Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1537: Đại tế ti




Hải đảo rộng chừng mấy trăm dặm, mấy xà nữ này động tác rất nhanh, nhưng nếu đi bộ tới trung tâm đảo thì cũng sợ không phải là chuyện nhất thời nửa khắc.

Nhưng dưới sự dẫn đường của Viêm Vũ, đoàn người đi vào trong đảo vài dặm thì phía trước xuất hiện một tòa kiến trúc giản dị làm bằng đá, bên trong là vài nam nữ xà nhân đang trò chuyện, bên cạnh là vài chiếc xe đen, được kéo bởi những con thằn lằn.

Những xà nhân này vừa thấy diễm lệ nữ tử đi tới, lập tức có hai người chạy ra ân cần hỏi thăm.

Nhưng Viêm Vũ thản nhiên phân phó vài câu, liền chỉ tay vào một chiếc xe đen.

Hai xà nhân lộ vẻ kinh ngạc, không nhịn được liền nhìn về phía Hàn Lập, sau đó mới đáp ứng.

Bọn họ lập tức trở về, đem theo một chiếc xe được kéo bởi hai con thằn lằn lại, hơn nữa còn dắt thêm ba con thằn thằn khác.

Hàn Lập được xà nữ này cẩn thận đỡ lên xe, sau đó hai xà nữ ngồi trước xe, ba người còn lại thì mỗi người cưỡi một con thằn lằn.

Bởi vì xà nữ không có chân, nên trên lưng thằn lằn cũng được cố định một loại dây đai kỳ lạ, vừa lúc mang đuôi của các nàng bỏ vào trong đó.

Thằn lằn nhìn có vẻ ngu ngốc, chạy vô cùng xốc nảy, nhưng bốn chân lại huy động hết sức nhanh, chỉ một chút là có thể nhảy xa hai mươi trượng, tốc độ quả thực không chậm.

Do vậy tốc độ đoàn người lập tức tăng lên mấy lần.

Gần hai canh giờ sau, các nàng liền tới trước một tòa thổ thành.

Đích thật là một thổ thành hàng thật giá thật!

Diện tích không lớn, chỉ khoảng hơn mười dặm, tường thành đầy bụi, tất cả đều dùng bùn đất tạo thành. Bên trong thành có nhiều thổ ốc lớn nhỏ không đồng nhất, rất ít thấy kiến trúc được làm từ đá.

Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng nét mặt lại không lộ ra chút dị sắc nào, ngược lại nhìn về phía hơn mười xà nhân đứng thủ vệ ở cửa thành.

Thủ vệ đồng dạng cũng là nam ít nữ nhiều, nhưng trên người bọn họ bao trùm một loại khôi giáp được làm từ chất liệu nào đó, trong tay cầm trường mâu chói mắt, phía sau lưng mang ngân xoa tiêu thương, bộ dáng như võ trang hạng nặng. Mà từ xa nhìn lại, trên tường gần đó cũng có rất nhiều võ trang xà nhân đứng thẳng.

Dường như canh phòng rất nghiêm ngặt.

Viêm Vũ tới trước cửa thành, điều khiển thằn lằn dừng lại, sau đó thả người nhảy xuống.

Từ trong đám xà nhân thủ vệ đi ra một nữ xà, mỉm cười bắt chuyện với nữ tế ti này.

Nữ tế ti nhìn thấy đối phương cũng vô cùng cao hứng, tiến lên nói chuyện, nhưng không bao lâu sau liền chỉ về đoàn xe phía sau, thần sắc trở nên ngưng trọng.

Thủ vệ xà nhân đồng dạng thu hồi vẻ tươi cười, gật đầu, sau đó khoát tay, lập tức thủ vệ tránh ra tạo thành một cái lối đi.

Diễm lệ xà nữ lần nữa nhảy lên thằn lằn, mang theo xe đen tiến vào trong thổ thành.

Hàn Lập ngồi trong xe, không ngừng đánh giá thổ thành này.

Thổ thành mặc dù không lớn, nhưng các con đường trong thành lại rộng lớn vô cùng, hơn nữa còn dùng đá trắng lát thành, so với màu vàng đất của những phòng ốc ven đường thì hoàn toàn bất đồng, tạo nên sự nổi bật.

Mà ở hai bên ngã tư đường lại có rất nhiều xà nhân đi tới đi lui.

Nam xà thì cao lớn có lực, nữ xà cũng khỏe mạnh, hơn nữa lại mang theo binh nhận. Một số xà nhân lớn tuổi cũng cầm thương xoa, bất quá kích thước nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa thoạt nhìn thì chỉ dùng để làm gậy chống khi đi đường.

Nhìn tới đây, Hàn Lập không khỏi trầm ngâm.

Dị tộc "Quyên Thị" này mặc dù lần đầu tiên hắn nghe nói, nhưng tộc nhân lại giống như lính, không biết số lượng người tu tiên trong tộc có nhiều hay không. Nếu tỉ lệ người tu tiên đông, thì với thể lực mạnh mẽ trời sinh như vậy, thực lực sợ rằng không kém. Mà dị tộc cường đại như vậy, như thế nào hắn lại chưa bao giờ nghe nói qua.

Hàn Lập cũng chú ý tới một điểm, đó là số lượng xà nam so với xà nữ thì ít hơn nhiều.

Đoạn đường kế tiếp, đại khái trên đường xuất hiện số lượng xà nữ gấp đôi xà nam.

Hơn nữa màu sắc của những xà nhân này cũng có chút bất đồng.

Trong đó màu lục nhạt và màu vàng đất là nhiều nhất, nhưng địa vị có lẽ thấp nhất, mà màu trắng và đen thì ít hơn, phần lớn đều được xà nhân khác vây quanh, tựa hồ có địa vị nhất định trong tộc.

Về phần những màu sắc khác thì Hàn Lập vẫn chưa thấy qua.

Hàn Lập đứng trong xe yên lặng phân tích những điều vừa thấy, nhưng không bao lâu xe đã chạy tới một sân rộng. Ngay trên sân bất ngờ xây dựng một điện phụ được làm từ gỗ và đất sét, mặt ngoài được khảm những vỏ sò ngũ sắc.

Nhưng những điều này cũng không thể hấp dẫn Hàn Lập, ánh mắt hắn rơi vào một đồ vật cổ quái giữa sân rộng.

Đó là một đồ vật giống như viên trùy, dùng thanh đồng chế thành, cao ước chừng hơn mười trượng, mặt ngoài có một số hoa văn kỳ quái, mơ hồ có một tầng bạch quang chớp động.

Bốn phía đồ vật này phân biệt đứng bảy tám nam nữ xà nhân mặc áo bào trắng, trong tay ẩn ước có linh quang chớp động.

Hai mắt Hàn Lập híp lại, lập tức liền thấy mấy người này đang đem vật gì đó xuống đáy của đồ vật cổ quái này, mặc dù vật này to cỡ nắm tay, nhưng lại có nhiều màu sắc khác nhau, dường như không phải là linh thạch.

Mấy tên nam xà nữ áo bào trắng này cùng diễm lệ xà nữ đều giống nhau, trên người đều có linh khí ba động, nhưng nói về tu vi thì hơn hẳn diễm lệ xà nữ.

Bất quá, đám người áo trắng vừa thấy Viễm Vũ cùng đoàn xe xuất hiện thì lập tức có hai người đi tới.

Mà lúc này, Hàn Lập cũng được những người khác một lần nữa đỡ xuống, hơn nữa còn cẩn thận chuẩn bị cho một cái ghế trúc để ngồi.

Hàn Lập thản nhiên nhìn mấy người trước mặt nói chuyện với nhau, mặc dù không thể hiểu, nhưng rõ ràng hai gã xà nhân áo trắng có chút tôn kính đối với diễm lệ xà nữ.

Đúng lúc này, từ trong điện phủ đối diện sân rộng đi ra hai hàng xà nhân mặc áo bào trắng khác.

Một hàng là nữ xà, một hàng là nam xà, chậm rãi đi về phía Hàn Lập.

Thấy cảnh này, vẻ mặt diễm lệ xà nữ cũng những xà nhân khác trong sân chợt biến đổi, lập tức đứng qua một bên, thần sắc cung kính.

Sau khi hai hàng xà nhân áo bào trắng sắp xếp chỉnh tề, từ bên trong lại đi ra một gã hồng bào nhân.

Vừa thấy người này, trên mặt Hàn Lập hiện lên một tia ngoài ý muốn.

Đây là một khuôn mặt bình thường, là một nữ nhân vóc người thon thả, nửa người dưới rõ ràng là chân của nhân tộc, không phải là thân rắn.

Càng làm cho Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn chính là hắn cảm nhận được pháp lực ba động trên người nữ nhân này là Nguyên Anh Kỳ.

Thật đúng là có chút ngoài ý muốn.

Phải biết rằng mặc dù xà nhân áo trắng trong sân đều có linh khí ba động, nhưng tu vi cao nhất cũng bất quá chỉ là một gã nam xà Trúc Cơ Kỳ, còn phần lớn đều là Luyện Khí Kỳ.

Dưới tình huống như vậy lại tồn tại một người tu tiên cấp cao, khoảng cách chênh lệch cũng thật lớn a.

Phụ nhân kia sau khi đảo mắt qua trên người Hàn Lập thì đồng dạng cũng lộ ra vẻ giật mình, nhưng liền trấn định, vội vàng đi tới.

"Vãn bối Hỏa Nguyệt, bái kiến Hàn tiền bối!" Phụ nhân đến trước người Hàn Lập, khom người thi lễ, trong miệng đúng là ngôn ngữ Phi Linh Tộc.

"Ngươi chính là đại tế ti của Hỏa Dương Tộc?" Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, chậm rãi hỏi.

"Đúng là vãn bối, nơi này không phải là nơi nói chuyện, tiền bối có thể theo ta vào trong điện được không?" Phụ nhân tươi cười nói.

"Được, ta cũng có rất nhiều chuyện cần hỏi." Hàn Lập không suy nghĩ thêm, gật đầu đồng ý.

"Đa tạ tiền bối đã nể mặt! Mấy người các ngươi còn không giúp tiền bối tiến vào đại điện." Phụ nhân mừng rỡ, quay đầy lại phân phó với những xà nữ áo bào trắng bên cạnh.

Nhất thời đám xà nữ đại loạn một trận, lập tức có hai người tiến lên, cẩn thận khiên ghế trúc Hàn Lập lên, sau đó đi về hướng điện phủ.

Lập tức phụ nhân khoát tay, đám người đứng hai bên cũng đi theo sát phía sau.

Một lát sau, Hàn Lập liền ở trong một tòa đại sảnh hết sức đơn giản.

Bên trong ngoại trừ Hàn Lập cùng phụ nhân ngồi ghế, thì những xà nhân khác bất luận là nam hay nữ đều thành thật đứng thúc thủ hai bên.

"Tiền bối đi lại có vẻ khó khăn, thân thể phải chăng gặp trở ngại, nơi này vãn bối có một chút khí huyết đan do chính bản thân luyện chế, có thể bồi nguyên bổ khí, tiền bối có muốn dùng một ít hay không?" Phụ nhân sau khi ngồi xuống thì liền cung kính hỏi.

"Không cần, ta chỉ là tu luyện gặp một chút trở ngại nhỏ, qua một đoạn thời gian sẽ không có việc gì." Hàn Lập nhìn phụ nhân một cái, khóe miệng lộ ra vẻ tựa cười mà không phải cười.

"Ha ha, tiền bối cứ an tâm. Lúc trước ta nhận được tin Vũ nhi đưa đến, nói là tiền bối muốn hỏi vãn bối một số chuyện. Vậy không biết tiên sinh có điểm nào nghi vấn, vãn bối nhất định tận lực trả lời." Phụ nhân cười khan một tiếng, đột nhiên chuyển đề tài.

"Oh, ta nghĩ trước tiên nên biết hải vực này ra sao, gần đây có đồng đạo nào khác nữa không." Hàn Lập sau khi hơi trầm ngâm thì liền mở miệng hỏi.

Nghe Hàn Lập hỏi như thê,s thần sắc phụ nhân tự nhiên lộ ra một tia kỳ quái, nhưng lại trả lời chi tiết:

"Nơi này là Hỏa Hô quần đảo, gần đây cũng không có đạo hữu nào lợi hại, nhiều lắm cũng chỉ có tu vi như vãn bối mà thôi."

"Hỏa hô quần đảo? Ngươi có hải vực đồ không?" Hàn Lập nghe tên xa lạ như thế thì nhướng mày, mở miệng hỏi.

"Hiển nhiên là có, bất quá bản đồ của vãn bối đều dùng văn tự của bộ tộc viết, tiền bối không bằng trước tiên cứ học tập ngôn ngữ của tộc, sau đó sẽ hiểu rõ hải đồ hơn." Phụ nhân mỉm cười nói.

"Ưh, như vậy cũng được." Hàn Lập nhíu mày một chút, sau một lúc lâu mới gật đầu. Thần niệm của hắn mặc dù không thể thả ra ngoài cơ thể, nhưng để đọc những thứ trong ngọc giản thì hiển nhiên không thành vấn đề.

Phụ nhân nghe vậy thì mặt lộ ra tia cười, lúc này giơ tay sờ vào trán, linh quang chợt lóe, không biết từ chỗ nào trên mái tóc đen, móc ra một thạch giản đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập trải qua thời gian dài nghỉ ngơi như thế, mặc dù thân thể có khôi phục được một chút pháp lực, nhưng tay chân vẫn yếu vô cùng.

Ánh mắt đảo qua thạch giản, đích xác cũng giống như ngọc giản, hắn há miệng, phun ra một cổ thanh hà, đem ngọc giản hút lên trán, sau đó nhắm mắt lại xem xét những thứ trong đó.

Nhưng đúng lúc này, một thanh âm trầm muộn phát ra, thạch giản chợt bạo liệt, một cổ sương mù lan tỏa, đem Hàn Lập vây vào trong.