trướng, một chút liền biến thành ngàn trượng, hung hăng ném về phía chiến thuyền bên dưới.

Nguyên từ thần sơn trở nên lớn hơn chiến thuyền vài phần, sau khi hạ xuống liền gắn chặt chiến thuyền vào.

Giác Xi tộc nhân trong chiến thuyền cực kỳ hoảng sợ, muốn điều khiển chiến thuyền né tránh nhưng không thể. Chỉ nghe một tiếng nổ ầm.

Đáy núi cùng chiến thuyền chạm nhau, thoáng chốc chiến thuyền bị đánh văng đi.

Chiến thuyền bị lõm hơn phân nửa, bị ném từ không trung xuống đất, nửa phần chìm sâu vào lòng đất, mắt thấy không thể bay lên được nữa. Hàn Lập nhìn thấy cảnh này thì trong mắt lộ ra một tia ngoài ý muốn.

Chiến thuyền này lại không bị một kích của Nguyên từ thần sơn phá tan, có thể thấy vô cùng cứng, sợ rằng còn hơn xa pháp bảo bình thường.

Mà chiến thuyền lớn như thế, tài liệu tốn kém thế nào cũng có thể nghĩ được. Nhớ ngày đó tại Lục Quang thành, nhìn thấy cự đảo kia, hàn Lập không khỏi hít một ngụm lương khí, đối với sự giàu có của Giác Xi tộc cũng bắt đầu có vài phần khái niệm. Tộc này quả thật không hổ danh là siêu cấp đại tộc của linh giới.

Trong lòng hoảng sợ, nhưng Hàn Lập không bởi vì thế mà dừng tay, ngược lại bàn tay điểm vào hắc sắc tiểu sơn. Nhất thời Nguyên từ thần sơn gào thét, đập xuống, trong phút chốc chỉ nghe được tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp truyền ra.

ngân sắc chiến thuyền bị tiểu sơn đập vào, liền biến thành một đống nát vụn, những tên Giác xi tộc bên trong nếu chưa chết thì cũng khó sống.

Nhưng làm cho người ta giật mình chính là, mặt ngoài chiến thuyền chớp động quang mang, run rẩy, tựa hồ muốn khôi phục như lúc ban đầu.

Hàn Lập mắt thấy vài cú đập không hoàn toàn giải quyết được chiến thuyền, lúc này nhíu mày, bỗng nhiên hướng lên không ngoắc một cái. Hơn mười thanh ti chợt lóe, tất cả đều bay về lòng bàn tay Hàn Lập.

Thanh mang chói mắt, hóa thành một cự kiếm dài một trượng, nhưng mặt ngoài lại chớp động thanh quang, phảng phất như không có thực thể.

hàn Lập không nói hai lời nắm chuôi kiếm, hướng về phía chiến thuyền bên dứoi, định chém xuống. Nhưng đúng lúc này, Hàn lập đột nhiên nghe thấy tên dị tộc nhân tóc dài kia kinh hô: "Tiền bối cẩn thận!" Hắn ngẩn ra, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ linh lực cường đại đang bộc phát bên cạnh. Hàn Lập khôgn kịp suy nghĩ trở tay cầm kiếm, đón đỡ linh lực này. Nhất thời một đạo thanh sắc kiếm khí chém ra, vừa lúc chém trúng cỗ linh lực kia.

Chỗ va chạm cách Hàn Lập hơn ba mươi trượng, bạo liệt hóa thành một cột nhị sắc quang trụ phóng lên cao, từ xa nhìn lại thật đúng là kinh khủng. Hàn Lập hướng phía đối diện đảo qua, nhưng hai mắt híp lại, chỉ thấy ngân sắc chiến thuyền còn lại kia không biết từ khi nào đột nhiên xuất hiện bốn người.

Một gã sắc mặt tái nhợt, hai chân xích lõa, trước người hắn huyền phù một quái nhận trong suốt, phát ra dị mang, xem ra mới vừa rồi hắn đã đánh lén. Còn ba dị tộc nhân còn lại là một lão ẩu, một gã lùn và một cự hán thân mặc da thú.

Hai mắt Hàn Lập híp lại, thần niệm đảo qua thì nhất thời phát hiện gã quái nhân vừa động thủ có tu vi Luyện Hư trung kỳ, mà ba tên khác đều có tu vi Luyện Hư sơ kỳ.

Bất quá mới vừa rồi hắn đã quét qua phụ cận, nguyên bản không phát hiện ra bốn người này. Chỉ là Luyện Hư hư kỳ, mặc dù có chút khó giải quyết nhưng Hàn lập vẫn không để tâm, hắn đối với việc mấy người quỷ dị xuất hiện, có chút tò mò.

"Lá gan khôgn nhỏ, dám khiêu chiến với chiến thuyền Giác Xi tộc chúng ta. Nhìn bộ dáng ngươi thì không phải là người của Thiên Vân mười ba tộc. Bất quá không sao, lát nữa bắt về sẽ tra hỏi một phen". Quái nhân sắc mặt tái nhợt lạnh lùng nói, theo sau ánh mắt nhìn về phía xa.

Tên dị tộc nhân tóc dài lần nữa từ kim cầu thoát ra, thấy xuất hiện bốn gã Luyện Hư kỳ thì sắc mặt tái nhợt, trở nên vô cùng khó coi.

"Giáp tiên sinh, nghe nói ngươi không phải là tộc nhân thuần huyết của Vạn cổ tộc, như thế thì cần phải xuất lực vì Thiên Vân mười ba tộc. Lúc ta ra ngoài, thấy mấy vị trưởng lão trong tộc cố ý nhắc tới tên tiên sinh, đối với tạo nghệ khôi lỗi thuật của tiên sinh khen ngợi không dứt. Hơn nữa cũng nói qua, chỉ cần tiên sinh đồng ý quy thuận Giác Xi tộc, mấy vị trưởng lão nguyện ý không tiếc sức lực, cấp cho tiên sinh huyết tẩy tủy, cho ngươi thay đổi huyết thống trở thành bổn tộc, hơn nữa có thể giúp tiên sinh tiên giai đến thượng tộc đỉnh giai. Nếu tiên sinh có cơ duyên thì việc trở thành thánh tộc cũng không phải là không có khả năng". Quái nhân sắc mặt tái nhợt chợt hướng về phía dị tộc nhân tóc dài nói, thần thái có chút cung kính.

"Quy thuận các ngươi, Giáp mỗ không có hứng thú, mặc dù huyết mạch tại hạ không thuần khiết, nhưng trưởng lão trong tộc có đại ân với ta, ta sẽ không vào tộc khác, các ngươi bắt sống ta, mục đích chỉ một nữa là vì khôi lỗi thuật, còn nửa kia chính là tin tức về Thiên Vân mười ba tộc, ta nói không sai chứ". Giáp THiên Mộc trầm ngâm một chút, liền mặt không biến sắc lắc đầu.

"Giáp tiên sinh, ngươi cảm thấy có cơ hội thoát khỏi đây sao? Ngay cả khôi lỗi hộ thân của tiên sinh lợi hại, nhưng khi dùng phá vòng vây thì đã tiêu hao hết linh thạch. Về phần tu vi Giáp tiên sinh thì chẳng lẽ mấy người chúng ta khôg thể tạo thành uy hiếp sao. Ta cũng không muốn ra tay, Giáp tiên sinh hãy tự mìnhd đầu hàng đi". Quái nhân thấy Giáp THiên Môc từ chối, vẫn chưa tức giận, ngược lại mỉm cười nói. Giáp Thiên Mộc nghe vậy, thần sắc vẫn chưa có chút biến hóa, hướng về phía Hàn Lập nhìn một cái. "Như thế nào, vẫn còn muốn trôgn cậy vào tên kia giúp sức sao. Cũng tốt, trước tiên bốn người chúng ta sẽ thu thập kẻ vướng tay vướng chân kia". Quái nhân sắc mặt tái nhợt vừa thấy vẻ mặt của Giáp THiên Mộc thì có chút ngẩn ra, sau đó thản nhiên nói. Lập tức thần sắc hắn bỗng ngưng trọng, lần nữa nhìn về phía Hàn Lập. "Ngươi muốn thúc thủ chịu trói, hay là đợi chúng ta hủy diệt thân thể, bắt lấy nguyên thần". Quái nhân lạnh lùng nói. Hàn Lập nghe vậy, đồng tử chợt co rụt, nhưgn lập tức nở nụ cười. "Khẩu khí mấy vị cũng không nhỏ, nhưng không biết thần thông mấy vị có lớn giống như khẩu khí hay không". Hàn Lập ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Quái nhân nghe vậy có chút ngoài ý muốn, ngưng thần nhìn hai mắt Hàn Lập, đột nhiên thần sắc vừa động, tựa hồ nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi lão ẩu một câu:

"Ta nhìn người này có chút quen mắt, có phải là người mà Đồ sứ giả truyền tin tới hay khôgn?"

"Tân huynh nói không sai, đích xác giống y như trong hình vẽ! Cẩn thận một chút, nếu người này có thể chạy thoát trong tay Đồ sứ giả thì thần thông khẳng định không nhỏ". Lão ẩu nhìn Hàn Lập một cái, hàn mang trong mắt chợt lóe, chậm rãi gật đầu. Nghe lão ẩu nói thế, hai người còn lại lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

"Ha ha, nếu thật sự là hắn thì tiểu đội chúng ta chuyến này gặp may, có thể đồng thời lập hai công lớn. Lại nói tiếp, cũng may người này chỉ đánh rớt một chiến thuyền, nếu không thì lại có một đội khác truyền tống tới, công lao sẽ bị chia làm hai". Cự hán mặc da thú đột nhiên cuồng tiếu nói.

"Hừ, Lê đạo hữu tự tin quá, người này thần thông cũng không dưới ta lát nữa cũng đừng khinh thường". Tền lùn cao không tới ba thước kia đột nhiên cười lạnh một tiếng cảnh tỉnh. "Hắc hắc, thần thông hắn cho dù lớn thì chẳng lẽ có thể một chọi bốn sao?" Cự hán cười hắc hắc, bộ dáng không thèm để ý. "Đươgn nhiên không phải là đối thủ của bốn người chúng ta, nhưng nếu hắn có ý đào tẩu thì ngươi có khẳng định cản lại được không?" Tên lùn tức giận, ve vẩy quạt nói.