Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 701: Khiêu khích (Chúc mừng năm mới 2019)




Dịch giả: Độc Hành

Xuân Đến Mọi Nhà - Tri Ân Đọc Giả
Biết bao công sức bỏ ra
Dịch xuôi tác phẩm thật là kỳ công
Dịch giả có đủ thần thông
Văn dù xuôi ngược vẫn không nề hà
Nhưng mà nếu chỉ dịch ra
Không người tìm đọc cũng là phí thôi
Đọc giả đông đảo đây rồi
Đồng hành, ủng hộ, bồi hồi Dịch Gia.

Nay Xuân đến với mọi nhà
Chúc nhau chén rượu gọi là tri ân
Mọi người xin chớ phân vân
Nâng tay chén rượu vạn lần chúc Xuân
Chúc nhau năm mới Canh Tân
An Khang, Thành Đạt, ân cần tiến lên
Chúc nhau nhiều những vận hên
Sức khoẻ, hạnh phúc và quên nỗi buồn
Không còn những giọt lệ tuôn
Đọc cùng Dịch giả sẽ luôn đồng hành...

(Thi thơ Đường chủ Tây Độc)

Năm cũ đã qua, năm mới lại đến, Nhóm dịch Phàm Nhân Tông xin được gửi đến các bạn Đọc giả cùng những người anh người chị đã đồng hành suốt một năm qua cùng Lão Vong và Nhóm dịch, một Năm mới Bình An, Hạnh Phúc, May Mắn và Vui Vẻ, tất nhiên là không thiếu hai chữ Tài Lộc rồi. (DG: Tiểu Mjnh)

***

"Đúng vậy a, hi vọng có thêm thu hoạch." Hàn Lập nói xong, nhìn lại phía xa.

Tịch Nham tộc trưởng rất nhanh liền dẫn người mang theo gần ngàn bản điển tịch, còn có một số ngọc giản đưa tới, trong đó thư tịch là chủ yếu, ngọc giản thì ít hơn.

Hôi Tích tộc nhân tựa hồ đọc sách không nhiều, những thư tịch này cũng không bảo tồn tốt, phía trên rất nhiều cái bám đầy tro bụi, thậm chí còn có cái bị không ít tổn hại.

Tịch Nham tộc trưởng có chút hổ thẹn với việc này, liên tục tạ lỗi. Hai người Hàn Lập tự nhiên không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, rất nhanh bảo đối phương lui xuống.

Đọc qua những điển tịch này thì cực kỳ hỗn tạp, hai người thì lại đang muốn tìm hiểu mọi phương diện Hôi Giới.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, Hôi Tích tộc tiếp tục lên đường,

chỉ là phương hướng lại điều chỉnh một chút.

Hai người Hàn Lập một mực ở trong đại trướng tộc trưởng, một bước cũng không hề rời, duy trì khoảng cách giống như quý tộc cao cấp, đồng thời cẩn thận nghiên cứu những điển tịch kia.

Hai người phảng phất như hai khối bọt biển, điên cuồng hấp thu hết thảy tin tức liên quan tới Hôi Giới.

Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã qua hơn ba năm.

Hôi Tích tộc trải qua đường xá rất dài, rốt cuộc cũng đến nơi, Ba Lăng hồ.

Ba Lăng hồ ở khu vực trung bộ Lục Nguyệt thảo nguyên, diện tích rất lớn, chừng mấy vạn dặm, bởi vì trong hồ chứa một loại tinh thạch đặc thù tên là Ba Lăng thạch, nên hồ có tên như vậy.

"Đây chính là Ba Lăng hồ!" Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không đứng trong đại trướng, nhìn ra hồ nước to lớn phía trước.

Nước Ba Lăng hồ cực kì thanh tịnh, thỉnh thoảng có mấy con bạch điểu lướt trên mặt hồ, gây ra trận trận gió nhẹ thổi qua, mặt hồ gợn sóng chập chùng.

Hàn Lập hít sâu một hơi, nhìn Ba Lăng hồ trừ màu sắc bên ngoài có chút đơn điệu, ngược lại cảnh sắc lại hiếm thấy, cho người một loại cảm giác khoáng đạt, nhìn có chút giống với hồ nước bao la ở Tiên Giới.

Từng đợt khí tức ẩm ướt đập vào mặt, làm người ngửi thấy tinh thần tỉnh táo.

Một chỗ đất bằng to lớn ở phía nam hồ nước, giờ phút này vạn chúng tụ tập, mặc dù còn một đoạn thời gian nữa đại hội Tháp Mộc Đạt mới tổ chức, bất quá đại đa số tộc đàn đã đến.

Một đóa mây trắng đột nhiên bay vụt đến, dừng ở phía trước Hôi Tích tộc.

Phía trên mây trắng đứng vài thân ảnh mặc trường bào màu trắng, thân thể những người này đều là đầu chim, hai mắt óng ánh, chớp động từng đạo tinh quang.

Trường bào màu trắng trên người bọn họ có chất liệu bất phàm, phía trên còn thêu đủ loại đồ án, chiếu sáng rực rỡ, đối lập hoàn toàn với Hôi Tích tộc đâu chỉ gấp mười lần.

Đi đầu là một thanh niên cao to có khí tức khổng lồ, đã đạt tới cấp độ Chân Tiên.

Khuôn mặt người này không có lông vũ, gương mặt bóng loáng, ngũ quan có chút tiếp cận với hình người, chỉ là cái mũi còn hơi dài, hai mắt hơi lõm xuống, cho người ta một loại cảm giác âm lãnh cao ngạo.

"Các ngươi là người Hôi Tích tộc?" Ánh mắt thanh niên cao to quét qua Hôi Tích tộc, mở miệng nói ra, mang theo khẩu khí từ trên cao nhìn xuống.

"Tại hạ Hôi Tích tộc Tịch Nham, bái kiến Miêu tôn sử." Tịch Nham vội vàng bay ra ngoài, khom người thi lễ với thanh niên cao to, hiển nhiên là nhận ra người này.

"Tịch Phong, người này là ai?" Hàn Lập liền hỏi tên Hôi Tích tộc nhân phụ trách sổ sách bên ngoài.

Người này chính là một vị trưởng lão Hợp Thể kỳ của Hôi Tích tộc, phụng mệnh Tịch Nham tộc trưởng tới đây hầu hạ, giải thích rất nhiều việc trên đại hội cho hai người Hàn Lập.

"Khởi bẩm hai vị thượng tiên, hắn tên là Miêu Khôi, chính là mộ vị Chấp pháp sứ do Tam Miêu lãnh chúa phái tới." Tịch Phong trưởng lão cung kính nói.

"Nguyên lai là người của Tam Miêu lãnh chúa, khó trách phô trương lớn như thế." Hàn Lập cười nhạt một tiếng, lơ đễnh nói.

...

"Chỉ còn hai tháng nữa là tới đại hội Tháp Mộc Đạt, Hôi Tích tộc các ngươi thật đúng là tới sớm a. Vị trí tốt trong hội trường hầu hết đã bị bộ tộc khác chiếm cứ rồi." Thanh niên cao to nhìn Tịch Nham một chút, từ tốn nói.

"Cái gì, chỉ có hai tháng? Theo lệ cũ thì đại hội hẳn là còn ít nhất một năm nữa mới bắt đầu mà?" Tịch Nham tộc trưởng biến sắc, thất thanh nói.

Để không ảnh hưởng trật tự đại hội Tháp Mộc Đạt, nơi trú đóng các tộc, còn có vị trí khu vực giao dịch, đều đã được quy định trước đó ứng với từng bộ tộc.

Nơi đóng quân thì cũng không đáng nói, ai cũng sẽ không để ý, nhưng vị trí khu vực giao dịch trước sau, có ảnh hưởng rất lớn đối với việc mua bán.

"Lãnh chúa đại nhân có lệnh, đại hội lần này cử hành sớm hơn, như thế nào, lệnh của lãnh chúa đại nhân còn cần trưng cầu ý kiến của ngươi?" Thanh niên cao to cười lạnh một tiếng, nói.

"Không dám không dám, tại hạ thất ngôn, xin Miêu tôn sử chớ trách. Đây là một chút quà mọn, xin tôn sứ nhận lấy, an bài cho Hôi Tích tộc chúng ta vị trí khá một chút." Tịch Nham tộc trưởng vội vàng xin lỗi.

Trong lúc nói chuyện, gã tiến lên mấy bước, lấy ra một cái túi nhỏ màu đen, nhét vào tay thanh niên cao to.

Thần thức thanh niên cao to quét qua cái túi, lúc này thần sắc mới thoáng buông lỏng.

"Địa phương tốt đều đã bị tộc khác chiếm hết rồi, như vậy đi, hai mươi hai khu này vẫn chưa có người nào sử dụng, liền giao cho Hôi Tích tộc các ngươi a." Thanh niên cao to lấy ra một cái ngọc bài màu trắng, ném cho Tịch Nham.

"Đa tạ tôn sứ." Sắc mặt Tịch Nham khẽ buông lỏng, tiếp nhận ngọc bài, chắp tay cười nói.

Thanh niên cao to vung tay lên, đám mây màu trắng chớp động quang mang, gào thét bay đi.

Tịch Nham nhìn mấy người ly khai, thấp giọng thở dài, phất tay mang theo Hôi Tích tộc đi về một hướng, rất mau tới nơi trú đóng đã được chỉ định.

Nơi này không phải quá mức thấp, nhưng cũng không tính là địa phương tốt, so với những nơi phía trước được sắp xếp của các tộc đàn khác thì vị trí Hôi Tích tộc này phi thường không đáng chú ý.

Trong đại trướng, Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không nhìn qua các tộc đàn chung quanh.

Từng tộc đàn nơi đây, hình dạng khác nhau, ngược lại để hai người được một phen mở rộng tầm mắt.

Tộc đàn đã đến đây, có chừng hai ba mươi tộc.

Hơn nữa những tộc đàn phụ cận có quy mô khá lớn, bất luận là nhân số hay là cao thủ trong tộc đều hơn xa Hôi Tích tộc, đại đa số bên trong những tộc đàn này đều có tồn tại Chân Tiên cảnh tọa trấn.

So sánh thì Hôi Tích tộc nhỏ yếu hơn rất nhiều.

Hàn Lập cười nhạt một tiếng, cũng không thèm để ý, dời ánh mắt nhìn về phía khu đất trống to lớn bên bờ hồ.

Nơi đó cũng phân ra từng khu vực, trong mỗi khu vực đều có từng cái quầy hàng, phía trên bày đủ các loại vật phẩm, thoạt nhìn là nơi giao dịch mua bán của các tộc.

Vô số bóng người qua lại nơi đó, náo nhiệt vô cùng.

Ánh mắt Hàn Lập sáng lên, Thạch Xuyên Không cũng nhìn sang nơi đó.

Đội ngũ Hôi Tích tộc chợt dừng lại, một đội ngũ khác đột nhiên xuất hiện ở phía trước, ngăn trở con đường.

"Uả, đây không phải Tịch Nham tộc trưởng sao? Hơn trăm năm không gặp, Hôi Tích tộc các ngươi làm sao lại chỉ có chút hình người như thế, giống như hoàn toàn không có phát triển nha, năm đó Hôi Tích tộc uy chấn tứ phương, giờ lại sa sút ra dạng thế này, thực sự là... Chậc chậc." Một thanh âm chói tai vang lên, trong đội ngũ phía trước đi ra một trung niên xấu xí mặt có lân phiến.

Đại hán có gương mặt gầy cao hãm sâu vào, cái mũi lại vô cùng bằng phẳng, hai mắt dài nhỏ, nhìn cực kì xấu xí.

Mặc dù người này xấu xí, tu vi cũng đã đạt tới Chân Tiên cảnh, dù chỉ là Chân Tiên sơ kỳ, nhưng so với toàn bộ Hôi Tích tộc nhân thì lại cường đại hơn.

"Vân Triệu, Hôi Tích tộc ta như thế nào, có quan hệ gì với ngươi, mau tránh đường ra!" Sắc mặt Tịch Nham khó coi, âm thanh lạnh lùng nói.

"Hắc hắc, sao lại nói là không quan hệ, dù sao năm đó hai tộc chúng ta cũng là đối thủ cạnh tranh, Hôi Tích tộc các ngươi ra cái dạng này, thật đúng là để ta khó xử a." Vẻ mặt đại hán trung niên niên trào phúng, không chút ý tứ tránh ra.

Sắc mặt Tịch Nham tái xanh, nhưng không nói lời nào.

Tộc đàn phụ cận nhìn thấy tình huống bên này, đều nhìn qua, nhưng không người nào tiến lên khuyên can, ngược lại phần lớn là một bộ dạng đứng xem náo nhiệt, vui sướng khi người gặp hoạ.

"Tịch Phong, người kia là ai?" Trong đại trướng, Hàn Lập chậm rãi hỏi.

"Bẩm thượng tiên, người kia là tộc trưởng Vân Triệu Ế Xà tộc, Ế Xà tộc cùng Hôi Tích tộc chúng ta năm đó bởi vì tranh giành một mỏ khoáng sản, phát sinh qua một chút tranh đấu, kết xuống mối thù. Người này có thù tất báo, mỗi lần gặp tại đại hội Tháp Mộc Đạt đều tới gây sự." Sắc mặt Tịch Phong cũng khó coi dị thường, nói.

"Chỉ bằng thực lực Hôi Tích tộc các ngươi, cũng dám tranh đấu cùng bọn hắn?" Hàn Lập ngạc nhiên hỏi.

"Cái này... Không dối gạt thượng tiên, Tịch Nham tộc trưởng vốn cũng có tu vi Chân Tiên cảnh, trong Hôi Tích tộc ta còn có hai vị trưởng lão Đại Thừa kỳ, chỉ là mấy trăm năm trước tộc ta lọt vào tập kích của một đầu hôi thú Chân Tiên cảnh cực kỳ lợi hại, hai vị trưởng lão Đại Thừa vẫn lạc, tộc trưởng cũng bị thương nặng, mặc dù đã được cứu chữa, nhưng thực lực đại tổn, rơi xuống Đại Thừa kỳ, nếu không Hôi Tích tộc chúng ta sao lại rơi vào hoàn cảnh như bây giờ." Tịch Phong đỏ mặt, giải thích.

"A, thì ra là vậy." Hàn Lập gật đầu khẽ.

Trong khi Hàn Lập cùng Tịch Phong nói chuyện, tộc trưởng Ế Xà tộc kia vẫn như cũ ngăn ở phía trước, không có nhường đường.

"Vân Triệu, hôm nay ta cũng lười đấu khẩu cùng ngươi, đại hội Tháp Mộc Đạt là do Tam Miêu lãnh chúa chủ trì tổ chức, ngươi cố ý ngăn ở nơi này, không cho tộc ta ra trận, chẳng lẽ không coi mệnh lệnh Tam Miêu lãnh chúa ra gì." Tịch Nham hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

"Tịch Nham tộc trưởng cớ gì nói ra lời ấy, tại hạ sao dám vi phạm mệnh lệnh Tam Miêu lãnh chúa, bất quá là gặp người quen, tới chào hỏi mà thôi, Tịch Nham tộc trưởng cần gì phải tránh xa người ngàn dặm? Chẳng lẽ là sợ kẻ hèn này?" Vân Triệu nghe thấy danh tiếng Tam Miêu lãnh chúa, sắc mặt lúc đầu hơi ngưng lại, sau đó cười ha ha nói.

Những tộc đàn phụ cận kia nhìn xem náo nhiệt, chỉ trỏ Hôi Tích tộc, cũng truyền ra không ít tiếng cười cười ha ha.

"Ngươi..." Tịch Nham lập tức nổi giận.

Toàn bộ trên dưới Hôi Tích tộc sắc mặt cũng khó coi.

Hàn Lập thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống.

Trong đại trướng, sắc mặt Tịch Phong tái xanh, toàn thân run rẩy, chợt quay người khom người thi lễ với Hàn Lập một cái nói: "Thượng tiên, Ế Xà tộc này khinh người quá đáng, ngài có thể xuất thủ hay không..."

Hàn Lập liếc Tịch Phong một cái, quay người đi vào bên trong.

Sắc mặt Tịch Phong đột nhiên trở nên trắng xanh, nếu như Hàn Lập mặc kệ việc này, Hôi Tích tộc hôm nay xem như thật mất mặt rồi.

"Tịch Nham, mau mau an bài sự tình nơi đây cho tốt, ta không có rãnh ở đây nhìn trò cười của các ngươi làm chậm trễ thời gian." Hàn Lập ngồi xuống gần đống thư tịch, mở miệng nói ra.

Thanh âm hắn mặc dù không lớn, nhưng lại như sấm nổ quanh quẩn chung quanh, làm hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người tới đây.

Đám người phụ cận nghe thấy âm thanh này, người có chút kiến thức uyên bác nhất thời thu hồi vẻ trào phúng.

Lông mày Vân Triệu cũng nhíu một cái.

Tịch Nham nghe thấy thanh âm Hàn Lập răn dạy, trong lòng mừng rỡ, quay người thi lễ với đại trướng, nói: "Vâng! Thượng tiên yên tâm."

"Vân Triệu, mau tránh đường ra, ta có việc muốn làm, không rãnh tranh cãi cùng ngươi ở đây." Tịch Nham quay người nhìn về phía Vân Triệu, lạnh lùng nói, khí thế cùng thái độ so với trước đây như hai người khác nhau.

"A, có người làm chỗ dựa liền cường ngạnh nha, thật đúng là chó săn. Rốt cuộc ngươi mời đến người nào, không ngại kêu ra, để mọi người chúng ta cùng nhìn xem, đến tột cùng có bao nhiêu cân lượng!" Ánh mắt Vân Triệu chớp động một trận, rất nhanh trên mặt lại lộ ra vẻ cười lạnh, nhìn về đại trướng nói.

Những người phụ cận có tâm tư linh hoạt nghe thấy lời này, không khỏi thầm mắng Vân Triệu giảo hoạt vô sỉ vô cùng, lại muốn lôi kéo tất cả mọi người xuống nước.