Dịch giả: Đôc Gia Đại Thiếu
Biên: Độc Hành
“Thạch đạo hữu, tiếng chuông vang lên như thế này, chẳng lẽ?” Hàn Lập thu liễm tâm thần, hỏi,
“Không sai, phụ hoàng đã xuất quan, có lẽ ngày mai sẽ triệu kiến chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm.” Thạch Xuyên Không gật đầu đáp.
“Được.” Hàn Lập gật đầu nhẹ, sắc mặt ngưng trọng.
“Lệ đạo hữu không cần lo lắng, kế hoạch của Tam ca không hề có sơ hở, phụ hoàng nhất định sẽ đáp ứng.” Thạch Xuyên Không nhìn sắc mặt Hàn Lập, trấn an hắn.
Hàn Lập cười cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Thạch Xuyên Không dặn dò Hàn Lập những điều cần chú ý khi yết kiến xong, cũng tản đi phân thân.
Hàn Lập nhìn chăm chú Thánh Sơn một lúc lâu, rồi quay người trở về phòng.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Lập ăn mặc chỉnh tề, đi vào chính sảnh.
Thạch Phá Không và Thạch Xuyên Không đều đã đợi sẵn ở đây. Hai người đều mặc y phục màu tím, lưng mang đai ngọc, đầu đội tử kim hoa quan giống như hoàng gia phàm tục, cực kỳ cao quý.
Trên tử kim quan của Thạch Phá Không có ba khối Minh Châu toả sáng, còn tử kim quan của Thạch Xuyên Không thì một viên cũng không có, lộ ra vẻ ảm đạm.
“Thật có lỗi, để hai vị đợi lâu rồi.” Hàn Lập nhìn qua trang phục hai người rồi nói.
“Không sao, chúng ta cũng mới đến.” Thạch Xuyên Không cười nói.
“Đi thôi.” Thạch Phá Không gật đầu với Hàn Lập rồi đi thằng ra ngoài.
Ba người vừa ra khỏi phủ, đã có hai chiếc xa thú đứng đợi sẵn.
Xa thú đầu tiên màu vàng kim lóng lánh, kéo xe là một con hoàng kim sư, bộ lông vàng trải khắp toàn thân, trông thập phần thần tuấn. Ở đầu xe còn có một lá cờ vàng đón gió bay phấp phới.
Chiếc xa thú thứ hai bình thường hơn nhiều. Tuy nhiên lại to hơn chiếc thứ nhất. Đứng cạnh xe là một nam tử mặc hồng bào, chính là Huyết Tích Hầu.
Ánh mắt Hàn Lập và Huyết Tích Hầu giao nhau, y mỉm cười chào Hàn Lập.
“Lệ đạo hữu, phụ hoàng rất coi trọng quy củ và luật pháp của Thánh Vực nên chúng ta không thể đi chung một xe. Cảm phiền ngươi đunchung xe với và Huyết Tích Hầu vậy.” Thạch Xuyên Không nói.
Hàn Lập gật đầu, cùng Huyết Tích Hầu đi lên chiếc xa thú thứ hai.
“Đi thôi.” Hai huynh đệ Thạch Xuyên Không lên xe, liền ra lệnh khởi hành luôn.
“Huyết Tích Hầu đạo hữu, đã lâu không gặp, ngày đó cảm tạ ngươi đã ngăn cản Chiếu Cốt chân nhân, nếu không, ta và Thạch đạo hữu chưa hẳn đã có thể an toàn đến Dạ Dương Thành.” Hàn Lập cười nói với Huyết Tích Hầu.
“Lệ đạo hữu khách khí rồi, chuyện lần đó tại hạ vẫn hổ thẹn. Vốn là Tam điện hạ phái ta đến tiếp ứng ngươi và Thập Tam điện hạ đi về Dạ Dương thành. Ta chưa làm được gì đã bị Chiếu Cốt chân nhân đánh trọng thương. Lúc khôi phục thì đã nghe tin Lệ đạo hữu chém giết Chiếu Cốt chân nhân rồi. Thực lực của Lệ đạo hữu thật là sâu không lường được.” Huyết Tích Hầu cười ha hả nói.
“Có thể giết Chiếu Cốt chân nhân thành công, cũng là do đủ loại trùng hợp. Nếu lại thêm một lần như thế nữa, người chết nhất định là ta.” Hàn Lập cười đáp.
“Lệ đạo hữu khiêm tốn rồi.” Huyết Tích Hầu nói.
Hai người nói chuyện phiếm, xa thú vẫn đi về phía trước.
Những năm gần đây Hàn Lập rất ít ra ngoài, chủ yếu là đi Ma Vực mua đồ, hoặc tìm kiếm phương pháp chữa trị cho Đề Hồn. Cũng không đi lại trong Lạc Già Khu, nên hắn không quen thuộc tình huống ở đây.
Ngồi trên xa thú, hắn dần xem rõ địa hình của Lạc Già Khu.
Bởi vì nằm gần Thánh Sơn, địa hình Lạc Già Khu từ nam đến bắc trông như một sườn núi.
Lấy Lạc Già Khu làm trụ cột, từng tầng kiến trúc của Thánh Sơn được sắp đặt chỉnh tề, như những bậc thang.
Càng tới gần Thánh Sơn, kiến trúc xung quanh càng hoa lệ.
Hai chiếc xa thú đi qua mấy giao lộ, tiến về một con đường bạch ngọc rộng lớn.
Con đường bạch ngọc này rộng chừng trăm trượng, kéo thẳng đến Thánh Sơn.
Trên mặt Hàn Lập lộ vẻ ngạc nhiên. Xung quanh hai bên đường ngồi chật kín người, kéo dài đến tận Thánh Sơn.
Thần sắc những người này rất thành kính, không hề để ý đến đám người Thạch Phá Không.
“Mỗi lần Thánh hoàng xuất hiện đều tổ chức đại điển tế thiên. Tất cả mọi người trong nội thành đều đi thánh đạo này để tế tự.” Huyết Tích Hầu giải thích cho Hàn Lập.
“Thì ra là vậy.” Hàn Lập gật đầu.
Hai chiếc xa thú đi dọc theo con đường bạch ngọc, băng băng về phía Thánh Sơn.
Nửa canh giờ sau, xa thú đã đến chân núi Thánh Sơn, dừng lại trước một cung điện hùng vĩ.
Diện tích cung điện rộng mấy trăm mẫu, tất cả được xây dựng từ một loại hắc sắc tinh thạch.
Tinh thạch này có phẩm chất còn tốt hơn cả hắc thuỷ tinh nhất phẩm, tản mát ra từng đợt hắc mang, hiển nhiên là một loại tài liệu vô cùng tốt.
Mỗi toà cung điện đều được điêu khắc Ma Thần hoặc phù điêu dị thú, cực kỳ đẹp đẽ.
Bên cạnh cung điện là một quảng trường bạch ngọc, diện tích rộng lớn không kém. Bên trong quảng trường có một toà tế đàn to lớn, xây dựng hoàn toàn từ một loại tài liệu màu xanh đen, phong cách cổ xưa.
Dòng người thăm viếng kéo dài từ phía dưới đến tận tế đàn.
“Đi thôi, theo quy định, chúng ta cũng phải đi thăm viếng trước, rồi mới đến Thánh Hoàng cung để yết kiến phụ hoàng.” Thạch Phá Không xuống xe, nói một tiếng, rồi đi về phía tế đàn.
Đoàn người rất nhanh đã đến tế đàn.
Hàn Lập quan sát xung quanh, chỉ thấy tế đàn cũng không có gì đặc biệt, chỉ có hai pho tượng cao lớn đứng hai bên.
Hai pho tượng phong cách cổ xưa, làm cho người ta có cảm giác như đây là hai người sống chứ không phải tượng.
Một pho tượng nữ tử toàn thân trắng như tuyết, mặt mũi hiền lành, tựa như mẹ chúng sinh, làm cho người ta có cảm giác an lành.
Pho tượng còn lại thì bất đồng. Toàn thân đen kịt, có mười hai đầu, hai mươi bốn cánh tay.
Những cái đầu lại có thần thái khác nhau: phẫn nộ, vui mừng, lạnh lùng, thương tâm… tựa hồ tập hợp tất cả các cảm xúc của thế gian.
Những cánh tay kia cũng có kiểu dáng khác nhau, hoặc là năm ngón xoè ra, hoặc là phất tay trảo nhiếp, cảm giác hồn siêu phách lạc.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn hai pho tượng.
Những năm này hắn cũng nghiên cứu rất nhiều về Ma Vực. Hai pho tượng này là hai vị thần mà toàn bộ người ở Ma Vực cung phụng, U Minh Thánh Mẫu và Thiên Sát Thánh Hoàng.
Nghe đồn, Ma Vực là do Thiên Sát Thánh Hoàng trảm phá hư không vô tận, sáng lập ra. Còn U Minh Thánh Mẫu là người sáng tạo ngàn vạn sinh linh bên trong Ma Vực, là mẹ chúng sinh.
Hàn Lập vốn không tin những tin đồn này. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hai pho tượng, nên hắn cũng quan sát kỹ vài lần.
Hắn liếc qua U Minh Thánh Mẫu một chút, lại nhìn về phía Thiên Sát Thánh Hoàng, lông mày chợt nhíu lại.
Mặc dù lần đầu nhìn thấy pho tượng Thiên Sát Thánh Hoàng, nhưng hắn có cảm giác rất quen thuộc, tựa hồ như trước kia đã từng gặp qua.
Ánh mắt của hắn cẩn thận đánh giá, ánh sáng tím nổi lên trong mắt.
Tuy còn cách tế đàn một đoạn, nhưng bằng thị lực của Hàn Lập, từng chi tiết của hai pho tượng hiện rõ trong mắt hắn.
“Ồ!” Sắc mặt hắn lại biến đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm bên hông Thiên Sát Thánh Hoàng, ở đó là một cái thắt lưng ngọc, trên thắt lưng có khắc những văn tự kỳ lạ.
Những văn tự này cùng một loại với văn tự trên pho tượng Hàn Lập lấy được từ Chiếu Cốt chân nhân.
Đáng tiếc là dù hắn có nghiên cứu văn tự trên pho tượng kia nhưng thuỷ chung vẫn không tìm được manh mối, không ngờ đến đây lại có phát hiện.
Trong lòng Hàn Lập mừng thầm, bắt đầu nhìn kỹ những văn tự này.
Đúng lúc đó, trong mắt một cái đầu của Thiên Sát Thánh Hoàng chợt loé lên hắc quang, nhìn thẳng vào hắn, vô hạn khí tức hắc ám tràn ra, cắn nuốt ánh sáng xung quanh mất.
Hàn Lập chấn động, cảm thấy ba hồn sáu phách trong cơ thể chấn động kịch liệt, như là bị hút vào hắc ám kia.
Thân thể hắn giống như bị đặt trong tầng băng sâu ức vạn trượng, cả cơ thể bị đông lại, không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.
Bất quá, nháy mắt sau đó, hết thảy xung quanh hắn đều biến mất, chung quanh lại sáng ngời, hắc quang biến mất vô tung. Tựa hồ vừa rồi chỉ là ảo cảnh.
Mặc dù sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc, nhưng lông tóc Hàn Lập đều dựng lên, tim đập như trống đánh, không nhịn được lui về phía sau một bước.
“Lệ đạo hữu, ngươi sao vậy?” Huyết Tích Hầu quay lại hỏi.
Thạch Xuyên Không cũng nhìn lại, ánh mắt kinh ngạc.
Nhìn sắc mặt hai người, hình như họ không phát hiện sự khác thường của pho tượng.
“Không có gì, sắp được gặp Thánh chủ, tâm trạng có chút lo lắng.” Hàn Lập trầm mặc một lát, miễn cưỡng nói ra.
“Lệ đạo hữu không cần lo lắng, mặc dù tính tính phụ hoàng nghiêm khắc, nhưng không phải là người không nói lý lẽ.” Thạch Xuyên Không vừa cười vừa nói.
Hàn Lập miễn cưỡng cười. Ánh mắt một lần nữa lại đảo qua pho tượng Thiên Sát Thánh Hoàng, nhưng cũng không có phát hiện gì.
“Đi thôi.” Thạch Phá Không nhàn nhạt nói, dẫn đầu bước lên cầu thang tế đàn.
Cả bốn người rất nhanh đã lên đến đỉnh tế đàn.
Trên đỉnh tế đàn là một mảnh đất nhỏ rộng chừng mười trượng, ngoại trừ hai pho tượng thì không còn vật gì. Trên mặt đất khắc từng đường đạo văn, tạo thành một cái pháp trận hình bầu dục cực lớn.
Bên trong trận pháp, mười mấy tên tế tự mặc quần áo và trang sức sáng bóng, tay cầm đủ loại pháp khí đang lẩm bẩm nói chuyện với hai pho tượng.