Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1145: Cầm Ma




Ngũ chỉ hé ra từng con kim sắc điện giao long từ cánh tay đồng loạt lao ra, đúng lúc va chạm với hắc mãng đang hùng hổ đánh tới.

"Ích Tà Thần Lôi!"

Cực Âm tổ sư vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng cả kinh, đang vội vã muốn thi triển pháp quyết khác thì đã muộn.

Kim giao hướng lên thân hắc mãng mà đánh, vang lên âm thanh ầm ầm cực lớn.

Khi kim quang chớp động, thân thể hắc mãng đã bị vô số vòng điện sét kim hồ bao quanh, trong chớp mắt tán loạn biến mất.

Thần thông kháng tà của Ích Tà Thần Thôi thật không phải nói giỡn.

Cực Âm tổ sư sắc mặt giận dữ, lập tức vỗ lên túi trữ vật bên hông.

Nhất thời, một tiếng xé gió vang lên. Một đạo sa thước huyết quang dài từ trong túi bắn nhanh ra, nhoáng một cái hạ xuống, tới trên đỉnh đầu của Hàn Lập, hóa thành một khẩu huyết sắc trường đao chém xuống.

Đao quang còn chưa chém xuống, một cỗ huyết tinh nồng đậm đã ập tới trước mặt.

Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, cổ gương lên, miệng hé ra, một lưỡi kim sắc Tiểu Kiếm phóng ra bên ngoài.

Một tiếng "Coong ". Hào quang hai màu đan xen vào nhau. Sau khi lưỡi huyết đao phát ra tiếng gào thét thì đã bị kim sắc vàng phi kiếm một nhát chém thành hai đoạn, tàn tích rơi thẳng xuống.

"Không thể nào!"

Lúc này, Cực Âm tổ sư sắc mặt thật sự đại biến. Nhất thời từ đắc trí tỉnh lại mấy phần.

Trong ngọc thất này, cấm chế hạn chế thần thức kia ngược lại không có tác dụng gì.

Hắn hơi kinh nghi, vội vàng dùng thần niệm hướng về Hàn Lập dò xét một chút.

Mà Hàn Lập đã coi Cực âm tổ sư là một kẻ đã chết, cũng tịnh không có một chút ý tứ nào giấu diếm tu vi của chính mình. Không kiêng nể gì phát ra lực lượng cực kỳ cường đại đang lưu chuyển không ngừng trong người.

Kết quả sau khi vị Cực Âm lão ma dò sét xong, sắc mặt tự nhiên trở lên biến chuyển vạn phần.

Đầu tiên là ngẩn ra,liền sau đó có chút ngỡ ngàng,nhưng lập lộ ra sắc măt không thể nào tin được. Lấy thần niệm cẩn thận dò sét lên người Hàn Lập một lần nữa, sắc mặt lập tức phát xanh ( xanh mặt).

"Người đã là Nguyên Anh hậu kỳ "

Cực Âm tổ sư cơ hồ từ trong miệng miễn cưỡng nặn ra từng chữ từng chữ nói, sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.

"Hừ, biết cái này có tác dụng gì, kỳ thật làm một tên quỷ hồ đồ còn tốt hơn. Bất quá năm đó, ngươi đã vì Hư Thiên Đỉnh mà đối phó với Hàn mỗ, truy đuổi không bỏ, thì nay sẽ khiến mi chết ngay dưới cái đỉnh này, cũng coi như là tác thành cho người vậy."

Hàn Lập nghĩ lại việc năm đó, sát khí trong lòng nổi lên, giọng cực kỳ âm trầm nói.

Tiếp đó miệng hắn mở ra, bắn ra một đoàn thanh quang, rồi lập tức tích tụ xoáy tròn lại, một kiện tiểu đỉnh cổ kính đã hiện ra.

Cực Âm tổ sư bởi vì Hàn Lập đã biến thành Nguyên Anh hậu kỳ, tâm thần đã một cơn đại loạn, có một loại cảm giác giống như đang nằm mơ, nhưng vừa nghe lời này của Hàn Lập và nhìn thấy Hư Thiên Đỉnh hiện ra, thì đã biết đại sự không ổn, tự nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết.

Ngay tức thì cắn răng một cái, thân hình đột nhiên tại chỗ quay tròn lưu truyển, một dòng hắc âm khí đen nhánh (đen như mực) từ trên trướt toát ra, trong nháy mắt đã trải rộng ra hơn phân nửa ngọc thất.Tiếng động quỷ khóc thảm thiết đồng thờI nổi lên, đồng thời có một số quỷ ảnh cao to trong hắc vụ( sương mù màu đen) như ẩn như hiện.

Cực Âm tổ sư liều mạng đem Huyền Âm ma công vận chuyển tới cực hạn, đem cả thập bát đô thi đã tu luyện mấy trăm năm nay đều phóng cả ra. Bất quá cũng không dám thúc dục ma khí hướng Hàn Lập tấn công, mà lúc đó lại chần chừ.

Hàn Lập lại lạnh lùng cười.

Mặc dù bên trong Huyền Âm ma khí một phiến tối đen, nhưng ở dưới Linh Mục của hắn, cái này lại xem như không.

Hắn cũng không có nói thừa. Một tay chạm vào Hư Thiên Đỉnh phía trước người.

Toàn thân tiểu đỉnh thanh quang lóe lên, từ trên đỉnh bắn nhanh ra một loạt sợi tơ thanh sắc rậm rạp, cứ như vô cùng vô tận. Trong chớp mắt hóa thành một tấm thanh võng ( lườI màu xanh) to lớn, nổi lên trong không gian của thạch thất.

Cực âm tổ sư trong lòng phát lạnh, không kịp nghĩ nhiều trong miệng hối hả niệm chú ngữ.

Ma Ảnh ở gần chợt lóe lên, hơn mười cụ thiên đô thi cùng lúc từ trong mây đen lao ra, vọt thẳng đến phía trước thạch thất. Song chưởng loạn vũ như muốn đem thanh võng trực tiếp xé rách ra.

Hàn Lập mặt không chút thay đổi, nhưng ngón tay lại hướng về tiểu đỉnh trước người nhẹ nhẹ búng một cái.

" Loong-coong" vang lên một tiếng nhỏ. Trên thanh võng bỗng nhiên lóe sáng chói rọi. Một tầng Lam sắc Băng Diễm bỗng chốc hiện lên một cách quỷ dị trên tấm võng (lưới). Ngay sau đó Băng Diễm liền ngưng đọng, lập tức biến hóa thành hơn mười con hỏa điểu xanh rực rỡ, lao thẳng đến công kích lên người của luyện thi.

Mấy đô thi này ngay cả một âm thanh hừ hừ cũng không kịp phát ra, ngay tại trong lam sắc hỏa diễm, đã hóa thành mười bức tượng băng cực kì hung tợn, rồi từ trên không rơi xuống, tan xương nát thịt.

Lúc này sợi tơ trên thanh võng đột nhiên rung lên. Lam sắc lan ra từ trên võng bắn ra vô số khỏa lam sắc hỏa cầu lớn cỡ nắm đấm, hướng về ma khí rậm rạp vọt tới. Hắc vụ quay cuồng mãnh liệt một hồi, hóa thành vô số hắc xà thô đen hướng tới hỏa cầu trong không trung lao tới.

Khi hai bên vừa tiếp xúc, lam sắc hỏa cầu liền "ầm ầm", tự động nổ tung ra. Một phiến lớn lam sắc hàn vụ thoáng cái đã lan ra tràn ngập khắp thạch thất.

Trong lúc nhất thời, hàn khí trong thạch thất phát tác, vách tường bốn phía trong nháy mắt đã ngưng kết ra một lớp băng dày.

Ánh sáng lập lòe, thạch thất đã hoàn toàn biến thành một phiến băng hà.

Số hắc xà đang bị bao phủ trong lam sắc hàn vụ, một chút phản kháng cũng không có từng con, từng con biến thành băng khắc ( tượng băng), ngay sau đó thì nát tan diệt vong, ma khí còn lại trong hắc vụ bị áp chế, ào ào tiêu tán không thấy nữa. Ẩn hiện lộ ra bên trong là Cực Âm tổ sư. Tiếp tục tình hình này, lão ma tuyệt đối không thể chống đỡ được bao lâu nữa

Cực Âm tổ sư tự nhiên cũng biết tình hình không ổn, không kịp nghĩ nhiều nữa, trong miệng phát ra một tiếng thét dài có chút thảm thiết. Ngay sau đó há miệng phun ra một viên trân châu tròn đen như mực.

Viên chân trâu này vừa mới hiện hình, lão ma liền cắn đầu lưỡi, một ngụm tinh huyết phun lên viên chân trâu.

Viên chân châu lực tức run lên, hóa thành một đoàn tất ma diễm (ma diễm thể dịch), vây xung quanh lão ma. Một tầng hỏa diễm đen sẫm đã đem cực âm tổ sư bao quanh trong đó.

Đây chính là tuyệt chiêu sát thủ của lão ma "Thiên Bộ Thi Hỏa"

Sau khi thi triển ra thần thông này, lão ma cũng khôi phục lại được mấy phần tự tin. Thân hình nhoáng một cái, nhân tiện sử dùng đám ma khí còn sót lại biến thành mộ đoàn ô hỏa (quạ lửa) bay vọt lên. Cuộn vòng rồi vọt thẳng đến lối vào của ngọc thất mà đi, giống như là đang cướp đường mà chạy vậy.

Phải nói uy lực của thi hỏa này thật không thể coi thường. Sau khi lam sắc hàn vụ vừa tiếp xúc với thi hỏa, liền phát ra tiếng vang trầm thấp khó chịu. Nhất thời lại lại không có cách nào đóng băng được lão ma, khiến hắn chớp động vài cái sau đó đã lao ra khỏi lam vụ bao phủ, trong nháy mắt đã gần tới lối vào.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trên mặt một chút khác thường cũng không có. Nhưng trong lòng ngầm vận Thông bảo quyết.

Chỗ cửa đá thanh quang đột nhiên đạo phát, liên tiếp vô số điểm lại từ phụ cận trên vách tường bắn nhanh ra, đan vào lóe ra lại nhập vào phong kín lối vào.

"A" Cực âm vừa thấy cảnh này, trong lòng liền trầm xuống.

Nhưng vào ngay lúc này, hắn bống cảm thấy đỉnh đầu có một trận hàn ý truyền đến, không khỏi cả kinh ngẩng đầu lên nhìn.

Không biết từ khi nào, trên đỉnh đầu, một đóa băng liên lớn đang ngưng tụ thành hình trên sợi võng thanh sắc kia. Cả vật thể lam quang ngưng tụ, đẹp đẽ dị thường. Đúng lúc đem lão ma chụp xuống.

"Không ổn!" Lão ma trong lòng cả kinh. Vội vàng độn quang trốn đi. Muốn lập tức tránh khỏi phạm vi bao phủ này.

Nhưng là ngay lúc này.Mặt đất dưới hai chân hắn bỗng nhiên bắn ra hai khóm thanh ti ( dây xanh), trái một phải một, ngay tức thì đem hai chân hắn cuốn lấy.

Cực Âm tổ sư thân hình nhất thời cứng ngắc, không thể rời khỏi chỗ cũ. Mà thanh ti( dây xanh) lại thuận theo hai chân hướng lên tiểu thối (bắp chân) mà lan tới. Trong nháy mắt nửa người hắn đã bị quấn vào bên trong.

Tuy rằng hắc sắc hỏa diễm vẫn còn đang bùng cháy trên ngườI lão ma, nhưng mà đám linh ti này vẫn y nguyên lập lòe, không sợ ngọn lửa này chút nào.

Mà cơ hồ cùng một lúc một tiếng kêu vang lên, lam sắc băng liên trên thạch thất rơi xuống, hướng phía dưới từ từ áp chế.

Lúc này, lão ma thật muốn hồn phi phách tán.

Cho dù đô thi cùng thi hỏa của hắn quả có chút uy lực, nhưng làm sao có thể chống đỡ được với uy lực đang hạ xuống của Kiền Lam Băng Diễm

Hắn dưới tình huống cấp bách, miệng hé ra, phun ra một khối ngọc bội đen ngòm.

Nhưng không chờ được bảo vật này phát huy, tiếng gió từ hư không đã vang lên gàn sát, mà thanh ti rậm rạp lại bắn ra một cách quỷ dị.

Chợt lóe lên, đã khéo léo cuốn lấy ngọc bội kia

Cực Âm tổ sư hoảng sợ.Vội vàng huy động thần niệm muốn thúc dục ngọc bội.

Nhưng sau khi trên mặt thanh ti chớp động, hắn liền lập tức mất liên hệ với bảo vật này.

Sau đó thanh ti nửa cuốn nửa lôi, đã đem ngọc bội phi nhanh về hướng Hư Thiên Đỉnh.

Thanh ti nối liền với ngọc bội ở trên vách đỉnh dao động. Nhưng lại quỷ dị không có nhập vào trong tiểu đỉnh, mà như là bị thu vào.

Cực Âm tổ sư nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên trắng xám.

Tuy rằng hắn cố sức thúc dục thi hỏa, lại tiên tiếp khu động hai kiện bảo vật ngăn cản băng liên trên không trung, nhưng chẳng qua chỉ là giãy dụa mà thôi.

Lam sắc băng liên từ từ rơi xuống. Một tầng lam sắc quang diễm lấy băng liên làm trung tâm bùng lên mạnh mẽ.

Hắc sắc thi hỏa trên người lão ma cùng số Kiền Lam Băng Diễm vừa rồi tiếp xúc đan chéo với nhau, nghiêng lệch lộn xộn giống như bị lam diễm áp chế. Một loạt tiếng nổ vang lên sau đó, hắc sắc thi hỏa đã bị hàn khí làm hao mòn, chỉ còn lại thoi thóp.

Ngay trong lúc này, lão ma liên tục thi triển ra vô số loại bí thuật hòng mong muốn thoát khỏi thanh ti trên người để chạy trốn, nhưng hoàn toàn vô vộng, đây là việc không phải cứ muốn làm là được.

Cuối cùng, khi luồng thi hỏa bị dập tắt, lam sắc liên hoa sau cùng đã hạ hẳn xuống.

Cực âm tổ sư mặc dù kịch liệt giãy dụa, nhưng sau khi khắp người bị cực hạn chí lực chụp xuống thì ngay khi đó một âm thanh trong trẻo vang lên "Lách cách…", (lão ma) đã oàn toàn bị đông lại triệt để. Băng phong ở bên trong một khối băng cao mấy trượng màu lam sắc trong suốt.

Từ lúc bắt đầu công kích đến lúc kết thúc đem lão ma bắt giữ. Hàn Lập ngoài lấy ra Hư Thiên Đỉnh thì không hề có lấy một kiện bảo vật nào khác, hai chân vẫn đứng một chỗ không hề di động chút nào. Mắt nhìn thấy đã lão ma đã bị giam lại. Hàn Lập mới cười lạnh một tiếng, ngón tay chỉ hướng chiếc đỉnh búng ra.

Tất cả thanh ti có trong thạch thất run lên. Hóa thành một dòng hào quang quay về. Bên ngoài tiểu đỉnh linh quang chớp động không ngớt.

Nhìn thấy việc này, Hàn Lập cũng không khách khí mở miệng ra, thì đã đem tiểu đỉnh một lần nữa hút vào trong bụng. Sau đó ánh mắt mới hướng về Cực Âm lão tổ trong lam băng xem xét. Sau khi cười hắc hắc mấy tiếng, trên mặt lô ra biểu tình tựa như cười mà không cười. Nhưng trong hai mắt lại vô cùng lạnh lùng, một tia cảm tình cũng không có.

Thân hình chớp nhoáng, Hàn lập liền nhẹ nhàng bay về phía lam băng phía trước. Không nói hai lời, tu bào rung lên. Nhất thời một loạt tiếng vo vu vang phát ra, hơn mười lưỡi kim sắc Tiểu Kiếm bay nhanh ra. Tất cả phi kiếm tụ lại trên không, sau đó lượn vòng. Hóa thành kim sắc kiếm quang vài tới vài thước. Nhắm ngay lam băng phía dưới chém xuống. Bộ dạng giống như muốn trực tiếp đem Cực âm tổ sư đang bị phong ấn phân thây muôn mảnh.

"Chậm đã, Hàn đạo hữu! Mãn tộc của tại hạ đều là bị kẻ này diệt chết, có thể để Man mỗ tự mình động thủ, giết người này chăng." Bên tai Hàn Lập vang lên một âm thanh quen tai, từ trong một góc của thạch thất đột nhiên truyền đến.

Hàn Lập trong lòng kẽ động, dừng phi kiếm lại. Hai mắt nhíu lại nhìn về phía vừa phát ra tiếng.

Chỉ thấy từ tầng băng dày đặc do hàn phí băng phong tạo thành, đột nhiên kim quang chớp động, một đầu quyền nhỏ trực tiếp xuyên thủng vách băng mà ra, tầng băng cũng từ từ mà vỡ vụn.

Một Nguyên Anh khắp người một màu vàng rực từ trong vụn băng bay nhanh ra. Sau khi xoay một vòng thì dừng lại tại không trung. Hai mắt trực tiếp nhìn về phía Hàn Lập.