Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 878: Phong thư và cái bình




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"A!"

Nam tử áo trắng nhìn thấy bộ dạng Hàn Lập lúc này, hai mắt chớp động kỳ quang, trong miệng nhẹ ồ lên một tiếng.

Hàn Lập nghe được thanh âm này, lập tức từ trong cuồng hỉ do đột phá khôi phục lại, thân hình nhoáng một cái, sau một khắc lăng không lướt qua hơn mười trượng, xuất hiện ở trước người nam tử áo trắng.

Nam tử áo trắng thấy cảnh này, thần sắc trên mặt không phát sinh biến hoá nữa, vẫn không nói một lời nhìn Hàn Lập.

"Đa tạ các hạ trông coi, để cho ta tu luyện trong Tinh Trì thêm một đoạn thời gian, không biết ta nên thanh toán thêm bao nhiêu Huyền điểm?" Hàn Lập nhìn đồng hồ cát bên cạnh nam tử áo bào trắng, chắp tay nói ra.

Vừa rồi tuy rằng đang trong tu luyện, nhưng cảm giác của hắn với ngoại giới cũng không có gián đoạn, đối với cử động của nam tử áo bào trắng, trong nội tâm có chút cảm kích.

"Không cần, vừa rồi Lệ đạo hữu vượt qua thời hạn cũng chỉ nửa khắc chuông mà thôi, không cần phải thanh toán thêm phí. Chẳng qua là ta có một cái nghi vấn, hy vọng ngươi có thể giải đáp." Nam tử áo trắng lơ đễnh khoát tay áo, chợt vòng một cái, nói như thế.

"Đạo hữu cứ nói đừng ngại, Lệ mỗ tri vô bất ngôn*." Hàn Lập hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười nói.

(*) không biết sẽ không nói, ý câu này là biết sao nói vậy, không nói sai.

"Lệ đạo hữu tu luyện môn công pháp này cực kỳ bất phàm, không biết có thể cho ta biết tên gọi của nó là gì không?" Trong mắt nam tử áo trắng hình như hiện lên quang mang nóng bỏng, hỏi.

"Vũ Hóa Phi Thăng Công." Hàn Lập trầm ngâm một chút, mở miệng nói ra.

Tên công pháp này, hắn đã sớm nói với Cốt Thiên Tầm, ngược lại cũng không có gì phải giấu diếm.

"Vũ Hóa Phi Thăng Công! Vũ Hóa thành tiên, thật sự là tên rất hay, Lệ đạo hữu hôm nay công pháp đại tiến, ngày sau trên Huyền Đấu Trường chắc chắn sẽ càng nổi tiếng, danh tự Huyễn Ảnh càng thêm phát dương quang đại a." Nam tử áo trắng mỉm cười, gật đầu khen ngợi.

"Các hạ quá khen. Trong Huyền Đấu Trường sinh tử tồn vong một đường, hôm nay không biết rõ ngày mai, khổ tu chỉ vì tăng thêm cơ hội giữ mạng mà thôi. Chút hư danh này chỉ là thoảng qua như mây khói, không đáng nhắc tới." Hàn Lập cười khổ một tiếng, nói ra.

"Huyền Đấu Trường tuy rằng sinh tử do mệnh, nhưng tốt xấu vẫn là chém giết công bằng, ngoại giới nhìn như tự do tự tại, nhưng nhân tâm lại khó lường? Hơi không cẩn thận, thân vẫn đạo tiêu, vạn năm tu hành bỗng chốc biến mất a." Nam tử áo trắng lắc đầu, nói như thế.

"Nói cũng đúng, ngược lại là Lệ mỗ làm kiêu. Nếu bàn về tu luyện, vốn là nghịch thiên mà đi, cần gì phải quan tâm ngoại giới, hay là trong Huyền Đấu Trường này?" Hàn Lập cười ha ha nói.

Hàn Lập lại nói chuyện phiếm vài câu với nam tử áo bào trắng, sau đó cáo từ ly khai.

Nam tử áo trắng đưa mắt nhìn Hàn Lập ly khai, trong miệng tựa hồ thì thào tự nói một câu gì đó, rất nhanh lại khoanh chân ngồi xuống.

...

Hàn Lập ly khai Tinh Trì, đi dọc theo hành lang xuống phía dưới, cảm thấy lúc này thân thể so với lúc đến nhẹ như lông hồng, phảng phất tùy thời có thể tung bay cách mặt đất mà đi.

Dưới chân hắn khẽ động, toàn thân lập tức bay lên cách mặt đất, phảng phất một đoàn tơ liễu lơ lửng trong không trung, phiêu phiêu đãng đãng, tựa hồ căn bản không bị lực hút mặt đất ảnh hưởng.

Trong nội tâm Hàn Lập khẽ động, hai chân đạp mạnh hư không, không khí "Ba" một tiếng vang nhỏ, toàn thân lập tức bay về phía trước.

Giờ phút này bên trong hành lang, mắt thấy sẽ đụng thạch bích phía trước, thân hình hắn quay tít một vòng, tiếp theo chân đạp hư không một cái, thân thể lập tức bắn ngược trở về.

Tính trẻ con của Hàn Lập nổi lên, giống như tìm được một món đồ chơi mới lạ, dưới chân liên tục bước vào hư không, toàn thân lăng không bay múa trong thông đạo, phảng phất một con Phi Yến linh hoạt.

Chơi đùa một hồi lâu, hắn mới tận hứng dừng lại, vẻ tươi cười trên mặt vẫn không giảm.

Vũ Hóa Phi Thăng Công vậy mà thật sự bay lên khỏi mặt đất, năng lực này ở bên ngoài cũng không coi vào đâu, nhưng trong Tích Lân Không Cảnh lại quá hiệu dụng rồi.

Đã có loại năng lực này, về sau bất luận chiến đấu, hay làm sự tình khác đều thuận lợi hơn nhiều.

Hàn Lập ổn định thoáng một chút tâm tình, rất nhanh quay trở về chỗ của mình, đang muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tuy rằng đã đả thông chỗ Huyền Khiếu kia, tu vi thân thể đại tiến một bước, nhưng tu luyện lâu như vậy, thần thức của hắn cũng tiêu hao rất lớn, giờ phút này hơi mệt mỏi, chỉ muốn ngã đầu ngủ say vài ngày.

Ngay lúc hắn tính nằm xuống, ánh mắt chợt cả kinh, nhìn về phía bàn đá trong phòng.

Nguyên bản không có vật gì trên mặt bàn, giờ phút này trên đó lại có một phong thư, bên cạnh phong thư còn có một bình nhỏ màu đỏ lớn vài tấc, nhìn xuyên thấu qua thành bình hơi mờ mơ hồ thấy bên trong chứa đựng một ít chất lỏng màu đỏ sậm.

Trong nội tâm Hàn Lập rùng mình, mãnh liệt quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Chỉ thấy chỗ cửa phòng không có gì khác thường, Thiên Tinh Bối mới mua đặt ở đó hoàn hảo không tổn hao gì, tản mát ra một mảnh tinh quang bao phủ đại môn, cũng không có vết tích bị phá hư.

Sắc mặt hắn càng có chút khó coi.

Đã có người có thể đột phá Thiên Tinh Bối, lẻn vào gian phòng mình, lại còn không lưu lại chút manh mối nào.

Hàn Lập thoáng buồn ngủ liền tỉnh hẳn, cất bước đi đến bên cạnh bàn, thần thức dò xét trên phong thư cùng bình nhỏ một hồi lâu, không phát hiện vấn đề gì, lúc này mới cầm lấy phong thư mở ra.

Trong phong thư là một trang giấy màu tím nhạt, phía trên viết một nhóm chữ cực nhỏ.

Hàn Lập đưa mắt nhìn qua, thần sắc lập tức đại biến, thân hình nhoáng một cái liền xuất hiện ở bên cạnh cửa đá, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Một lát sau, sắc mặt hắn mới buông lỏng, quay người đi trở về bên cạnh bàn đá, tiếp theo nhìn trang giấy màu tím một cái.

Phía trên viết: "Thanh Dương Thành chủ để ý đến Chân Linh huyết mạch trong cơ thể ngươi, muốn lấy làm của riêng, sắp tới sẽ hạ thủ. Các hạ nếu không muốn vẫn lạc trong tay hắn, hãy uống chất lỏng trong bình, có thể cứu ngươi một mạng."

Hàn Lập nhìn những chữ viết này, sắc mặt âm tình bất định, im lặng không nói.

Phong thư này cùng bình nhỏ rốt cuộc là ai đưa tới, chẳng lẽ là Giải Đạo Nhân?

Hắn rất nhanh lắc đầu, lần này thủ pháp lẻn vào phòng của hắn so với lần trước ám tặng thuật bế khiếu khác nhau, cao minh hơn nhiều, hẳn là không phải do một người làm.

Hơn nữa nếu như Giải Đạo Nhân hành động, sự tình trọng yếu như vậy, Giải Đạo Nhân hẳn là sẽ để lại cho hắn tiêu ký, để tránh hắn hiểu lầm.

Không phải Giải Đạo Nhân thì là ai? Hơn nữa nội dung trên giấy không biết là thật hay giả? Hay là có người muốn lợi dụng thủ đoạn này nhiễu loạn tâm thần hắn? Nhiễu loạn tâm thần hắn nhằm mục đích gì?

Chỉ một thoáng, vô số vấn đề hiện lên trong đầu Hàn Lập, nhất thời trong đầu hắn lại không cách nào tập trung tinh thần được.

Hắn lập tức phát hiện không ổn, vội vàng hít sâu một hơi, bình tĩnh thoáng một chút tâm tình.

So với việc tìm hiểu người nào lẻn vào đưa phong thư và bình nhỏ, giờ phút này việc cấp bách là xác nhận nội dung trên trang giấy là có thật hay không.

Hắn vừa nghĩ đến đây, trong đầu không khỏi hiện lên thân ảnh Thần Dương.

Nhớ lại lúc chiến đấu với người này, tựa hồ lúc gã chứng kiến Chân Linh huyết mạch mình bày ra, xác thực đã từng lộ ra một chút thần sắc khác thường.

Bất quá, Thanh Dương Thành chủ muốn Chân Linh huyết mạch có tác dụng gì? Chỉ là vì muốn đề cao sức chiến đấu?

Hàn Lập im lặng chốc lát, cầm bình nhỏ màu đỏ kia lên, xem xét cẩn thận.

Trong bình là một ít chất lỏng màu đỏ sậm, thoạt nhìn rất giống một loại huyết dịch, nhưng lại không có chút mùi máu tanh nào, càng tản mát ra nhè nhẹ khí tức kỳ lạ.

Hàn Lập sau một phen moi ruột gan, cũng không phân biệt được đây là vật gì, liền cất phong thư cùng bình nhỏ màu đỏ vào, quay người đi ra gian phòng, rất nhanh đi tới chỗ ở Trần Lâm.

Nhưng Trần Lâm tựa hồ không có bên trong, hắn gõ cửa một hồi cũng không có trả lời.

Hàn Lập khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó quay người đi đến chỗ ở của Độc Long, đưa tay gõ cửa.

"Lệ đạo hữu, có chuyện gì không?" Độc Long mở cửa nhìn thấy Hàn Lập, trên mặt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Ngược lại cũng không có đại sự gì, có một số việc muốn hỏi thăm Độc Long đạo hữu một chút." Thần sắc Hàn Lập như thường nói ra.

Độc Long ồ một tiếng, mời Hàn Lập vào phòng, rót hai chén trà.

"Độc Long đạo hữu, không biết ngươi có biết Chân Linh huyết mạch không?" Hàn Lập cũng không có uống trà, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Chân Linh huyết mạch? Cái này ta đương nhiên biết, chẳng qua Chân Linh chính là một loại dị thú kỳ lạ trong thiên địa, thực lực cường đại hơn xa hung thú bình thường.  Người có được Chân Linh huyết mạch, có thể sử dụng một phần năng lực Chân Linh kia, từng người đều tiềm lực bất phàm. Chỉ tiếc trong Thánh Vực chúng ta, số lượng Chân Linh vô cùng thưa thớt, tộc nhân có được Chân Linh huyết mạch cực nhỏ, bất quá nghe nói ở Tiên Vực nhiều hơn một chút, Lệ đạo hữu hỏi cái này để làm gì?" Độc Long khẽ giật mình, có chút kỳ quái nhìn Hàn Lập một cái, nhưng vẫn hồi đáp.

"Không có gì, chẳng qua là gần đây nghe người ta nói đến Chân Linh huyết mạch, cảm thấy hiếu kỳ, đáng tiếc kiến thức Lệ mỗ nông cạn, cho nên mới tìm Độc Long đạo hữu hỏi thăm một chút." Hàn Lập cười nói.

Vài năm sống chung, hắn cũng biết được một ít tính cách Độc Long, ánh mắt gã này nhạy cảm, xử sự vững vàng, là một người tài, nhược điểm duy nhất chính là yêu khoe khoang, thích nghe người ta thổi phồng.

"Chân Linh huyết mạch hoàn toàn chính xác là đồ vật trân quý hiếm có, nhất là đối với thể tu chúng ta đấy." Trên mặt Độc Long lộ vẻ tươi cười, gật đầu nói.

"Chuyện đó là thế nào?" Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, hỏi.

"Người có Chân Linh huyết mạch, thân thể cường đại hơn nhiều so với người bình thường, sử dụng Chân Linh huyết mạch sau khi biến thân, càng làm cho lực lượng thân thể tăng vọt lên. Bất quá cái này cũng không coi vào đâu, Chân Linh huyết mạch còn có một diệu dụng, rất ít người biết." Độc Long nói ra câu cuối, mặt lộ vẻ thần bí.

"A, lại không biết là diệu dụng gì? Kính xin Độc Long đạo hữu chỉ giáo một chút." Nội tâm Hàn Lập chấn động, bất động thanh sắc hỏi.

"Việc này ta cũng là ngẫu nhiên nghe được, Chân Linh huyết mạch có thể phụ trợ đả thông Huyền Khiếu." Độc Long hạ giọng nói ra.

"Quả thật?" Hàn Lập nghe vậy, trong nội tâm khẽ động.

"Ta cũng là nghe người ta nói thôi, cũng không tận mắt chúng kiến. Bên trong Thánh Vực chúng ta, người có được Chân Linh huyết mạch quá ít, hơn nữa chỉ có mỗi huyết mạch thì chưa được, còn phải có công pháp tương ứng mới có thể phát huy tác dụng Chân Linh huyết mạch." Độc Long nhún vai, nói ra.

"Thì ra là thế, đa tạ Độc Long đạo hữu giải thích nghi hoặc cho tại hạ, tại hạ còn có chuyện, xin cáo từ trước." Ánh mắt Hàn Lập chớp động, lập tức đứng lên, cáo từ ly khai.

Vừa dứt lời, hắn không đợi Độc Long đưa tiễn, quay người đi ra bên ngoài.

Độc Long hơi ngẩn ra, lập tức lắc đầu, cũng không có để ý việc này.

Hàn Lập rời phòng Độc Long, lập tức trở về chỗ ở của mình, sắc mặt có chút phức tạp.

Không thể tưởng được Chân Linh huyết mạch vẫn còn có tác dụng bực này, khó trách tốc độ hắn đả thông Huyền Khiếu lại hơn xa những người khác.

Nếu quả thật Chân Linh huyết mạch có diệu dụng bực này, Thanh Dương Thành chủ mưu đồ huyết mạch trong cơ thể hắn, vậy hoàn toàn chính xác rồi.

Chẳng qua là nếu như Thanh Dương Thành chủ thật sự muốn Chân Linh huyết mạch trong cơ thể hắn, vì sao lúc trước tại thời điểm bắt hắn lại không động thủ thu lấy, mà ném hắn vào Huyền Đấu Trường?