Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 357: Một bước cuối cùng




Dịch giả: Độc Hành

Hàn Lập ở bên cạnh Linh trì màu trắng một hồi, sau đó quay người đi ra ngoài.

Trở lại phòng ngủ, hắn lập tức ngã đầu ngủ say.

Ba năm này không ngủ không nghỉ luyện chế Vạn Luân Đan, toàn bộ quá trình cần tập trung tinh thần, không dám mảy may qua loa, đồng thời còn phải tính toán thời điểm thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân, mặc dù là với tu vi Chân Tiên cảnh hậu kỳ cùng thần thức chi lực mạnh mẽ, hắn cũng cảm thấy mỏi mệt rồi.

Trước khi tiếp tục tu luyện, cần phải khôi phục tốt đã, lại để cho thể xác và tinh thần, Pháp lực đều đạt đến trạng thái đỉnh phong mới được.

Một giấc ngủ này trọn vẹn đến ba ngày ba đêm.

Ba ngày sau, tinh thần Hàn Lập vô cùng phấn chấn đi vào mật thất, khoanh chân ngồi xuống, trong tay cầm một bình ngọc màu xanh.

Thân bình hơi nghiêng, từ đó đổ ra một viên đan dược màu vàng nhạt to cỡ hạt Long Nhãn, chính là Vạn Luân Đan.

Hàn Lập dùng hai ngón tay trắng nõn kẹp lấy viên đan dược, suy nghĩ một lát, sau đó đưa vào trong miệng, ngửa đầu nuốt xuống.

Vạn Luân Đan vào miệng rất nhanh hòa tan chảy vào bụng, hóa thành một luồng nhiệt lực cường đại như dòng nước ấm, kỳ kinh bát mạch trong người du tẩu lên.

Lông mày Hàn Lập nhăn lại một chút, cảm thấy dòng nước ấm này tựa như vạn con tuấn mã được lệnh lao nhanh đi, chảy nhanh đến các gân mạch trong người, dần dần tạo thành từng vòng xoáy nước ấm ở các nơi, dẫn tới gân mạch phình to, đau đớn một hồi.

Sau một lúc lâu, lông mày Hàn Lập dần dần giãn ra, trên mặt lộ ra một tia kinh hỉ.

Dược lực Vạn Luân Đan so với hắn phỏng đoán lúc trước còn lớn hơn một ít.

Hắn thở nhẹ ra một hơi, thu liễm tinh thần lại, yên lặng vận chuyển Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, bắt đầu vong ngã khổ tu.

Một tầng kim quang nhu hòa nổi lên, bao phủ thân thể của hắn.

Xuân đi đông đến, bốn mùa thay đổi, một năm tiếp theo một năm trôi qua.

Cửa lớn bên ngoài động phủ bị bụi bám càng ngày càng dày, giờ phút này đã hầu như nhìn không ra trên vách núi đá có một đại môn.

Hơn năm trăm năm, với phàm nhân là một đoạn tuế nguyệt dài dằng dặc vô cùng, thậm chí có thể thay đổi cả Vương triều, chủng tộc di chuyển, nhưng đối với người tu luyện chẳng qua chỉ là một lần bế quan mà thôi.

Một ngày này, trên không hòn đảo chợt gió giục mây vần nổi lên, vô số mây đen từ hư không xuất hiện, trong đó hiện lên từng đạo hồ quang điện.

Trong vòng vạn dặm, thiên địa linh khí kịch liệt cuồn cuộn, hình thành một cái vòng xoáy Linh khí to lớn vô cùng, chậm rãi chuyển động.

Giữa không trung hiện ra vô số quang đoàn Linh lực mắt thường có thể thấy được, theo vòng xoáy Linh khí chuyển động, hội tụ về đảo nhỏ.

Một đảo nhỏ vô danh ngoài trăm dặm, trên mặt biển nơi này có một toà đảo nhỏ màu sắc đỏ rực.

Đảo này rất nhỏ, phạm vi chỉ có gần dặm, mọi nơi trên đảo là một màu đỏ tươi do san hô chồng chất thành, dưới ánh mặt trời lập lòe phát sáng, thoạt nhìn rất là xinh đẹp.

Nước biển bên cạnh đảo san hô bỗng cuồn cuộn "Rầm Ào Ào" một tiếng, một đầu Yêu thú đỏ thẫm chui ra khỏi mặt nước.

Yêu thú này dài hơn mười trượng, vẻ ngoài tựa như một đầu heo, toàn thân mọc đầy lông mao màu đỏ đậm, phảng phất như cương châm dựng đứng, bên miệng có hai cái răng nanh màu trắng dài ra, lóe ra hàn quang như kim loại.

Điều đặc biệt kỳ lạ chính là, dưới thân con thú này mọc ra sáu chân.

Ngoại hình con thú này kỳ dị, nhìn có chút dữ tợn, nhưng thân hình mập mạp, tròn vo, phảng phất như một trái dưa hấu, không có chút khí phách nào, ngược lại thoạt nhìn có chút buồn cười.

Nếu là có tu sĩ quen thuộc ở Hắc Phong Hải Vực lúc này, tự nhiên có thể biết, con thú này chính là một Yêu thú cấp thấp thường thấy ở Hắc Phong Hải Vực tên là Trư Đồn Thú, nhưng hôm nay khí tức tản mát ra, không ngờ đã đạt đến cấp độ Nguyên Anh hậu kỳ.

Thân thể tròn trịa của con thú này mãnh liệt bạo tăng, miệng mở lớn, lập tức phát ra một cỗ hấp lực cường đại.

Một ít quang đoàn Linh khí từ không trung lập tức bay hạ xuống, chui vào trong miệng nó.

Trên người Trư Đồn Thú hiện ra một tầng hồng quang, lập lòe bất định.

Xa xa trên đảo nhỏ, dị tượng hùng vĩ giằng co khoảng một canh giờ, lúc này mới chậm rãi tiêu tán, quang đoàn Linh khí trên không trung cũng theo đó biến mất.

Trư Đồn Thú ngậm miệng lại, ngừng hấp lực, hồng quang trên người thoạt nhìn sáng hơn một ít so với trước.

Con thú này nhìn về hòn đảo xa xa, vẫn chưa thỏa mãn kêu lên hai tiếng.

Nó chiếm giữ nơi này đã lâu, mấy trăm năm trước có một tu sĩ nhân loại vô cùng lợi hại đến hòn đảo này, một ít Yêu thú phụ cận có tu vi cao thâm đều nhao nhao rời đi.

Bất quá khi đó linh trí nó vừa mới mở ra, còn có chút tỉnh tỉnh mê mê, nên không có ly khai.

Còn tu sĩ nhân loại kia vẫn cư trú ở chỗ này, về sau cũng không ra tay với các tiểu Yêu thú phụ cận, mà một mực đóng cửa không ra.

Những năm gần đây Trư Đồn Thú một mực sinh sống an ổn tại đây, hơn nữa bởi vì toàn bộ các Yêu thú lợi hại khác đã dời đi, sinh hoạt của nó ngược lại phi thường không tồi.

Về sau bất tri bất giác linh trí nó mở rộng ra, quyền hành tăng liên tục, vẫn cứ lựa chọn không có ly khai.

Về phần lý do lưu lại, là do trên hòn đảo kia, cứ cách một đoạn thời gian mấy trăm năm sẽ xuất hiện vòng xoáy Linh khí to lớn như vừa rồi, đến nay đã xuất hiện mười một lần.

Trư Đồn Thú mỗi lần đều thi triển thần thông thiên phú, hấp thu một chút quang đoàn Linh khí thực chất hóa, làm cho tu vi tăng lên, ngắn ngủn thời gian mấy trăm năm, từ lúc thú con Luyện Khí kỳ vừa mới mở ra linh trí, tăng lên tới cảnh giới bây giờ.

Trư Đồn Thú lại hung hăng nhìn về hướng đảo nhỏ mấy lần.

Tu vi của nó đã gần tới Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, nếu dị tượng vừa rồi lại kéo dài thêm một chút, không chừng đã giúp nó đột phá cảnh giới.

Xem ra chỉ có thể đợi lần sau...

Nội tâm Trư Đồn Thú suy nghĩ như vậy, nó lắc lắc cái đuôi, chui vào trong nước.

Bên trong động phủ, kim quang lượn lờ quanh thân Hàn Lập, toàn thân tản mát ra một hồi uy áp vô cùng to lớn.

Toàn thân của hắn lập loè một đám quang điểm màu vàng, thình lình đã đạt đến ba mươi lăm điểm.

Kim sắc quang mang chợt hiện một hồi, sau đó chậm rãi thu lại.

Hàn Lập mở to mắt, trong mắt xẹt qua một tia hưng phấn.

Những năm này tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, ngắn ngủn hơn năm trăm năm đã đả thông liên tục mười một cái Tiên khiếu.

Nếu để ngoại nhân biết rõ tốc độ tu luyện của hắn, chỉ sợ sẽ kinh hãi trợn mắt há mồm.

Nhưng nếu là để cho những người khác biết rõ, hắn cơ hồ phục dụng Vạn Luân Đan như đan dược phổ thông, chỉ sợ mặc dù là Kim Tiên, đều muốn ghen ghét đến hộc máu.

Kỳ thật mà nói, năm trăm năm có thể đả thông mười một cái Tiên khiếu, cũng là ngoài suy đoán của Hàn Lập.

Dựa theo hắn phỏng đoán ban đầu, nếu muốn đạt đến cảnh giới này, không có thời gian nghìn năm là không thể nào đấy, không nghĩ tới năm trăm năm liền làm được.

Trừ điều đó ra, còn có một vấn đề ở đan này cũng làm cho hắn khó hiểu, chính là dược tính không có suy giảm.

Những năm này một mực phục dụng Vạn Luân Đan, cũng không như các loại đan dược khác, xuất hiện vấn đề dược hiệu suy giảm theo thời gian phục dụng.

Đối với vấn đề này hắn tự nhiên cũng bỏ ra một phen tâm tư muốn tìm ra nguyên nhân trong đó, nhưng thử nhiều loại biện pháp cũng không thu hoạch được gì, đối với chuyện này hắn tự nhiên cũng không có suy nghĩ quá nhiều, dù sao đây cũng không phải là chuyện xấu, nếu không hắn ngược lại càng thêm nhức đầu.

Hắn lắc đầu, không suy nghĩ nhiều việc này nữa, chợt mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.

Trước mắt, Tiên khiếu trên người hắn đã đả thông ba mươi lăm cái, tiếp theo chính là đả thông Tiên khiếu thứ ba mươi sáu, trùng kích Kim Tiên cảnh giới.

Nếu có thể thành công vượt qua, liền có thể trở thành một vị Kim Tiên!

Kim Tiên cùng Chân Tiên, mặc dù chỉ khác nhau một chữ, vô luận thực lực hay là địa vị đều là ranh giới giữa trời và đất, nhưng độ khó đột phá cực kỳ lớn, thậm chí có thể so với năm đó tu sĩ Đại Thừa kỳ Độ kiếp thành tiên ở Linh Giới.

Muốn trùng kích bình cảnh này, ngoại trừ cần đả thông Tiên khiếu thứ ba mươi sáu bên ngoài, phiền toái nhất là Suy cuối cùng thuộc Thiên Nhân Tam Suy, chính là "Khiếu Suy".

Lại nói tiếp, Hàn Lập tu luyện đến nay cũng không có bất kỳ kinh nghiệm gì về Suy này, bất quá những năm qua tai nghe mắt thấy, cũng biết sự lợi hại của Tam Suy, dù với thần thông của hắn cũng không dám chủ quan chút nào.

Muốn chống lại Thiên Nhân Tam Suy, phương pháp thực tế nhất đối phó là nắm giữ chính thức pháp tắc chi lực.

Hắn tu luyện Thời Gian pháp tắc, là một trong Tam Đại Chí Tôn pháp tắc, nếu có thể chính thức nắm giữ, dù là mảy may, lúc chống cự Tam Suy Chân Tiên cảnh, chỉ sợ đều có thể thu hoạch hiệu quả kỳ diệu.

Nhưng những năm này hắn nghĩ hết biện pháp cũng không thể nào thành công, hiện tại hy vọng lớn nhất là có thể luyện chế ra một quả Đạo Đan.

Hàn Lập đột nhiên nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên đứng dậy, đi ra mật thất, rất nhanh đi tới một khu vực ở dược viên.

Nơi này là một mảnh Linh thổ đen kịt, trong không khí tản mát ra một cảm giác ướt lạnh.

Bên trong Linh thổ là một cây linh sâm màu trắng, bên ngoài sáng lóng lánh long lanh, phảng phất như điêu khắc từ bạch ngọc thành, thoạt nhìn cực kỳ bất phàm.

Vật này chính là Thiên Tạo Sâm, là một trong hai loại tài liệu Đạo Đan mà hắn còn thiếu lúc trước.

Những năm này hắn không tiếc bỏ ra giá cao, cuối cùng công phu không phụ lòng người, từ bên trong Vô Thường Minh lấy được một cây non Thiên Tạo Sâm.

Hàn Lập nhìn xem linh sâm màu trắng, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, nhẹ gật đầu.

Cây non Thiên Tạo Sâm này tới tay, hắn lập tức để cho Cự Viên Khôi Lỗi dùng lục dịch thúc giục. Hôm nay xem ra, quá trình thúc đẩy có chút thuận lợi, đã đạt hơn mười vạn năm tuổi, đủ để dùng luyện đan rồi.

Hiện tại chỉ còn thiếu Lộ Ngưng Thảo thôi, mặc dù hắn ra giá cao cầu mua, vẫn không có chút tin tức dược thảo này.

Việc này vốn có thể ngộ nhưng không thể cầu, hôm nay thân ở Hắc Phong Hải Vực, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi tin tức từ mỗi con đường Vô Thường Minh mà thôi.

Hàn Lập khẽ thở dài, lần nữa về tới mật thất, khoanh chân ngồi xuống.

Hôm nay mặc dù Đạo Đan không thể nào luyện chế, nhưng đương nhiên hắn cũng không muốn ngồi không chờ, mà là thử trùng kích Tiên khiếu thứ ba mươi sáu cuối cùng, tối thiểu cũng muốn đả thông nó hơn phân nửa, triệt để đẩy tu vi tới Chân Tiên hậu kỳ đỉnh phong rồi hãy nói.

Nghĩ đến đây, Hàn Lập lại lấy ra một quả Vạn Luân Đan đưa vào trong miệng, nhắm mắt tu luyện.

Biển rộng sóng to vạn khoảng, vòm trời lăn tăn các gợn mây, hải vực từ xưa tới nay tựa hồ đã là bộ dạng như thế, vĩnh viễn sẽ không phát sinh biến hóa, thời gian trôi qua làm cho người ta có loại cảm giác vô cùng mơ hồ.

Trong nháy mắt lại trôi qua năm sáu chục năm.

Trên đảo san hô cách trăm dặm, mặt biển gợn sóng khẽ đảo, một đầu Hải thú đỏ thẫm hiển hiện ra, chính là đầu Trư Đồn Thú kia, nó đang nhìn về phía hòn đảo xa.

Dựa theo kinh nghiệm của nó trước đó, vòng xoáy Linh khí kia hẳn là sắp xuất hiện.

Mấy năm này, cơ bản mỗi ngày Trư Đồn Thú đều đi ra xem xét một phen, e sợ bỏ lỡ mất cơ duyên.

Nhưng mà khoảng cách thời gian mà nó dự tính đã qua gần mười năm, vòng xoáy Linh khí kia vẫn một mực không có xuất hiện.

Chẳng những như vậy, một tia động tĩnh trên đảo cũng không thấy, trước đây ít năm cũng có khi xuất hiện một ít dị tượng Linh lực chấn động, những năm này lại một mực không có xuất hiện qua.

Trư Đồn Thú nhìn về hòn đảo xa xa, ánh mắt dần dần có chút lo lắng, tu sĩ nhân loại kia không phải đã ly khai nơi này a?

Nó do dự liên tục, rốt cuộc thân hình vẫn phóng xuống, bơi về hướng đảo nhỏ.