Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1144: Tái kiến Cực Âm




Âm sát huyết thi là một loại ma thi Hàn Lập thông qua luyện thi pháp quyết lấy được từ trên người Càn lão ma nên biết được. Mặc dù không nói rõ phương pháp luyện chế nhưng cũng nhắc tới uy lực cường đại của huyết thi này, tuy vậy quá trình luyện chế thì lại vô cùng tàn độc. Nghe nói để luyện chế được huyết thi thì phải dùng thi thể của người có cùng huyết mạch với mình để tế luyện (dùng người thân ruột thịt đó – dã man quá – Vịt). Có như vậy sau này mới có thể dùng huyết mạch chi lực để áp chế huyết thi phản phệ trở lại.

Trong lúc luyện chế thì tinh hồn của chủ nhân cũng bị vây khốn vĩnh viễn bên trong thi thể, không thể nào luân hồi được nữa.

Mặc dù người tu tiên với quan hệ ruột thịt thân tình bình thường dù có chút không giống như phàm nhân, nhưng dù thế nào nó cũng là chuyện thiên thương bại lý, quá mức lãnh huyết, thật sự không có mấy người dám làm chuyện này. Nói có chút kỳ quái, cho dù là tu sĩ có lòng dạ độc ác thế nào đi nữa thì thực tế đối với việc luyện ra huyết thi này cũng có kết thúc rất là thê thảm, không thể nào hưởng hết được thọ nguyên của mình.

Cho nên, dù cho có nhiều người hâm mộ uy lực của huyết thi, nhưng cũng không có bao nhiêu người dám thực sự luyện chế loại này.

Cho tới hiện tại, tu sĩ biết được phương pháp luyện chế cũng không còn mấy người. Chẳng hạn như Càn lão ma là đại tu sĩ có thể tu luyện ra được Ngũ Tử Đồng Tâm Ma nhưng cũng không hiểu rõ cụ thể phương pháp luyện chế ra sao.

Hàn Lập liếc một cái liền nhận ra hai tên Âm Sát Huyết Thi đi sau tên tu sĩ đầu bạc. Vì vậy trong lòng khó nén được sự kinh ngạc.

Chẳng qua, bất kể là tu sĩ đầu bạc có lai lịch như thế nào, hung tàn ra sao, chỉ cần không cản trợ công việc của hắn thì hắn cũng không không quản làm gì. Sau khi huyền phù trên không một lúc, thân hình hắn khẽ lay chuyển, nhắm thẳng hướng đỉnh núi phi tới.

Mặc dù đã sưu hồn qua hai người Diệu Hạc, nhưng hắn cũng chỉ biết được là Cực Âm đang ở nơi nào đó trên ngọn núi đá, còn cụ thể là ở đâu thì hắn còn phải bỏ công ra tìm kiếm một phen.

Sau đó hắn dễ dàng chế trụ được một tên cảnh vệ Trúc Cơ kỳ tu sĩ rồi dùng sưu hồn thuật mạnh mẽ tra hỏi, mới có được tin tức muốn biết.

Biết được Cực Âm chưa đi ra ngoài mà vẫn đang ở chổ của mình. Trong lòng Hàn Lập mừng rỡ, đem tên cảnh vệ này hóa ra bụi, rồi thẳng hướng đỉnh núi mà bay đi.

(=.= chú Hàn này dã man có kém ai đâu, giết người như đúng rồi, đã thế che dấu rất tốt, có tố chất làm tội phạm vãi – Vịt)

Trên đỉnh núi, bề mặt thật vô cùng rộng lớn, nhưng kiến trúc xây dựng cũng không nhiều. Ngoại trừ một ít đại điện lầu các ra còn chung quanh thì trống trơn.

Điều này cũng không kỳ quái, mặc dù trên đảo nhỏ này có không ít cao giai tu sĩ còn các tu sĩ thấp hơn Trúc Cơ kỳ hầu như không có. Cho nên tất cả các loại tu sĩ của Nghịch Tinh Minh đều ở cùng một chổ. Ở trên đảo này bất quá cũng có khoảng chừng năm sáu trăm người mà thôi. Có nhiều tu sĩ đã ngoài Trúc Cơ đến vậy, thì có thể xem đây là một cổ lực lượng khổng lồ rồi.

Hơn thế nữa còn có vài tên Nguyên Anh tu sĩ cũng đồng thời tọa trấn.

Hàn Lập ẩn nấp thân hình, vẫn không dừng lại, không một tiếng động từ từ tiến tới một cái lầu các thật lớn ở gần đó.

Lầu các này thoạt nhìn có chút bất phàm, cao năm tầng hơn nữa càng xuống thấp càng rộng lớn. Ở chổ tầng một rộng tới chừng mấy trăm trượng. Cái này giống như là một tòa thạch tháp bình thường. Chỉ khác một chổ là nơi này đều được xây dựng từ một loại quái thạch đen thẫm, tản ra một loại âm khí xám đen, không khỏi tạo cho người ta một cảm giác âm u khó tả.

Hàn Lập đưa hai mắt nhìn quanh xem xét một chút thấy được loại âm khí màu đen xám này bao vây lấy toàn bộ kiến trúc này. Khẽ cười lạnh, hắn bỗng đưa tay ra hư không chém một cái, một đạo tử sắc quang diễm biến thành một lưỡi đao to lớn chém xuống làm cho âm khí nơi này quay cuồng, đã tạo thành một cái thông đạo.

Hàn Lập không chút chậm trễ uốn thân hình, hóa thành một đạo thanh hồng bắn nhanh đi vào.

" Ai?" Thân hình của Hàn Lập vừa mới độn nhập vào trong đại môn thì bổng nghe một tiếng quát vang lên. Trên đầu bay tới một đạo ô quang. Bên trong ẩn chứa một tên trung niên tu sĩ.

Thấy người này không phải là Cực Âm, Hàn Lập không thèm để ý tới, tay áo bào phất lên, một đạo quang mang trường kiếm bắn nhanh ra, chợt lóe cái đã không thấy đâu cả.

Bên trong ô quang tu sĩ chấn động, miệng há ra định bắn ra pháp bảo gì đó. Nhưng đã muộn chỉ thấy kim quang lóe lên, còn đạo kiếm quang kia không biết như thế nào hiện ra trên đầu của hắn giống như tia chớp chém xuống.

Một tiếng thét thảm thiết vang lên, tên tu sĩ này trong nháy mắt bị chém ra thành bảy tám mảnh, ngay cả Nguyên thần cũng bị kim quang đập nát không trốn được.

Lúc này Hàn Lập mới liếc mắt quét tới nhìn tàn thi một cái, mặt không đổi!

Hiển nhiên đây là một tên Kết Đan kỳ tu sĩ, từ công pháp mà hắn sử dụng thì đây chính là đệ tử của Cực Âm Tổ Sư.

Ngón tay bắn ra, một viên hỏa cầu màu đỏ đậm bay ra. " Bụp" một tiếng rồi một trận nóng bức tỏa ra đem cái tàn thi này đốt thành hư ảo.

Hàn Lập quay đầu hướng về phía nơi thang lầu, ánh mắt chớp động vài cái.

Đến lúc này vẫn chưa kinh động gì đến Cực Âm Tổ Sư, điều này thật khiến hắn có chút ngạc nhiên.

Lúc này thần thức thả ra hướng tới lầu các quét một cái.

Một lúc sau, trên mặt hắn hiện ra một tia cổ quái.

Trên lầu các trống không, không có lấy một bóng người. Dường như cả cái lầu các to lớn này chỉ có một tên Kết Đan tu sĩ đứng thủ hộ mà thôi.

Chẳng lẽ Cực Âm Tổ Sư đã rời khỏi lầu các này rồi, không còn ở đây nữa?

Trong lòng Hàn Lập có chút buồn bực.

Hắn sờ sờ cằm, lộ ra vẻ trầm ngâm, bỗng nhiên tinh quang trong mắt chợt lóe lên, thần niệm hướng xuống phía dưới quét một cái.

Một lúc sau khóe miệng hắn nhếch lên lộ ra vẻ tươi cười.

Hắn không nói lời nào, một tay đưa tới thắt lưng rồi trong nháy mắt trong tay hiện ra một kiện Ngọc Như Ý có hai màu hồng và vàng, nhẹ nhàng nhoáng lên rồi một tầng quang mạc màu vàng xuất hiện đem Hàn Lập bảo hộ vào bên trong, thân hình uốn éo, cả người quỷ dị chui vào trong tầng ngầm. Tầng lầu lại trở lại như trước, yên lặng như thường.

Còn Hàn Lập sau khi độn thuật, cả người chui xuống phía dưới mấy chục trượng. Phía trước mặt hiện ra một tầng ánh sáng mờ ảo cùng màu với màu đen của thạch bích.

Hàn Lập không nghĩ nhiều, một tay tử diễm lóe lên, hướng tới tầng màu sáng đó đánh tới. Bụp một tiếng quầng sáng màu đen xám hiện ra một cái khe rộng.

Thân hình Hàn Lập uốn éo, quỷ dị hóa thành một sợi tơ theo cái khe rộng nữa thước đó đi vào bên trong.

Hai chân bước trên một cái bậc thềm đá sạch bóng, hắn đã đứng trên một thềm đá dẫn xuống của một thông đạo, tất cả đều bằng hắc thạch trơn láng.

Ánh mắt Hàn Lập trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc nhìn khắp nơi, hai mắt hơi nhíu lại đem thần niệm phóng ra ngoài, muốn dò thử xem cái thông đạo này cuối cùng đi tới đâu. Chỉ sau một lúc đuôi lông mày của hắn vừa động, trong miệng hô nhẹ một tiếng.

Bởi thần niệm sau khi đi được khoảng hơn mười trượng liền gặp một cổ lực vô hình bắn ngược trở lại. Chẳng lẽ dưới thông đạo cũng bị người ta bày ra cấm chế.

Việc này thật ngoài suy nghĩ của Hàn Lập, trong lòng nổi lên một tia hiếu kỳ.

Phải biết rằng cấm chế có thể hạn chế được thần niệm thì pháp trận cực kỳ phức tạp hơn nữa phải sử dụng rất nhiều vật liệu trân quý mới làm được. Và hơn thế nữa không phải Nguyên Anh Kỳ tu sĩ nào cũng có thể làm được. Nơi này chỉ là nơi ở tạm thời của lão ma, thế nhưng lại bày ra một cấm chế phức tạp đến vậy. Cái này thật có chút kỳ quái!

Trong lòng hoài nghi như vậy nhưng Hàn Lập vẫn tiếp tục đi tới xuống phía dưới.

Chiều dài của thềm đá thực sự dài hơn Hàn Lập suy nghĩ, sau khi đi được khoảng vài trăm trượng nữa mà vẫn chưa thấy có dấu hiệu tới đích. Cái này giống như là một cái động không đáy vậy.

Hàn Lập khẻ nhíu mày, trong lòng không khỏi hồi hộp.

Nhưng ngay khi hắn đi tiếp một đoạn ngắn nữa thì bổng nhiên có một cổ linh khí đập thẳng vào mặt hắn.

Hắn kinh hãi, cước bộ theo bản năng dừng lại một chút.

Linh khí này đích thực tinh thuần vô cùng, tốt hơn nhiều so với cực phẩm linh thạch.

Sau khi hít một hơi sâu, sắc mặt hắn thay đổi mấy lần. Bổng nhiên thân hình nhoáng lên một cái, rồi bắn về phía sau hơn mười bước.

Kết quả là chỉ cách đó vài bước, trên mấy bậc thềm đá, một chút linh khí cũng không tồn tại.

"Quả nhiên có chút trò hay!" Hàn Lập chậc chậc hai tiếng, thần sắc vẫn như thường.

Hắn liền đưa mắt nhìn tới phía kế cận đảo qua một cái, rồi khoát tay lên, đưa năm ngón tay hướng tới bức tường đá đánh thẳng tới.

Chổ đầu mấy ngón tay hàn quang chớp động, đám hắc thạch này giống như là đậu hủ, bị năm ngón tay này cấm sâu vào bên trong, rồi móc một đống đá đi ra.

Phía sau lớp đá màu đen giờ là một loại đá với màu xanh nhàn nhạt.

Hàn Lập co tay lại cúi đầu nhìn đám đá trong tay.

Thoạt nhìn thì thấy nó so với những viên đá bình thường cũng không có gì khác nhau.

Hai hàng lông mày Hàn Lập nhíu lên, năm ngón tay dùng lực bóp lại một chút.

Một góc của hòn đá bị bóp nát, bột phấn của đá rơi xuống.

Đồng thời cùng lúc đó lam mang trong mắt của Hàn Lập chớp động vận dụng thần thông của Minh Thanh linh mục.

"Đây là cái gì?" cuối cùng hắn cảm thấy có gì đó khác lạ.

Ngay chổ mấy hòn máu xanh bị bóp nát thì có mấy đạo ngân sắc ở bên trong chớp động không thôi. Tất nhiên với loại chớp động này là do Hàn Lập vận linh lực quán chú lên mắt mới có thể nhìn ra được.

Mặc dù sau đó một lúc lâu hắn vẫn không biết mấy cái vật có màu bạc này là loại khoáng vật gì nữa, nhưng Hàn Lập cũng rõ được hơn phân nửa rằng, linh khí ở đây là bị mấy thứ này giam cầm vào sâu phía bên trong núi đá.

Điều này cũng giải thích rõ được tại sao linh thạch quặng mỏ ở đây lại không bị thượng cổ tu sĩ cùng với yêu thú phát hiện ra được.

Tìm ra được nguyên nhân rồi, Hàn Lập cũng không muốn mất thời gian, hắn liền đi xuống tiếp.

Bởi hắn nghĩ rằng nếu như ở đây đã xuất hiện ra tinh thuần linh khí như vậy thì có thể thấy Cực Âm cũng ở gần đâu đây mà thôi.

Quả nhiên, sau khi đi tiếp sáu bảy chục trượng nữa thì một luồng bạch quang ở một góc phía trước hiện ra. Hơn nữa còn ẩn hiện ra tiếng nói của con người.

Ở chổ của Cực Âm không lẽ còn có người khác?

Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, trong lòng có chút khó hiểu.

Nhưng mà lấy thần thông hiện giờ của hắn thì hắn cũng không lo ngại ai đang nói chuyện với Cực Âm Tổ Sư, bất kể tam cô lục đạo cũng chả có gì phải kiêng kị cả.

Hắn cũng không khách khí, thân hình nhoáng lên một cái, người lền xuất hiện tới cái góc đó.

Trước mắt hiện ra một cái cửa ra vào thạch thất, cửa đá chỉ khép lại, bên trong lộ ra bạch quang nhàn nhạt.

Hàn Lập cười lạnh một tiếng, ngón tay hướng cửa đá bắn ra, hai đạo kim quang giao nhau chợt lóe lên, cửa đá không một tiếng động đã bị chém thành bốn mảnh.

Bóng người chợt nhoáng lên một cái, Hàn Lập đã trực tiếp tiến vào trong thạch thất, đồng thời ánh mắt liếc qua rồi dừng lại ở một góc của thạch thất.

Nơi đó hiện có một gã tu sĩ vận hắc bào hai mắt dài nhỏ đang chắp hai tay sau lưng, miệng há hốc nhìn Hàn Lập, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Không phải là Cực Âm Tổ, thì còn là ai được chứ?

Mà ở phía trước người Cực Âm Tổ Sư ở chổ bãi đá đang huyền phù một đoàn âm hỏa màu đen đang bao một cái Nguyên Anh có màu vàng ảm đạm.

Cực Âm đang dùng âm hỏa tra tấn nguyên anh này. Trong thạch thất không còn có ai khác nữa.

"Hàn Lập!" sau khi giật mình, Cực Âm Tổ Sư liền nhận ra ngay Hàn Lập, trên mặt liền hiện ra vẻ mặt vui mừng.

Hắn là người có được Hư Thiên Đỉnh, chuyện này đến nay y vẫn không quên.

Lúc này Cực Âm Tổ Sư cũng không có suy nghĩ nhiều, tay áo run lên một cổ hắc sắc ma khí từ trong tay áo tuôn ra uốn éo vài cái liền biến thành một con cự mãng đen thui to đùng, lao thẳng tới chổ Hàn Lập đang đứng không xa.

Hàn Lập thấy vậy cười lạnh hắc hắc, một tay nhấc lên.

Trên cánh tay tiếng sấm vang lên, một tầng hồ quang to lớn hiện ra, kim quang rực rỡ, sáng chói cả mắt.