"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo ta" Đôi mắt sáng của thiếu nữ chợt lóe, nhưng lại nói rất hờ hững, ngay sau đó quay người lại, bay về hướng khác.
Hàn Lập sắc mặt âm tình bất định một chút, nhưng vẫn thành thật mà đi theo.
Đối mặt với một tồn tại đáng sợ đã trên Hợp Thể trung kỳ, thân lại ở trong thành dị tộc thánh, hắn căn bản không có cơ hội chạy trốn. Mà nhìn bộ dạng của đối phương cũng không giống là sẽ lập tức trở mặt động thủ, cứ nghe theo lời đối phương trước vậy.
Thân hình thiếu nữ nhìn rất chậm rãi thong dong, giống như gió nhẹ, như nước chảy không mang theo chút tức giận nào, nhưng tốc độ độn quang lại nhanh kinh người.
Hàn Lập vận dụng chừng bảy tám phần linh lực mới miễn cưỡng đuổi theo được, trong lòng không khỏi thầm hoảng sợ, cuối cùng cũng cưỡng chế mấy phần ý nghĩ khác luôn quanh quẩn trong đầu xuống.
Sau khi phi hành khoảng một bữa cơm, thiếu nữ dẫn Hàn Lập hạ xuống trước một gian phòng hình trụ cao mười trượng nằm trơ trọi.
"Tham kiến đại trưởng lão". Ở lối vào có hai thiếu nữ tộc Thiên Bằng tướng mạo thanh tú ra đón, đầy vẻ kính cẩn.
Thiếu nữ Kim Sí chỉ gật đầu, liền đi vào tùy ý.
Hàn Lập theo sát phía sau, sau khi vào phòng, phát hiện chỗ này còn đơn giản hơn so với dự đoán.
Trong phòng ngoại trừ mấy cái ghế đá và bàn đá, chung quanh chẳng còn thứ gì cả.
Thiếu nữ khoát khoát tay, ý bảo hai thị nữ lui xuống. Sau đó xoay người lại, ngồi ngay ngắn trên một ghế đá, miệng hương khẽ nhếch nói:
"Ngồi xuống đi, ta có một số chuyện muốn hỏi ngươi một chút".
"Ở trước mặt tiền bối sao có chỗ tại hạ ngồi. Hàn mỗ xin rửa tai lắng nghe". Hàn Lập sắc mặt bình tĩnh nói.
"Tùy ngươi". Thiếu nữ cũng chẳng thèm để ý.
Hàn Lập quả nhiên đứng thẳng tại chỗ.
"Ngươi là tu sĩ nhân tộc sao?" Thiếu nữ sau khi suy nghĩ một lát, vừa mở miệng nói đã khiến Hàn Lập cả kinh.
"Tiền bối từng đi qua chỗ nhân tộc chúng tôi sao?" Hàn Lập cẩn thận nói.
"Đương nhiên đã từng đi qua. Ta thậm chí còn từng bái phỏng quý tộc Linh Hoàng một thế hệ trong Tam hoàng nữa, ta với bí thuật khôi lỗi (con rối) xuất thần nhập hóa của hắn bội phục vô cùng. Thật ra không chỉ ta, trong tộc Phi Linh của chúng ta còn mấy tên tồn tại cường đại khác, đều đã từng đi qua nhân tộc các người. Xét phần tình cảm này, ngươi có nghi vấn gì chi bằng cứ mở miệng hỏi, ta biết gì sẽ trả lời nấy. Nhưng có qua có lại, chờ tới vấn đề của ta, hy vọng ngươi cũng không để ta phải thất vọng. Nếu không thì..." Mấy câu đó thiếu nữ dùng ngôn ngữ nhân tộc nhấn mạnh rất rành rọt.
Hàn Lập sau khi nghe rõ ý uy hiếp trong câu sau cùng, sắc mặt không khỏi hơi đổi. Nhưng lập tức trở lại như thường.
"Tiền bối làm sao mà đoán được thân phận của vãn bối. Điều khác không nói, vãn bối tự phụ Phong Lôi Sí đã luyện hóa hoàn toàn, hơn nữa còn dùng bí thuật thay đổi khí tức bắt chước người quý tộc, cũng không phát hiện có gì bất ổn. Nếu không vãn bối sao dám lớn mật mà tiến vào quý tộc như thế chứ". Hàn Lập nhìn chằm chằm thiếu nữ, trầm giọng nói.
Vấn đề này, vẫn khiến hắn rất hoang mang.
"Phép biến ảo của ngươi đúng là hết sức thành công, thậm chí ngay cả đại trận bảo vệ thành thánh cũng bị khí thức Côn Bằng trên người ngươi lừa. Nếu gặp phải trưởng lão còn lại trong tộc, chỉ cần không phải là cố ý xem xét, tám chín phần mười cũng không cách nào nhìn ra điều gì. Nhưng ta lại khác, ta thân là đại trưởng lão, chuyên môn phụ trách nắm giữ thánh khí trong tộc. Mà thánh khí tộc Thiên Bằng chúng ta, có thể nhìn thấu hết thảy biến ảo, trực tiếp nhìn xuyên thần thông chân nguyên trong cơ thể mục tiêu. Các hạ mặc dù bí thuật biến ảo lợi hại, nhưng đối với ta mà nói lại không có chút hữu dụng nào". Thiếu nữ cười nhạt một tiếng, giải thích rất chi tiết.
Hàn Lập đã hơi hiểu ra, nhưng ngay sau đó tất nhiên là cực kỳ buồn bực.
"Nói như vậy, nếu tôi đi tới chi nhánh khác của quý tộc, ngược lại sẽ không dễ bị người ta phát hiện". Hắn cười khổ nói.
"Trong thánh khí của bảy mươi hai bổn tộc, thánh khí của tộc Đãng Thủy cũng có loại thần thông giống như vậy". Thiếu nữ không trực tiếp trả lời, ngược lại khóe miệng vểnh lên.
Hàn Lập nghe vậy, nhất thời im lặng. Sau một lúc im lặng, mới hỏi tiếp một câu:
"Vật bị phong ấn trong tháp Phong Linh là vật gì thế, cái gọi là Thánh Tử và Côn Bằng thực chất là cái gì?"
"Phong ấn trong tháp Phong Linh chính là nửa thánh hồn của một con Côn Bằng chân thánh do bổn tộc năm đó cường thịch, mất lực chín trâu hai hổ mới thu thập được. Chính nhờ lực thánh hồn, tộc Thiên Bằng của chúng ta mới có thể tồn tại đến hôm nay. Về nguyên do cụ thể, ngươi không cần phải biết. Về phần Thánh tử thì đơn giản, đó là tên gọi chung của tộc nhân của tộc Phi Linh chúng ta và các tộc có hy vọng kế thừa máu chân thánh. Nếu là Thánh tử thì có thể kế thừa máu chân thánh của các tộc, rồi thông qua khảo nghiệm để có thể trở thành Thánh chủ một tộc". Thiếu nữ giải thích cặn kẽ.
Lần này, Hàn Lập chẳng lộ ra vẻ ngoài ý muốn gì cả.
Những thứ này đều chẳng khác với phỏng đoán ban đầu của hắn mấy, thậm chí cả cái Thánh chủ kia cũng lười hỏi, chỉ thở dài một hơi.
"Xem ra ngươi cũng không còn vấn đề gì khác. Vậy tiếp sau là vấn đề của ta. Bảo vật Vũ sí sau lưng ngươi, luyện hóa bằng thứ gì của Côn Bằng mà lại có thể khiến Thánh linh bị phong ấn trong tháp Phong Linh thoát ra được thế. Chuyện này từ khi tháp kiến thành tới nay rất ít khi xảy ra". Ánh mắt thiếu nữ chợt lóe, hỏi thẳng.
"Không có gì, chỉ là một cọng lông chim của Côn Bằng luyện hóa hỏng thôi". Hàn Lập nhướng mày, thành thật trả lời.
"Lông chim của Côn Bằng? Điều này thật khó có khả năng. Chỉ là một cọng linh vũ hỏng của Côn Bằng, cũng không thể khiến Thánh linh xao động như vậy được sao". Thiếu nữ có chút không tin nổi.
"Tôi cũng không biết". Hàn Lập lắc đầu, hắn đúng là cũng chẳng hiểu chuyện này ra sao.
"Lấy bảo vật Vũ sí của ngươi ra cho ta xem thử!" Thiếu nữ trầm ngâm một lát, đột nhiên hời hợt mà nói như vậy.
Trong lòng Hàn Lập trầm xuống, nhưng sau khi thấy đôi mắt sáng long lanh giống như thủy tinh của thiếu nữ, chỉ lưỡng lự một chút rồi đầu vai run lên, quang mang Vũ sí (cánh) màu trắng sau lưng liền chợt lóe, thoáng cái đã biến mất vô ảnh vô tung.
Mà cùng lúc đó, trong tay Hàn Lập lại có thêm một cọng lông óng ánh dài vài tấc.
Tay nhấc một cái, không ngờ lại đưa tới thật.
Hàn Lập dứt khoát như thế, hiển nhiên là khiến vị đại trưởng lão tộc Thiên Bằng này cũng có chút ngẩn ra.
Con mắt của nàng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hàn Lập hồi lâu, cuối cùng đôi mắt lộ nét cười nhận lấy. Nét mặt Hàn Lập không thấy chút khác thường nào, nhưng trong lòng lại cười khổ không thôi.
Nếu không phải trước mặt là một tồn tại đã trên Hợp Thể trung kỳ, Phong Lôi Sí lại sớm được luyện hóa đến độ tùy tâm, dù đối phương cưỡng chế giữ tạm, hắn cũng có sáu bảy phần nắm chắc có thể kích phát thần thông không gian của bảo vật, nháy mắt gọi về thì hắn quyết sẽ không giao trọng bảo này cho đối phương.
Thiếu nữ một tay cầm Phong Lôi sí, cẩn thận xem kỹ, một lát sau, trên mặt liền hiện ra biểu tình cực kỳ cổ quái.
Tay nàng chỉ một cái, Vũ sí trong tay đã bay ra ngoài.
Lúc này trả Phong Lôi sí lại cho Hàn Lập.
Trong lòng Hàn Lập thả lỏng, hai tay không hề động, nhưng bạch quang Phong Lôi sí chợt lóe rồi biến mất giữa hư không.
Sau đó một khắc, chúng lại không chút tiếng động mà hiện ra sau lưng Hàn Lập lần nữa.
Thấy một màn như vậy, thiếu nữ vẫn im lặng, trì hoãn một chút rồi nói: "Thật không ngờ, bảo vật linh vũ này của ngươi chẳng những có chân thánh Côn Bằng, lại còn dung nhập vào một cọng Phượng yêu. Ta đại khái đã hiểu được là chuyện gì xảy ra. Có điều vẫn muốn nghe một chút, cọng lông của Côn Bằng này ngươi làm sao lấy được?"
Hàn Lập nghe vậy có chút bất ngờ. Nhưng chuyện này ngược lại cũng chẳng có gì để giấu diếm, lúc này kể sơ qua về chuyện ở nhân giới thấy đại chiến cách giới giữa Côn Bằng và La Côn.
Thiếu nữ sau khi nghe xong, lại trầm ngâm. Một lúc lâu sau, mới dùng ánh mắt đánh giá Hàn Lập một lần nữa, đột nhiên mở miệng nói một câu khiến hắn hoàn toàn ngây người: "Hàn huynh có hứng thú gia nhập Yêu man tộc chúng ta, làm Thánh tử bổn tộc không?"
Hàn Lập ngẩn ngơ.
"Tại hạ không nghe lầm chứ, tiền bối muốn tại hạ gia nhập quý tộc ư?" Hàn Lập mở trừng hai mắt, cảm thấy có thể là mình đã nghe lầm gì đó.
"Không sai, đúng là ta có ý này. Nhưng chuyện này trọng đại, chi tiết cụ thể còn cần thương lượng lại với mấy vị trưởng lão khác!" Thiếu nữ bất động thanh sắc nói.
"Tại hạ là Nhân Tộc, cũng không phải là người Thiên Bằng chân chính". Hàn Lập im lặng một hồi lâu rồi mới nói một câu như vậy.
"Các hạ còn không biết sao. Theo lẽ thường mà nói, cọng vũ Côn Bằng và những thứ khác của Côn Bằng, đều là vật truyền lại khi Côn Bằng mất. Mà cọng vũ Côn Bằng mà Hàn đạo hữu luyện hóa, lại là vật rơi ra từ trên thân của chân thánh Côn Bằng. Trong linh vũ này bao gồm khí tức Côn Bằng gấp mấy lần bình thường. Hơn nữa hơn phân nửa trong linh vũ, còn ngầm chừa một ít máu huyết mà bản thân ngươi chưa phát hiện. Mà nhất tộc Thiên Bằng chúng ta vốn chính là hậu nhân của chân thánh Côn Bằng năm đó, đạo hữu nếu bản thân đã luyện hóa vật của Côn Bằng, lại có khả năng đã chứa máu Côn Bằng từ lâu, nói là người của Thiêng Bằng tộc chúng ta, cũng không sai". Lời này thiếu nữ thản nhiên nói ra khiến Hàn Lập trợn mắt há hốc mồm.
Một lúc lâu sau, Hàn Lập mới từ trong giật mình khôi phục lại, hai mắt nheo lại nhìn thiếu nữ một lúc lâu, đột nhiên mở miệng: "Nghe nói Thánh chủ đương nhiệm của tộc Thiên Bằng đã ngã xuống mà chết, còn tộc nhân hiện có trong quý tộc hình như cũng không có người kế thừa chân huyết của Côn Bằng. Cả tộc Thiên Bằng đều có khả năng bị hàng ngũ bảy mươi hai chi nhánh tộc Phi Linh thủ tiêu. Tại hạ không nói sai chứ".
"Sao ngươi biết việc này". Thiếu nữ rốt cuộc sắc mặt thay đổi, sau lưng bỗng hiện ra hư ảnh một con đại bàng màu vàng.
Hư ảnh này chính là một phiến Lưỡng Sí, Hàn Lập lập tức cảm thấy một cỗ lực bàng bạc thoáng cái đè lên vai, toàn bộ thân hình đều nháy mắt phát ra tiếng xương nứt "rắc rắc".
"Phốc xuy" một tiếng, hai chân Hàn Lập đã lún hơn phân nửa xuống sàn nhà lát đá xanh.
Sắc mặt Hàn Lập thoáng cái trở nên tái nhợt.
Nhưng ngay lúc này, thiếu nữ nhướng mày, hư ảnh đại bàng lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa.
"Ta không biết các hạ biết tin này từ chỗ nào, nhưng hy vọng đạo hữu tạm thời giữ bí mật chuyện này. Tại hạ vẫn chưa muốn thấy cảnh thành thánh một trận đại loạn. Ngoài ra có một điểm các hạ nói sai rồi, Thánh tử có thể kế thừa máu chân thánh, cả Thiên Bằng tộc của chúng ta vẫn còn có hai người. Chỉ là hai người này tu vi quá thấp, cho dù thành công, tỷ lệ thông qua khảo nghiệm của các tộc cũng không cao lắm. Cho nên ta mới muốn mời Hàn đạo hữu gia nhập bổn tộc". Chỉ trong nháy mắt, thần sắc của thiếu nữ đã khôi phục lại như thường.
"Ý tứ của đại trưởng lão, là muốn ta gia nhập hỗ trợ hai vị Thánh tử này!" Hàn Lập là người thông minh bực nào, con mắt đảo tròn, lập tức nắm rõ dụng ý của đối phương, thần sắc vừa động liền nở nụ cười.