Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1419: Côn Bằng xá lợi và Thiên Bằng chi thệ




"Ngươi đã đáp ứng gia nhập Thiên Bằng nhất tộc chúng ta rồi." Trong đôi mắt sáng của thiếu nữ linh quang chớp động, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hàn Lập, chậm rãi hỏi.

"Nếu vãn bối nói không bằng lòng, e rằng cũng không thể dễ dàng ly khai quý tộc đâu!" Hàn Lập sau khi than khẽ một tiếng, trả lời vô cùng thành thật.

Lúc này hắn thân đã ở trong lầu các của Kim Duyệt, mà ở bên cạnh của nữ tử này còn có một lão già và một mỹ phụ khác chia nhau ngồi hai bên.

Hai trưởng lão Hợp Thể sơ kỳ của Thiên Bằng tộc mới xuất hiện này cũng đang không ngừng quan sát Hàn Lập từ trên xuống dưới, nhưng ánh mắt lại nhìn vào trên Phong Lôi Sí ở sau lưng hắn, trên mặt lộ ra một tia nóng bỏng.

"Hàn đạo hữu đã đưa ra lựa chọn này, thực sự là một hành động rất sáng suốt. Chỉ cần thánh tử của tộc ta có thể thông qua thí luyện, bản tộc nhất định sẽ không bạh đãi đạo hữu đâu." Thiếu nữ trong lời nói thì lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng ngữ khí lại thản nhiên như sớm đã đoán ra rằng Hàn Lập sẽ đồng ý rồi.

"Nếu là thí luyện thật sự có trình độ giống như tù bối (tù trưởng) đã nói, vậy thì lần xuất thủ tương trợ này đối với Hàn mỗ mà nói thì không phải là chuyện quá khó khăn. Nhưng đồng dạng, tại hạ cũng không muốn rơi vào kết cục chim hết thì bẻ cung đâu, cho nên vẫn còn có hai điều kiện, hi vọng quý tộc có thể hứa trước với tại hạ. Như vậy thì Hàn mỗ cũng không còn nỗi lo về sau, rồi mới có thể tận tâm toàn lực giúp thánh tử của quý tộc." Hàn Lập hơi dừng lại, chuyển đề tài.

"Điều kiện? Dị tộc nhân, ngươi cứ nói ra thử xem nào." Lão già họ Tư ở bên canh nhíu mày hỏi.

"Tại hạ muốn một viên Côn Bằng xá lợi, cùng với một quyền lợi được lưu danh trên phó quyển của Thiên Bằng Chi Thệ." Hàn Lập mỉm cười, nói.

"Xá lợi, Thiên Bằng Chi Thệ phó quyển." Vừa nghe thấy câu này của Hàn Lập, không chỉ nam tử họ Từ và mỹ phụ kia vẻ mặt đại biến, ngay cả khuôn mặt của nử tử Kim Duyệt này cũng hơi thất kinh.

"Không thể! Côn Bằng xá lợi của bản tộc tổng cộng có hơn mười viên mà thôi, mỗi một viên đều là thánh vật mà sau khi các lịch đại đại trưởng lão của bản tộc tọa hóa để lại, sao có thể đưa cho ngươi. Còn Thiên Bằng chi thệ, cho dù chỉ là phó quyển (quyển phụ), bản tộc tổng cộng cũng chỉ có ba phần mà thôi, sớm đã không còn bao nhiêu chỗ có thể để ngươi lưu danh rồi."

Lão già râu đỏ sắc mặt âm trầm, lập tức cự tuyệt.

"Không sai, hai thứ này đều là vật quý của tộc ta, thực sự là không tiện nhận lời. Tiểu huynh đệ không ngại đổi sang điều kiện khác chứ?" Mỹ phụ ở bên cạnh thở dài, cũng khuyên nhủ.

Thiếu nữ thì lại không nói gì, ánh mắt không ngừng chớp động, giống như là đang suy nghĩ gì đó.

"Tại hạ cần Côn Bằng xá lợi cũng không phải là để cho mình. Sau khi phục hạ xá lợi, vãn bối mới có thể khống chế Côn Bằng chi lực, có thể huyễn hóa Thiên Bằng chi thân. Như vậy mới có thể hóa trang thành thánh tử của quý tộc mà không bị tộc khác nhận ra. Có xá lợi lại thêm bản thân ta lại luyện hóa Côn Bằng chi vũ và dung hợp Côn Bằng chân huyết, chắc có tư cách để lưu danh trên quyển phụ của Thiên Bằng chi thệ chứ. Mà chỉ có làm như vậy, tại hạ mới thực sự tin rằng quý tộc sẽ không có tính toán khác với tại hạ sau khi xong chuyện." Hàn Lập bình tình nói.

"Nhưng chuyện này ngươi làm sao mà biết được, chẳng lẽ có người trong tộc đã nói với ngươi ư?" Lão già họ Tư hắng giọng hỏi.

"Cái này cũng không đúng đâu. Hàn đạo hữu đợi một ngày ở Thiên Tri các trong thành, chắc từ bên trong điển tịch tra ra những chuyện này. Ta cũng suýt nữa thì quên mất, nhân tộc một khi tu luyện có thành tựu, đều có thể có bản sự đọc một lần là nhớ." Kim Duyệt hờ hững mở miệng nói.

"Cho dù là như vậy, hai điều kiện này chúng ta cũng không thể đáp ứng." Lão gia liên tục lắc đầu.

"Vì sao không thể đáp ứng. Quý tộc nếu như ở trong lần thí luyện này, thực sự không thể xuất hiện một thánh chủ, chắc sẽ bị loại trừ trong danh sách bảy mươi hai phân chi của Phi Linh tộc, từ đó mà bị những chi mạnh khác thôn tính. So sánh với việc này, chút điều kiện không đáng nhắc đến này của Hàn mỗ có gì là khó khăn đâu. Trừ phi ba vị bắt đầu tính toán rằng sau khi xong chuyện sẽ xử trí tại hạ với cách khác." Hàn Lập chậm rãi nói.

Nghe thấy lời nói của Hàn Lập, Tư trưởng lão và mỹ phụ sắc mặt có chút khó coi.

"Được, ta đáp ứng ngươi." Sau khi trầm tư một hồi lâu, thiếu nữ bất chợt lên tiếng đồng ý.

"Sao có thể như vậy được.."

"Đại trưởng lão, việc này cũng phải cân nhắc đã."

Lão già và mỹ phụ đồng thời vội vàng khuyên can.

"Không cần phải nhiều lời, cứ làm theo lời Hàn đạo hữu nói đi, hai điều kiện này nếu so với sự hưng vong của tộc quần, không đáng để nhắc tới. Chuyện này ta làm chủ." Thiếu nữ xua tay, giọng nói lạnh lùng.

Hai người ở bên cạnh nghe thấy vậy, sau khi quay sang nhìn nhau thì cũng đành ngậm miệng.

"Hai điều kiện mà ngươi đề ra, bản trưởng lão có thể hoàn toàn đáp ứng. Nhưng để bảo chứng rằng ngươi sẽ tận tâm giúp đỡ hai vị thánh tử thông qua thí luyện, ta sẽ ký kết một huyết thệ khác với ngươi. Nếu bản tộc sau thí luyện không xuất hiện thánh chủ, bản nhân có thể dùng thân phận đại trưởng lão phân phó ra một số thọ nguyên, phá trừ Thiên Bằng chi thệ và diệt sát ngươi." Ánh mắt của thiếu nữa thoáng chốc đã biến thành sắc bén như đao.

Hàn Lập trong lòng lạnh toát, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, nói: "Tiền bối yên tâm, nếu bởi vì tại hạ không tận lực dẫn đến thí luyện thất bại. Vãn bối sẽ để mặc cho đại trưởng lão xử trí, tuyệt sẽ không oán hận một câu nào."

"Ngươi hiểu đạo lý như vậy thì tốt, về chuẩn bị trước đi. Ngày mai ta sẽ an bài tốt tất cả, rồi phái người đón ngươi, cửa hành nghi thức khai linh cho ngươi gia nhập bản tộc." Thiếu nữ dùng khẩu khí rất đáng tin cậy, nói.

Hàn Lập tất nhiên không có ý kiến gì khác,sau khi ôm quyền với ba vị trưởng lão của Thiên Quyên tộc liền cáo biệt.

Sau khi thấy thân hình của Hàn Lập lóe lên rồi biến mất ở cửa, lão già râu đỏ hít sâu một hơi, mặt trầm trọng nói với thiếu nữ: "Đại trưởng lão, ta không phải là không đồng ý làm vậy. Côn Bằng xá lợi cho hắn cũng được, nhưng một khi được lưu danh trên phó quyển của Thiên Bằng chi thệ, trừ phi sau này hắn làm ra vài tội tày trời trái với thệ ước, trong tộc của ta không ai có thể xuất thủ với hắn. Chuyện này rất dễ dàng bị người ngoài lợi dụng, từ đó mà mang tới đại họa cho tộc ta."

"Chuyện này ta tất nhiên là biết, nhưng Tư trưởng lão hình như đã quên mất một việc, Thiên Bằng chi thệ chỉ có thể hạn chế người của bản tộc mà thôi. Chuyện của tên phản đồ ba ngàn năm trước, các ngươi lẽ nào đã quên rồi ư." Thiếu nữ đột nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

"Ý của đại trưởng lão là..." Mỹ phụ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Mấy ngày trước, ta tiếp kiến mấy vị Phi Linh tướng đi hộ tống cống phẩm vừa trở về, cũng biết một số chuyện của tên nhân tộc này. Theo bọn họ kể lại, tu sĩ nhất tộc tuy nhìn chỉ là có tu vi của Phi Linh tướng trung giai, nhưng trên thực tế ít nhất cũng có thần thông của Phi Linh soái sơ giai. Dùng để giúp chúng ta thông qua thí luyện, tuyệt đối có phần nắm chắc lớn. Vì thế chịu thiệt một chút căn bản cũng không tính là gì. Hơn nữa sau khi kết thúc chuyện này, tên dị tộc này chỉ cần bằng lòng ngoan ngoãn sống ở thánh thành của chúng ta, không tiếp xúc với tộc nhất khác, chúng ta cũng bất tất phải dùng bước cuối cùng. Nhưng, chúng ta phải cẩn thận hơn, những người đối đầu của bản tộc sẽ động thủ động cước trong lần thí luyện này đó." Thiếu nữ đưa tay lên vén lọn tóc trên vai, ung dung nói.

"Đại trưởng lão minh giám!" Lần này, lão gì râu đỏ và mỹ phụ thực sự yên tâm rồi.

Ở phía bên kia, Hàn Lập sau khi về nơi ở lại gặp mấy khách nhân tới thăm.

Chính là ba huynh muội Phong Khiếu, Bạch Lôi, Bạch Ngưng vừa về thành.

Ba người này vừa thấy Hàn Lập, biểu hiện vô cùng nhiệt tình, sau khi ngồi nói chuyện với mình cả nửa ngày mới tận hứng mà đi.

Hàn Lập sau khi ra tận cửa tiễn ba người, nụ cười trên mặt mới thu lại, hơi trầm ngâm quay về phòng. Sau đó đóng chặt cửa phòng lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên có bốn nam bốn nữ của Thiên Bằng tộc tới trước cửa, tuy tu vi đều tương đương với hạng Trúc Cơ kỳ, nhưng được cái đều còn rất trẻ tuổi, tư chất không tầm thường.

Hàn Lập sau khi đánh giá mấy người này, cũng không nói gì nhiều, lập tức theo tám người rời khỏi quý tân quán, đi vào trong thánh thành.

Sau khi đi hết nửa thành, Hàn Lập tới một toàn kiến trúc kỳ quái ở một góc của thánh thành.

Kiến trúc này là một quảng trường giống như sân thi đấu thể thao. Cả quảng trường là hình tròn, bốn mặt đều bị tường đá to lớn cao tầm trăm trượng vây quay, chiếm diện tích rộng vài dặm.

Trên tường đó, dựng hàng trăm thạch điêu ô bằng, bên trên không biết là thi gia cấm chế gì mà bức nào bức nấy đều lấp lánh ánh sáng đủ màu, hình thành một vầng sáng bảy màu, bao bọc cả quảng trường.

Mà ở trung tâm quảng trường lại có một đài cao giống như tế đàn, các vật bên trên đề dùng bạch ngọc trong suốt chế thành.

Hàn Lập hiện giờ đang đứng trên ngọc đài, xung quanh đứng mấy chục Thiên Bằng nhân, nam nữ đều có, toàn bộ đều mặc áo trắng, đều có tu vi cấp độ Luyện Hư.

Kim Duyệt và ba trưởng lão đang đứng trước mặt Hàn Lập, đằng sau là hai nữ tử thị tùng trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp, trong tay phân biệt nâng một cái chậu bạc.

"Hàn đạo hữu, đồ vật chúng tôi đã chuẩn bị tốt rồi. Hơn nữa để trước khi thí luyện bắt đầu, đạo hữu có thể phát huy đầy đủ năng lực của Côn Bằng xá lợi và Côn Bằng chi huyết, ta và ba vị trưởng lão sẽ dùng thần thông giúp ngươi trong một khoảng thời gian ngắn triệt đệ luyện hóa hai vật này, sau đó truyền cho ngươi thuật biến thân của Thiên Băng tộc. Hi vọng Hàn đạo hữu ngàn vạn lần đừng làm chúng ta thất vọng." Trên mặt thiếu nữ tinh quang chớp động, hai mắt nhìn thẳng vào Hàn Lập, nói.

"Tiền bối yên tâm, tại hạ đã đáp ứng mấy vị trưởng lão, tuyệt đối sẽ tận tâm tận lực." Hàn Lập nghiêm mặt nói.

"Rất tốt, ngươi trước tiên dung hợp Côn Bằng chân huyết đi, Tư trưởng lão sẽ hợp lực xuất thủ kích phát linh huyết chi lực, sau đó cường hành đêm chân huyết và huyết dịch của ngươi dung hợp thành một thế, không còn phân biệt gì nữa. Trong đó có chút đau khổ, nhưng chắc đạo hữu có thể chịu được. Sùng cùng khi ngươi phục hạ Côn Bằng xá lợi sẽ do ta tự thân xuất thủ, giúp ngươi luyện hóa vật này. Lúc đó ngươi phải cẩn thận, đừng để bị Côn Bằng chi lực chứa trong xá lợi phản phệ, từ đó tâm ma xâm nhập. Dù sau thì ngươi cũng không phải là Thiên Bằng nhân chân chính, hành động này vẫn có chút hung hiểm." Thiếu nữ lại dặn dò mấy câu.

Hàn Lập tât nhiên là nhất nhất đáp ứng.

Thấy bộ dạng thành thật của Hàn Lập, thiếu nữ hài lòng gật đầu, sau đó phất ngọc thủ ra sau.

Lập tức một trong hai thị nữ kính cẩn bước lên, dâng chậu bạc trong tay ra trước người nữ tử.

Kim Duyệt hờ hững nhìn chậu bạc, một ngón tay ngọc trắng nõn búng một cái lên quần sáng.

Bạch quang lấp lóe điên cuồng mấy cái, rồi vô thanh vô thức tiêu tán, lộ ra một cái bình màu xanh to cỡ ngón cái, hình dáng cổ xưa, không phải vàng mà cũng chẳng phải ngọc.