Ta tuy rằng không sợ hãi bọn người Thiên Lan thánh điện các ngươi, nhưng đích xác không muốn có quan hệ với người đã từng hạ thánh thú chi ấn cùng vớicũng như tham gia vào sự tình thánh điện sự tình của các ngươi,. dù Dù có được đi chăng nữa., Ta ta làm sao biết được cái gọi là thánh thú chi ấn đó có cái gì cổ quái ở trên khônghay không. Bọn người Thiên Lan thánh điện các ngươi không tìm Hàn mỗ gây phiền phức là được rồi. Đương nhiên, nếu các ngươi thật sự không biết phân biệttốt xấu, kiên trì muốn chết thì cũng thì phải ứng phó tiếp nữa. Cũng không nên trách Hàn mỗ thủ đoạn độc ác được." Hàn Lập nhìn chằm chằm vào thanh niên đứng đầu họ Từ, bình tĩnh nói rằng.
" Cái này tựĐây là chuyện đương nhiên. Với thần thông của đạo hữu hôm nay, Thiên Lan thánh điện chúng ta sao dám phá hoại việc mà người chưa cho phépsự tình chứ. Đạo hữu bằng lòng thả thánh nữ của bản điện trước à." Thanh niên họ Từ vui vẻ Tính thanh niên lời nói vui vẻ, vội vàng cả lớn tiếng nói rằng.
"Đừng nóng vội, điều kiện của ta còn chưa nói ra mà." Hàn Lập hừ một tiếng, nói với giọng đầy hảokhông hề khách khí.
"Hàn huynh còn điều kiện gì, cứ việc nói đi?" Thanh niên họ Từ Tính thanh niên ngẩn ra, lập tức trong lòng rùng mình.
"Phân Thân thân thánh thú (phân thân là tên nó à – NB: không phải tên nó mà là phân thân của nó) ta sẽ trả lại cho các ngươi. Nhưng điều chuyện này không phải có khả năng lập tức làm được, đại khái là ta còn muốn chờ thêm ít năm nữa. Yên tâm, ta nếu như đã đáp ứng các ngươi thì sẽ không gây tổn thương đến tính mệnh con thú này." Hàn Lập mặt lộ ra một tia quỷ dị.
"Không thể trả ngay thánh thú Phân phân Thânthân? Vậy.Vậy không dễ xử lí lắm." Thanh niên họừ Tính thanh niên ( có đôi lúc dịch là người trẻ tuổi họ Từ thì nghe hay hơn nhỉ? – NB: chính xác) vừa nghe lời này, bất chợt trì trệtrong lòng trầm xuống.
"Đó chỉ là điều thứ nhất thôi, thứ hai, để các ngươi sau này sẽ không nuốt lời cam đoan, ta muốn ngươi tại đây cùng với vị thánh nữ Nguyên Anh này đều bị ta hạ cấm chế, yên tâm, điều không phải là cái loại cấm thần thuật này đâu. Tu vi của ta và ngươi đều cùng cảnh giới, cấm thần thuật còn có hiệu dụng gì nữa chứ. Chỉ bất quá là tại hạ vừa mới luyện xong phương pháp của thượng cổ bí thuật 'sất niệm thần lôi'. Ngươi chỉ cần để ta hạ thần niệm tại nguyên anh thu một tia thần niệm của ta là được." (hix, ở đây không thấy dấu " đóng lại nên tự xử vậy).Hàn lập đối với vẻ mặt của người trẻ tuổithanh niên họ Từ liền lờ đi, nói một cách thong thả.
"Sất niệm chân lôi, như vậy không được!"Từ Tính thanh niên trong lòng cả kinh, không chút nghĩ ngợi lớn tiếng nói.
"Nếu như không muốn, ta sẽ đem hai người các ngươi xóa khỏi thế gian, sau đó bớt chút thời gian đi một chuyến đến thiên Thiên lan thảo nguyên tìm tam đại tiên sư cô độc, diệt sát từng người một. Rồi về thiên Thiên nam nói cho Mộ Lan Nhân một tiếng. Ta nghĩ Mộ Lan Nhân sẽ rất cao hứng, có thể trở lại thảo nguyên một lần nữa.
Đến lúc đó Thiên Lan thánh điện, gia tộc đĐột nhiên Ngột tộc không còn tồn tại trên đời này nữa, cũng là chuyện thường tình thôi." Hàn Lập nói một cách chậm rãi.
"Ngươi dám làm như vậy?" Người trẻ tuổithanh niên họ Từ đứng đầu vừa nghe lời này., Phía sau lưng hàn khí liền ứa radâng lên., Cực cực kỳ kinh sợ kêu lên.
"Vì sao không dám. Lúc trước ngươi nói tham gia vào sự tình của thánh hạ thánh thú chi ấn., Cũng cũng bất quáchẳng qua là muốn trói buộc tay chân của Hàn mỗ mà thôi., Muốn muốn thông qua ấn ký khác mà đề ra phương pháp đối phó với tại hạ., Không cũng không chỉ một hai loại mà thôi. Huống hồ Hàn mỗ chưa bao giờ có thói quen để kẻ khác khống chế Mọi thứ đều của ta. Chỉ chỉ có thể do chính ta nắm giữ. Ngươi không muốn bị hạ sất niệm chân lôi., Còn ta thì cũng không thể tùy tiện bỏ qua cơ hội tốt lần này., Chỉ chỉ có thể cho các ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này thôi. Thôi được rồi., Ta ta sẽ cho ngươi một cơ hội sau cùng. Ta sẽ đếm năm tiếng. Ngươi còn không chịu mở miệng đồng ý. Ta coi như ngươi cự tuyệt điều kiện đó., Lập lập tức sẽ động thủ. Một!" Hàn Lập cũng không nhiều lời mà dây dưa nhiều ý kiến., Sau sau khi khẽ nâng tay giương ngón cái lên., Lành lành lạnh lùng nói rằng.
"Ta làm sao biết được. Sau sau khi hạ xong loại chân lôi đó., Ngươi ngươi có thể hay không nhân cơ hội đối phó với chúng ta." Thanh niên họ Từ Tính thanh niên có chúthơi kinh hoảng nhưng không chịu dễ dàng buông tha tay mà nói.
"Ta hiện tại muốn giết ngươi. Còn cần làm điều thừa à?" Hàn Lập cười lạnh một tiếng, trong miệng phát ra một từ "NhịHai". Đồng thời xuất ra một căn thủ chỉgiơ thêm ngón trỏ.
"Nhưng..." Nguyên Anh đứng trên khổng tước (trạm tại khổng tước đầu lô thượng: đứng trên đầu khổng tước nghe thấy kì, NB: đoạn này cần dịch giả phải "biến tấu linh loạt" đây)., Một bên trong miệng vừathì thào liên tục., Một bên con ngươi vừa quay tròn loạn chuyển., Tựa tựa hồ muốn nhìn tìm xem có một chút cơ hội chạy thoát cái chết hay không.
Nhưng chẳng biết từ bao giờ. Linh Khước cũng đã tới bên cạnh, ánh mắt thèm thuồng nhìn nguyên anh ( của họ Từ à, mà Nguyên Anh là cấp độ tu luyện chứ đâu phải vật thể có hình dạng đâu???, NB: tu luyện tới cấp nguyên anh thì xuất hiện cái thứ hình dạng giống mình, trông như trẻ con, gọi là nguyên anh) một cách bất hảo.
Thanh niên họ Từ TínhTừ thanh niên trong lòng bỗng nhiên bị chìm xuốngtrầm xuống.
Tại trước mắt ba người, tập trung nguyên anh của hắn muốn chạy đi, quả thật chỉ là vọng tưởng si tâm.
"Bốn"
Trong nháy mắt Hàn Lập đã gập xong căn thủ chỉngón tay thứ tư, chỉ còn lại ngón út mà thôi.
Cơ hồ ngay sau đó, Khuê Linh cùng con rối hình người cũng không che dấu thực lực nữa, phóng xuất khí thế mạnh mẽ kinh người, khéo léo áp chế, hướng về phía Linh Tê khổng tước mà uy bức (quá khứ: bộ lúc trước bị nó chèn ép hay sao mà trả thù? Truyện này mình chưa đọc nên không rõ lắm, để từ từ ngâm cứu).
Vừa Bàn tay vung lên, ngay lập tức can ngân phủmột lưỡi ngân phủ (búa bạc) liền xuất hiện trong tay Khuê Linh, mà con rối hình người cũng cầm trong tay lôi hỏa cung hồng quang đại thịnh phóng tới, phía trên cung có gắn kim lôi trúc tiểu tiễn( kim lôi trúc: ghép nghĩa lại thấy kho hiểu quá), trên thân tiễn ánh chớp chợt lóe lên bất định, gắt gao nhắm ngay Linh Tê khổng tước ở xa.
Về phía Hàn Lập tuy vẻ mặt vẫn chẳng có biểu hiện gì nhưng tay đã nhanh chóng gập lại, linh quang lóe lên, tam Tam diễm phiến tức thì đã hiện ra. Nhẹ nhàng nhoáng xuống một cái, mặt trên phiến đã cuồn cuộn hiện lên các ký hiệu, quầng sáng tam sắc phóng ra kịch kiệt, nghe như tiếng phượng hót trong trẻo bắt đầu phát ra.
Từ Tính thanh niên thấy đang đứng ở giữa ngũ sắc linh quang, nguyên anh trên mặt không còn chút huyết sắc, nhưng miệng vẫn gắt gao khép lại.
Trong mắt Hàn Lập hàn quang rét lạnh như đao, môi khẽ động, một từ "Năm" chợt thốt ra.
"Được, Từ mỗ cho ngươi hạ cấm chết tại nguyên anh!" Từ Tính thanh niên rốt cuộc đã nhìn thấu sát khí cũa Hàn Lập liền ra quyết định, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Hàn Lập nghe thấy lời này, ánh mắt chớp động như gật đầu, tay xuất ra một phápbắt quyết( trong HV ghi là kháp quyết?), trong miệng truyền truyền ra thanh âm của một loại chú ngữ thượng cổ.
Sau một lúc sắc mặt trở nên trắng nhợt, nhưng theo ánh mắt lại hướng đến cây đậu cóxuất một đoàn quang sắcánh sáng màu trắng nhỏ như hạt đậumà ôm tới, tựa hồ như đang bọc lấy cái gì đó, hướng về phía nguyên anh của người trẻ tuổithanh niên họ Từ Nguyên Anh nhẹ nhàng bay đitới.
Tam diễm phiến trong tay kia tam diễm phiến vẫn không ngừng phát ra âm thanh, Hàn Lập không hề triệt hồi pháp quyết.
Hiển nhiên để phòng ngừa người trẻ tuổithanh niên họ Từ mượn cơ hội làm khó dễ nên cố ý dùng để cảnh cáo.
Linh cùng với con rối hình người kia đều không thả lỏng, ngược lại người trẻ tuổi họ Từ lại cảm ứng được trên người bọn họ, khí thế trái lại càng mạnh mẽ thêm vài phần, gắt gao tập vào trung nguyên anh lại một chỗcủa mình, căn bản có thể phóng ra bất cứ lúc nào.
Từ thanh niên thầm thở dài, nhìn quang đoàn bạch sắc ấy với ánh mắt rất là kiêng kị. Chỉ thấy bên ngoài là lớp bạch sắc, bên trong có ngũ sắc linh quang mơ hồ chớp động, đó chính là hình dáng đích thực của sấm niệm lôi chân được lưu truyền thời thượng cổ, hẳn là không khác biệt lắm.
Sất niệm chân lôi trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt, lại bị ngũ sắc linh quang chắn bên ngoài. Sau khi thanh niên họ Từ do dự bỏ qua việc chống lại Hàn Lập với nhãn thần lạnh đến thấu xương, chỉ còn có thể bất đắc dĩ phóng ra quang đoàn bạch sắc tiến nhập vào trong linh quang.
Kết quả sau khi bạch quang chợt lóe lên, quang đoàn trực tiếp nhập vào nguyên anh trong cơ thể không thấy hình bóng nữa.
Từ thanh niên vội vã dùng thần thức kiểm tra tỉ mỉ tình huống của nguyên anh.
Kết quả không chút dị thường nào xảy ra, sất niệm chân lôi tựa hồ giống như biến mất ( hư không tiêu thất: nghĩa là vậy à).
Kiểm tra thử tình hình, Từ thanh niên không những không an tâm, trái lại càng phát ra kinh hãi mà đứng lên.
Nghe đồn sất niệm chân lôi này là do thị sĩ thần thức tu sĩ ngưng tụ mà thành, có khả năng tụ tán vô hình. Điều này dĩ nhiên là sự thực.
Từ lúc bắt đầu, hắn đều nghĩ cách sau này khu trừ như thế nào.
Mà lúc này Hàn Lập lại nhợt lạnh nhạt nói:
"Đạo hữu cũng không nên giữ ý niệm mạnh mẽ khu trừ to lớn ấy. Loại thượng cổ bí thuật này không thể dựa vào một vài pháp lực uy lực mạnh mẽ là có thể giải trừ được. Chỉ cần đạo hữu thật sự thành thật., hàn Hàn mỗ tự nhiên sẽ không thúc đẩy cấm chế., Bằng bằng không ngộ nhỡ phát tác ra, cũng không nên trách Hàn mỗ không nhắc nhở trước."
Hàn Lập xoay người lại ( nữu thủ: xoay tay thấy không hay) nhìn thiên Thiên lan Lan thánh nữ đang hôn mê, bất chợt cau mày, sau khi do dự một lúc, liền lắc đầu, thi triển thủ pháp tương tự một lần nữa, đem sấm niệm chân lôi điểm vào giữa nguyên anh của nàng.
Đáng thương cho một nữ tử chưa thanh tỉnh, lại được Hàn lập hạ cấm chế một cách mơ hồ.
"Ngươi không giết chúng ta, lẽ nào nghĩ rằng bằng thứ cấm chế này có thể áp bức điều khiển hai người chúng ta phải không? " Thanh niên họ Từ lại dùng thần thức tại nguyên anh tìm kiếm một lần nữa, sau khi không thu được kết quả, liền không cam lòng oán hận mà nói.
"Áp chế các ngươi ư? Coi như là đúng vậy. Bất quá các ngươi yên tâm, chỉ cần tại Côn Ngô Sơn này ngoan ngoãn nghe lời, trợ giúp ta một tay, ra khỏi đây, tùy hướng đông tây mà chạy, các ngươi vẫn là trưởng lão và thánh nữ Thiên Lan thánh điện, còn ta thì về Thiên Nam tiếp tục tiềm tu. Về phần sất niệm chân lôi này., Qua qua ba, bốn trăm năm gì đó, cũng sẽ mất đi hiệu lực." Hàn Lập nhàn nhạt trả lời.
"Ba bốn trăm năm!" Từ thanh niên thực sự không còn gì để nói nữa.
"Được rồi.
Thời gian của chúng ta lúc này bị trì hoàn khá nhiều, cũng nên hành động." Hàn Lập liếc mắt quỷ dị nhìn Lâm Ngân Bình vẫn còn hôn mê, tay áo hướng về phía nàng nhẹ nhàng vung lên, mọt một mảnh thanh hà bay tới cuộn trùm lấy.
Nàng bị mảnh thanh hà chụp xuống, mí mắt khẽ chớp động vài cái, đôi mắt đẹp liền chậm rãi mở ra. Nhưng vừa lúc vừa nhìn thấy rõ Hàn Lập ngay bên cạnh, lập tức cả kinh, không nghĩ ngợi nhiều, thân hình nhoáng lên một cái, người đã ra xa cách vài chục trượng, ngay tức khắc khi cảm ứng được dị biến liền phun ra một ngụm phi kiếm màu bạc.( phun ra à: không thẩm mỹ gì cả NB: từ mồm chui ra thì đúng là phun đấy)
"Lâm đ*o hữu, chậm đã!". Từ thanh niên tự nhiên sẽ không để Lâm Ngân Bình hành động thiếu suy nghĩ, vội vàng lên tiếng can ngăn nàng., Môi môi khẽ nhúc nhích truyền âm bay đến.
Hàn Lập vẫn chưa ngăn cản, hai tay chấp chắp sau lưng, mặt không thay đổi.
Linh tắc bay tới bên người Hàn Lập, con rối hình người tại thần thức của hắn khẽ động một chút, lại tiếp tục ẩn nấp.
Mà trong một thoáng công phu đó, vị thiên Thiên lan Lan thánh nữ kia cơ hồ đã biết mình bị hạ cấm chế sất niệm chân lôi, ngọc dung chợt thất sắc, trong mắt không thể che dấu được vẻ kinh hoảng.
Hàn Lập thấy vậy, ánh mắt chớp động vài cái, khi muốn mở miệng nói cái gì đó, bỗng nhiên một tiếng nổ oanh truyền đến, không gian bị lay chuyển một trận kịch liệt.
Ngay lúc Hàn Lập không chú ý, một đạo kiếm khí thô to đột nhiên từ vách tường mà họ bị nhốt ban đầu xuyên thủng qua, tiếp tục nhoáng lên một cái, nhất thời một cái động lớn hiện ra, theo sau đó là hai luồng đạo kinh hồng từ bên trong nhanh chóng bắn ra, sau khi xoay một cái, lập tức hiện ra trước mặt đám người Hàn Lập. Đó là hai người đạo nho.
"Thất Diệu đạo huynh!" Lâm Ngân Bình vừa thấy có một văn sĩ mang áo bào trong đó, liền duyên dáng gọi to một tiếng, trên mặt ẩn hiện một tia sắc vui mừng.
"Di! Nguyên lai là đạo hữu. Lâm tiên tử như thế nào lại đến nơi này." Tên kia là một văn sĩ áo bào dài mũi ưng tử, có vẻ âm lệ thâm trầm, thấy Lâm Ngân Bình ở đây, có chút ngoài ý muốnbất ngờ nói.
Người này đúng là vị trưởng lão của Thiên Ma Tông Thất Diệu chân nhân. Bởi vì Thiên Ma Tông cùng với thiên Thiên lan Lan thánh điện có chút lợi ích giao dịch giống với nhau, vì vậy lão ma này cũng có chút giao tình với thiên Thiên lam Lan thánh điện thánh nữ, lúc trước kiện pháp bảo diệu Diệu âm bảo kính có khả năng nhìn thấu những thuật biến ảo, là do lão ma cấp cho nàng sử dụng.
Bên cạnh là một vị đầu bạc, mặt hồng hào, đạo cốt tiên phong, đích thực là Huyền Thanh Tử. Lão đạo vừa thấy nàng, liền tiến lên bắt chuyện một tiếng cười tủm tỉm, nhưng khi ánh mắt đảo qua đám người Hàn lập, liền dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Lâm tiên tử, hai vị đạo hữu này là ai. Linh Cầm của Từ đạo hữu Linh Cầm ở đây, sao không gặp tại hạ?" Dáng tươi cười của lão đạo chợt biến mất, có chút kinh hãi hỏi.