Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1451: Huyết khôi lỗi




Hàn Lập lạnh lùng nhìn cự yêu đang chạy lại, nét mặt không chút dị thường, chỉ cần đối phương đến gần một tí, tiến vào phạm vi kiếm trận thì hắn sẽ không chút lưu tình phát động Đại Canh Kiếm Trận, đem nhị yêu nhất cử giết chết.

Nhưng đúng lúc này, phía chân trời xa xa chợt lóe hồng quang, truyền đến tiếng chói tai.

Tiếp theo ba đoàn huyết quang từ trong bóng đêm hiện ra, hóa thành ba đạo huyết hồng bắn nhanh đến.

Vừa thấy cảnh này, sắc mặt Chu Nho đại biến, quải trượng trong tay lại gõ xuống đầu Bích Mộc Yêu, rồi quay đầu nhìn lại hướng huyết hồng, trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi bất định. "Đông đông", Bích Mộc Yêu dừng lại, vừa lúc ở sát bên ngoài Đại Canh Kiếm Trận.

Hàn Lập nhướng mày, bất quá thấy xuất hiện biến hóa mới, hắn cũng không để ý, nhìn về không trung phía xa. Ba người Bạch Bích thấy vậy, đồng dạng cũng bất an, không biết yêu vật mới xuất hiện thế nào.

Ba đạo huyết hồng độn tốc kỳ quái, mang theo tia lửa điện, khi tới không trung gần đó thì quang mang nội liễm, hiện ra ba huyết hồng tiểu nhân.

Mỗi khuôn mặt tiểu nhân cũng sáng sủa, nhìn qua thì không lớn tuổi lắm, nhưng lại mặc hồng sắc chiến giáp kỳ lạ, mặt ngoài còn ẩn hiện phù văn dày đặc, da thịt cũng đỏ tươi, ẩm ướt, tản mát ra một cổ huyết tinh chi khí.

Ba người không chút cảm tình, con ngươi đồng thời đảo qua khắp nơi, cuối cùng hiện lên quang mang kỳ lạ khi đảo lên người Hàn Lập.

Đồng tử Hàn Lập co rụt lại, cảm thấy một tia băng hàn từ sau lưng tuôn ra, lan tỏa toàn thân, phảng phất như bị ba con độc xà nhìn chăm chú. "Huyết khôi lỗi, là phân thân khôi lỗi của Địa Huyết đại nhân." Khi Chu Nho nhìn thấy bộ dáng của tiểu nhân thì sắc mặt có chút tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ. "Huyết khôi lỗi, Địa Huyết?" Tâm niệm Hàn Lập xoay chuyển, nhưng lại không có chút ấn tượng nào trong đầu, không khỏi thầm cảm thấy có chút kỳ quái.

Ba tiểu nhân đánh giá Hàn Lập một lúc, đột nhiên trong mắt chợt lóe vẻ tàn khốc, đồng thời há miệng phun ra ba đạo huyết sắc quang trụ, sau khi chợt lóe liền tới ngay trước người Hàn Lập.

Mặc dù Hàn Lập đã sớm có cảnh giác, nhưng thấy đối phương không chút dấu hiệu nào đã phát động công kích thì kinh nộ.

Hắn không suy nghĩ thêm, phất tay lên, một phiến hôi hà di động trước người, đồng thời trên người nổi lên hắc khí, hiện ra một bộ hắc sắc chiến giáp cổ xưa. "Phanh, phanh, phanh", ba tiếng trầm muộn phát ra.

Không biết ba đạo huyết trụ này là thần thông gì, nhưng Nguyên Từ Thần Quang vốn khắc chế được ngũ hành lại chỉ có thể làm quang trụ chớp động vài cái, sau đó vẫn xuyên thủng qua, đánh lên chiến giáp của Hàn Lập.

Huyết quang một trận chớp động, ba đạo huyết trụ quang mang yếu đi vài phần, rồi đánh lên sát giáp trước ngực Hàn Lập, tạo ra ba lỗ thủng to như miệng bát.

Sắc mặt đám người Lôi Lan gần đó không khỏi tái nhợt, nhưng một màn tiếp theo lại làm cho mấy người trợn mắt há mồm.

Trước ngực Hàn Lập bỗng truyền ra tiếng lôi mình, sau vài tiếng ầm ầm, huyết sắc quang trụ và ngân sắc điện hồ giao vào nhau, đồng thời biến mất vô tung vô ảnh. Công kích này cuối cùng đã bị lôi bào của Hàn Lập đỡ được.

Nhưng cho dù là thế, Hàn Lập cũng giật mình, sắc mặt bỗng nhiên âm trầm, trong miệng hừ lạnh một tiếng, ba đại động trên sát giáp được vây quanh bởi hắc khí, trong nháy mắt liền khôi phục như lúc ban đầu. Nếu không phải sát giáp này đã phân tán uy lực của ba đạo huyết trụ thì sợ rằng lôi bào cũng không có cách nào ngăn cản.

Vừa thấy công kích không đắc thủ, ba huyết khôi lỗi cũng mặt không biểu tình, huyết quang sau lưng chợt lóe, hiện ra một đôi cánh màu đỏ, sau khi vỗ một cái, tiểu nhân liền biến mất trong hư không.

Hàn Lập rung mình, nhưng chưa kịp có phản ứng thì không gian gần đó ba động, ba tiểu nhân chợt hiện ra.

Hai tay chúng hợp lại, trong tay mỗi tên đều hiện ra một thanh huyết sắc trường đạo, hướng về phía Hàn Lập trảm tới. Ba đạo huyết sắc đao mang phảng phất như ánh trăng rằm đỏ tươi, căn bản mặc kệ Lôi Lan và những người khác ở gần đó.

Những huyết khôi lỗi này đều có một tia thần niệm của người điều khiển, hiển nhiên nhận ra chỉ có Hàn Lập là có thể tạo được uy hiếp với chúng. Chỉ cần loại bỏ được Hàn Lập thì những người còn lại hiển nhiên không chịu nổi một kích. Hàn Lập hừ một tiếng, hai cánh sau lưng rung lên, trong tiếng lôi minh liền thuấn di biến mất.

Sau một khắc, tại một chỗ trên trời cao cách đó hơn hai mươi trượng, một đạo thanh bạch điện hồ chợt lóe, thân hình Hàn Lập lần nữa hiện ra.

Nhưng cơ hồ đồng thời, ba đạo huyết quang chợt lóe, hiện ra thân ảnh của ba tiểu nhân, vẫn là động tác vừa rồi, nhưng sáu đạo huyết nhận hóa thành vô số tia huyết mang, trực tiếp chụp về phía Hàn Lập.

Sắc mặt Hàn Lập trầm như nước, kim quang trên người chợt lóe, trên da hiện ra lân phiến rực rỡ màu hoàng kim, đồng thời miệng hét lớn một tiếng, hai bàn tay đen trắng đánh ra, trong nháy mắt hóa thành chưởng ảnh đen trắng.

Vài tiếng "đinh đong" như kim loại chạm vào nhau phát ra, sáu khẩu huyết nhận chém vào chưởng ảnh, nhất thời cảm thấy có một cổ cự lực cực lớn ngăn cản lại, phát ra một tiếng thanh minh rồi bị phá ta. Mà binh khí của ba khôi lỗi cũng bị cự lực đẩy xuống, văng đi xa mấy trượng.

Huyết quang trên người chớp động loạn xạ một trận, sau đó ba huyết khôi lỗi mới lần nữa ổn định thân hình, ngẩng đầu lên, không khỏi ngẩn ra. Phía trước trống trơn, hoàn toàn toàn không thấy bóng dáng Hàn Lập. Hóa ra chỉ trong khoảnh khắc đó, Hàn Lập đã lần nữa thuấn di bỏ chạy, lần nữa về tới linh xa. Thấy ba tiểu nhân rốt cuộc đã tìm được hắn, trên mặt Hàn Lập hiện ra một tia cười lạnh, hai tay nhanh chóng bắt quyết, miệng lẩm bẩm.

Hư không gần đó truyền ra tiếng xé gió cực lớn, từng đạo kim ti hiện ra, từ bốn phương tám hướng chiếu sáng cả màn đêm, đem ba huyết khôi lỗi vây vào giữa.

Đúng là Hàn Lập đã phát động Đại Canh Kiếm Trận mà hắn đã sớm bố trí ở gần đó.

Uy lực kiếm trận hiển nhiên là dựa theo tu vi đại tiến của Hàn Lập mà tăng lên rất nhiều, nguyên bổn kiếm ti đang thong thả lập tức cuồn cuộn tụ lại, mặc dù tốc độ chưa thể nói là cực nhanh, nhưng so với trước kia thì nhanh hơn không ít.

Ba huyết khôi lỗi thấy tình hình này, tia máu trên mặt lưu chuyển một trận, lập tức vỗ huyết sí, quỷ dị biến mất tại không trung.

Xem ra chúng nó muốn thi triển bí thuật, trực tiếp độn ra ngoài kiếm trận. Nhưng Đại Canh Kiếm Trận rất thần diệu, nào có thể để chúng trốn thoát. Từ hư không trong kiếm trận truyền ra tiếng vù vù, hàng trăm kim ti đồng thời chợt lóe, cắt vào hư không.

Nhất thời huyết quang hiện ra, ba tiểu nhân bị ép phải hiện ra thân hình. Kim ti hợp lại, trong nháy mắt ba khôi lỗi bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, phảng phất đã bị phá hủy.

Đám người Lôi Lan và Chu Nho đứng xem đã sớm cứng lưỡi.

Nhưng Chu Nho cũng là một người cơ trí, vội tỉnh ngộ, cũng không biết dùng loại thủ đoạn nào mà mộc yêu lại chậm rãi lui về phía sau, cả quá trình không một tiếng động.

Huyết khôi lỗi lợi hại ra sao, nó chính là thổ địa ở Địa Uyên này nên hiển nhiên biết rõ, ba tên liên thủ mà cũng không phải đối thủ của chủ nhân tiểu thú phía trước, thì hắn nào còn dám có chủ ý đánh báo lân thú. Nhưng lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện trong kiếm trận.

Những mảnh vụn của huyết khôi lỗi đột nhiên rung lên, từ trong huyết quang hiện ra một giọt máu, sau đó từ từ tụ lại, hiện ra ba cái đầu của tiểu nhân trong huyết cầu, tản mát ra huyết tinh nồng đậm.

Tiếp theo huyết cầu xoay tròn, mặt ngoài hiện ra tay chân, thân thể. Mắt thấy rất nhanh huyết khôi lỗi sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu.

Thấy cảnh này, Hàn Lập không sợ hãi, ngược lại trên mặt hiện ra vẻ cổ quái, điểm một cái vào kiếm trận.

"Vù" một tiếng, một ngân sắc hỏa điểu từ hư không trong kiếm trận hiện ra, nhưng lập tức liền bạo liệt, phun ra ba đoàn ngân diễm, phóng thẳng tới ba tiểu nhân. Sau vài tiếng trầm muộn, ngân diễm đã đánh vào huyết cầu.

Ngân diễm tăng vọt, đem huyết cầu bao phủ vào trong, mặt ngoài huyết cầu khi tiếp xúc với ngân diễm lập tức tản mát ra một mùi khét, đồng thời từ bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Ba tiểu nhân trong ngân diễm tựa như ruồi không đầu, bay loạn xạ trong kiếm trận. Hàn Lập chăm chú nhìn cảnh này, trong lòng cũng thầm giật mình.

Hắn biết rất rõ uy lực của Phệ Linh Thiên Hỏa, khi địch thủ dính phải một chút thì trong nháy mắt sẽ hóa thành tro bụi, mà ba huyết khôi lỗi này dĩ nhiên lại có thể kiên trì lâu như vậy/

Bất quá Phệ Linh Thiên Hỏa cũng thật sự cực kỳ bá đạo, không bao lâu sau, tiếng kêu thảm trong ba huyết cầu dần nhỏ lại, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Khối huyết cầu cuối cùng đã biến thành tro bụi trong ngân diễm. Lúc này đây, ba huyết khôi lỗi thật sự đã không còn tổn tại nữa.

Hàn Lập ngoắc một cái, nhất thời ba đoàn ngân diễm hợp làm một, một lần nữa hóa thành ngân sắc hỏa điểu bay về, biến mất trong tay áo của hắn. Nhưng thần sắc Hàn Lập lập tức vừa động, tựa hồ cảm ứng được điều gì, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía bên cạnh.

Chỉ thấy Bích Mộc Yêu to lớn kia không biết từ khi nào đã thối lui ra ngoài trăm trượng, mà khi Chu Nho thấy ánh mắt Hàn Lập đảo tới thì nhất thời tong lòng rung mình một cái, không suy nghĩ thêm, trong miệng phát ra một tiếng kêu to.

Nguyên bổn Mộc Yêu vô thanh vô tức kia đột nhiên toàn thân chợt lóe lục quang, không chút che dấu chạy như điên về phía tây. Lấy hình thể to lớn của yêu vật này, chỉ chớp mắt đã biến mất trong bóng tối. "Còn muốn chạy!" Hàn Lập tự nói một câu, há miệng ra, một tiểu đỉnh được vây trong thanh quang bắn ra, đúng là Hư Thiên Bảo Đỉnh. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên phía dưới linh xa truyền đến một tiếng thú hống hữu khí vô lực.

Hàn Lập nghe thấy thì trong lòng vui vẻ, nhìn hướng Mộc Yêu biến mất kia một cái, sau khi do dự liền há miệng hút tiểu đỉnh vào bụng, sau đó thân hình một trận mơ hồ, quỷ dị biến mất trên linh xa. Một lát sau, thân ảnh hắn hiện ra trên mặt đất, đứng cạnh đoàn bạch quang. Giờ phút này mùi thơm phát ra từ bạch quang đã cực kỳ ít.

Hàn Lập thông qua liên lạc tâm thần thì biết báo lân thú đã tiến giai xong, cuối cùng hắn cũng đã có một trợ thủ tốt.

Hắn hít sâu một hơi, bàn tay cắm vào trong bạch quang sờ soạng một chút, ấn lên trên thân tiểu thú. Đồng thời một cổ linh lực tinh thuần cuồng dũng nhập vào tiểu thú. Thanh quang trên người Hàn Lập đại phóng, thần sắc ngưng trọng.

Ba người Lôi Lan trên linh xa cũng không hẹn mà cùng thở dài một hơi, sau khi nhìn nhau một cái thì thấy thần sắc ai cũng đại biến.