Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 829: Không cần đi theo




Dịch giả: Tiểu Mjnh
Biên: Độc Hành

Hàn Lập đứng một bên nghe Hồ Tinh Tinh nói, còn ánh mắt thì nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy trên thân cầu rộng lớn từng cỗ xe ngựa đi đi lại lại đông như kiến, vô cùng náo nhiệt.

Cách đó không xa, bên ngoài lan can Thông Tế Kiều, xuyên qua lan can bạch ngọc nhìn xuống dưới, có thể thấy được trong dòng sông, từng đầu dị thú to lớn nổi trên mặt nước, lưng đeo hoặc kéo theo từng chiếc lâu thuyền chạm trổ hoa văn tinh mỹ, lướt trên mặt nước như con thoi.

"Trong Đế Giang phường này, cửa hàng có thực lực hùng hậu quy mô lớn nhất là "Lưu Phong Các", thật ra sau lưng nó chính là Đại hoàng tử điện hạ, phần lớn đồ vật bên trong đó có phẩm chất cực cao, đương nhiên giá cả cũng không thấp. Tiếp đó là cửa hàng Quảng Nguyên Trai, thực lực hơi thấp hơn một chút, nhưng danh tiếng lại tốt nhất..." Hồ Tinh Tinh tiếp tục giải thích, nói ra.

"Tổng bộ Quảng Nguyên Trai đặt ở chỗ này sao?" Trong lòng Hàn Lập hơi động, hỏi.

"Cửa hàng Quảng Nguyên Trai trong Đế Giang phường chỉ là một chi nhánh, cũng không phải tổng bộ. Mặc dù tổng bộ nằm trong Ma Ha Khu này nhưng lại bên trong Thông Dịch Viên, thuộc phân nữa Ma Ha Khu bên kia." Hồ Tinh Tinh giải thích nói.

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa cũng đã chạy qua Thông Tế Kiều, liền bị tu sĩ Ma Tộc bảo vệ trị an ngăn lại.

Hai người bọn họ lập tức xuống xe ngựa, bắt đầu đi bộ.

"Nói tiếp đi." Hàn Lập nói ra.

"Trong Đế Giang phường không chỉ có cửa hàng bán linh tài pháp bảo của Thánh tộc, mà còn có cửa hàng bán đồ vật của Tiên Vực, trong đó có một cửa hàng chuyên bán đồ Tiên Giới chính là "Tiên Linh Các". Mà kỳ quái nhất, chính là cửa hàng "Kinh Vật Trai" kia, bên trong bán đủ loại đồ vật cổ quái kỳ lạ. Có nhiều thứ một khi xuất thế, liền có thể gây nên rối loạn khắp Dạ Dương thành, có nhiều thứ làm cho người ta không biết nên đánh giá như thế nào." Hồ Tinh Tinh thấy Hàn Lập nghe chăm chú, liền hiểu ý cười một tiếng, tiếp tục vừa cười vừa nói.

"Ngược lại cửa hàng này có chút ý tứ, phía sau nó có chỗ dựa nào không?" Hàn Lập gật đầu, lại hỏi.

"Có, chuyện này trong Dạ Dương thành chúng ta cũng không phải bí mật gì cả, kim chủ phía sau "Kinh Vật Trai" này chính là Thập Nhị hoàng tử Thạch Cạnh Khai." Hồ Tinh Tinh gật đầu nhẹ.

"Thạch Cạnh Khai... Vị bào đệ cùng mẹ với Ngũ công chúa Thạch Cạnh Nghiên đúng không?" Hàn Lập suy nghĩ một chút, hỏi.

"Không sai, đúng là y. Vị Thập Nhị hoàng tử này cũng là người kỳ lạ, dung mạo anh tuấn bất phàm, nhưng tính cách lại phóng đãng không thích bị trói buộc, đối với việc tu hành xưa nay không bao giờ để bụng, đến nay vẫn chỉ là Chân Tiên cảnh. Hơn nữa y lại yêu thích du sơn ngoạn thủy, tìm kiếm bí cảnh khắp nơi cùng với một vài di chỉ động phủ của Tiên Gia Thượng Cổ, trong Kinh Vật Trai kia có không ít thương phẩm đều do y tìm kiếm khắp nơi mang về, lúc trước có một kiện Ma Khí Vạn U Hồ danh chấn Dạ Dương thành, cũng chính do y mang về." Hồ Tinh Tinh vừa cười vừa nói.

"Tu vi Chân Tiên mà dám mạo hiểm như thế, chắc hẳn vị Ngũ công chúa cũng quan tâm không ít đến y? Hàn Lập cũng cười nói ra.

"Tiền bối nói không sai, nghe nói Ngũ công chúa đã an bài bên cạnh đệ đệ của nàng ba gã Thái Ất Ngọc Tiên, luôn luôn theo sát, lại nhờ một vị tu sĩ Đại La chăm sóc cho y. Nếu không, làm sao y có thể làm ẩu như vậy?" Hồ Tinh Tinh hạ thấp giọng xuống mấy phần, cười "hì hì" nói.

Hai người tới trước cửa ra vào của phường thị, khi nhìn thấy cổng chào bằng đá cao lớn kia, bỗng nhiên Hàn Lập dừng chân lại nói ra:

"Được rồi, Tinh Tinh cô nương, ngươi có thể trở về rồi."

Nét mặt vui vẻ vừa rồi của thiếu nữ Ma Tộc bỗng nhiên cứng đờ, có chút khó hiểu nói: "Tiền bối..."

"Với tư cách là tu sĩ Hợp Thể Kỳ, sự tình ngươi biết cũng khá là nhiều đó. Đường đến Đế Giang phường ngươi đã dẫn tới, đường trở về ta cũng đã biết, ngươi cũng không cần đi theo ta." Vẻ mặt tươi cười Hàn Lập thu lại, nói ra.

Khuôn mặt của Hồ Tinh Tinh dần dần không còn tươi cười nữa, vẻ mặt không đổi thi lễ với Hàn Lập, nói ra:

"Nô tỳ tuân mệnh."

Hàn Lập không để ý đến, quay người đưa lưng về phía nàng, khoát khoát tay, rồi đi vào bên trong cổng chào.

Thiếu nữ Ma Tộc nhìn bóng lưng Hàn Lập dần dần biến mất trong đám người, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, giậm chân bình bịch, quay người đi về phía Thông Tế Kiều.

Đi được một đoạn, Hàn Lập quay đầu nhìn lại một cái, thấy nàng coi như thức thời, không có tiếp tục vụng trộm đi theo, khóe miệng hắn nhếch một cái, liền mỉm cười, bắt đầu dò xét cửa hàng hai bên.

Lối kiến trúc bên trong Đế Giang phường không đồng nhất như bên trong Ma Cung, đủ loại phong cách xen lẫn với nhau, có vẻ hơi lộn xộn, cộng thêm biển người đi đi lại lại trên đường phố, ngược lại nhìn như có mấy phần khói lửa của thế tục.

Trong những người đi đường này, đại đa số đều có bộ dáng không khác gì với Nhân Tộc, chỉ là hơi thoáng bảo lưu một ít đặc thù của Ma Tộc, người thì có một mảnh lân phiến, người thì có một cái sừng nhọn, người thì con mắt có màu sắc khác nhau.

Đương nhiên tất cả đều duy trì bộ dáng Nhân Tộc, số lượng tuy ít, nhưng cũng không hiếm thấy, cho nên Hàn Lập lẫn lộn trong đó, cũng không dễ gì làm cho người khác chú ý.

Đi vào trong không bao lâu, Hàn Lập liền thấy một tòa lầu các ba tầng, rường cột chạm trổ, mái hiên như bay, phong cách kiểu dáng cổ xưa, nhìn phong cách hơi giống với Tiên Giới, trên đó treo tấm biển đúng là "Tiên Linh Các".

Bên ngoài cửa điện của cửa hàng, rõ ràng dòng người mua hàng không đông bằng những cửa hàng xung quanh, nhìn có chút vắng vẻ.

Hàn Lập nhấc chân đi nào, bước qua bậc cửa của lầu các.

Hắn vừa mới bước vào bên trong Tiên Linh các, liền lập tức cảm thấy một cỗ Tiên Linh Lực nồng đậm đập vào mặt, không ngờ nơi này lại là một tòa pháp trận cỡ lớn tự vận hành, có thể câu thúc thiên địa linh khí khắp bốn phía.

Từ trong nội đường đi ra một thanh niên mang áo đạo bào, bước nhanh tiếp đón Hàn Lập, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười rất quen không có gì lạ lẫm, hô: "Quý khách lâm môn, không tiếp đón từ xa..."

"Không tính là quý khách gì, chỉ là hơi có chút hiếu kỳ, không rõ vì sao quý điếm lại mở bên trong đô thành Ma Vực này?" Hàn Lập tùy ý hỏi.

"Cũng giống như bên trong Tiên Giới không thiếu người của Ma Tộc, thì đồng dạng trong Ma Vực cũng có tu sĩ Nhân Tộc, không phải quý khách ngài cũng vậy hay sao? Cửa hàng nho nhỏ này của ta, chủ yếu phục vụ cho những Tiên Nhân vượt giới giống như ngài đây." Thanh niên nam tử cười nói.

"Đúng là như vậy." Hàn Lập gật đầu nhẹ, nói ra.

"Không biết quý khách đến cửa hàng, có cần thứ gì không?" Thanh niên nam tử hỏi.

"Ta cần mua một vài vật liệu, không biết quý điếm có hay không." Hàn Lập nói xong, lấy từ trong tay áo ra một trang giấy, đưa tới.

Nam tử tiếp nhận trang giấy cẩn thận kiểm tra một hồi, lông mày dần dần nhíu lại.

"Những vật ngài cần, đều là vật liệu đỉnh cấp, ngoại trừ hai thứ phía trên ra, còn lại tất cả trong tiểu điếm chúng ta hiện giờ cũng không có. Thế nhưng nếu ngài cần, tại hạ sẽ câu thông vài tiếng với thương hội, để xem có thể chuyển hàng từ nơi khác tới đây hay không." Thanh niên nam tử lộ vẻ do dự, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập có chút thay đổi, nói ra.

"Nếu có thể chuyển hàng tới đây, tự nhiên là tốt, tốt nhất là nên gom hết tất cả vật liệu này." Hàn Lập gật đầu nhẹ.

"Quý khách nói đùa, những vật này thực sự quá mức trân quý, chúng ta có thể gom được gần một nửa là đã quá sức rồi, những thứ còn lại chỉ sợ ngài phải đến nơi khác tìm rồi." Thanh niên nam tử mang theo vẻ áy náy nói ra.

"Không sao, được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu vậy." Dáng vẻ Hàn Lập không quan tâm.

"Có một chuyện, cần báo sớm cho quý khách, chuyển hàng từ Tiên Giới tới tận đây, không giống như ở Tiên Giới, cần hao phí không ít tài nguyên. Nếu quý khách nguyện ý chờ đợi, vậy thì chờ tới lần chuyển hàng hai giới tiếp theo, cùng một lượt đưa cho ngài. Nếu thời gian của ngài eo hẹp, cần dùng gấp, bên kia có thể chuyển hàng khẩn cấp, thì ngài phải chịu phí tổn, hiển nhiên giá cả của vật liệu phải tăng cao." Thanh niên nam tử hơi chần chờ, nói thêm.

"Không sao, chỉ cần thời gian không quá lâu là được." Hàn Lập nói ra.

"Thời gian chuyển hàng lần tiếp theo, khoảng chừng sau mười năm nữa." Thanh niên nam tử đáp.

"Không biết phí tổn chuyển hàng cộng thêm sẽ tăng bao nhiêu?" Hàn Lập suy nghĩ một chút, hỏi.

"Theo quy củ của thương hội, thì giá cả của hàng hóa tăng một phần mười." Thanh niên nam tử rất nhanh trả lời, nói.

"Có thể lấy Tiên Nguyên Thạch thanh toán được không?" Hàn Lập hỏi.

"Đương nhiên không gì là không thể." Thanh niên nam tử cười nói.

"Vậy ta chờ thêm mười năm cũng được" Hàn Lập trầm ngâm một hồi lâu, nói ra như thế.

"Được, vậy kính xin ngài dời bước vào phòng khách đợi chút, ta đi lấy hai loại linh tài kia cho ngài kiểm tra thực hư." Đáy mắt thanh niên nam tử lộ vẻ vui mừng, nói ra.

......

Ở Hoàng thành, trong khu sân vườn nhỏ bố trí tinh xảo, ma khí nồng đậm.

Một thiếu nữ Ma tộc bộ dáng xinh đẹp đang vội vàng đi qua tiền sảnh, đi tới một tòa kiến trúc màu trắng đẹp đẽ, liền dừng chân lại.

Nàng chính là Hồ Tinh Tinh bị Hàn Lập đuổi về trước đó, chỉ là lúc này tu vi trên người nàng không ngờ đã biến thành Kim Tiên sơ kỳ.

Ngay khi nàng định mở miệng nói thì cánh cổng lớn trước cửa phòng bất ngờ mở ra.

Thiếu nữ hơi do dự, liền bước nhanh vào.

Trong căn phòng có chút rộng rãi, một gã nam tử tóc bạc mặc trang phục màu đen, bàn tay đang chấp bút, nhẹ nhàng vẽ lên bức tranh đặt trên khung bàn vẽ thật lớn.

Trong bức tranh, trên đỉnh núi của một tòa Cô Phong màu đen cao lớn hiểm trở, chợt đứng một bóng người mơ hồ, đang đón mưa to gió lớn, trên đỉnh đầu có một đạo lôi điện màu trắng như tuyết xẹt từ trước ra sau, làm cho phân nữa hình ảnh bức tranh như muốn vỡ ra.

"Tinh Tinh, sao vậy, bị người ta đuổi về sao?"

Nam tử tóc bạc đặt cây bút vẽ xuống, xoay người lại, trên dung nhan tuấn mỹ kia lộ ra nụ cười ôn hòa.

Không ai khác chính là Tam ca của Thạch Xuyên Không, Thạch Phá Không.

"Hồi bẩm điện hạ, người kia..." Ma tộc thiếu nữ cung kính thi lễ, bắt đầu chậm rãi kể lại.

Từ khi nàng đứng chờ ngoài phủ đệ, đến khi chia tay Hàn Lập bên dưới cổng chào trong Đế Giang phường, kể hết mọi thứ được chứng kiến cùng với Hàn Lập trên đường, từng thần thái biến hóa, nàng đều nói ra không sót chút nào cho Thạch Phá Không nghe.

Thạch Phá Không một mực khoanh tay, lẳng lặng nghe, không cắt đứt câu chuyện Hồ Tinh Tinh kể, chỉ là cuối cùng, mới hỏi một câu:

"Ngay sau khi hắn đuổi ngươi đi, ngươi không lén đi theo hắn sao?"

"Lúc trước điện hạ đã nói, nô tỳ cũng không dám vẽ rắn thêm chân làm gì." Hồ Tinh Tinh vội nói ra.

"Ừm, ngươi làm rất tốt." Thạch Phá Không gật đầu cười.

Hồ Tinh Tinh nghe vậy, đáy mặt hiện ra một tia chần chờ, có chút muốn nói lại thôi.

"Có lời thì cứ nói." Thạch Phá Không vừa cười vừa nói.

"Hồi bẩm điện hạ, mặc dù người kia nhìn rất hiền hòa, nhưng lời nói của hắn lúc chia tay làm cho ta không khỏi cảm thấy... lạnh cả sống lưng, sở dĩ không dám tùy tiện đi theo, cũng là do e ngại không dám." Hồ Tinh Tinh không dám giấu diếm, nói ra.