"Những người này đều là đồng bạn của ngươi sao?" Hàn Lập đánh giá viên bàn trên tay, rồi thanh quang chợt lóe thu vào. Ánh mắt hướng mấy người liếc mắt một cái, hỏi một câu vượt ngoài dự liệu của Cốc Thiên Khải.
"Mấy vị đạo hữu là vãn bối mới kết bạn không lâu, bởi vì muốn bái nhập môn hạ Tiểu Cực cung mới cùng đồng hành. Tiền bối thấy có gì không ổn sao?" Cốc Thiên Khải ngẩn ra, bất an nói.
"Không phải tất cả không ổn, trong này chỉ có một vị không ổn thôi." Hàn Lập nhìn chằm chằm một vị nữ tu tuổi trẻ xinh đẹp, cười lạnh nói.
"Cái gì?" Cốc Thiên Khải mạc danh kỳ diệu hỏi.
"Một yêu vật xen vào trong các ngươi, ngươi nói có hay không không ổn?" Hàn Lập khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói.
"Yêu vật?" Vừa nghe lời này, sắc mặt Cốc Thiên Khải đại biến, vội vàng hướng vị nữ tu nhìn lại. Mấy tên tu sĩ còn lại cũng bị dọa cho nhảy dựng, theo bản năng vội rời xa nàng này vài bước, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Tiền bối nói đùa, vãn bối là đệ tử Trữ gia sương quận, như thế nào lại trở thành yêu vật?" Tên nữ tu tuổi trẻ kia mở to hai mắt, bị lời này chấn kinh, vội vàng lắp bắp giải thích.
" Đúng vậy, tiền bối!" Người có phải nhầm lẫn không. Trữ đạo hữu đích thật là xuất thân từ Trữ gia, vãn bối đã gặp qua mấy lần." Tên thanh niên lúc trước dùng đan dược nhìn thấy nữ tu tuổi trẻ hoa dung thất sắc nhịn không được liền nói đỡ mấy lời. Còn mấy người khác đều lộ ra vẻ chần chờ.
Hàn Lập nghe xong sắc mặt không đổi hừ lạnh một tiếng: "Một cái phân thần nho nhỏ cũng dám trước mặt ta giả thần giả quỷ! Cút ra cho ta!" Lời vừa dứt, cánh tay vung ra hư không một trảo, linh quang trên đỉnh đầu nữ tu chợt lóe, một đại thủ màu xanh chợt hiện lập tức trảo xuống.
Nguyên bản nữ tu kia còn mang vẻ mặt ủy khuất, vừa thấy đại thủ xuất hiện, thân hình run lên bộ dáng ngây thơ vô tội biến mất thay vào đó là vẻ âm trầm oán độc, tiếp đó thân hình nhoáng lên hóa thành một đạo thanh hồng bắn nhanh ra sau, nháy mắt đã xuất hiện ngoài hai mươi trượng trên không trung.Độn tốc kinh người như thế đừng nói tu vi Luyện Khí kỳ, ngay cả tu sĩ Kết Đan kỳ cũng vô pháp làm được.
Hàn Lập khóe miệng cười lạnh, tay áo bào phất lên, một đạo màu vàng xuất ra, chợt lóe rồi quỷ dị xuất hiện trên đỉnh đầu nàng này, hóa thành Hàng Ma trượng dài một thước. Bảo vật này dưới pháp quyết thúc giục của Hàn Lập, nhẹ nhàng nhoáng lên, trong nháy mắt hình thể cuồng trướng, huyễn hóa ra hư ảnh cao mấy trượng hung hăng nện xuống.
Nữ tu kia thấy vậy kinh hãi, không kịp né tránh chỉ có thể hé miệng phun ra một cỗ yêu khí màu đen nhằm ngăn cản trong chốc lát.
Nhưng "Oanh"một tiếng, hoàng quang chớp động, hắc khí một kích mà tán, căn bản không thể ngăn Hàng Ma trượng dù chỉ một lát. Hư ảnh Hàng Ma trượng cuồng mãnh nện xuống thiên linh cái của nàng. Nữ tu hét thảm một tiếng, thân mình lâp tức ngã quỵ. Cơ hồ cùng lúc đó, một đạo hắc ảnh nhàn nhạt từ trong người nữ tu bắn ra, xoay vòng rồi hướng về phía sau đào tẩu.
Đúng lúc này bỗng vang lên tiếng sấm, kim sắc điện võng không biết lúc nào đã hiện lên trên đỉnh bóng đen như thiểm điện đánh xuống.Tiếng bạo liệt liên tiếp ầm vang, yêu ảnh màu đen ngay cả hừ một tiếng cũng không kịp phát, đã bị kim quang hoàn toàn tiêu diệt.
Điện hồ chớp động làm cho tên trung niên cùng mọi người trợn mắt há hốc mồm. Hàn Lập vung tay Hàng Ma trượng nhẹ nhàng run lên rồi thu nhỏ như lúc đầu, bay vụt vào trong cổ tay áo. Làm xong hết thảy, Hàn Lập trở tay ném một bình nhỏ màu lam nhạt về phía Cốc Thiên Khải.
Trung niên tu sĩ tự nhiên vươn tay theo bản năng tiếp lấy.
"Đan dược trong bình có thể giúp ngươi thuận lợi xuyên qua nơi này, ta dùng thứ này để đổi lấy viên bàn của ngươi." Sắc mặt lạnh lùng nói xong lời này, quanh thân Hàn Lập thanh quang đại phóng, hóa thành một đạo thanh hồng chói mắt bắn nhanh độn tẩu, trong chớp mắt liền biến mất trên không trung đầy tuyết trắng.
Trung niên nhân lúc này mới tỉnh ngộ, nắm chặt bình nhỏ trong tay, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi. Những người bên cạnh lúc này bỗng kinh hô một tiếng, thì ra nữ tu tuổi trẻ kia đã thức tỉnh. Vừa rồi mặc dù chịu một kích song đối với thân thể của nàng cũng không tạo thành thương tổn quá lớn.
Lúc này Hàn Lập dựa theo chỉ dẫn của viên bàn, hướng thẳng đến Tiểu Cực cung mà đi, trong lòng nhớ đến sự việc vừa rồi hơi nhếch mép lên.Vừa rồi là một con cao giai yêu thú đem phân thần ẩn núp trong cơ thể nữ tu kia, xem thực lực của nó ít ra cũng phải là phân thần của yêu thú cấp tám. Yêu thú này cũng thông minh, không biết dùng bí thuật gì lại có thể đem thần niệm lặng lẽ bám vào cơ thể nữ tu mà nàng này không hề cảm thấy gì.
Nếu tiếp tục như vậy, đến khi bọn họ thực sự đi ra khỏi khu vực này, Tiểu Cực cung tu sĩ nhất thời vô ý có thể để cho yêu này mượn thân thể nữ tử trà trộn vào trong Tiểu Cực cung. Nếu đã gặp phải hắn, sự tình này chỉ là nhấc tay nhấc chân là có thể giải quyết, Hàn Lập tự nhiên đem phân thần yêu thú diệt sát. Không để cho đối phương ở Bắc Minh đảo gây sóng gió đánh loạn kế hoạch của mình.Chẳng qua yêu thú này trăm phương ngàn kế muốn trà trộn vào trong, chẳng lẽ là vì hàn tủy mà đến?
Dù sao hắn cũng đã sớm nghe được, trong Tiểu Cực cung vẫn không truyền ra tin tức hàn tủy biến mất. Thời gian dài như vậy, Tiểu Cực cung không có khả năng không phát giác được chuyện hàn tủy mất đi. Mà là xem ra do nguyên nhân đặc thù gì đó mà đem việc này che dấu đi. Trong lòng hắn cân nhắc một hồi, sau đó độn quang nhoáng lên giống như tia chớp tiến vào khu vực mưa đá quỷ dị chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Trong mưa đá cộng với gió tuyết, mỗi hạt mưa tuyết nện vào vòng bảo hộ đều phát ra tiếng "ca sát" trầm thấp, phảng phất giống như cự thạch nện trúng. Nhưng lấy tu vi của Hàn Lập, đối với mưa đá dữ tợn này tựa hồ không có nhiều lắm để ý.
Sau nửa canh giờ phi hành, không gian trước mắt Hàn Lập bỗng sáng ngời, gió tuyết mưa đá đã không sót lại chút gì. Rốt cục cũng đã bay khỏi khu vực quỷ dị kia. Thành trì đã ở phía xa xa, dưới ánh mặt trời tản ra đủ mọi hào quang, phụ cận còn có sương trắng nhàn nhạt vờn quanh, làm cho băng thành giống như Thiên Sơn tiên cảnh, thật sự không giống kiến trúc của nhân gian.
Trên mặt Hàn Lập không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Chẳng qua ánh mắt hắn rất nhanh dừng ở tòa núi lớn phía sau băng thành.
Núi này nếu là trong mắt người thế tục mà nói đã là thập phần cự đại, cao chừng vạn trượng nguy nga tráng lệ. Nhưng nếu đem so sánh với Côn Ngô mà hắn từng gặp qua chỉ giống như mao hài tiểu tử mà thôi. Chân chính làm cho Hàn Lập giật mình chính là, núi này giống như một cây trụ bàn thẳng tắp giơ lên trời, bên ngoài mặt núi là một tầng trắng xóa phủ không biết bao nhiêu băng tuyết. Nếu không phải trên núi thỉnh thoảng xuất hiện vài mảnh xanh biếc tô điểm Hàn Lập đã hoài nghi núi này là một tòa hàn băng chi sơn.
Mặc dù có Minh Thanh Linh Mục, nhưng xa như vậy Hàn Lập cũng vô pháp thấy được tình huống cụ thể trên núi. Chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy trên đỉnh băng tuyết ẩn ẩn một mảnh kiến trúc, xem ra chính là Tiểu Cực cung đại danh đỉnh đỉnh.
Hàn Lập nhìn băng thành cự sơn xa xa, cũng không vội vàng phi độn tiến lên. Bởi vì băng thành cùng khu vực phiến sông băng mà hắn đang đứng nhìn như bình thường song lại âm thầm ẩn giấu các loại cấm chế vô hình. Người tinh thông trận pháp chi đạo như Hàn Lập hiển nhiên cảm ứng được sự lợi hại trong đó. Chỉ cần lỗ mãng tiến vào ngay lập tức kích động cấm chế đáng sợ trong đó. Hơn nữa ngay tại khi hắn bước vào sông băng, đồng thời trong băng thành sớm đã có mấy đạo độn quang bắn ra, hướng chỗ này bay vụt mà đến, giống như đã sớm phát hiện ra hắn.
Đôi lông mày Hàn Lập nhướng lên, chợt nhớ đến cái gì, cúi đầu nhìn nhìn viên bàn trong tay, trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu. Xem ra viên bàn này chẳng những có công hiệu dẫn đường, còn có thể khiến cho tu sĩ Tiểu Cực cung nắm giữ được phương pháp theo dõi hành tung tu sĩ mang pháp khí này. Hắn vừa mới minh bạch thì mấy đạo độn quang kia đã đi tới trước mắt.
Một nam hai nữ, ba gã bạch sam tu sĩ, trong đó nam có tu vi Kết Đan kỳ còn hai gã nữ tử đều là Trúc Cơ kỳ.
Nam tử kia chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, liếc mắt nhìn Hàn Lập một cái liền biến sắc, vội vàng khom người thi lễ nói: "Vãn bối ngoại cung chấp sự Thạch Vân. Xin hỏi tôn tính đại danh tiền bối, tiền bối đến bản cung có việc gì sao?"
Tên Bắc Cực cung tu sĩ này, xa xa thấy Hàn Lập phi độn từ trong gió tuyết mà ra. Tuy rằng sớm đoán được đối phương không phải tu sĩ bình thường, nhưng tận mắt chứng kiến đối phương đích xác là tu sĩ Nguyên Anh kỳ khiến hắn không khỏi khẩn trương vài phần.
" Ta gọi là gì cũng không quan trọng, đến quý cung chỉ là thăm bạn cũ. Một vị trưởng lão quý cung cùng ta có chút giao tình" Hàn Lập thong dong nói.
"Trưởng lão bản cung? Không biết tiền bối muốn tìm vị trưởng lão nào, vãn bối liền lập tức thông báo một tiếng cho tiền bối." Nghe được Hàn Lập nói như thế, thần sắc nam tử buông lỏng, vội vàng dùng ngữ khí lấy lòng nói.
"Bạch Bích Dao tiên tử cùng ta năm đó từng có duyên gặp mặt, không biết có ở trong cung?" Hàn Lập chậm rãi trả lời.
"Nguyên lai là Bạch sư thúc! Sư thúc vẫn chưa ra ngoài, chẳng qua hiện tại hình như đang bế quan, vãn bối lập tức phát một đạo Truyền Âm phù báo cho biết sư thúc một tiếng, thỉnh tiền bối chịu khó chờ một chút." Thạch Vân nghe Hàn Lập nói chuẩn xác tên Bạch Bích Dao liền yên tâm hơn vài phần, sau đó trước mặt Hàn Lập phóng ra một đạo Truyền Âm phù.
Lúc này Hàn Lập vẫn thản nhiên đứng tại chỗ bất động, ánh mắt cẩn thận đánh giá tình hình xa xa. Thanh niên thấy thế, hai mắt mở to, thần tình hòa hoãn chuẩn bị mở miệng nói gì đó. Nhưng vào lúc này, một đạo xích hồng chói mắt từ trong khu vực gió tuyết phía sau Hàn Lập bắn ra, chỉ cách Hàn Lập chừng hơn trăm trượng.
Kết quả một tiếng thở nhẹ phát ra từ trong độn quang, đạo xích hồng hào quang liền chuyển nhắm hướng mấy người Hàn Lập phóng đến.
Xích hồng chưa đến trước mặt nhưng một tiếng cười to sang sảng đã truyền tới: "Vị đạo hữu này chính là đến bản cung thăm bạn, không biết tôn tính đại danh thế nào,để xem Nhâm mỗ có thể nhận biết một chút không a."
Hào quang tắt đi, trước mặt Hàn Lập hiển lộ ra một gã thanh niên khuôn mặt trắng nõn, song tóc lại có chút xám trắng, hai mắt chớp động mang theo một cỗ cảm giác tang thương cổ quái.
Ánh mắt Hàn Lập nhíu lại, đem thần niệm đảo qua cẩn thận đánh giá, người này cũng là một gã tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Điều này khiến hắn hơi ngoài ý muốn.
Hàn Lập chưa kịp mở miệng, Thạch Vân ở bên cạnh vẻ mặt kinh hỉ đã bước lên một bước, hai tay chắp lại cung kính nói: "Đệ tử bái kiến sư thúc, không biết việc này sư thúc có hay không thuận lợi!"