Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Lệ huynh, làm sao vậy, chẳng lẽ lại có địch tập kích?" Thạch Xuyên Không thấy vậy, có chút nghi ngờ hỏi.
Giải Đạo Nhân cũng dời ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập, nhưng không nói gì.
Hàn Lập không có trả lời nghi vấn của Thạch Xuyên Không, đưa mắt trông về phía xa, nhìn về phía một toà tiểu sơn cách đây vài dặm.
Thạch Xuyên Không thấy vậy, cũng theo ánh mắt Hàn Lập nhìn tới chỗ đó, vẻ nghi hoặc trên mặt càng đậm hơn.
Không đợi Thạch Xuyên Không mở miệng lần nữa, Hàn Lập bỗng nhiên khoát tay, mãnh liệt vỗ vỗ mai rùa Cự Quy phía dưới.
Đạp Không Quy kia bị thần thức lực khống chế, lập tức vượt không lơ lửng lên, bốn chân dưới thân khẽ vẫy trong hư không như mái chèo thuyền, lướt gấp về phía trước, tốc độ mặc dù không bằng Phù Hành Điểu, nhưng thực sự cũng không chậm.
Đến cách sườn núi nhỏ khoảng trăm trượng, Hàn Lập lập tức từ trên mai rùa nhảy xuống, dưới trọng áp không gian nện ầm xuống phía dưới.
Nhưng mà, hắn lại không quan tâm gì đến chấn động trong cơ thể, và áp lực không gian mang đến cảm giác khó chịu, chạy như điên về phía tiểu sơn.
Thạch Xuyên Không thấy thế, trong mắt hồ nghi liếc nhìn sang Giải Đạo Nhân, cả hai một trước một sau nhảy xuống mai rùa, đuổi theo bóng lưng Hàn Lập.
Tiểu sơn này cao bất quá trăm trượng, chỗ giữa sườn núi có một cửa động bí mật cao khoảng nửa thân người. Hàn Lập vội vã lao đến trước cửa động.
Thạch Xuyên Không đuổi theo tới trước một bước, đang muốn mở miệng nói gì đó, liền thấy Hàn Lập khẽ khom lưng chui vào trong động.
Gã nhướng mày, vội vàng đi theo.
Đợi đến lúc gã cũng chui vào cửa động, đi qua một đoạn thông đạo thấp bé, sau đó liền phát hiện bên trong vậy mà có động thiên khác.
Không gian trong huyệt động khá lớn, khoảng chừng hai gian phòng ốc bình thường, mái vòm lại cực cao, phía trên mở ra mấy cái đại động để ánh mặt trời lọt vào, chiếu sáng toàn bộ huyệt động.
Thạch Xuyên Không đưa mắt nhìn qua, liền thấy trên mặt đất huyệt động nằm bốn bộ thi thể cổ quái, Hàn Lập thì ngồi xổm đưa lưng về phía gã, bên cạnh một cỗ thi thể, tựa hồ đang tra xét gì đó.
Gã không mở miệng quấy rầy, mà đi ra phía trước cẩn thận xem xét.
Nhìn qua gã liền phát hiện, bốn bộ "Thi thể" trên mặt đất thì có hai cỗ thực sự không phải là thi thể, mà là hai cỗ tàn hài Khôi Lỗi không biết chế tạo từ loại tài liệu nào, ngoại hình có mấy phần tương tự với con người, đầu lâu đều đã bị dập nát, lồng ngực cũng bị nắm đấm đánh ra hai cái đại động.
Mặt khác, hai cỗ thi thể kia thì cởi trần, bên ngoài thân mọc ra một tầng lân phiến dày đặc màu xám, không biết có phải do chết đã lâu nên hơi nước trên người đã bốc hơi không ít, khô quắt lại nhìn có vẻ dữ tợn.
"Cái này là..." Lúc này Giải Đạo Nhân cũng tiến vào sơn động, nhìn quét qua một vòng, không khỏi nghi ngờ nói.
"Hẳn đó là những tù nhân lưu vong..." Thạch Xuyên Không thì thào nói ra.
"Thạch huynh, có thể nhìn ra chút gì không?" Lúc này, Hàn Lập từ mặt đất đứng lên, nắm chặt nắm đấm lại nói ra.
"Nơi đây mặc dù có hai cỗ thi thể cùng hai cỗ Khôi Lỗi, bất quá từ thương thế trên người của song phương thì tựa hồ là hai bên công sát nhau tạo thành, hẳn là thuộc hai thế lực trận doanh." Thạch Xuyên Không suy nghĩ một chút, nói ra.
"Ngươi nói, đại khái giống ta suy đoán. Sở dĩ bọn hắn ở chỗ này chém giết nhau, hơn phân nửa là vì tranh đoạt một người." Thần sắc Hàn Lập có chút ngưng trọng, gật đầu nói.
"Một người... Chẳng lẽ, ngươi nói là?" Thạch Xuyên Không trầm ngâm một lát, kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, ta tìm được mảnh khăn che mặt còn sót lại của Tử Linh." Hàn Lập giơ bàn tay lên, mở ra nói.
Trong lòng bàn tay hắn nằm một mảnh vải màu đen, chính là tấm khăn che mặt của nữ tử.
"Lệ huynh, ngươi có chắc đây là đồ vật của Tử Linh đạo hữu?" Thạch Xuyên Không có chút chần chờ hỏi.
"Trên khăn che mặt có vết máu nàng, khí tức này... Ta tuyệt không nhận sai. Sở dĩ hai phe tù nhân này tranh đấu, hơn phân nửa là vì tranh đoạt nàng, mà nàng hẳn là bị một trong hai thế lực này bắt đi rồi." Thần sắc Hàn Lập ngưng trọng nói ra.
"Nhìn bộ dáng thi thể này, hẳn là chết lâu rồi, không biết Tử Linh đạo hữu đến đây lúc nào." Thạch Xuyên Không trầm ngâm nói.
"Việc này tạm thời không thể đoán được. Lúc trước chúng ta đi qua những hòn đảo kia, một đường dò xét tới đây, cũng không phát hiện nàng lưu lại bất luận tung tích gì, một tia khí tức cũng không có, có thể thấy được rất có khả năng nàng không phải tiến vào Tích Lân Không Cảnh từ cửa Hắc Thủy Vực kia, có lẽ là từ một cửa khác trong Ma Vực." Hàn Lập thở dài một tiếng, nói ra.
"Cái này rất có khả năng. Chẳng qua lúc trước Cúc phu nhân đanh đá kia chịu nói hướng đi, đã bán mặt mũi cho Tam ca rồi, nội tình bên trong nữa thì nàng lại không chịu thổ lộ. Sớm biết như vậy, lúc trước tiến vào Tích Lân Không Cảnh, nên cẩn thận hỏi thăm Từ Phúc thoáng một chút." Thạch Xuyên Không cũng u sầu, nói ra.
"Điểm này, ta đã nghĩ qua, có hỏi thêm nữa cũng vô dụng. Tử Linh nếu thật sự vào Tích Lân Không Cảnh từ cánh cửa hắn canh giữ, nếu hắn biết mục đích của chúng ta, còn dám thừa nhận sao? Không chừng, hắn lại giấu diếm không báo, hoặc là dứt khoát vì tự bảo vệ mình mà nói dối, đưa chúng ta tin tức giả mà thôi." Hàn Lập lắc đầu, nói ra.
"Cũng may hiện tại cuối cùng đã có một chút manh mối, chúng ta chỉ cần tìm được bất kỳ một thế lực trong hai bên, liền có thể dò thăm được tin tức Tử Linh đạo hữu, vậy cũng là một tin tức tốt." Thạch Xuyên Không nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, không nói gì, Tử Linh bị thương lại để cho hắn có chút bận tâm.
"Đi thôi, nếu như đã xác định nàng ở trên phiến đại lục này, tìm được nàng cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi." Hàn Lập cất tấm vải che mặt vào trong ngực, mở miệng nói ra.
Dứt lời, hắn liền đi nhanh một bước ra ngoài huyệt động.
...
Nửa tháng sau.
Ba người Hàn Lập đi tới một khu vực dãy núi có địa thế nhấp nhô, Đạp Không Quy chỉ có thể lơ lửng đi sát đất mấy trượng, hầu như không thể nào tiến lên.
Rơi vào đường cùng, Hàn Lập đành phải giải trừ thần thức khống chế, để cho nó chạy đi, bọn hắn lại bắt đầu bôn ba đi bộ.
Một ngày buổi trưa, ba người đi đến một sơn cốc hẹp dài.
Hàn Lập đi tuốt ở đằng trước, bỗng nhiên hai hàng lông mày khẽ động, mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Như thế nào, có phát hiện gì?" Thạch Xuyên Không thấy sắc mặt Hàn Lập, lập tức hỏi.
Hàn Lập làm một cái động tác chớ lên tiếng, sau đó thân hình khẽ động, lướt nhanh về bên trái phía trước, đồng thời phất tay kêu Thạch Xuyên Không cùng Giải Đạo Nhân đuổi theo.
Ba người nhanh chóng tiến lên, rất nhanh chạy đi hơn mười dặm, tới một đỉnh núi tiểu sơn, núp sau một tảng đá lớn, nhìn về một khe núi phía trước cách đây mấy chục dặm.
Hắn không tiếp tục đến gần, sợ bị những người kia phát hiện ra.
Kỳ thật khoảng cách này đã rất nguy hiểm, nhưng vì để Thạch Xuyên Không nhìn thấy, không thể không như vậy.
Chỉ thấy trong khe núi phía trước nổ mạnh ù ù, bụi mù nổi lên bốn phía, ở đó đang phát sinh một hồi kịch đấu.
Một phương là một đầu quái thú hình Hổ to lớn, thân dài chừng ba mươi mấy trượng, cao cỡ bảy tám trượng, toàn thân mọc khắp từng khối lân giáp to lớn màu nâu đen, lóe ra màu kim loại băng lãnh sáng bóng, bốn chân đầy lân phiến cũng tráng kiện kinh người, cần hai ba người mới có thể ôm hết, bàn chân to lớn trên mặt mọc ra từng đám móng vuốt sắc bén như liêm đao, làm cho người nhìn thấy mà khiếp sợ.
Càng kỳ lạ chính là, trên sống lưng quái thú Cự Hổ này thình lình mọc ra chín cây gai xương màu đen, phảng phất chín cây cự mâu vô cùng sắc bén, thoạt nhìn hung hãn cực kỳ.
Còn bên kia là bảy tám nam tử, màu da những người này nâu thẫm, làn da có chút thô ráp, nhưng thân hình cao lớn dị thường, so với Hàn Lập cao hơn hai ba cái đầu, trên người cơ bắp nổi lên, thoạt nhìn khôi ngô cực kỳ.
Trên người bọn họ mặc đơn sơ áo giáp xương màu xám, tay cầm đao kiếm màu trắng, thoạt nhìn tựa hồ được chế tạo từ một loại xương thú nào đó.
Quái thú Cự Hổ có thân hình khổng lồ, nhưng động tác lại linh hoạt dị thường, miệng hổ cắn xé, vuốt hổ vồ bắt, đuôi hổ vung vẫy.
Mặt đất bị đánh ra một đám hố to, kích khởi kình phong làm trên vách núi đá phụ cận bị kéo lê từng vết cắt sâu.
Tuy quái thú Cự Hổ linh hoạt, thế nhưng cốt khải trên thân thể các nam tử lóe ra một đám quang điểm, động tác lại càng thêm kinh người, thân hình trực tiếp biến ảo thành từng bóng xám mơ hồ, làm cho toàn bộ công kích của quái thú Cự Hổ đều thất bại.
So với động tác của những người này thì công kích của Cự Hổ nhìn cực kỳ vụng về.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động, những quang điểm trên người những cốt khải nam tử chính là hào quang Huyền Khiếu.
Những người này mở ra Huyền Khiếu trên người đều không ít, người kém nhất cũng mở ra mười mấy Huyền Khiếu, mà đầu lĩnh là một đại hán mặt đen thân hình như kim cương thì trên người dày đặc quang điểm, vậy mà nhiều đến năm sáu chục cái.
Hơn nữa vị trí Huyền khiếu mở ra trên người Kim Cương đại hán có chút đặc biệt, ngoại trừ vị trí ngực bụng, gần nửa Huyền Khiếu vậy mà mở ra trên cánh tay phải.
"Những người này chính là tù phạm bị đẩy vào Tích Lân Không Cảnh? Cuối cùng đã gặp, chúng ta có nên ra ngoài gặp bọn họ không?" Thạch Xuyên Không mừng rỡ nói.
"Đám tù nhân này cũng không phải hạng lương thiện gì, tùy tiện đi ra gặp mặt bọn họ cũng không thỏa đáng, vẫn nên xem một chút tình huống rồi hãy nói." Hàn Lập suy nghĩ một chút, nói ra.
Thạch Xuyên Không nghe vậy ánh mắt lóe lên, lập tức gật đầu nhẹ.
Những cốt khải nam tử kia vây Cự Hổ vào giữa, không ngừng nhảy lên tránh né, có cơ hội liền dùng binh khí xương thú trong tay chém lên người Cự Hổ.
Binh khí xương thú nhìn thì đơn sơ, lại sắc bén dị thường, lân giáp trên người Cự Hổ cũng không hoàn toàn ngăn được, bị chém ra từng vết thương vừa dài vừa lớn, lân giáp vỡ vụn, máu tươi bắn tung tóe.
Thân thể Cự Hổ bị thương càng ngày càng nhiều, rất nhanh cả người nhuộm đỏ, động tác so với lúc đầu chậm hơn rất nhiều.
Nó mấy lần muốn chạy trốn, nhưng bị mấy người vây lại không thoát ra được, trong miệng bắt đầu thở dốc.
"Rống!"
Trong miệng Cự Hổ phát ra một tiếng gào thét cuồng nộ, một đôi mắt hổ nổi lên hào quang màu đỏ như máu, giống như hai cái đèn lồng màu đỏ, chín cái xương gai trên lưng rung động lắc lư không thôi, phát ra thanh âm ông ông.
"Cẩn thận, Kiếm Lân Hổ này muốn ra tuyệt chiêu!" Một cốt khải nam tử quát lên nhắc nhở.
"Tới vừa vặn!"
Tròng mắt Kim Cương đại hán đầu lĩnh hơi híp lại, thân hình hóa thành một dãy khói xanh đến trước người nó, một thanh cốt kiếm to lớn trong tay hóa thành một đạo bóng trắng sáng lạn, trùng điệp phách trảm lên vai Cự Hổ.
Lập tức vai Cự Hổ bị chém ra một vết thương ghê rợn sâu vài trượng, lân giáp vỡ vụn, mảng lớn cơ bắp lật ra bên ngoài, máu tươi chảy tràn ra.
Cự Hổ kêu thảm một tiếng, bỗng nhìn lại hướng Kim Cương đại hán, trong miệng phát ra một tiếng gào thét kinh thiên, chín xương gai trên lưng run run như cái sàng, sau đó toàn bộ ly thể bắn ra, hóa thành chín đạo huyễn ảnh màu đen, hung hăng bắn về phía Kim Cương đại hán.