Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1035: Hóa thần tu sĩ




Không biết đã qua bao lâu, một tiếng nam tử thở dài chậm rãi từ sâu trong vách tường băng truyền đến.

"Hô đạo hữu! Ngươi không ở Ma Đà Sơn tu thân dưỡng tĩnh mà đến Băng Hồn Cốc của ta làm chi? Ta nhớ không nhầm thì cũng không có mời huynh đến đây"

"Ngươi tưởng rằng ta nguyện ý muốn tới nơi này của ngươi sao, nếu không phải vì chuyện của Côn Ngô Sơn thì." Hôi bào lão giả trong mũi hừ một tiếng, tựa hồ không thoải mái.

"Côn Ngô Sơn! Chuyện này không phải là đã giao cho môn hạ đệ tử của ta và ngươi rồi sao? Cần gì phải để ý nhiều làm gì nữa?" người trong vách tường băng không vui không buồn trả lời

"Nếu thực sự đơn giản như thế thì tốt rồi. Ta sao phải từ Ma Đà Sơn chạy tới đây chứ. Ngươi chắc cũng không biết, Hướng lão quỉ ở trong Côn Ngô Sơn hình như đã xảy ra chuyện rồi" Hôi bào lão giả âm trầm nói.

"Hướng lão quỷ? Sẽ không phải chứ! Hắn không phải là một trong những người có thần thông lớn nhất trong đám mấy lão bất tử chúng ta là hay sao. Làm sao có thể xảy ra chuyện gì được" Người trong vách tường băng cuối cùng cũng có chút kinh ngạc.

"Ta cũng không tin, nhưng đây là do Phong lão dùng Phi Kiếm Truyền Thư tự mình nói cho ta biết. Ngươi cũng rất rõ ràng, Phong lão quái cùng Hướng lão quỷ giao tình với nhau từ trước tới nay đều rất tốt. Bởi vậy mỗi người đều đưa Nguyên thần châu của mình cho đối phương. Mà ngay khi Côn Ngô Sơn hiện thế, lại đúng lúc Hướng lão quỷ ở ngay tại phụ cận gần đó, vì vậy hắn phải vào nhìn xem một chút. Kết quả sau khi đi vào không được bao lâu, thì Nguyên Thần Châu của hắn liền nhạt đi không ít. Nếu không phải bị trọng thương thì chính là bị nhốt ở trong một cấm chế nào đó. Vô luận là gặp phải tình huống nào, tình hình của Hướng lão quỷ cũng sẽ không được tốt cho lắm. Hết lần này đến lần khác bản thân Phong lão quái bây giờ cũng đang gặp phải đại phiền toái, không thể kịp thời chạy tới cứu giúp, liền truyền thư hy vọng hai chúng ta đi một chuyến đến đó xem xét! Trong thư cũng nói sau đó nguyện ý đưa tặng cho chúng ta hai quả Huyết Khí đan làm vật bồi thường" Hôi bào lão giả lạnh lùng nói

"Huyết Khí Đan! Lần này … Phong lão quái ra tay đúng thật là hào phóng! Có quả đan này, ta và ngươi thọ nguyên lại có thể kéo dài thêm được mấy chục năm nữa. Tuy nhiên, Phong lão quái làm sao biết được Hướng lão quỷ tiến vào Côn Ngô Sơn?" Nam tử trong vách tường băng cẩn thận hỏi.

"Lão quỷ đó đúng là luôn luôn giảo hoạt, sự tình gì cũng đều phải lưu cho mình một đường lui, rồi sau đó mới bằng lòng mạo hiểm. Trước khi hắn tiến vào trong phong ấn, việc đầu tiên hắn làm đó là dùng Phi Kiếm Truyền Thư báo tin trước cho Phong Lão quái. Hiện giờ nhìn lại, chiêu này của hắn đúng là làm không tệ, tối thiểu hiện giờ sẽ có người tới cứu hắn. thế nào, Bạch đạo hữu có hứng thú hay không đi đến đó một chuyến. Nếu Huyết khí đan mà để tự chúng ta luyện chế, cũng không biết phải tốn bao nhiêu công sức đây!" Hôi bào lão giả khuyên.

Nam tử trong vách tường băng có vẻ trầm mặc, cũng không có trả lời ngay.

Không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi truyền thanh ra nói:

"Bỏ đi. Thôi… Ngươi đi đi. Bạch mỗ không muốn chịu khổ về việc này."

"Sao vậy! Ngay cả Huyết Khí đan cũng không thể đả động được ngươi?" Nghe nam tử trong vách tường băng trả lời, hiển nhiên làm cho hôi bào lão giả có chút bất ngờ.

"Ta tất nhiên là rất muốn lấy Huyết Khí Đan nhưng nếu bây giờ ta đi, ngược lại sợ rằng mất còn nhiều hơn được" Nam tử trong tường băng lạnh lùng trả lời.

"Ngươi lời này là có ý tứ gì? Cho dù ma vật kia có thực sự thoát khốn mà ra. Với ta và ngươi liên thủ chẳng lẽ lại phải sợ nó sao" Hôi bào lão giả cười lạnh nói.

"Sợ thì nhất định ta không sợ! Cho dù năm đó nó có lợi hại đi chăng nữa. Trải qua nhiều năm bị trấn áp như vậy. Hơn nữa thiên địa nguyên khí biến đổi lớn. Hiện giờ thần thông của nó so với chúng ta cũng sẽ không cao hơn nhiều lắm. Nào giống như lúc trước thượng cổ đại chiến có thể tác oai tác quái được. Cho dù cam nguyện mạo hiểm thi triển ra thần thông luyện hư kỳ, tại nhân giới này cũng là không có khả năng"

"Vậy vì sao không đi?" Lão giả đôi mày nhíu lại, càng thêm khó hiểu hỏi.

"Nếu mà ba năm trước đây ta còn chưa ăn một quả Hoả Tinh Tảo, nói không chừng ta cũng sẽ không do dự đi cùng ngươi một chuyến này. Nhưng hiện giờ ta lại đang lợi dụng linh vật này để mạnh mẽ đột phá bình cảnh của công pháp. Tuy rằng hy vọng cũng không lớn, nhưng cũng không vì việc nhỏ mà hỏng việc lớn" Nam tử từ trong truyền ra nói.

"Hoả Tinh Tảo? Hoá ra ngươi lại lấy được linh vật này. Nhưng mà ngươi… ngươi lại trực tiếp ăn sống?" Hôi bào lão giả sắc mặt đại biến.

"Đương nhiên, vì chỉ có như vậy mới có thể lợi dụng toàn bộ Hoả Linh lực của nó!" Nam tử không một chút tình cảm nói

"Ngươi sao lại làm như vậy! Chẳng lẽ ngươi không biết nếu Hoả Tinh Tảo mà không được luyện chế thành đan dược, thì hoả tinh lực bá đạo có thể đem pháp lực trong cơ thể của người bạo phát, nguy hiểm trong đó năm xưa khi chúng ta tụ họp không phải đã bàn qua rồi sao" Lão giả hai mắt tinh quang chợt loé lên nói.

"Không cần Hô huynh nhắc nhở, ta cũng biết hung hiểm trong đó. Nhưng nếu không làm như vậy chẳng lẽ ta lại muốn thật sự phải ở trong vách tường băng này sống nốt quãng đời còn lại sao? Hoặc là học theo Hướng lão quỉ và Phong lão quái, rõ ràng một thân đầy thân thông, nhưng để cho tinh nguyên không bị mất đi khi thi pháp, lại đóng giả làm tu sĩ giai vị thấp trà trộn vào nhân gian, cả ngày lo sợ vận dụng pháp lực quá độ mà làm cho mình đi đời nhà ma!"

Nam tử họ Bạch lại dùng lời nói châm chọc truyền ra.

"Bạch huynh nói như vậy có chút cực đoan rồi. Hai người bọn họ làm như vậy, cũng là muốn tìm đến Nghịch linh thông đạo mà năm đó linh giới tu sĩ dùng khi hạ giới, muốn xem tại đó có phải là không cần tiến giai Hoá Thần Hậu kỳ liền có thể trực tiếp thông qua thông đạo này mà phi thăng linh giới. Dù sao theo lý thuyết nếu mà thượng giới tu sĩ có thể mạnh mẽ áp chế pháp lực phủ xuống nhân giới của chúng ta, chúng ta nhân giới tu sĩ cũng có thể thông qua thông đạo này, dùng bí thuật tạm thời làm pháp lực tăng lên tiến vào linh giới" hôi bào lão giả nói.

"Nghe nói Nghịch Linh Thông đạo từ năm đó sau khi thiên địa nguyên khí đại biến, cũng không biết có bao nhiêu Hoá thần Kỳ đồng đạo đã tìm qua. Đừng nói là Đại Tấn, mà hơn phân nửa nhân giới đều sớm đã tìm qua không biết bao nhiêu lần. Nếu có thể tìm được, sớm đã có người thực hiện rồi. Đâu cần chúng ta phải tìm kiếm lại một lần nữa. Điều này có thể nói cái nghịch linh thông thông đạo này căn bản là không tồn tại. Không phải ở trên đại lục mà ngay cả bên ngoài hoang hải, căn bản cũng không có" Nam tử trong vách tường băng không cho là đúng nói.

"Có thể là vậy. Nhưng mặc kệ nói gì thì nói, đó cũng là một hy vọng cho chúng ta phi thăng linh giới, còn tốt hơn là bắt chúng ta ngồi chờ" Hôi bào lão giả tựa hồ cũng hiểu được Nam tử nói như vậy cũng có phần đúng, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ nói.

"So với Nghịch linh thông đạo, vẫn là thành thành thật thật tiến giai lên Hoá thần hậu kỳ, sau đó tự động phi thăng linh giới mới là thực tế. Năm đó nếu không phải thượng cổ ma giới làm trò quỉ, khiến cho thiên địa nguyên khí của nhân giới chúng ta loãng như thế, lấy tư chất của chúng ta, làm sao tất cả đều bị đình trệ ở sơ kỳ cảnh giới này mà không thể tiến thêm." Nói tới đây nam tử hiện lên vẻ bất bình oán hận nói.

"Bạch huynh có oán trời trách đất cũng là vô dụng thôi, theo ta biết sau khi đám cổ tu cuối cùng phi thăng, về sau tuy rằng không thể nói rằng không có tu sĩ nào tu luyện tới hậu kỳ, tiếp tục phi thăng linh giới, nhưng cũng chỉ ít ỏi có mấy người thôi. So sánh với thời điểm thượng cổ thì căn bản là cách một trời một vực. Tới những năm gần đây, tình huống tựa hồ càng tồi tệ. Trong gần vạn năm nay nhưng lại không có một gã tu sĩ nào có thể phi thăng. Cái này trách không được bọn Phong lão quái, biết rõ là xa vời, vì vậy mới đem hy vọng ký thác ở Nghịch linh thông đạo" hôi bào lão giả cảm thấy buồn bực nói.

"Bọn họ có cách làm của bọn họ, còn ta có con đường tu luyện của ta. Thôi, nói đến đây thôi. hiện tại Hô huynh đã biết ý tứ của Bạch mỗ, hoặc là trực tiếp cự tuyệt Phong lão quái, hoặc chính là tự mình đi một chuyến. Ta còn muốn bế quan, thứ lỗi cho ta không thể tiễn xa được. Đúng rồi, về sau ta sẽ kêu môn hạ đệ tử hoàn toàn phong bế cốc này, nếu không đem hoả tinh tảo hoàn toàn luyện hoá, sẽ không gặp bất cứ kẻ nào. Nếu ngươi có gặp mấy lão quái vật kia cũng nói hộ một chút!" Nam tử trong vách tường băng có chút không kiên nhẫn nói thêm một điều gì, vội vàng nói xong mấy câu, sau đó trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Lập tức trong vách tường băng hoàn toàn không có một thanh âm nào phát ra.

Hôi bào lão giả sắc mặt âm trầm, sau một lúc chần chờ ở trước vách băng, đột nhiên giẫm chân một cái:

"Vì hai quả huyết khí đan này, lão phu cũng chỉ có mạo hiểm một lần, có đan này ta có thể kéo dài hơn trăm năm thọ nguyên, đủ để đền bù việc này mất đi tinh nguyên" Lão giả sau khi thì thào nói xong lời này, quanh thân nổi lên một vầng lục quang, hoá thành một đạo kinh hồng bay đi, ly khai khỏi cốc này.

-------o0o---------

Côn Ngô Sơn trấn ma tháp trước cung điện trong tầng tháp thứ tám, Hàn Lập mặt không hề thay đổi hai tay bắt quyết niệm thần chú, không trung hơn mười khẩu phi kiếm ngưng tụ với nhau phát ra một trận "vù vù" sau đó hoá thành một thanh cự kiếm dài mấy trượng, kim quang chợt loé đánh xuống

"Uỳnh" sau một tiếng nổ, nơi cự kiếm chém qua, một bạch ngọc thạch nhân trực tiếp hoá thành đá vụn.

Ánh mắt thoáng lướt qua tàn thi của thạch nhân, đá vụn xung quanh lại một lần nữa ngưng tụ lại như lúc ban đầu

Hàn lập, gật đầu, trên tay điểm một cái, cự kiếm "sưu" một tiếng lại bay vụt trở lại, đây là lần thứ tư hắn hoàn toàn phá huỷ thạch khôi lỗi.

Nay ở trong đại trận thạch khôi lỗi, dưới sự phối hợp của pháp trận phảng phất như có được tấm thân bất tử, nhưng trên thực tế nếu chúng bị phá huỷ tới một mức độ nhất định nào đó, cuối cùng cũng không thể có khả năng một lần nữa khôi phục.

Tuy nhiên đó cũng là do tình huống tại đây có đồng thời có nhiều Nguyên anh trung kỳ và hậu kỳ không ngừng công kích, nếu không với hai người mà nói, chỉ sợ có đem hao hết pháp lực cũng không có khả năng phá huỷ hoàn toàn Thạch khôi lỗi.

Mà không biết kim nhận trong tay thạch khôi lỗi dùng tài liệu gì luyện chế pháp khí này, chẳng những sắc bén dị thường, hơn nữa mỗi thanh đều có thần thông diệt ma.

Hàn Lập tận mắt nhìn thấy, trên kim nhận phát ra đao khí, làm cho vài tên tu sĩ tu luyện ma công, tuyệt không dám để cho chúng tới gần, nếu không hộ thể ma khí có thể bị trực tiếp xuyên thủng, không thể ngăn cản.

Về phần tu sĩ muốn trực tiếp vào trận, thì sẽ bị thạch khôi lỗi trên điện thờ đồng thời phóng ra đao khí ngăn chặn không cho người bên ngoài chạy vào, mà các đạo đao khí khi đồng thời phóng ra đều theo một quỹ tích cực kỳ huyền diệu công kích không cho một người nào có thể vào trong pháp trận

Sau đó, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản được loại tấn công lợi hại liên tục này, nếu mà cố tình dùng phương pháp xâm nhập vào trận thì sẽ bị đồng thời các loại cấm chế công kích, nếu sau khi xông được vào đại trận cũng phải nhanh tróng phá bỏ các cấm chế này. Ở đây cũng không phải là các tu sĩ bình thường, tự nhiên đều rõ ràng biết sự ảo diệu trong đó.

Đương nhiên cũng không có kẻ nào ngu ngốc đi mạo hiểm, tất cả đều chỉ chăm chú công kích thạch khôi lỗi ở phụ cận quanh mình. chờ cho tới khi tiêu diệt hết sạch khôi lỗi này, rồi mới tiếp tục bài trừ đại trận, điều này sẽ tăng khả năng thành công lên gấp bội.

Hàn lập sau khi phá huỷ thạch khôi lỗi trước mắt, hắn vẫn chưa tiếp tục động thủ, mà nhíu mày lướt nhìn qua mọi nơi, chỉ thấy trên tế đàn thạch khôi lỗi còn có thể hoạt động chỉ còn lại vài cái mà thôi, xem ra pháp trận này bị phá chỉ là sự tình trước mắt mà thôi.

Chính lúc hắn đang nghĩ như vậy, thì đột nhiên trong đầu, Ngân Nguyệt không có một chút dấu hiệu báo trước kêu to một tiếng thanh thoát, lập tức phát ra từng trận rên nhỏ, dường như bộ dạng cực kỳ thống khổ.

Điều này làm cho Hàn lập cả kinh, vội vàng truyền âm hỏi.

"Bị làm sao vậy, Ngân Nguyệt? Có chỗ nào không tốt sao?" Hàn lập thanh âm có một phần thân thiết hỏi.

"Đừng lo… Trong cung điện giống như có cái gì thức tỉnh, làm cho cảm giác của ta vô cùng kỳ lạ, giống như là rất quen thuộc, rất trọng yếu, không … đầu của ta đau quá …" Ngân Nguyệt miễn cưỡng chỉ nói được vài câu, liền nhịn không được tiếp túc nổi lên tiếng rên rỉ.