Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 908: Khiêu khích trước mặt mọi người




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Hàn Lập nhìn qua một màn gió cuốn mây vần trên Huyền đấu đài, trên mặt cũng lộ ra một tia kinh ngạc.

"Tỏa Thiên Ấn! Không thể tưởng được nhiều năm không thấy, uy lực lại tăng lên nhiều như vậy." Cốt Thiên Tầm bên cạnh lẩm bẩm tự nói một tiếng, trong mắt loé lên hào quang.

Giờ phút này Phong Vô Trần đã hồi phục xong, sắc mặt trầm xuống, bên ngoài thân bỗng nhiên sáng lên một trăm năm mươi mấy chỗ quang điểm màu trắng, trong cơ thể càng vang lên liên tiếp tiếng đôm đốp giòn vang.

Chân gã mạnh mẽ đạp lên mặt đất một cái, toàn bộ Huyền đấu đài rung lên, tựa hồ như bị một cước chấn sập.

Dựa theo lực đạp mạnh mẽ này, thân hình Phong Vô Trần bỗng nhiên hóa thành một sợi khói xanh màu trắng, từ trong bóng roi vây khốn đầy trời, nghiêng người trùng thiên bắn ra.

Lúc này trường tiên màu đen trong tay Dịch Lập Nhai bay múa trên dưới, toàn bộ cơ thể y đã hoàn toàn bao phủ bên trong bóng roi đầy trời, bóng roi biến thành từng vòng tròn màu đen tựa những như con mắt, như bóng với hình đuổi theo thân ảnh Phong Vô Trần.

Bất quá tốc độ Phong Vô Trần lại nhanh hơn vài phần, những vòng tròn màu đen kia mỗi lần muốn chụp xuống gã liền bị gã hiểm hiểm tránh thoát.

Đạo thân ảnh màu trắng phiêu hốt trên đài, trong bóng roi màu đen đầy trời tránh phải tránh trái, liên tục di chuyển, làm cho người xem bốn phía không kịp nhìn thấy.

"Một chiêu này của Dịch Lập Nhai mặc dù làm người ta khó có thể tránh được, một khi bị bóng roi thứ nhất khóa lại, bóng roi tiếp theo sẽ kéo dài không dứt, muốn thoát thân quả thực không dễ. Nhưng Phong Vô Trần lại dùng thân pháp cực nhanh, tránh thoát phong mang, khí thế Dịch Lập Nhai sợ là sắp hết rồi." Hàn Lập lẩm bẩm tự nói một tiếng.

"Ta hiểu rất rõ Dịch Lập Nhai, có lẽ hắn còn có hậu thủ, bất quá đáng tiếc, đối thủ của hắn là Phong Vô Trần." Cốt Thiên Tầm từ chối cho ý kiến nói.

"Đến rồi." Thần sắc Hàn Lập khẽ động.

Chỉ thấy ở trên Huyền Đấu Trường, trên thân liễu kiếm trong tay Phong Vô Trần bỗng nhiên hiện ra vô số phù văn giống như ngôi sao, một vòng quang sóng màu trắng chói mắt từ trên trên thân kiếm nhộn nhạo ra, trong nháy mắt chiếu qua hơn phân nửa Huyền Đấu Trường.

Chỗ quang sóng màu trắng chiếu qua, giữa không trung chợt rủ xuống đạo đạo bạch sắc tinh quang, như nước vạn sông đổ về biển nhao nhao chui vào trong thân liễu kiếm. Thân kiếm lập tức phát ra thanh âm rung động "Ông ông" mãnh liệt.

Phong Vô Trần quát khẽ một tiếng, liễu kiếm thoát tay bay ra, hóa thành một đạo quang nhận màu trắng sáng vô cùng, trảm tới ngay chỗ giao nhau của hai đạo tiên quyển màu đen.

"Xoẹt" một tiếng!

Hư không sụp đổ lập tức bị chém ra một lỗ hổng, thân hình Phong Vô Trần nhanh như điện phóng ra ngoài.

Hàn Lập nhìn về phía liễu kiếm bay trên trời kia, không khỏi có chút động dung.

Lúc này thanh kiếm tản mát ra chấn động cực kỳ cường đại, dù là hắn đối mặt, cũng không dám đón đỡ, không biết rốt cuộc là bảo vật gì.

Bất quá vào thời khắc này, bóng roi quanh thân Dịch Lập Nhai thu vào, hiện ra thân hình của y.

Nhưng thấy khóe miệng y lộ ra một tia cười quỷ quyệt, bỗng nhiên đánh ra một chưởng, trong tay áo "Phanh" một tiếng, phóng ra một chùm bạch quang, thình lình chính là vô số sợi tơ mỏng trắng như tuyết.

Những thứ tơ mỏng này đều trong suốt như ngọc, tản mát ra bạch quang nhè nhẹ, mơ hồ có thể thấy từng quang điểm màu trắng nhỏ vô cùng nhảy lên quanh sợi tơ trắng.

Tơ mỏng lăng không đan vào, trong nháy mắt hóa thành một tấm lưới lớn màu trắng, chụp xuống Phong Vô Trần, tốc độ nhanh kinh người.

Phong Vô Trần hiển nhiên không dự liệu được điểm này, thân thể bị lưới lớn màu trắng bao lại.

Lưới lớn màu trắng như có linh tính tự động quấn quanh tầng tầng, trong nháy mắt hình thành một kén tằm màu trắng, giam cầm Phong Vô Trần vào bên trong, "Bịch" một tiếng, kén tằm ngã xuống Huyền đấu đài.

Liên tiếp biến hoá diễn ra mau lẹ, dẫn tới đám người phụ cận Huyền Đấu Trường kinh hô lên.

Dịch Lập Nhai một chiêu đắc thủ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Bất quá lập tức vẻ tươi cười trên mặt y chợt biến mất, trên mặt y hiện lên một tầng huyết sắc đỏ thẫm, những chỗ khác trên thân cũng giống như vậy, trong nháy mắt trở nên đỏ thẫm như máu, càng nổi lên nhiều sợi gân xanh.

Nhưng sau một khắc, huyết sắc trên mặt Dịch Lập Nhai liền biến mất, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy, máu tươi từ trong miệng chen chúc chảy ra, bước chân cũng trở nên lảo đảo bất ổn.

"Không thể tưởng được Dịch Lập Nhai vậy mà đã luyện thành Lung Trụ Thuật, khó trách vừa rồi có thể điềm nhiên tiếp nhận một kích của Phong Vô Trần mà như không có việc gì. Lại không biết tơ trắng mỏng kia là vật gì, có thể giam cầm được Phong Vô Trần?" Ánh mắt Hiên Viên Hành chớp động, lẩm bẩm nói ra.

Hàn Lập nghe vậy tròng mắt hơi híp lại, tại Huyền đấu trường Thanh Dương thành hắn cũng đã nghe đến cái tên Lung Trụ Thuật, là một loại vận chuyển lực lượng khí huyết trong cơ thể, toả ra trong huyền khiếu toàn thân, trong thời gian ngắn tăng cường bí thuật phòng ngự trên diện rộng.

Uy lực thuật này cường đại, hơn nữa còn có một diệu dụng khác chính là, huyền khiếu mở ra càng nhiều, uy lực càng mạnh, chỉ là tu luyện cần từng bước từng bước rèn luyện huyền khiếu, quá trình vô cùng thống khổ, không hề dễ dàng.

Vả lại mỗi lần thi triển thuật này, cần tiêu hao một phần ba lực lượng khí huyết, hơi không cẩn thận sẽ hủy hoại căn cơ thân thể, mạo hiểm rất lớn, do đó cực ít người luyện thành thuật này.

"Đây là Thiên La Địa Võng! Hơn mười vạn năm trước Lục Hoa Phu Nhân dùng tơ nhện bản mệnh của một đầu Thiên cấp Lân Chu thú luyện chế ra một kiện vũ khí đặc thù, tuy rằng không phải Tinh khí, nhưng chênh lệch không xa, năm đó đã từng nổi như cồn. Bất quá bảo vật này về sau gián tiếp mất tích, không ngờ đã rơi vào tay Dịch Lập Nhai, khó trách hắn tự tin như thế." Trong mắt Cốt Thiên Tầm hiện lên một tia hào quang, nói ra.

Những người Thanh Dương thành khác thấy cảnh này, đều phát ra thanh âm hoan hô.

Xa xa trên đài cao, Thần Dương chứng kiến cảnh này, trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng con mắt chợt liếc qua Tần Nguyên bên cạnh, thấy sắc mặt y vẫn bình tĩnh như cũ, tựa hồ tuyệt không lo lắng, trong lòng gã không khỏi trầm xuống.

Trên Huyền đấu đài, Dịch Lập Nhai hít sâu một hơi, lập tức ổn định lại thân thể đang lảo đảo, liếc qua liễu kiếm vẫn còn bay trên trời, cánh tay khẽ động.

Trường tiên màu đen lập tức mơ hồ một cái bắn ra, quấn lấy kén tằm màu trắng, sau đó mạnh mẽ hất lên, ném xuống phía Huyền đấu đài.

Nhưng vào thời khắc này, dị biến phát sinh!

Kén tằm màu trắng hiện lên bạch quang, chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng, vỡ tan thành hai nửa, thân ảnh Phong Vô Trần từ trong bắn ra như điện, nhanh chóng vô cùng đánh về phía Dịch Lập Nhai.

Sắc mặt Dịch Lập Nhai đại biến, đang muốn vung trường tiên màu đen lên đón đỡ.

Bất quá giờ phút này khí huyết trên người y đã giảm, vả lại bị thương khá nặng, động tác chậm chạp, cánh tay vừa mới nâng lên một nửa, một đạo bạch quang hiện lên, một cỗ cự lực đánh vào lồng ngực của y.

Ngực Dịch Lập Nhai vang lên một hồi đùng đùng giòn vang, lõm xuống phía dưới, trong miệng điên cuồng phun máu tươi, toàn bộ cơ thể bị đánh bay ra ngoài, té thẳng xuống Huyền đấu đài.

Bỗng một đạo nhân ảnh quỷ mị xuất hiện ở không trung, tiếp được thân thể Dịch Lập Nhai, chậm rãi rơi trên mặt đất, chính là Thần Dương.

Đám người Thanh Dương thành thấy cảnh này, lập tức nhao nhao chạy lại.

Hàn Lập cũng đi tới, nhìn thấy thân hình Thần Dương, đồng tử hơi co lại một chút.

Thần Dương vừa rồi còn ở trên đài cao phía xa, vậy mà trong nháy mắt liền đến nơi này, hắn lại không phát giác được chút nào.

Tuy vì Huyền đấu đài xảy ra đột biến làm hắn không chú ý, nhưng Thần Dương vậy mà giấu được ngũ quan của hắn, chỉ sợ thực lực người này không chỉ như lúc trước biểu hiện ra.

Giờ phút này trong miệng Dịch Lập Nhai tuôn ra máu tươi, sắc mặt trắng thảm như tờ giấy, đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Thần Dương không nói một lời lấy ra một bình ngọc màu đỏ như máu, cạy miệng Dịch Lập Nhai ra, rót vào trong miệng y một bình đan dược màu đỏ như máu.

Đan dược vào miệng liền tan ra, trên mặt Dịch Lập Nhai lập tức nổi lên một tia huyết sắc, dễ nhìn hơn một chút, xương ngực lõm xuống cũng chậm rãi nâng lên, khôi phục nguyên dạng.

Sắc mặt Thần Dương buông lỏng, ngẩng đầu nhìn về phía trên đài, chỉ thấy trong tay Phong Vô Trần thình lình nắm một chuôi liễu kiếm khác, giống như đúc chuôi đang bay múa trên không trung.

"Thì ra là thế." Thần Dương nhàn nhạt nói một câu, đồng thời giơ tay khẽ vẫy, lòng bàn tay phát ra một cỗ hấp lực.

Hai nửa kén tằm màu trắng trên đài bay vụt tới, rơi vào trong tay gã.

Hai nửa kén tằm màu trắng giống như vật còn sống, lập tức nhúc nhích dung hợp lại một chỗ, hóa thành một viên cầu màu trắng lớn chừng quả đấm.

Phong Vô Trần nhìn Thần Dương, không nói gì, một tay cũng lăng không ra một chiêu.

Mặt ngoài chuôi liễu kiếm đang bay trên không trung loé lên tinh quang, lập tức ngừng lại, sau đó bay vụt về nhanh như điện, rơi vào trong tay gã.

Hai thanh liễu kiếm cộng hưởng với nhau, phát ra trận trận thanh âm như chim kêu.

Ở dưới Huyền Đấu Trường, Hàn Lập nhìn về phía hai thanh liễu kiếm, con mắt híp lại.

Phong Vô Trần hình như nhận ra, ánh mắt chuyển một cái nhìn lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong hư không mơ hồ hiện lên một tia lửa.

"Lệ Phi Vũ, trận tiếp theo chính là ngươi, rửa sạch cổ chờ ta." Liễu kiếm trong tay Phong Vô Trần chỉ về phía này, khóe miệng cười to nói.

Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Hàn Lập, sắc mặt đều khác nhau.

Ngoại trừ vòng loại thứ nhất, kể từ hôm nay, mấy vòng tỷ thí phía sau, lịch đối chiến cơ bản đã cố định, mà Phong Vô Trần chiến thắng Dịch Lập Nhai, vòng tiếp theo hoàn toàn chính xác sẽ quyết đấu với Hàn Lập, chọn ra tám vị trí đầu.

Trước đây lực chú ý của mọi người không đặt nặng ở vòng Huyền đấu này, ngoại trừ cá biệt có người để tâm, phần lớn không phải nghĩ quá nhiều, nhưng hôm nay Hàn Lập cùng Phong Vô Trần song song cùng thắng, trực tiếp gặp nhau ở vòng Huyền đấu tiếp theo, tự nhiên sẽ dẫn tới chú ý không nhỏ.

Phong Vô Trần với tư cách là nghĩa tử Huyền Chỉ thành chủ Tần Nguyên, là đệ nhất nhân Huyền đấu Huyền Chỉ thành, thanh danh hiển hách hiển nhiên không nói chơi, còn Hàn Lập là một nhân vật không có danh tiếng gì, thậm chí tuyệt đại đa số người ở đây cũng không nhận ra, càng không có xem qua hai lượt đấu trước của hắn.

Hôm nay Phong Vô Trần ở trước mặt mọi người mở miệng khiêu chiến Hàn Lập, với tư cách đệ nhất nhân Huyền đấu Huyền Chỉ thành, gã tự nhiên sẽ không bắn tên không đích, chẳng lẽ Hàn Lập cũng có thực lực có thể so với một trong đệ nhất Huyền đấu sĩ tứ đại thành?

"Phụng bồi tới cùng!" Sắc mặt Hàn Lập bình tĩnh, thản nhiên nói.

Đồng tử Phong Vô Trần co rụt lại, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn, tựa hồ bộ dạng lười biếng của Hàn Lập làm gã có vẻ bất mãn.

"Lần này tỷ thí, Phong Vô Trần thắng!"

Theo trọng tài Huyền đấu đài tuyên bố kết quả, bốn phía khán đài cũng vang lên một hồi tiếng hoan hô rung trời, cuối cùng Phong Vô Trần cũng thu ánh mắt trên thân Hàn Lập trở về, chắp tay về phía chỗ Tần Nguyên ở giữa đài cao, sau đó dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, thân hình tiêu sái từ trên Huyền đấu đài bồng bềnh đi xuống.

Thần Dương không để ý đến tình huống chung quanh, nhét viên cầu màu trắng vào trong ngực Dịch Lập Nhai, ôm thân thể y đi vào bên trong, trong miệng thản nhiên nói: "Lệ Phi Vũ, ngươi đi theo ta, những người khác lưu lại ở chỗ này, trợ uy cho Cốt Thiên Tầm cùng Hiên Viên Hành."

Sắc mặt Hàn Lập khẽ động, lập tức cáo lỗi một tiếng với Cốt Thiên Tầm cùng Hiên Viên Hành, cất bước đi theo.

Cốt Thiên Tầm nhìn thân ảnh Thần Dương cùng Hàn Lập, trong đôi mắt đẹp dịu dàng ẩn hiện hào quang, không biết đang suy nghĩ gì.