Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1516: Trúc diệp




"Tiền bối khẳng định vãn bối có tài liệu Kim Lôi Trúc?" Nét mặt Hàn Lập kỳ quái, chậm rãi hỏi.

"Tất nhiên lão phu không thể khẳng định, nhưng Hàn đạo hữu một lần có thể luyện chế bảy mươi hai cây phi kiếm Kim Lôi Trúc, nên đoán chắc số Kim Lôi Trúc còn dư trong tay đạo hữu cũng không ít. Bởi vậy ta mới nhắc tới chuyện này." Khương lão giả thản nhiên nói.

"Chỉ sợ khiến tiền bối thất vọng rồi, trong tay vãn bối quả thực không còn thừa Kim Lôi Trúc. Năm đó do cơ duyên nên mới có vừa đủ số trúc để luyện chế bảy mươi hai cây phi kiếm mà thôi." Hàn Lập thở dài một hơi, trả lời.

"Không có?" Lão giả nhíu mày, tựa hồ có chút bất ngờ.

"Đúng vậy, vãn bối tuy rất muốn nhờ tiền bối tinh luyện lại phi kiếm nhưng cũng đành lực bất tòng tâm." Hàn Lập cười khổ.

Lời này của hắn cũng không phải là giả.

Tuy rằng trong tay hắn có cái bình nhỏ thần bí cùng linh căn Kim Lôi Trúc.

Nhưng nhiều năm qua, Ích Tà Thần Lôi ẩn chứa trong bảy mươi hai phi kiếm luôn luôn đủ để hắn sử dụng, còn bình nhỏ cũng cần để thôi thúc nhiều loại khác.

Nhiều năm trôi qua, hắn không bồi dưỡng thêm Kim Lôi Trúc nên hiện tại đột nhiên Khương lão giả muốn dùng Kim Lôi Trúc để trao đổi, tuy hắn động tâm nhưng cũng chỉ có thể cắn răng cự tuyệt.

Lão giả ngóng nhìn Hàn Lập một hồi lâu, nét mặt vẫn không có bất cứ biểu tình gì, lúc này mới nhàn nhạt nói:

"Nếu không có Kim Lôi Trúc thì lão phu cũng không thể giao kiếm quyết cho ngươi. Đúng rồi, năm đó ngươi thu Kim Lôi Trúc hẳn là cũng lấy được không ít lá Kim Lôi Trúc."

Lão giả tựa hồ nhớ tới điều gì, cuối cùng lại nhắc tới lá của Kim Lôi Trúc.

"Quả thực do vãn bối thấy lá trúc này rất kỳ lạ, phi kim phi mộc. Tuy không biết sử dụng nhưng vẫn thu lại tất cả." Hàn Lập ngơ ngác một lúc, thành thật trả lời.

"Thu lại tất cả! Tốt lắm! Tuy ngươi không có Kim Lôi Trúc nhưng giao lại cho ta lá trúc này ta cũng có thể đem kiếm quyết cùng phương pháp tinh luyện truyền thụ cho ngươi. Nhưng ta cũng sẽ không thể giúp ngươi tinh luyện phi kiếm. Ngươi nguyện ý chứ?" Trong ánh mắt lão giả thoáng hiện nét vui mừng.

"Đương nhiên là nguyện ý!" Hàn Lập không chút do dự nói.

Cho dù biết lá Kim Lôi Trúc có chỗ thần diệu, nếu không thì đối phương cũng đã không yêu cầu thứ này. Nhưng đối với hắn mà nói thì dùng một đồ vật không thể sử dụng đối lấy một thứ có thể dùng đương nhiên là một việc nên làm.

Trữ vật thủ trạc của Hàn Lập sáng lên, thanh mang chớp động, thoáng chốc hai chiếc hộp gỗ đã xuất hiện trên tay.

Tiếp đó cổ tay khẽ rung lên đưa hộp gỗ đến phía đối diện.

Lão giả tuy không cử động chỉ có ánh mắt lóe lên kỳ quang, hai chiếc hộp gỗ vừa bay đến trước người đã lập tức dừng lại giữa không trung.

Tiếp đó, "phốc – phốc" hai tiếng, nắp hộp tự động mở ra để lộ từng chồng lá trúc kim quang rực rỡ như được đúc ra từ vàng ròng!

"Không sai, đây chính là lá Kim Lôi Trúc!" Ánh mắt lão giả thoáng quét qua hai chiếc hộp, trong nháy mắt đã phân biệt thật giả, nét mặt lộ rõ vẻ hài lòng.

Tay áo ông ta rung lên, hai hộp gỗ một lần nữa tự động đậy lại sau đó biến mất vô tung vô ảnh.

Tiếp đó, ngón tay ông ta lại bắn ra một đạo bạch quang đến thẳng chỗ Hàn Lập.

Hàn Lập vung tay bắt lấy đạo bạch quang này, đây rõ ràng là một khối ngọc giản.

"Tân kiếm quyết cùng phương pháp tinh luyện đều đã được ta ghi lại trong đó, ngươi trước tiên có thể kiểm tra một chút để tránh việc lão phu lừa gạt ngươi." Lão giả mỉm cười nói.

"Ván bối không dám!" Hàn Lập cũng không hề quan sát ngọc giản mà lập tức thu nó vào trong áo.

Lão giả thấy vậy khẽ gật đầu.

"Lá trúc cũng đã giao cho tiền bối, tiền bối có thể cho vãn bối biết một chút lá trúc này dùng để làm gì được không, cũng là để vãn bối tăng thêm kiến thức!" Hàn Lập không nhịn được liền hỏi.

"Ha ha, trong tay Hàn đạo hữu có phải còn lưu lại một ít lá trúc đúng không? Yên tâm, chừng này cũng đủ để ta dùng nên ta sẽ không chú ý đến phần ngươi lưu lại. Trong Nhân tộc rất ít người biết, nhưng ở Trường Nguyên Tộc thì ai cũng biết đến việc này, nói cho ngươi cũng không sao cả. Lá Kim Lôi Trúc có hai công năng sử dụng, một là có thể dùng để luyện chế Kim Cương Diệt Ma Thần Lôi, trong lúc đối phó với ma vật uy lực còn trên Ích Tà Thần Lôi, là một lợi khí khi tu sĩ bước chân vào Đại Thừa kỳ để đối phó với Vực Ngoại Thiên Ma. Còn công năng nữa chính là dùng để nuôi linh trùng, nó có khả năng khiến linh trùng sinh ra biến dị rất lớn, nhưng yêu cầu là cũng cần phải ăn khá nhiều lá Kim Lôi Trúc mới được." Lão giả không hề để ý, đem tất cả công dụng nói cho Hàn Lập.

"Vực Ngoại Thiên Ma là gì?" Hàn Lập cảm thấy khó hiểu.

"Vực Ngoại Thiên Ma cũng giống tư lôi kiếp của tu sĩ chúng ta. Lôi kiếp của tu sĩ trên Linh giới trên cơ bản thường cách một đoàn thời gian sẽ diễn ra không thảy đổi, hơn nữa vực Ngoại Thiên Ma là một loại ma đầu công kích sau khi tu sĩ tiến vào Đại Thừa kỳ. Chúng nó vô hình vô sắc, giống như tâm ma nhưng so với tâm ma lợi hại gấp trăm lần. Nói như vậy, khi pháp lực của tu sĩ Đại Thừa chúng ta suy nhược hoặc tâm tình không ổn định thì Vực Ngoại Thiên Ma này sẽ xuất hiện. Một khi không thể ngăn cản được thì thân thể sẽ bị hỏng, nguyên thần tinh hồn bị ô uế cuối cùng trở thành một thành viên trong Thiên Ma. Ta muốn dùng một ít lá Kim Lôi Trúc để luyện chế Kim Cương Diệt Ma Thần Lôi đề phòng khi độ kiếp bị Thiên Ma quấy rối." Lão giả do hôm nay đạt thành hai tâm nguyện tâm tình rất tốt, nên mới nói nhiều như vậy.

Trên mặt Hàn Lập dường như nghĩ tới điều gì đó, đặc biệt là lúc nghe thấy lá Kim Lôi Trúc có thể khiến linh trùng biến dị thì trong lòng thoáng động.

"Đúng rồi, Hàn đạo hữu định ở tại chỗ này bao lâu?" Lão giả bỗng đình chỉ truyền âm, dùng lời bình thường hỏi.

"Nơi đây âm khí quá nặng không thích hợp để vãn bối tu hành lâu dài, hơn nữa bên ngoài cũng có một số sự tình cần xử lý nên không thể ở chỗ này lâu." Hàn Lập chần chờ một chút rồi trả lời.

Vừa nghe Hàn Lập nói vậy, sắc mặt Nguyên Dao trắng nhợt nhưng nháy mắt liền khôi phục lại như thường.

Ngoại trừ Nghiên Lệ đứng ngay bên cạnh thì những người khác đều không chú ý đến biến hóa nhỏ trên mặt nàng.

Ánh mắt Nghiên Lệ khẽ động, khóe miệng hơi nhếch thoáng để lộ nét mặt kỳ quái nhưng cũng lập tức che dấu đi.

"Ồ, nói như vậy thì ngươi đã tìm được phương pháp rời khỏi không gian này?" Khương lão giả nhìn Hàn Lập, nét mặt đầy thưởng thức.

"Vãn bối còn chưa tìm được!" Hàn Lập sờ mũi, xấu hổ nói.

"Ha ha, vậy ngươi cũng không cần tìm. Để đưa người tiến vào không gian này có lẽ lão phu không làm được nhưng để đưa người rời đi thì lại có biện pháp, nếu không lão phu sao có thể yên tâm sống trong thánh địa Phù Du Tộc này được! Mấy ngày nữa lão phu sẽ tự mình thi pháp đưa ngươi rời đi." Lão giả hắc hắc cười nói.

"Đa tạ tiền bối!" Hàn Lập không khỏi vui mừng, lập tức mở lời cảm ơn.

"Nhưng ngươi nên nhớ kỹ, lão phu không hề làm chuyện không công mà do còn muốn cùng ngươi làm tiếp một số giao dịch khác." Nét mặt vui mừng của Hàn Lập chưa hết thì lão giả đã tiếp tục truyền âm tới.

"Tiếp tục giao dịch!" Hàn Lập ngẩn ngơ.

"Đạo hữu có hứng thú với Minh Hà thần nhũ không?" Thanh âm của lão giả trở nên ngưng trọng.

"Tiền bối định lấy thần nhũ ra để giao dịch?" Hàn Lập giật mình kinh hãi.

"Lão phu ở Minh Hà chi địa thời gian dài như vậy, nếu ngay cả một chút thần nhũ cũng không lấy được thì chẳng phải là một việc đáng chê cười sao?" Lão giả cười nhạt một tiếng, bộ dạng tỏ ra đây là một việc đương nhiên.

"Chẳng lẽ người Phù Du Tộc không biết việc này? Thần nhũ không phải là có hai Minh Lôi Thú canh giữ sao?" Hàn Lập nghi hoặc hỏi.

"Hai con Minh Lôi Thú đó có thể ngăn cản lão phu sao? Ta tất nhiên là có thủ đoạn tránh khỏi tai mắt chúng mà lấy di thần nhũ. Hơn nữa mỗi một lần lão phu lấy đi cũng không nhiều nên ngay cả bọn họ có biết cũng không dám tìm lão phu lý luận." Khương lão giả ngạo nghễ nói.

"Thần nhũ đương nhiên là vãn bối muốn! Nhưng quả thực trên người không còn thứ gì đáng giá trong mắt tiền bối!" Hàn Lập kinh hãi một hồi, khó xử nói.

"Lão phu đâu có nói muốn thứ gì trên người ngươi." Lời của lão giả có chút quỷ dị.

"Ý của tiền bối là…" Thần sắc Hàn Lập thoáng động.

"Rất đơn giản, vì ta còn phải nghênh đón đợt thiên kiếp tiếp theo nên không thể rời khỏi không gian này nhưng có một yêu cầu trọng yếu, chỉ cần ngươi ở bên ngoài giúp ta thu thập đủ số lượng tài liệu, trong vòng ngàn năm sau đó đưa đến đây thì ta sẽ dùng một chút Minh Hà thần nhũ để trao đổi. Hàn đạo hữu cảm thấy giao dịch này thế nào?" Lão giả hỏi.

"Tiền bối vẫn chưa nói cho vãn bối biết cần thu thập những thứ gì." Hàn Lập không lập tức đáp ứng mà cẩn thận hỏi lại.

Thấy thái độ Hàn Lập cẩn thận như vậy, ngược lại Khương lão giả tỏ ra rất hài lòng.

Không nói một lời ông ta phất tay áo lại phóng ra một khối ngọc giản nữa.

Hàn Lập cầm lấy khối ngọc giản này, đem thần thức tiến nhập vào trong đó.

Chỉ một lát sau, sắc mặt của hắn tỏ ra chù chừ không quyết.

Qua một lúc nữa, Hàn Lập mới rút thần niệm khỏi ngọc giản, cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu nhìn lão giả gượng cười:

"Tiền bối, tuy rằng những thứ người nêu trong ngọc giản không nhiều nhưng vãn bối cũng mới nghe qua một phần mười trong số đó mà thôi. Những thứ này chắc chắn là vô cùng quý hiếm, nếu không có cơ duyên thì ngay cả nhìn thấy cũng khó. Tiền bối cũng quá đề cao vãn bối rồi."

"Hàn đạo hữu thấy Minh Hà thần nhũ là thứ phổ thông sao? Đây là thứ mà ngay cả tu sĩ Hợp Thể cũng mong muốn, không tiếc mạo hiểm tính mạng để lấy được. Huống hồ ta cũng không bảo ngươi cần nhất định thu đủ số lượng trong danh sách. Chỉ cần ngươi tìm cho ta hai phần ba rồi trở về đây thì ta cũng sẽ dùng thần nhũ trao đổi." Lão giả thong dong nói.

"Hai phần ba? Nếu như vậy thì cũng không phải không có hy vọng làm được!" Hàn Lập cân nhắc thêm một lát rồi nói.

"Nói như vậy, Hàn đạo hữu đã đáp ứng giao dịch này phải không? Nếu vậy thì việc ta đưa ngươi rời khỏi Minh Hà chi địa coi như là đặt cọc trước."

"Vãn bối có thể không đáp ứng sao?" Hàn Lập vuốt mũi, cười khổ nói.

"Hai ngày sau, ta sẽ đưa đạo hữu rời khỏi Minh Hà chi địa!" Hai mắt lão giả híp lại, cười lớn.