Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1100: Chiến khởi




Còn đang nói chuyện, tăng nhân đột nhiên xuất thủ, "xoẹt", một đoàn lam quang bay thẳng đến chỗ Hàn Lập.

Chính là Kiền Lam đỉnh.

"Ma Cưu, ngươi làm gì thế?" Hàn Ly thượng nhân giận dữ hét lớn.

Tuy không biết tại sao tăng nhân lại ra tay tương trợ mình, nhưng bảo vật đến tay tự nhiên Hàn Lập sẽ không khách khí.

Lúc này tay áo hắn phất nhẹ một cái, một mảnh thanh hà quét qua, chuẩn bị thu tiểu đỉnh vào tay áo.

Hàn Ly thượng nhân thấy thế, sắc mặc trầm xuống, đột nhiên một tay thủ pháp quyết hướng về phía tiểu đỉnh.

"Phốc" một tiếng, tiểu đỉnh vốn đang vững vàng bay trên không trung chợt phóng ra vô số lam diễm, sau đó tiểu đỉnh đột nhiên đổi hướng, vọt về phía Hàn Ly.

"Ngươi quả nhiên đã động tay chân!" Tăng nhân mang áo bào tro trầm giọng nói, tay sớm đã có chuẩn bị đánh vào hư không một trảo, nhất thời một lục sắc quang thủ ( cánh tay ánh sáng màu xanh) hiện lên lao xuống tiểu đỉnh.

Phải chế trụ tiểu đỉnh một lần nữa.

"Phá". Kim quang bùng phát, Hàn Ly thét lên một tiếng.

Thanh âm "ầm ầm…" vang dội truyền đến, quang thủ xuất hiện một trận vặn vẹo, một kim quang cổ văn đột nhiên xuất hiện, tiếp theo "oanh" một tiếng thật lớn, cổ văn như bị bạo liệt, kim quang chớp động, uy lực kinh khủng trong chớp mắt đã đánh tan quang thủ.

"Hạo Nhiên Trường Ca quyết! Không ngờ ngươi lại tu luyện công pháp Nho môn." Tăng nhân khẽ thốt lên.

Hàn Ly thượng nhân căn bản không thèm để ý, tay đánh một chiêu, tiểu đỉnh tiếp tục bị kéo quay về.

Bỗng nhiên một cỗ thanh ti từ hư không quỷ dị bắn ra, thanh quang lóe lên cuốn lấy tiểu đỉnh rồi kéo nhanh trở lại, đến nhanh mà đi cũng nhanh, căn bản không kịp để người khác phản ứng.

Hàn Ly thượng nhân cả kinh, không kịp suy nghĩ, hai tay lại thủ pháp quyết, trong miệng lại thốt lên: "Phá"

Kim sắc cổ văn bên trong thanh ti liên tục bạo liệt vang lên những thanh âm đinh tai nhức óc, nhưng thanh ti chỉ hơi tán loạn, sau đó hồi phục như cũ tiếp tục cuốn lấy tiểu đỉnh kéo đi.

Mà trước người người này lại có một tiểu đỉnh phù văn phiêu động, hình dạng có năm sáu phần tương tự với Kiền Lam đỉnh, mà cỗ thanh ti kia đúng là từ trên tiểu đỉnh đó bắn ra.

"Hư Thiên Đỉnh!" Hàn Ly nhìn thấy màn này khẽ thì thào.

Chính là Hàn Lập đã tung ra Hư Thiên Đỉnh.

Thấy Kiền Lam Đỉnh sắp đến tay, hắn liền hướng về Hư Thiên Đỉnh trước người hư không bắn ra (một chỉ). "Đang…" một tiếng vang nhỏ vang lên, trên đỉnh lại xuất ra một cổ thanh ti, quấn quanh Kiền Lam Đỉnh, sau đó phất tay một cái đã tu Kiền Lam Đỉnh vào tay áo, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Ly thượng nhân cười lạnh.

"Khá lắm, mới đó mà đã vận dụng được Hư Thiên Đỉnh. Chẳng qua với tu vi của ngươi, nhiều nhất là mới luyện được đến tầng thứ nhất mà thôi, cũng chỉ có thể phát huy một chút uy lực bề ngoài của nó mà thôi. Nhưng Ma Cưu đại sư, ta không ngờ đến lúc này ngươi lại có một lựa chọn không sáng suốt như thế. Ngươi làm thế là bức sư mỗ ra tay đó."

Hàn Ly thượng nhân thấy Kiền Lam Định bị mất, không hề tức giận lại quay sang nói với tăng nhân.

"Lão nạp tương giao cùng Hàn Ly huynh hơn trăm năm, làm thế cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Bần tăng cũng không muốn thấy cảnh sau khi Hàn đạo hữu bị giết sẽ đến phiên mình bị diệt khẩu. Sự việc liên quan đến thông thiên linh bảo, Hàn Ly huynh ngay từ đầu đã không tính để bần tăng còn sống mà rời đi rồi. Bần tăng cũng chỉ là một tán tu, không có quan hệ sâu xa như Long đạo hữu và quý cung."

Tăng nhân lấy ra một chiếc mõ gỗ, thần sắc bình tĩnh trả lời.

"Ma Cưu đại sư, ngươi có ý tứ gì!"

Lão ẩu vừa thối lui nghe thấy lời này, linh quang trong mắt chợt lóe lạnh lùng hỏi.

"Đạo hữu không cần tiếp tục giấu diếm! Người khác không biết nhưng chẳng lẽ lão nạp lại không rõ sao. Long đạo hữu chấp chưởng Liễu Thúy phái, chẳng phải cũng chỉ là một phân chi của Tiểu Cực cung sao. Long đạo hữu cũng vốn là một trưởng lão của Tiểu cực cung, bần tăng nói có sai không?" Tăng nhân trầm giọng nói.

"Không ngờ đến việc này mà đại sư cũng biết, Long trưởng lão, ngươi không cần chờ đợi nữa, đồng loạt ra tay đi." Hàn Ly chân nhân rốt cuộc cũng lật bài ngửa.

"Hắc hắc! Xem ra lão thân muốn không ra tay cũng không được. Chẳng qua sự tình có liên quan đến Hư Thiên Đỉnh tại sao ngươi lại không nói trước với lão thân. Chẳng lẽ các ngươi luôn giữ bí mật đối với các ngoại môn trưởng lão như ta sao?"

Lão Ẩu sắc mặt trầm xuống, hoàng quang trong tay lóe lên, một kiện long đầu quải toa xuất hiện trong tay (trượng đầu rồng mà các cụ trong phim hay chống), sau đó lạnh lùng nói với Hàn Ly thượng nhân.

"Lão phu giữ bí mật vốn là … Mặc chuyện đó đã, việc quan trọng trước mắt là đem hai kẻ này bắt lại, sau đó thu lấy linh bảo. Có Hư Thiên Đỉnh làm trấn cung chi bảo, bổn cung sau này dù có gặp cường địch ta tin tưởng cũng đủ sức đối phó." Hàn Ly thượng nhân có chút kiêng kỵ trả lời.

"Ma Cưu đạo hữu cứ để cho lão thân, ba người các ngươi giải quyết Hàn tiểu tử đoạt lấy Hư Thiên Đỉnh đi." Lão Ẩu thần tình vừa động, tuy có chút bất mãn nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

"Được, cứ như thế đi." Hàn Ly thượng nhân cũng không chần chừ, một tay lật lên, một khối lam sắc trận bàn xuất hiện, tay kia lại nhanh chóng huy động pháp quyết.

"Không ổn, hắn định phát động cấm chế, mau ngăn lại!" Ma Cưu vừa thấy Hàn Ly hành động đã biến sắc, lập tức giơ tay lên, một đoàn lục quang bắn nhanh ra, tay giục pháp quyết hướng vào chiếc mõ gỗ đang phiêu phù.

Dưới sự thúc động của pháp quyết, một tiếng "phanh" vang lên.

Thanh âm này trầm ổn phảng phất vang vang khắp nơi, tựa như phạm xướng Phật môn, khiến tâm thần người khác chấn động, có cảm giác nguyên thần xuất khiếu.

Nhưng mỗi người ở đây đều một thân thần thông cao cường, lão phụ kia không để tăng nhân gõ tiếp lần thứ hai, chỉ trong phút chốc đã tỉnh táo trở lại, miệng hừ lạnh, quải trượng trong tay hướng vào chiến mõ quét nhẹ, một đạo hoàng sắc đại kiếm bắn ra.

Tăng nhân thấy thế liền dừng việc thúc dục Phạm Âm lại, đem linh lực rót vào mõ, bảo vật này lại xoay tròn trên không trung rồi phóng đại ra khoảng một trượng, tựa như một cự thạch trực tiếp nghênh đón kiếm quang, nhất thời thanh âm bạo liệt vang liên, cự mõ cùng kiếm quang va chạm.

Mà Hàn Ly thượng nhân cũng chuẩn bị hoàn thành pháp quyết, trong tay đã bắt đầu phát ra linh quang chói mắt.

Hàn Lập thở nhẹ một hơi!

Hắn không để Hàn Ly thượng nhân dễ dàng khởi trận, một tay nhấc lên, từ ngũ chỉ xuất ra hơn mười đạo kiếm khí bay đến.

Mục tiêu chính là trận bàn đang phiêu phù.

Thanh Nguyên kiếm khí hóa thành mười đạo thanh hồng, chưa đến được nửa đường đã bị vài đạo bạch sắc kiếm khí cùng hai đạo hắc mang chặn lại.

Cuối cùng Bạch Mộng Hinh cùng thanh sam trung niên cũng đã ra tay.

Thấy kiếm khí trong nháy mắt đã gần như bị trảm thành mảnh nhỏ, Hàn Lập nhướng mày, không vội ngăn trở Hàn Ly thi pháp mà lại rung tay, hơn mười khẩu kim sắc phi kiếm hóa thành một mảnh kim quang bảo vệ thân thể, sau đó lạnh lùng nhìn hành động của Hàn Ly thượng nhân.

"Ầm ầm", tiếng nổ vang lên, Hàn Lập ngẩn người nhưng linh quang quanh người chợt lóe lên, thân hình theo quang trụ bắn thẳng lên không trung.

Mà đúng lúc này, tử sắc quang trụ đột nhiên tiêu thất, sau đó một trận đồ hình tròn xuất hiện.

Hàn Lập chỉ cảm thấy một cỗ hấp lực cường đại từ dưới thân truyền lại, khiến cho thân hình trong phút chốc như nặng nghìn cân sắp bị kéo xuống đất. Quang hà phía trước bỗng không ngừng chớp động, một đoàn linh ba quỷ dị lóe lên.

Hắn chưa kịp xuất ra pháp khí, khung cảnh phụ cận đã biến đổi, hắn lúc này đang phiêu phù giữa không trung trong một trận gió tuyết.

Vô số hoa tuyết không ngừng phất phơ, dưới mặt đất là một mảnh trong suốt, thì ra là một dòng sông đã bị đóng băng.

"Huyễn thuật? Có chút ý tứ!"

Hai chân Hàn Lập vừa chạm đất khẽ cười, nhưng trên khuôn mặt lại vô cùng nghiêm túc.

Lúc này cấm chế trên cơ thể hắn đã lợi hại hơn vài phần, nếu không phải bản thân tu luyện qua Minh Vương Quyết chắc chắn thân thể không đủ sức chống đỡ. Nhưng cấm chế này tất nhiên không thể đánh đồng với trọng lực của Kim Từ Linh Mộc.

Trong lòng thầm nghĩ, Hàn Lập cũng không đứng yên. Kim sắc kiếm quang hiện lên trước người, xoay một vòng, trong nháy mắt đã chém đứt trọng lực trên người.

Thân hình hắn ẩn vào một đoàn kim quang, từ từ bay lên. Hàn Lập liếc nhìn bốn phía, hai mắt híp lại, lam mang không ngừng chớp động.

Nơi đây là một mảng trắng xóa, không hề tồn tại bóng dáng con người, như một thế giới mênh mông chỉ còn mình hắn tồn tại.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên không trung, hoa tuyết vẫn không ngừng rơi xuống.

Bỗng nhiên lam quang trong mắt đại thịnh, miệng quát khẽ một tiếng, kim quang đang xoay quanh người bắn ra ngoài, mục tiêu là một mảnh hư không phía xa.

Thanh âm bạo nứt liên tiếp phát ra từ hư không, kim mang lóe lên, hơn mười đạo phi kiếm hiện ra.

Phi kiếm này chỉ hơn tấc, nhưng mỗi một khẩu đều trong suốt, lại mượn gió tuyết mà ẩn nấp yên lặng phóng về phía Hàn Lập.

Nhưng không ngờ Hàn Lập đã sớm phát hiện, nhẹ nhàng xuất ra kiếm quang đánh tan.

"Ồ!" Một thanh âm kinh ngạc không biết từ đâu truyền đến, đúng là thanh âm Bạch Mộng Hinh, tiếng nói mang đầy vẻ bất ngờ.

Nhưng mười khẩu phi kiếm này nhoáng lên một cái, sau đó bất ngờ biến mất vô tung vô ảnh.

Đuôi lông mày Hàn Lập nhướng lên, không suy nghĩ hai tay đã bắt pháp quyết, kim quang quanh thân run lên, sau đó hơn mười kim sắc tiểu kiếm bay ra, mỗi khẩu đều lập lòe kim quang hàn khí bức người.

Mấy tiểu kiếm này xoay quanh một vòng rồi bắn ra bốn phía, một trận nổ lớn vang lên, hơn mười khẩu phi kiếm trong suốt bị tiểu kiếm bắn trúng hiện nguyên hình.

Tiếp theo Hàn Lập lại thúc giục pháp quyết, hai loại phi kiếm đan xen vào nhau, thanh âm ông minh không ngừng phát ra, kim quang cùng tinh mang va chạm.

Hàn Lập thấy vậy, một tia tàn khốc lướt qua, một tiếng chú ngữ cổ quái vang lên.

Một tiếng rên trong gió truyền ra, tiếp đó bên ngoài mười trượng một đạo bạch quang bạo phát, một nữ tử áo trắng xuất hiện, hai tay ôm đầu khuôn mặt lộ vẻ thống khổ.

Đúng là Bạch Mộng Hinh đã trúng bí thuật "Thất thần thứ" của Hàn Lập.