Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1438: Âm chu phong




Nghe nói địa uyên có tất cả bảy tầng, mỗi tầng phía sau đều nguy hiểm và rộng lớn hơn tầng trước bội phần. Nhưng ngay cả nhưng vậy thì diện tích của tầng thứ nhất cũng tuyệt đối không nhỏ chút nào, bọn Hàn Lập đi liên tục không ngừng nghỉ mà bốn năm ngày vẫn chưa thấy cửa tầng hai đâu.

Mấy ngày nay trên đường phi hành mọi chuyện đều thuận lợi, mặc dù bay trên phiến rừng rậm nhưng trừ việc đụng phải vài loài hung cầm không muốn sống nữa thì không có gì phát sinh. Nhưng đến sáng sớm ngày thứ năm, cả ba người chợt cảm thấy trên đầu xuất hiện dị biến.

Hàn Lập giật mình, đưa mắt nhìn lên.

Kết quả phát hiện quang mang sương mù trên đầu vốn dĩ tồn tại bấy lâu nay đã biến mất, mà ở vạn trượng trên cao bỗng xuất hiện một phiến thạch bích màu đen, phảng phất giống như nóc của một bích động cực lớn.

Cảm giác như đã đến đoạn cuối của tầng thứ nhất, cả ba người chậm rãi tiến vào khu bích động.

Nhìn xuống mặt đất thì cây cối vẫn rậm rạp nhưng lại tản ra những quang mang khá kỳ dị, xen lẫn là các mỏ quặng khoáng chất gì đó, cũng phát ra quang mang tương tự.

Kể từ lúc này, khung cảnh cũng không còn tối đen một màu như trước, có thể nhìn thấy rõ cảnh sắc từ xa xa. Thế nhưng cái sự mờ ảo này lại khiến cho bọn Hàn Lập cảm âm hàn và u ám hơn trước rất nhiều. Hơn nữa, thỉnh thoảng lại có trận trận hắc vụ cùng hàn phong cuốn đến càng khiến người ta rùng mình.

Nhưng đó vẫn chưa phải là cái chính yếu, bay vào khu vực u ám này một lúc không lâu, Hàn Lập cảm giác thần niệm của mình không thể đi xa được, chỉ có thể tha ra ngoài cơ thể ở khoảng cách mười trượng mà thôi.

Vốn dĩ hắn tu luyện Đại Diễn quyết, thần niệm hơn xa so với các hóa thần tu sĩ khác. Như vậy có thể thấy Bạch Bích và Lôi Lan hai người chắc chỉ bao quát được khoảng cách mấy trượng mà thôi.

Trong lòng tự đánh giá như vậy, Hàn Lập đưa thần niệm hướng ra phía sau, quả nhiên phát hiện hai nữ tử này sắc mặt đều có chút khó coi (***, thần niệm tên này khác gì nhìn bằng mắt đâu bà kon). Bất quá ba người cũng không vì thế mà quá kinh nghi hoảng sợ.

Việc thần niệm bị áp chế thì các trưởng lão đều đã cảnh báo từ khi mọi người rời khỏi thánh thành rồi.

Không riêng gì ngoại nhân như bọn hắn mà ngay cả hắc ám yêu vật thổ địa ở nơi đây cũng chịu chung cảnh này. Chỉ là yêu vật cư ngụ lâu trong uyên, đối với tình hình này quen thuộc hơn nhiều, mà phi linh tộc lại không quen với không khí u ám và hàn phong nên không ít người sẽ cảm thấy không khỏe, một thân công lực vì vậy cũng giảm sút không ít.

Thế nhưng đối với Hàn Lập thì hắn lại không coi vào đâu. Mấy loại không gian hắc ám và thần niệm bị ức chế này hắn không chỉ mới gặp lần đầu, kinh nghiệm tranh đấu đương nhiên rất phong phú.

Cứ phi hành như vậy sau mấy canh giờ, Hàn Lập lập tức nhướng mày, tiếp theo một tay khẽ nhấc, từ đó bay ra vài khối nguyệt quang thạch, giữa hư không điểm vào vài vị trí.

Sau vài tiếng bang bang giòn vang, một khối quang thạch tự nhiên bạo nổ, biến mất.

Thanh quang của Hàn Lập cũng thu liễm, dừng độn quang lại.

Phụ cận chợt nổi lên một cảm giác nguy hiểm, tựa hồ ngay cả hắc phong cũng trở nên giá lạnh hơn vài phần.

Hai người Bạch Bích cũng dừng độn quang lại, vẻ mặt có chút lo lắng.

Lôi Lan thậm chí còn ánh lên vẻ kỳ quái, đang muốn mở miệng hỏi cái gì thì chợt bốn phía truyền đến một trận âm thanh vù vù rất nhỏ, nhưng rất nhanh trở nên to hơn, rộng hơn. Chỉ trong chớp mắt khắp bốn phương tám hướng đã hiện ra vô số điểm sáng màu lục hướng thẳng tới phía ba người.

"Âm Chu phong" Lôi Lan cả kinh thốt lên.

Bạch Bích nghe vậy sắc mặt cũng biến đổi.

"Không sai, mặc dù chỉ là yêu giai bậc thấp nhưng đám yêu vật này lại khá phiền toái. Đám yêu phong này chỉ thích công kích những vật thể di chuyển phát sáng." Hàn Lập đưa ánh mắt đảo qua xung quanh, bình tĩnh nói.

Mọi người đã có thể nhìn rõ mỗi đốm sáng màu lục kia to tầm một ngón tay, lớn nhỏ khác nhau một chút, nhìn nửa thân trước giống như con nhện, nửa thân sau có độc châm. Thân thể chúng màu lục nhưng trên phần cánh lại có một hoa văn màu vàng, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn. Hơn nữa nhìn từ xa lại chỉ thấy cả một màn sáng lục âm hàn, xem chừng số lượng đã ngoài vạn con, thực sự dọa người!

Cho Bạch Bích và Lôi Lan đã có tu vi sơ giai nhưng không tránh khỏi trở nên ngưng trọng.

Cái này không phải là hai vị nữ tử sợ đám yêu phong, chỉ là với số lượng nhiều như vậy, muốn giết hết cũng phải tiêu hao không ít công sức.

Mà hiện nay bọn họ vẫn chưa thực sự ra khỏi tầng thứ nhất, hiển nhiên không muốn tốn sức vào một trận đấu không đáng.

Thế nhưng khí thế đám yêu phong này vô cùng hung hãn, sợ rằng khó tránh khỏi một trận tàn sát.

Bất đắc dĩ Lôi Lan cùng Bạch Bích chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng.

Một người hai cánh khẽ rung lên, một mảng ngân hồ tinh tế hiện ra. Người kia lại hai tay bóp quyết, xung quanh thân thể hiện ra một mảng kim sắc ti như ẩn như hiện không biết là thần thông gì. Hàn Lập khẽ liếc mắt nhìn hai người, không nói một lời, khẽ há mồm cho một đoàn hỏa cầu màu bạc tế xuất. Sau một cái chớp động, hỏa cầu hóa thành một hỏa điều màu bạc.

Chỉ thấy hỏa điểu khẽ rung hai cánh, "bịch" một tiếng giữa không trung bạo liệt, hóa thành hàng trăm hoa lửa màu bạc văng khắp nơi.

Một màn khó tin xuất hiện, đám hoa lửa này không lao thẳng vào chỗ ánh sáng màu lục mà lúc ẩn lúc hiện, khi đến gần chỗ âm chu phong thì xoay tròn quỷ dị. Đám yêu phong thấy vậy thì hung hãn lao vào, thế nhưng ngay lập tức lóe lên rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

Hơn trăm đóa ngân hoa xoay tròn xung quanh ba người Hàn Lập, ngăn chặn toàn bộ những điểm sáng màu lục. Hai người Bạch Bích và Lôi Lan lộ rõ sự kinh ngạc.

Âm chu phong nổi tiếng là loài khó chơi nhất trong đám yêu vật thấp giai, hiển nhiên không thể bị tiêu diệt dễ dàng như vậy mới phải. Nguyên bổn Âm chu phong toàn thân đều do một loại uế khí hắc ám ngưng tụ thành, những công kích bình thường rất khó tiêu diệt bọn chúng, cho dù nhất thời có thể kích phá hoặc trảm vỡ thân thể yêu phong nhưng chúng lại nhanh chóng tự hấp thụ hắc ám uế khí xung quanh để khôi phục như ban đầu. Trừ phi có thể một kích đem chúng diệt trọn vẹn, không còn một tia dư thừa.

Phiền toái như vậy nhưng yêu phong cũng có hạn chế nhất định. Chúng phải sống trong những khu vực có khí tức hắc ám dày đặc mà thôi, còn đến khu vực khác thì chúng hoàn toàn không phát huy được điểm mạnh của mình.

Kỳ thật không riêng gì Âm chu phong mà cả các yêu vật khác tại địa uyên đều như vậy cả. Chỉ ở địa bàn của mình chúng mới như cá gặp nước mà thôi. Lên mặt đất thì chúng trở nên suy yếu đi rất nhiều.

Đây cũng chính là lý do tại sau Phi linh tộc có thể phong bế đám yêu vật này tại đây.

Phệ linh thiên hỏa thoạt nhìn phiêu phiêu tựa hồ mỏng manh không chút uy lực, nhưng trên thực tế mỗi đóa ngân hoa khi tiếp xúc với thân thể Âm chu phong thì ngay lập tức đem thân thể chúng hóa thành tro bụi, mỗi tia hắc ám khí tức đều bị cắn nuốt không còn một mảnh. Điều này hiển nhiên không cho yêu trùng một cơ hội phục hồi nào.

Mà Phệ linh thiên hỏa kia vốn cũng có chứa một tia linh tính, không cần Hàn Lập sử dụng thần niệm chúng vẫn có thể tự tới diệt địch.

Nhờ đó mà Hàn Lập rất thảnh thơi khoanh tay đứng nhìn, chỉ trong chốc lát đám Âm chu phong bị Phệ linh thiên hỏa thiêu đốt không còn một mảnh.

Tiếp theo hắn cũng như tùy ý nhấc tay, cả đám ngân hoa lập tức hướng một chỗ hội tụ, rồi "phù" một tiếng lập tức hóa thành hỏa điểu, chợt lóe lên bay thẳng mất hút vào trong tay Hàn Lập. "Đi thôi!" Hàn Lập hời hợt nói một câu, rồi không buồn quay lại đằng sau, hóa thành một đoàn thanh quang bắn nhanh mà đi. Lôi Lan và Bạch Bích cố gắng cưỡng chế sự khiếp sợ trong lòng, yên lặng bay theo.

Giờ phút này cho dù trước đó hai người có ý nghĩ bất mãn thế nào đi nữa thì với thể hiện vừa rồi của Hàn Lập, sự bất mãn đó đã giảm đi rất rất nhiều.

Cứ như vậy, ba người phi hành thêm khoảng một ngày một đêm nữa thì ra tới một khu vực khác. Cảnh sắc phía trước lại đại biến, xuất hiện một sa mạc kỳ quái màu xám bạc.

Xa xa nhìn lại cả sa mạc tỏa ra một quang mang lạnh lùng, vô cùng hoang vu.

"Chẳng lẽ ta nhớ sai sao? Dựa theo những tiêu chú trên bản đồ, nơi này phải ứng với một con sông lớn dưới mặt đất mới đúng chứ? Làm sao lại biến thành một sa mạc như vậy?" Hàn Lập đứng giữa không trung nhìn vào pháp bàn, nét mặt ẩn chứa một tia kinh ngạc.

(Dua len boi Hacker dai gai tai trang web luongson)

"Hàn huynh, ngươi không có sai, trên bản đồ của chúng ta cũng là một con sông." Bạch Bích và Lôi Lan đồng thời nhìn pháp bàn của mình, sắc mặt lộ vẻ kinh nghi.

"Chẳng lẽ mấy năm nay nước sông đã rút hết xuống tầng thứ hai rồi sao?" Ánh mắt Lôi Lan chợt lóe nói.

"Xem dấu vết thì không giống như vậy, cho dù nước rút xuống tầng dưới thì cũng không thể để lại một sa mạc như vậy được." Hàn Lập lắc đầu không tán thành quan điểm này.

"Vậy Hàn huynh cho rằng chuyện gì đã xảy ra ở đây?" Bạch Bích sờ sờ cằm cười hỏi.

"Không biết, cũng không cần phải biết. Chúng ta cứ tiếp tục đi thẳng là được, không nên tốn thời gian nghiên cứu biến hóa địa hình của địa uyên làm gì. Chỉ cần cẩn thận hơn trên đường đi là được." Hàn Lập trầm ngâm một lát rồi thần sắc trở nên bình thản nói.

"Điều này cũng đúng!" Bạch Bích cười nhẹ ủng hộ.

Lập tức ba người hóa thành ba đoàn linh quang, bay thẳng vào sa mạc màu bạc trước mặt.

Mặc dù trong miệng nói dễ dàng như vậy nhưng khi ba người tiến vào khu vực sa mạc thì đều không hẹn mà cùng gia tăng tốc độ phi hành lên vài phần. Rõ ràng không ai muốn ở lâu trong khu vực yêu dị này.

Lúc này đây, ba người một hơi bay liền được mấy vạn dặm nhưng trong mắt vẫn chỉ là ngút ngàn hạt cát màu xám bạc, một lá cây ngọn cỏ cũng không thấy.

"Kia là cái gì?" Đột nhiên sắc mặt Hàn Lập chợt biến, lam quang trong mắt lóe lên hướng về một chỗ không xa.

"Hàn huynh, có chuyện gì xảy ra vậy?" Bạch Bích cả kinh, lên tiếng hỏi.

"Bên kia hình như có một ốc đảo, phảng phất còn có mùi máu tanh." Hàn Lập trầm giọng trả lời.

"Mùi máu tanh? Ta hình như cũng có cảm giác như vậy, đích thật là phương hướng đó." Mũi Lôi Lan khẽ nhíu.

"Có lẽ là một vài dã thú mới chết?" Bạch Bích chần chờ một lúc rồi lên tiếng hỏi.

Thiên địa nguyên khí bên kia rõ ràng có chút hỗn loạn, hẳn là do ai đó thi triển thần thông. Chúng ta cứ qua đó xem một chút đi." Lôi Lan cuống quít lắc đầu đề nghị.