Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 950: Giải trừ mối hoạ về sau




Dịch: Độc Hành

Đả tự: Đông Phương Hàn Vân

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Giải kiếp trùng bỏ xuống phiền tâm

Hắc vụ Lâm Vũ phiêu đãng đãng.

Đối với đề nghị của Ách Quái, Hàn Lập vẫn lộ vẻ chần chờ, dường như đang cân nhắc lợi và hại, do dự có nên đi hay không, đột nhiên bên tai vang lên thanh âm của Thạch Xuyên Không:

"Lệ đạo hữu, ấn tín truyền tống của ta và ngươi đều là giả, hôm nay đã không thể thông qua vật ấy trở về Thánh Vực, mà trong Tích Lân Không Cảnh này chỗ đủ khả năng giúp chúng ta trở về, chỉ sợ cũng chỉ có chỗ sâu trong Đại Khư này thôi."

Hàn Lập nghe vậy, lông mày lại nhíu chặt hơn.

"Thế nào, Lệ đạo hữu, còn có băn khoăn gì sao? Cứ nói đừng ngại." Sắc mặt Ách Quái hiền lành hỏi.

"Thực không dám giấu giếm, trong người tại hạ còn có Hắc Kiếp Trùng, một mực là họa lớn. Bên trong Đại Khư này, còn không biết sẽ xảy ra biến cố gì, ta thật sự lo lắng nếu lúc đó Hắc Kiếp Trùng đột nhiên phát tác.  Nếu chỉ gây tổn thương cho mình thì không nói, vạn nhất trì hoãn đại kế Huyền thành chúng ta, chết muôn lần cũng không hết tội..." Hàn Lập liền ôm quyền, nói ra.

"Hắc Kiếp Trùng, đây không phải là thủ đoạn của Lục Hoa đạo hữu sao, cái này là..." Ách Quái quay người nhìn về phía Lục Hoa phu nhân, nghi ngờ nói.

"Việc này nói rất dài dòng... Mà thôi, trước hết để ta giúp hắn giải trừ trùng này đã." Lục Hoa phu nhân nhíu mày, nói ra.

Dứt lời, lão liền dẫn Hàn Lập đi ra bên ngoài đại điện.

"Tiểu tử ngươi thật đúng là xảo quyệt, rõ ràng ở chỗ này dám uy hiếp lão phu khu trừ Hắc Kiếp Trùng cho ngươi?" Sắc mặt Lục Hoa phu nhân bỗng nhiên trầm xuống, nói ra.

"Tiền bối không nên hiểu lầm, vãn bối cũng là nghe Cốt đạo hữu nói, tiền bối ngài tính sau khi chấm dứt chuyện ở chỗ này, sẽ giúp vãn bối giải quyết hoạ Hắc Kiếp Trùng, cho nên mới dựa vào câu nói này dám nói ra, nếu không nào dám nói bừa như vậy." Hàn Lập vội vàng giải thích nói.

"Nha đầu kia, tại sao cái gì cũng đều nói cho ngươi nghe, đây không phải lấy tay bắt cá sao?" Lục Hoa phu nhân cau mày nói.

"Tiền bối, lại nói tiếp, sau khi tiến vào Đại Khư này, người có từng gặp qua Cốt đạo hữu không?" Thần sắc Hàn Lập không thay đổi, chủ động hỏi.

"Không có... Lúc ấy tình huống hỗn loạn, đã bảo nó theo sát ta một chút, kết quả là... Nói như vậy, ngươi cũng không có gặp qua Cốt nha đầu?" Thần sắc lo lắng trong mắt Lục Hoa phu nhân càng phát ra nồng đậm hơn, hỏi.

"Tiền bối yên tâm, Cốt đạo hữu nàng cát nhân thiên tướng, tất nhiên sẽ không có việc gì." Hàn Lập không trả lời thẳng, chỉ là từ chối cho ý kiến an ủi.

"Tiểu tử ngươi coi như có chút lương tâm, lại lo nghĩ cho an nguy của nàng... Nếu không cho dù là Ách thành chủ lấy tính mạng ta, lão phu cũng chưa chắc chịu giúp ngươi khu trừ sạch sẽ. Tốt rồi, chúng ta bắt đầu đi..." Lục Hoa phu nhân thở dài một tiếng, nói ra.

Trong lòng Hàn Lập cười khổ không ngớt, cũng chỉ gật đầu nhẹ, đi ra phía trước.

Sau một lát, Hàn Lập cùng Lục Hoa phu nhân trở về đại điện, tai hoạ Hắc Kiếp Trùng làm hắn lo nghĩ đã lâu, rốt cuộc giải quyết xong.

"Hiện tại hoạ trùng của Lệ đạo hữu đã giải quyết xong, chúng ta có thể xuất phát rồi." Ách Quái cười nói.

"Đa tạ Ách thành chủ cùng Lục Hoa tiền bối, vãn bối nguyện bám gót theo." Hàn Lập ôm quyền thi lễ, nói ra.

"Hảo! Xuất phát."

Ách Quái vung tay lên, ra lệnh một tiếng, mọi người sớm đã tập hợp tất cả, đi ra hướng ngoài đại điện.

Kết quả còn chưa đi xa, cả tòa đại điện chợt đung đưa ù ù, trên vách tường hiện ra từng vết rạn, hơn nữa không ngừng biến lớn, vô số đá vụn tuôn rơi xuống.

"Không tốt, nơi đây sắp sụp đổ rồi, mau rời đi!" Sắc mặt Tôn Đồ khẽ biến, la lên thất thanh.

Những người khác thấy cảnh này, thần sắc cũng đều biến đổi, thoáng bối rối.

Hàn Lập cũng không có lúng túng, chỉ là ánh mắt chợt lóe, trong đầu hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước hắn lấy xuống chìa khoá màu máu kia.

Giờ phút này, con mắt hắn chợt nhìn nghiêng qua, Thần Dương giờ phút này ánh mắt cũng yên tĩnh, không có kinh ngạc bởi vì biến động xung quanh, trong lòng hắn không khỏi khẽ động.

"Không nên kinh sợ." Ách Quái nhàn nhạt mở miệng.

Thanh âm của lão không lớn, nhưng có tác dụng ổn định nhân tâm, mọi người lập tức an tĩnh lại.

"Chỉ là một ít đá rơi, có gì đáng giá sợ hãi chứ." Ách Quái khẽ cười một tiếng, tiếp đó phất ống tay áo lên

Một đạo bạch quang từ trong tay áo lão bắn ra, bay lên ngút trời.

Đạo bạch quang kia vừa ly khai ống tay áo Ách Quái, lập tức nhanh chóng vô cùng biến lớn lên, hóa thành một cột sáng màu trắng thô to chừng vài chục trượng, trong đó chớp động lên từng đạo hồ quang điện cực nóng, phát ra thanh âm xì xì làm người ta run rẩy, bay thẳng lên trời.

Ầm ầm!

Nóc đại điện dưới bạch quang chớp động lập tức tan vỡ, còn có mặt đất dưới sự trùng kích của bạch quang cũng nhanh chóng hòa tan, toàn bộ đại điện càng thêm đung đưa kịch liệt.

Trong nháy mắt bạch quang ngút trời biến mất, một cái hố cháy đen thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu tất cả mọi người và nối thẳng xuống mặt đất, rõ ràng có thể thấy trên không trung dày đặc mây vàng.

Mọi người thấy cảnh này, đều trợn mắt há hốc mồm, vừa kính vừa sợ nhìn về phía Ách Quái.

Trong mắt Hàn Lập cũng hiện lên một tia khiếp sợ, xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Thần Dương.

Những hồ quang điện bên trong cột sáng màu trắng có khí tức giống với lôi điện màu trắng ẩn chứa trong đoàn mây màu vàng đất mà trước kia Thần Dương đã sử dụng, hẳn là thuộc về cùng một loại công kích.

Thần Dương giờ phút này có chút thất thần nhìn qua hố đen trên đỉnh đầu, sắc mặt tái nhợt.

Chỉ có điều mọi nhứ xung quanh vẫn như cũ đang lắc lư kịch liệt sắp tan vỡ, trên hố đen cũng xuất hiện vô số vết rạn, cũng sắp tan vỡ đổ sụp.

Thân hình Ách Quái nhoáng một cái, từ giữa hố đen bắn ra.

Những người khác cũng vội vàng đuổi theo, tuy rằng những người này không có thủ đoạn đạp không đi như Hàn Lập, nhưng leo lên một cái hố vẫn rất dễ dàng, trong nháy mắt đã đi tới mặt đất.

Toàn bộ tế đàn lay động kịch liệt, rất nhanh triệt để tan vỡ đổ sụp, chìm vào dưới mặt đất.

Một cái hố sâu lớn vô cùng xuất hiện ở bên trong thành trì, màu đen âm u sâu không thấy đáy, phảng phất như một cái miệng khổng lồ đáng sợ.

Mọi người đứng bên cạnh hố to, ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt.

Ánh mắt Hàn Lập rất nhanh dời khỏi hố đen, nhìn lại xung quanh, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

Lúc trước toà tế đàn giữa phế tích sụp đổi, sau đó liền xuất hiện vô số Khôi Lỗi, không biết nơi này có giống vậy không?

Giờ phút này người Huyền thành tiến vào Đại Khư đã tụ tập không ít, nhưng trước vô số Khôi Lỗi kia, vẫn còn quá mức thế đơn lực bạc.

Trên mặt Thạch Xuyên Không cũng lộ ra một tia lo lắng, trao đổi một cái ánh mắt với Hàn Lập.

"Tốt rồi. Đi thôi, tiến vào chỗ sâu trong Đại Khư." Thần sắc Ách Quái nhàn nhạt nói một tiếng, quay người đi tới phía trước, những người khác vội vàng đuổi theo

Mọi người chưa đi được bao xa, mặt đất lần nữa hơi rung rung lên.

Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Lại có địa chấn?" Vẻ mặt mọi người lần nữa biến đổi.

Giữa mặt đất rung động, vô số cỗ Khôi Lỗi từ trong chui ra, số lượng rất nhiều, giống với tình huống trong phế tích lúc trước.

Những Khôi Lỗi này đều có màu đỏ hồng, đều là hình người, có chút tương tự với đám khôi lỗi lúc trước kịch chiến với Hàn Lập, trong tay đều nắm một thanh đại kiếm đỏ sậm, phía trên ẩn hiện hào quang hỏa diễm.

Khôi Lỗi màu đỏ vừa chui ra khỏi mặt đất, lập tức bay nhào tới đám người.

"Khôi Lỗi nhiều như vậy! Tại sao lại như thế?" Sắc mặt mọi người đại biến, không khỏi đứng tựa lưng vào nhau thành một vòng.

Số lượng Khôi Lỗi mặc dù nhiều, nhưng mọi người tại đây đều là tinh anh, tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không thực sự e ngại, từng người lấy vũ khí ra, chiến đấu với những Khôi Lỗi này.

Hàn Lập huy động loan đao, giao thủ với đám Khôi Lỗi, chém giết hai cỗ, sắc mặt hơi trầm xuống.

Những thứ Khôi lỗi màu đỏ này thân thể cũng có lục phủ ngũ tạng, trong cơ thể chảy xuôi chất lỏng màu bạc, giống với những Khôi lỗi trong tế đàn kia, lực lớn vô cùng, hành động càng thêm mau lẹ, so với Khôi lỗi đầu sói và đầu hổ trong phế tích lúc trước thì lợi hại hơn không ít.

Hàn Lập lo lắng, những Khôi Lỗi này lợi hại như vậy, số lượng lại nhiều như thế, lần này muốn thuận lợi rời khỏi nơi này, e rằng còn khó khăn hơn so với trước.

Bất quá ánh mắt hắn liếc xéo qua, liền thấy sắc mặt đám người Ách Quái, Lục Hoa phu nhân vẫn bình tĩnh, dường như đã tính trước, trong lòng hồ nghi liền hơi ngẩn ra.

Những người khác giao thủ cùng những Khôi lỗi màu đỏ này, sắc mặt cũng đều biến đổi.

"Chư vị không cần lo lắng, chỉ là một ít Khôi Lỗi thôi, không đủ gây sợ, Lục Hoa đạo hữu." Ách Quái nhàn nhạt nói ra.

Lục Hoa phu nhân đáp lại một tiếng, tay vòng qua bên hông, bàn tay chợt loé ánh sáng xám, lại nhiều ra một cái lư hương màu xám.

Hàn Lập thấy cảnh này, đuôi lông mày thoáng nhảy lên.

Lư hương này dường như cũng là một kiện Tinh khí, phía trên chớp động điểm điểm tinh quang, trong miệng Lục Hoa phu nhân tụng đọc chú ngữ, lập tức mảng lớn khói bụi từ trong lò chen chúc bay ra, nhanh chóng khuếch tán ra, mấy hơi thở sau đã tràn ngập trong phạm vi ngàn trượng.

Khôi Lỗi màu đỏ phụ cận bị khói bụi này bao lại, lập tức hành động trở nên chậm chạp, công kích cũng trở nên yếu ớt vô lực, mà đám người Hàn Lập lại không bị khói bụi kia ảnh hưởng chút nào.

Thần thức Hàn Lập đảo qua những Khôi lỗi bị khói bụi bao lại, tra xét rõ ràng, ánh mắt lập tức chớp lên.

Trong cơ thể những Khôi Lỗi này, chất lỏng màu bạc giờ phút này biến thành màu xám bạc, lại đặc sền sệt, dường như biến thành cục cao su, lưu động trở nên chậm chạp gấp mấy lần so với trước.

"Thì ra là thế..." Hàn Lập giống như ngộ ra, chậm rãi gật đầu.

Mắt thấy cảnh này, lập tức mọi người đại hỉ, vội vàng đánh bay những Khôi lỗi vây công, hoặc là trực tiếp hủy diệt, tạo ra một mảnh đất trống.

Khôi Lỗi phía ngoài dường như cực kỳ kiêng kị đám khói bụi này, vậy mà không dám tới gần, vây quanh bên ngoài khói bụi, gào thét như dã thú.

"Thủ đoạn Ách thành chủ cùng Lục Hoa đạo hữu đúng là thông thiên, chúng ta thực sự bội phục, không biết khói bụi này là thứ gì, vậy mà có thể khiến những Khôi Lỗi này e ngại?" Tôn Đồ cùng Thần Dương trao đổi ánh mắt một cái, cười ha ha nói.

"Bất quá chỉ là thủ đoạn nhỏ đối phó những thứ Khôi Lỗi này mà thôi, nào dám xưng là thủ đoạn thông thiên. Đi thôi." Ách Quái cười nhạt một tiếng, dẫn đầu tiếp tục đi về phía trước.

Những người khác nhao nhao đuổi theo, những thứ khói bụi này như có Linh tính, cùng tiến lên theo mọi người, thủy chung bảo trì phạm vi bao phủ gần nghìn trượng, cũng không tản đi, cũng không lùi về.

Có khói bụi hộ tống, những Khôi lỗi màu đỏ phía trước căn bản không tạo được bao nhiêu uy hiếp, mọi người rất nhanh ra khỏi thành trì, cũng không lâu lắm đã rời khỏi mảnh ốc đảo này.

Phạm vi hoạt động của những Khôi Lỗi cũng chỉ ở trong phiến ốc đảo này, sau khi rời khỏi ốc đảo, những Khôi Lỗi kia cũng không hề đi theo, làm cho đám người Huyền thành nhẹ nhàng thở ra.

Dù có khói bụi hộ thể, nhưng lại bị hàng nghìn Khôi lỗi vây quanh đến cuối tầm mắt, làm cho trong lòng mọi người cảm thấy e ngại không thôi.

Ách Quái dường như biết rõ chỗ cấm địa kia, sau khi rời ốc đảo, trực tiếp mang đám người Huyền thành đi dọc theo con sông màu đỏ sậm, tiếp tục đi theo hướng hạ du.

Trong nháy mắt đã qua hai tháng, đám người Huyền thành rốt cuộc đi ra khỏi sa mạc đỏ sậm.

Mặt đất phía trước biến từ màu đỏ thành đen, trong không khí chợt ẩm ướt, không trung bắt đầu có mưa rơi lả tả, trong không khí nơi này tràn ngập lực lượng tinh thần, càng phát ra nồng đậm, trên mặt đất sinh trưởng vô số thảm thực vật cao thấp, mơ hồ hình thành một mảnh Vũ Lâm tươi tốt.

Hoàn cảnh trong Đại Khư kỳ lạ, tuy rằng phía trước xuất hiện một mảnh Vũ Lâm như vậy, nhưng mọi người cũng không có kinh ngạc.

Chỉ là giữa Vũ Lâm phiêu đãng một cỗ sương mù màu đen nhàn nhạt, khiến cho mọi thứ xung quanh lồng lên một tầng sương mờ, làm cho nơi đây tràn đầy cảm giác thần bí.