Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1005: Cự vật




Ngoại trừ ngoài thân đầy cấm phù và xiềng xích, phụ cận cự vật này còn có một tấm gương đồng nằm trong một lòng bàn tay, phóng ra từng đạo hoàng quang trụ (cột ánh sáng màu vàng) tạo thành một pháp trận kỳ quái, quang trụ chớp lóe đan xen vào nhau đem cự vật nhốt vào trong.

Trong không gian nơi chứa cự vật, một tầng lại một tầng cấm chế phảng phất như những làn sóng cuộn vô cùng vô tận. Nơi nơi đều có ánh sáng yếu ớt, mỏng manh.

Thân hình vật ấy mơ hồ như một ngọn núi nhỏ. Thoáng nhìn thì không thấy có biến hóa gì. Nếu không phải trên bề mặt của thân thể lâu lâu có thoáng phập phồng, thì bất kỳ ai cũng sẽ cho đấy là một tử vật. Tương phản với nơi này, không gian ngay bên cạnh là một vòm trời khác.

Nơi đây mượt mà xanh biếc, kỳ hoa dị thảo mọc đầy khắp nơi, linh khí sung mãn khiến người kinh ngạc không nói nên lời.

Ở giữa nơi phảng phất như tiên cảnh này còn có một tòa cung điện hoa lệ rộng mấy trăm trượng. Từ xa nhìn lại, cung điện rất yên tĩnh không một bóng người.

Nhưng nếu đứng ở không trung trên cung điện nhìn xuống, thì sẽ phát hiện cung điện này không ngờ lại được xây tại trung tâm của một tòa pháp trận to lớn. Tại vùng phụ cận của cung điện còn có xây tám mươi mốt tòa tế đàn nhỏ, cao chừng mười trượng, được phân phối các nơi trong pháp trận.

Khiến người kinh ngạc nhất chính là tại mỗi tế đàn đều thờ phụng một bạch ngọc thạch nhân cao mấy trượng.

Mỗi thạch nhân này đều mặc kim giáp, hai tay cùng nắm một kim sắc cự nhận không biết tên mặt hướng về cung điện, vẻ mặt sùng kính dị thường, không khác gì người sống.

Nhưng tất cả đều yên tĩnh không một tiếng động. Vô luận là cung điện hay thạch nhân, bộ dáng đều phảng phất như cứ vậy mà tồn tại không biết đã bao nhiêu vạn năm rồi.

Thật là thần bí vạn phần. Quỷ dị phi thường!

Lúc này trên Côn Ngô sơn tại nơi Tử Vi Tinh trận đã được bày bố, trong pháp trận từng loạt tiếng oanh minh bạo liệt liên miên không dứt. Đã tới thời điểm mấu chốt sắp phá được trận.

Bảy đạo tử sắc quang trụ hoàn toàn nằm trong tử vụ vô biên phóng thẳng lên cao, từ bên trên truyền lại tiếng sấm sét ùng ùng. Một đạo rồi một đạo điện hồ thô to từ bên ngoài quang trụ bắn ra, hướng về các nơi trong pháp trận.

Mà sương mù sớm đã dày đặc đến nỗi xòe bàn tay không thấy ngón, thỉnh thoảng còn truyền lại đến âm thanh gào khóc thảm thiết nhiễu loạn tâm thần của con người.

Quanh người Hàn Lập kim quang quấn quanh, thần sắc bất biến hướng một cột quang trụ chậm rãi tiến tới gần, tử vụ (sương mù tím) tứ phía biến thành những con cự mãng, một khi đến gần thân thể hắn liền lập tức bị kim quang bao bọc, chặt thành thành mấy đoạn rồi tiêu tán thành sương mù.

Nhìn thấy tình hình này Hàn Lập trên mặt vẫn không chút vẻ vui mừng.

Bởi vì từ trong tử vụ sẽ lập tức biến ảo ra càng nhiều tử mãng phóng tới.

Trên đỉnh đầu thỉnh thoảng bổ xuống từng đạo ngân bạch điện hồ, nhưng vô luận là to lớn bao nhiêu, hắn căn bản không thèm để ý, khi ngân sắc điện hồ sắp đến gần, kim quang sẽ bảo vệ kín cơ thể hắn, một chưởng vung lên không trung thì tất cả hồ quang liền bị cô lập, căn bản không có một chút uy lực nào.

Đột nhiên hai tiếng vù vù nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy nổi lên tại sau lưng, Hàn Lập nhíu mày, không thèm quay đầu lại, hai đạo kim hồ (điện hồ màu vàng kim) thật mỏng tùy ý bắn ra. Sau khi hai tiếng sét đánh ầm ầm, một cổ khí tức khét lẹt lập tức truyền đến.

Hàn Lập lúc này mới quay đầu xem xét, chỉ thấy hai đầu cự phong (con ong khổng lồ), cả người đen thùi từ không trung rơi thẳng xuống.

Những con cự phong này chẳng những hình thể kinh người, toàn thân đều là màu vàng vằn diễm lệ, phía đuôi có một kim châm dài ba tấc khiến người cảm thấy phát run.

Loại linh trùng này, Hàn Lập trong sương mù đã giết ít nhất ba bốn mươi con. Ngoại trừ vài con lúc đầu hắn dùng phi kiếm chặt đứt cổ, những cự phong còn lại lại đều là bị hắn dùng Ích Tà Thần Lôi giết chết.

Không phải Ích Tà Thần Lôi của hắn nhiều đến có thể tùy ý huy động, mà là loại cự phong này lúc đầu đã khiến hắn bị một chút thua thiệt.

Tuy rằng chẳng biết kim châm của cự phong này lợi hại bao nhiêu, nhưng máu huyết của nó có một màu xanh biếc lại có có tính ăn mòn cực mạnh. Hàn Lập đã phun ra một thanh phi kiếm nhất thời không để ý để một ít máu dính vào lưỡi kiếm, trên bề mặt lập tức bị ăn mòn lỗ chỗ, linh tính của phi kiếm liền bị hao tổn một chút.

Kể từ đó Hàn Lập không còn dùng phi kiếm chém giết mấy con cự phong này. Nhưng cự phong này đối với pháp thuật hỏa cầu băng trùy cấp thấp cũng có sức đề kháng nhất định, nên chỉ có thể dùng kim hồ giết chết.

Cũng may là số lượng của cự phong này tuy không ít, nhưng đối với Ích Tà Thần lôi căn bản là không có một tia kháng lực, cơ hồ vừa chạm là chết ngay lập tức.

Thật ra thì Thần Lôi của Hàn Lập cũng không bị tiêu hao bao nhiêu.

Ngoại trừ loại cự phong này ra, trong tử vụ cũng có mấy con biên bức (dơi) quái dị, toàn thân màu đỏ. Loại dơi này ngoại trừ màu sắc bên ngoài, thì nhìn cũng y hệt như các loại dơi bình thường.

Nhưng sau khi dùng phi kiếm chém một lần, kiếm quang rốt cuộc không thể chém chết chúng. Sau khi dùng phi kiếm chém qua thân thể con dơi, sau một lúc vẫn không thấy nó bị bổ làm hai.

Điều này khiến trong lòng Hàn Lập thầm kinh ngạc. Phải biết rằng sau khi Thanh Trúc Phong Vân kiếm được kết hợp với canh tinh thì có thể nói là sắc bén vô cùng, có thể chém đứt mọi thứ như chém cỏ cây. Nhưng muốn dùng để giết con dơi này thì có chút khó khăn, có thể thấy được thân thể của giống dơi này cứng rắn cỡ nào.

Vô luận cự phong hay huyết bức, đều là linh trùng linh thú thông thường nhất của tu tiên giới. Có thể do con người nuôi dưỡng, nhưng không ngờ lại khó đối phó như thế. Thế nên có thể thấy được không biết đã tiêu phí bao nhiêu tâm huyết trên phương diện này. Mà hôm nay vì phối hợp trận pháp, chúng lại được bố trí ở tại nơi này, nhưng vì không có ai thao túng nên phân nửa uy lực của những cự phong và huyết bức cũng không thể phát huy.

Xem ra nhóm tu sĩ phía trước vì kéo dài thời gian đã không tiếc tiêu phí không ít vốn.

Trong lòng cân nhắc, thì hắn đã đến phía trước đạo tử quang trụ kia, khoảng cách chỉ có mười trượng. Mắt thấy như chỉ vài bước là có thể đem quang trụ phá hủy.

Nhưng vào lúc này, tử sắc cự trúc vốn đã biến mất sau khi hắn tiến vào trận chợt tại quang trụ bốn phía xuất hiện. Sau đó một mảng mơ hồ nhanh chóng hướng bốn phía khuếch trương. Trong nháy mắt hắn như bị vây quanh trong trúc ảnh trùng trùng.

Đạo quang trụ kia vốn gần mấy xích, cũng hóa thành khói xanh biến mất vô tung.

Gần những quang trụ cũng có thiết bị ảo thuật cấm chế. Hàn Lập trước là giật mình, sau đó khóe miệng lập tức nhếch cười nhẹ.

Chỉ cần không phải là thượng cổ huyễn hình hóa vật loại ảo hóa chi thuật đỉnh cấp lúc trước đã từng gặp, ảo thuật cấm chế bình thường sao có thể nào vây khốn hắn.

Hàn Lập không chút nghĩ ngợi lam mang trong mắt chớp động. Trong khoảnh khắc tất cả tử trúc tại trước mắt lại biến thành ảo ảnh. Quang trụ cũng hiển nhiên xuất hiện trên vị trí lúc đầu.

Tay áo bào run lên, bảy tám thanh kim sắc kiếm bắn nhanh ra. Sau khi lượn một vòng tại không trung, trong tiếng thanh minh bỗng nhiên hóa thành một thanh kim sắc cự kiếm. Kim mang chợt lóe một đạo kiếm quang to lớn chém lên gốc của quang trụ.

Một tiếng nổ "ầm" vang lên, trong khoảnh khắc gốc của quang trụ biến mất.

Cơ hồ cùng một lúc, tử vụ bên người Hàn Lập vô luận ảo ảnh hay là cấm chế chân thực, tất cả một mảng lớn đều lấy hắn làm trung tâm biến mất không còn thấy. Một khoảng không rộng không dưới trăm trượng xuất hiện, trên mặt lộ ra những khối gạch trắng noãn. Hàn Lập cúi đầu thoáng nhìn qua, chân mày tùy tiện xếch lên lập tức ngước lên nhìn về phía xa xa nơi còn bị tử vụ bao phủ.

Còn lại sáu đạo quang trụ, bây giờ cũng chỉ còn lại ba. Hai trụ khác cũng không biết bị hai người nào phá huỷ trước hắn một bước.

Hàn Lập trầm mặc trong chốc lát. Không có ý đến phá những quang trụ khác mà lấy ra một khối linh thạch rồi khoanh chân ngồi xuống.

Nhân cơ hội này hắn cần phải suy nghĩ kỹ đến kế sách để đối phó sau khi Cổ ma xuất hiện.

Hiện tại đại tu sĩ tụ tập trong núi này. Yêu ma quỷ quái thật sự là không ít. Hắn tuy có Tam Diễm Phiến cùng Nguyên Anh hậu kỳ khôi lỗi, chỉ cần một lần không cẩn thận thì chỉ sợ sinh mệnh rất có khả năng bị đe dọa.

Hàn Lập vừa hồi phục pháp lực vừa nhìn phía trước cân nhắc.

Chẳng biết qua bao lâu sau Hàn Lập đột nhiên đưa tay sờ túi trữ vật bên hông. Nhất thời một khối vật hình chữ nhật màu lam xuất hiện trong tay. Đó là khối thạch bi (tấm bia đá) lúc trước tìm được trong Côn Ngô Sơn thu nhỏ lại thành tinh bi.

Vật ấy lại có thể che dấu thần thức cường đại như thế của hắn cũng coi như bí ẩn cực kỳ. Nhìn chằm chằm thạch bi kia hết nửa ngày, đều không có phát hiện trong đó có ẩn dấu vật gì. Nếu không phải thần thông trời sinh của thổ giáp long có thể nhận biết bảo vật, hắn căn bản sẽ không phát hiện ra vật này.

Bản thân của tinh bi thân mình cũng quá quái dị. Rõ ràng thoạt nhìn tựa hồ là loại tinh chất gì không biết tên luyện hóa mà thành. Nhưng trước khi đưa linh lực vào trong thì lại nặng vô cùng, một khi linh lực rót vào thì lại lập tức nhẹ phiêu phiêu như không có gì.

Nhưng chuyện này không phải là chuyện hấp dẫn Hàn Lập nhất, khiến hắn để ý nhất chính là cổ văn không biết tên được khắc trên tinh bi. Tuy cổ văn này là văn tự của thời thượng cổ, nhưng Hàn Lập lại như người mù, một chữ cũng không nhận biết. Đúng là một loại văn tự cổ đại trong điển tịch nào đó ghi lại.

Bất quá cho dù là vậy, Hàn Lập cũng có thể thông qua mấy cái hình thái khoa tay múa chân để khẳng định là văn tự cổ đại. Văn tự này xuất hiện tại một niên đại thậm chí còn trước hơn thời đại hắn biết đến gọi là "Thời thượng cổ ". Đây thật đúng là đồ cổ hàng thật giá thật, cũng tuyệt đối là một kiện dị bảo. Hàn Lập một tay cân nhắc tấm tinh bi, rồi thở dài, ánh sáng trên tay chợt lóe, lập tức đem thu vào.

Đúng lúc này, cơ hồ một trước một sau, xa xa trong pháp trận có hai tiếng liên tiếp truyền đến, lại có hai cây quang trụ bị hủy diệt.

Chỉ còn sót lại một cây quang trụ cuối cùng. Thậm chí không cần bọn người Hàn Lập tiến đến phá hủy, hào quang ảm đạm tự động biến mất không còn thấy đâu.

Kể từ đó, tòa đại trận này có thể xưng là thần diệu rốt cuộc bị bọn họ liên thủ phá trừ. Tất cả ảo ảnh trong tử vụ, toàn bộ biến mất không còn thấy. Những thân ảnh của bọn người khác tất cả đều hiện ra. Không trung lập tức truyền đến tiếng nổi giận của Kiền lão ma:

"Bốn lão gia hỏa của Độc Thánh môn đâu! Bọn họ không ngờ lại biết trận này, lặng lẽ xuyên qua trận mà trốn đi!"

Hàn Lập ánh mắt đảo qua, liền phát hiện quả nhiên không thấy bóng dáng của Độc Thánh môn tứ lão.

"Hừ! Không chỉ là bọn hắn. Tên tiểu nhân họ Vệ kia cũng không thấy. Còn khuyên mấy người chúng ta cùng đi vào. Quả nhiên ngay từ đã có mưu mô quỷ kế."

đại hán Nguyên Anh kỳ kia vẻ mặt giận dử chửi ầm lên.

"Khó trách những người này đột nhiên bỏ chúng ta lại. Các ngươi hãy nhìn xem phía trước kia."

Bạch Dao Di thở dài, ngón tay chỉ về một hướng.

Lúc này những người còn lại cũng xuất hiện. Ngay dưới chân bọn họ là một quảng trường, lại hiển nhiên tồn tại mười mấy bậc thang đá, xem ra chúng phân biệt dẫn đến các địa phương khác nhau.

"Xem ra mấy người này cảm thấy chỉ cần không cùng nhóm tu sĩ phía trước chọn cùng một con đường. Hoặc là sau khi nhân thủ của đối phương phân tách, bọn họ cho rằng có thể tự mình ứng phó, nên mới tự một mình chuồn đi để độc chiếm bảo vật gì đó!"

Lão giả họ Phú cũng nhíu mày nói.

"Hừ. Như vậy cũng tốt. Lão phu cũng sớm muốn tự một mình hành động. Ai dám ngăn cản ta thu bảo vật, ta giết người ấy."

Kiền lão ma nhanh chóng khôi phục bình tĩnh nói.

Sau đó năm đạo bạch ảnh kia nhoáng lên, đến trước các bậc thềm đá dừng lại vài lần, đã đem hết tất cả bia ngọc nhìn qua một lược. Sau đó năm đạo bạch ảnh không do dự tề tụ cùng hướng thềm đá có ghi Côn Ngô điện bay đi.