Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 773: Đại nạn không chết




Dịch giả: Độc Hành

"Tất cả trở lại cho ta!"

Phùng Thanh Thủy giận dữ quát một tiếng chói tai, đại thủ thò ra.

Hư không xung quanh mấy người Hàn Lập lóe lên vô số tinh ti màu lam, quấn chặt lấy thân thể mấy người, kéo bọn hắn ra hướng bên ngoài.

Nhưng ngay lúc này, hư không phụ cận lại run lên, từng đạo hào quang màu đỏ sậm từ đó thẩm thấu ra.

Chỗ sâu trong hư không vô thanh vô tức hiện ra một hư ảnh viên luân màu đỏ sậm to như toà núi cao, phía trên viên luân có sáu lỗ tròn đen kịt, sắp xếp thành hình hoa mai lục giác, khảm nạm phía trên viên luân.

Trong mỗi lỗ tròn cuồn cuộn hào quang đen kịt, tạo thành một cái vòng xoáy, chậm rãi chuyển động.

Viên luân to lớn vừa mới hiện ra liền quay tít một vòng, một cỗ lực lượng khổng lồ khó có thể hình dung từ trong hư không thẩm thấu ra.

Toàn bộ tinh ti màu lam bao quanh đám người Hàn Lập vỡ vụn từng khúc, thân thể mấy người lại khôi phục tự do, theo La Trá Tỳ Bà bay về hướng không gian thông đạo.

Bất quá vào thời khắc này, hai mắt Đề Hồn đột nhiên đảo một cái, rơi vào hôn mê.

Vô số hắc khí từ lỗ chân lông toàn thân nàng phun ra, trong hắc khí mơ hồ hiện ra vô số khuôn mặt người thú, toàn bộ bay về hướng cự luân đỏ sậm kia, chui vào trong đó.

Khí tức trên thân Đề Hồn nhanh chóng suy yếu lấy mắt thường có thể thấy được, thân thể trở nên mơ hồ.

Hàn Lập thấy cảnh này, vội vàng chụp lấy thân thể Đề Hồn và Giải Đạo Nhân bên kia, cùng thu vào không gian Hoa Chi.

Hắn vừa mới làm xong hết thảy, trước mắt tối sầm lại, bị hút vào trong không gian thông đạo.

Trong khoảnh khắc bay vào không gian thông đạo, bên tai hắn chợt nghe tiếng gầm vô cùng phẫn nộ của Âm Thừa Toàn, đồng thời hai cỗ pháp tắc chi lực khác nhau đồng thời cuốn theo.

Tiếp theo hết thảy thanh âm sau lưng im bặt lại, tựa hồ không gian thông đạo đã khép kín rồi, hai cỗ pháp tắc chi lực kia tuy rằng đã bị cắt đứt, nhưng vẫn có không ít đuổi theo bọn hắn cùng tiến nhập vào không gian thông đạo.

Hàn Lập cảm thấy thân hình trầm xuống, bị hai cỗ pháp tắc chi lực thoáng một phát cuốn vào trong đó, độn tốc đột nhiên trở nên chậm chạp vô cùng, thậm chí ngay cả Tiên Linh lực trong cơ thể và thần thức vận chuyển đều trở nên ngưng trệ vô cùng.

Trong thoáng chốc, hắn nhìn đến La Trá Tỳ Bà phía trước đang tản mát ra từng vòng sáng màu bạc, hai cỗ pháp tắc chi lực một xám một lam đè ép thân thể bọn hắn, dưới sự dẫn dắt của vầng sáng màu bạc lập tức bị hấp dẫn, làm cho toàn thân bọn hắn lập tức buông lỏng ra.

Hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn lại phía trước.

Chỉ thấy lúc này tỳ bà màu bạc bay lơ lửng phía trước, chẳng qua là bên ngoài bám vào hai đạo lưu quang một xám một lam, lượn lờ quanh nó.

Phía trên dây đàn tỳ bà tản mạn ra mấy đạo tia sáng màu bạc, như là băng tinh quấn chặt phần eo Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không, kéo hai ngươi bay tới hư không phía trước.

Lúc này Hàn Lập cảm thấy đầu óc phình to, toàn thân đau nhức vô cùng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bốn phía có từng trận không gian chi lực vô cùng cường đại đè ép đến, muốn nâng cánh tay lên nhưng cảm thấy phía trên như có một tòa núi cao đè ép, căn bản không cách nào nhúc nhích được.

Thạch Xuyên Không cách hắn không xa, thoạt nhìn tựa hồ cũng rơi vào tình cảnh giống vậy, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ.

Hàn Lập cắn chặt hàm răng, trong đôi mắt sáng lên hào quang màu tím, nhìn về phía chỗ sâu trong thông đạo, lại chỉ thấy một mảnh không gian hư vô, tựa hồ tại đó có một cỗ không gian chi lực cường đại xé rách, hấp dẫn lấy thanh tỳ bà màu bạc kia, cũng dẫn dắt hai người bọn hắn lướt tới phía trước.

Trong lòng của hắn mặc dù nghi vấn, nhưng vẫn âm thầm cảm thấy may mắn, nếu lúc này còn lưu lại trong Tẩy Sát Trì, bản thân Liễu Kỳ cũng khó đảm bảo hắn có thể đào thoát từ Âm Thừa Toàn cùng một gã khác Đạo Tổ khác.

Nhưng vào lúc này, tỳ bà màu bạc phía trước lại xảy ra một tia biến hóa.

Hai đạo lưu quang một xám một lam bám vào lượn lờ quanh quẩn trên tỳ bà tựa hồ tốc độ đang không ngừng tăng lên!

"Không tốt!" Trong nội tâm Hàn Lập trầm xuống, không khỏi hiện lên một cỗ dự cảm bất thường.

Chẳng qua lúc này hắn căn bản không thể cử động chút nào.

Kết quả không tới mười mấy hơi thở, hai đạo lưu quang một xám một lam càng chuyển động nhanh, tiếp theo căng ra rồi co rụt lại lăng không bạo liệt ra.

Như sóng to gió lớn, hai màu hào quang lam xám giao nhau lập tức cuốn về bốn phương tám hướng, đan xen vào ngân quang bốn phía.

Thông đạo bốn phía trong khoảnh khắc bị một cỗ man lực cuồng bạo vặn vẹo, bắt đầu biến hình thay đổi, vô số quang điểm màu bạc bay ra tứ tán.

Từng đạo lực lượng vặn vẹo xẹt qua bên cạnh thân thể Hàn Lập, không gian chi lực đè ép bốn phía càng thêm lợi hại, cỗ lực lượng kia lại lần nữa tụ tập đến phía trước, cuối cùng tác động lên thanh tỳ bà màu bạc kia.

Thạch Xuyên Không hiển nhiên cũng ý thức được không ổn, nhưng lúc này gã giống như Hàn Lập, như chiếc thuyền nhỏ hai lá phiêu diêu trong biển lớn mênh mông, ngoài bị động tiếp nhận thì không thể nào làm ra cử động nào khác.

Cứ giằng co như vậy bất quá mười mấy hơi thở công phu, một tiếng vỡ vụn rất nhỏ bất ngờ vang lên!

Ngay sau đó, chỉ thấy tỳ bà màu bạc đang phi hành phía trước đột nhiên rung động kịch liệt một hồi, không cách nào bảo trì tư thái vững vàng lướt tới trước, quỹ tích phi hành cũng hỗn loạn một hồi, run lên bần bật, trong hư không cuồn cuộn kịch liệt.

Hai người Hàn Lập bị cỗ lực lượng kia xé rách, thân hình trong trong hư không sôi trào kịch liệt, cảm thấy trời long đất lở một hồi, cảnh tượng trước mắt đều trở nên vô cùng hỗn loạn, quanh thân bị từng trận không gian chi lực cường đại đè ép, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

...

Không biết qua bao lâu, trong thiên địa lờ mờ hiện ra một đường quang minh.

Một đạo ngân quang từ chỗ quang minh kia sáng lên bắn ra, hiển lộ ra chân thân, một lần nữa hóa thành một thanh tỳ bà màu bạc, từ trên không cao bay thấp xuống.

Theo sát phía sau, hai đạo nhân ảnh cũng từ đó bay nhanh ra, rơi xuống phía dưới.

Hai người này không ai khác, chính là Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không.

Trải qua không gian thông đạo hỗn loạn lắc lư, hai người tuy không bất tỉnh nhưng thần thức cũng mơ hồ, sau khi thích ứng một lát ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng.

Hàn Lập nhìn hư không phía trước, cảm thấy màn trời trước mắt có chút âm trầm, bên tai cuồng phong gào thét, thân thể của mình đang ở trên không một mảnh sơn mạch màu xanh đen đang cấp tốc rơi xuống đất.

Hắn vội vàng vận chuyển Tiên Linh Lực, ổn định thân hình, lơ lửng giữa không trung.

Đưa mắt nhìn ra bốn phía, chỉ thấy giữa không trung cách đó không xa, Thạch Xuyên Không cũng đang rơi xuống một ngọn núi phía dưới.

Lúc này, Thạch Xuyên Không cũng giống như hắn vừa mới tỉnh lại, trong mắt vẫn còn mê muội, sau đó trên người loé lên độn quang liền ổn định thân hình, rồi gã bay vút một hơi ra hơn mười trượng, kéo thanh tỳ bà màu bạc về trong tay.

Ôm lấy La Trá Tỳ Bà, trong mắt gã hiện lên vẻ yêu thích rồi bắt đầu đánh giá, chỉ thấy ngân quang phía trên tỳ bà đã ảm đạm rất nhiều, phía trên đầu còn có một vết rạn nứt, chia phù văn khắc ở phía trên làm hai nửa.

Hàn Lập há miệng, đang muốn gọi gã một tiếng, toàn thân bỗng nhiên cứng đờ.

Trong cơ thể của hắn truyền đến từng trận tiếng vang "Đồm độp" như đậu rang, từng cái Tiên Khiếu trên người phát sáng lên, bốn phía xung quanh cũng bắt đầu có từng sợi thiên địa nguyên khí nhè nhẹ hiển hiện ra, lúc đầu bay bổng như như lông ngỗng trong bão tuyết, về sau liền biến thành mảng lớn mây mù, tụ tập đến bên cạnh hắn.

Lúc này, Thạch Xuyên Không cũng phát hiện động tĩnh bên này, quay đầu nhìn sang.

Lông mày gã nhíu lại, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên, nói: "Lệ đạo hữu, ngươi, đây là..."

"Lúc trước trong Tẩy Sát Trì vốn đã muốn phá cảnh, chẳng qua là Hôi Giới cũng không có thiên địa nguyên khí, không cách nào trùng kích Tiên Khiếu được, hiện tại vừa về đến đây thiên địa nguyên khí liền chảy vào, lập tức muốn phá cảnh." Hàn Lập cười khổ một tiếng, nói ra.

Thạch Xuyên Không quan sát sơn mạch phía dưới, chỉ thấy chỗ đó có khói chướng phát ra, sương trắng nồng đậm, lông mày không khỏi khẩn trương lên.

"Thế nhưng nơi đây..." Gã vừa mở miệng còn chưa nói xong, liền bị Hàn Lập cắt đứt.

Hàn Lập nói ra: "Trong cơ thể ta đã không còn Sát Suy gây trở ngại, chỉ sợ áp chế không nổi, không có thời gian chọn lựa địa điểm bế quan rồi, kính xin Thạch huynh cùng Giải đạo hữu hỗ trợ hộ pháp một chút."

Dứt lời, trên thân Hàn Lập loé lên độn quang, bay đến một sơn cốc phía dưới.

Thân hình hắn còn chưa rơi xuống đất, giữa không trung lại có một đạo quang môn màu bạc sáng lên, thân ảnh Giải Đạo Nhân hiển hiện ra, cùng bay theo hắn tiến vào mảnh sơn cốc kia.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!

Một đạo lôi trụ màu bạc to như vạc nước từ trên thân Hàn Lập sáng lên, đánh vào sơn cốc phía dưới, lập tức vang lên tiếng nổ kịch liệt liên tiếp, làm sơn cốc rung động mạnh không thôi, điện quang toả ra bốn phía, bụi mù nổi lên khắp nơi.

Trong hỗn loạn, các loại thanh âm gào rú không ngừng vang lên, vô số thân hình dị thú cao lớn hung mãnh từ trong sơn cốc cuồn cuộn chui ra, thanh thế to lớn như nước lũ sông lớn, lại có quần chim ô tước bay tứ tán, rậm rạp chằng chịt che khuất cả bầu trời.

Bên trong sơn cốc, nơi bị lôi điện đánh trúng, phạm vi trăm dặm cỏ cây đều hóa thành tro tàn, trong rừng rậm lộ ra mười phần bất ngờ.

Hàn Lập liền khoanh chân ngồi ở khu vực trống trải đó, bên ngoài thân nồng đậm thiên địa nguyên khí, tụ tập thành dòng xoáy màu trắng quanh quẩn, bên trong có từng điểm oánh quang, thoạt nhìn mười phần kỳ dị.

Mà ở bên ngoài phiến địa vực trống trải kia, hai tay trái phải Giải Đạo Nhân nắm hai thanh chiến đao "Trảm Đình" cùng "Đoạn Tiêu", lơ lửng cách mặt đất ba thước, như chiến tướng tuần tra hộ pháp.

Thạch Xuyên Không chậm rãi thu hồi ánh mắt từ trên thân hai người Hàn Lập, ánh mắt trông về phía xa chỗ cao thấp chằng chịt núi non chập chùng kia, cùng với mây đen dày đặc trên bầu trời buông xuống, lông mày càng nhăn chặt lại, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.

"Ta nói Lệ đạo hữu a, ngươi thật là biết chọn địa điểm, nếu ngươi biết rõ đây là nơi nào..." Gã cười khổ một tiếng, sau đó phi thân hạ xuống, rơi vào bên ngoài phiến địa vực trống trải kia.

Thấy Thạch Xuyên Không bay tới gần, Giải Đạo Nhân ngừng lại, từ phía xa nhìn lại, trong mắt rõ ràng mang theo vẻ cảnh giác.

"Ta và ngươi bảo vệ một nam một bắc, đợi lát nữa sẽ bận rộn đấy." Thạch Xuyên Không cao giọng quát.

Giải Đạo Nhân nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Đúng lúc này, từng thanh âm gào rú hung mãnh cổ quái từ chỗ sâu trong sơn cốc cùng bên ngoài sơn cốc không ngừng truyền tới, toàn bộ mặt đất sơn cốc rung động lắc lư không thôi, những hòn đã nhỏ vụn bị cỗ lực lượng này chấn động nhảy lên không thôi.

"Đến rồi." Thạch Xuyên Không quát lớn.

Gã vừa dứt lời, chỗ sâu xanh đen trong rừng rậm sơn cốc vang lên tiếng cây cối đứt gãy không ngừng, từng gốc cây cổ thụ che trời cao trăm trượng nhao nhao đứt gãy, bay lên rơi đập khắp nơi, mảnh gỗ vụn bay tán loạn bốn phía.

Một đầu viên hầu to lớn toàn thân đen kịt, một con cự mãng màu xanh dài trăm trượng cùng một con nhện khổng lồ toàn thân tím xanh cùng tiến đến, từ trong núi rừng sụp đổ vọt ra, thẳng đến Hàn Lập bên này.

Trong đó Cự Viên màu đen hai mắt đỏ thẫm, toàn thân không có lông tóc, làn da như nham thạch tinh cương tràn đầy góc cạnh, phía trên lóe ra ánh sáng đen bóng, hai tay to lớn nắm một gốc cổ thụ cùng một tảng đá lớn, đập tới Thạch Xuyên Không.

Cự Mãng màu xanh lại há to miệng, năm màu khói độc từ trong miệng nó tuôn ra cuồn cuộn, phô thiên cái địa xông đến, trong đó còn hỗn tạp rậm rạp chằng chịt tiểu xà màu xanh cùng vô số con nhện tám chân, bò sát đất tiến đến, rung động ào ào.

Phía sau nó lại có từng trận sương mù nồng đậm cuốn đến mãnh liệt, bên trong cũng có từng đạo thân ảnh dị thú to lớn vô cùng, nhấp nhô lao nhanh tới bất định, như ẩn như hiện.