Dịch giả: Độc Hành
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
"Không biết trong tay sư đệ còn có bao nhiêu Hỏa Tiên tiên tửu?" Thanh niên mày kiếm đột nhiên hỏi.
Những người khác nghe vậy, cùng nhìn lại.
Một chén tiên tửu có thể chèo chống nửa ngày, nhưng nơi này hết thảy có sáu người, mà kế tiếp còn phải ở dãy núi Huyền Băng gần một tháng, thì một bình này chỉ sợ không đủ.
"Chư vị yên tâm, còn có vài hũ, đủ để vượt qua lần thí luyện này." Tôn Khắc cười ha ha, nói.
Những người khác lập tức thở phào.
"Tôn sư huynh, chúng ta khắc sâu trong lòng lần tương trợ này, ngày sau sư huynh có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ nói." Một thanh niên cao lớn trịnh trọng nói.
"Đúng vậy. Tôn sư huynh khẳng khái, chúng ta rất cám ơn!" Những người còn lại vội vàng gật đầu.
"Chúng ta chính là đồng môn, ra tay hỗ trợ là chuyện đương nhiên, chư vị nói quá lời." Tôn Khắc bình tĩnh đáp, nhưng trong lòng thì vui mừng.
Y gia nhập Chúc Long đạo trong thời gian ngắn ngủi, đang muốn bán ra ngoài chút nhân tình, kết giao một vài người trong tông thì dù tốn một chút tiên tửu cũng đáng.
Cùng lúc đó, giữa không trung bên ngoài mấy ngàn dặm, trên mặt Hàn Lập hiện lên vẻ vui mừng, trầm ngâm.
Bên cạnh hắn, Tô Đồng Tiêu chẳng biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng.
Bọn người Tôn Khắc không dừng lại lâu, tiếp tục tiến sâu vào dãy núi, không bao lâu sau đã nghênh đón trận chiến đầu tiên.
Đây là một bầy cáo tuyết, thực lực tương đương từ Nguyên Anh kỳ đến Hóa Thần kỳ, số lượng chừng bốn năm mươi con. Chúng từ hai bên dãy núi ào ra, như một dòng nước lũ cực lớn cuốn đến, kêu gào với khí thế cực kỳ kinh người.
Sáu người Bạch Tố Viện vốn có thực lực không tầm thường, cộng thêm trước đó uống tiên tửu làm ấm người, mờ mờ ảo ảo sinh ra một sự ăn ý với nhau, lúc này nhanh chóng kết thành một đội hình chiến đấu.
Ba người Bạch Tố Viện, thanh niên mày kiếm và Tôn Khắc có tu vi cao nhất đứng ở phía trước.
Một phi kiếm cong hình bán nguyệt, một cây côn màu tím và bốn ngọn phi đao cơ hồ bắn ra cùng một lúc.
Phi kiếm hình bán nguyệt lóe lên, huyễn hóa thành một đạo kiếm hồng màu bạc, dài trăm trượng, chém xuống một con.
Trường côn màu tím tỏa sáng hào quang, hiện ra mấy trăm côn ảnh màu tím, phát ra tiếng rít chói tai, hung hăng đánh xuống.
Bốn ngọn phi đao màu xanh tỏa ra linh quang màu xanh rực rỡ trên bề mặt, đột nhiên phóng lớn mấy chục lần, hóa thành bốn lưỡi cự nhận màu xanh dài chừng mười trượng, chém xuống.
Mấy chục con cáo tuyết như dòng lũ đâm phải đá ngầm, lập tức bị đẩy lùi.
Mười mấy con cáo tuyết có tu vi Hóa Thần kỳ đi đầu bị ba người công kích tiêu diệt, thi thể bị đánh nát. Thế công của những con cáo tuyết phía sau cũng vì thế mà chậm lại.
Nhưng vì chút chậm này mà quyết định cái kết của bọn chúng.
Đứng sau lưng ba người Bạch Tố Viện còn có ba người khác, lúc này cũng nhanh chóng vung tay lên.
Từng đạo quang mang pháp bảo rơi xuống như mưa, bao phủ những con yêu thú cáo tuyết lại.
Ầm ầm!
Các loại quang mang xen lẫn nhau, phát ra tiếng nổ vang rền như sấm.
Sau một lát, quang mang pháp bảo biến mất, mấy chục con cáo tuyết đã biến thành những thi thể không trọn vẹn, máu tươi nhuộm đỏ một mảng lớn trên mặt đất xung quanh, bốc lên mùi máu tanh nồng nặc.
Nơi xa giữa không trung, Hàn Lập khẽ gật đầu.
Những người này năng lực ứng biến coi như không tệ, nhất là hai người Bạch Tố Viện và Tôn Khắc. Dù sao hai người này cũng từng trải qua một chút sinh tử ở ngoại giới, biết được sự tàn khốc của tu tiên giới, chung quy là không giống với những tiểu bối sinh trưởng trong tông.
Chúc Long đạo là đại tông ở Bắc Hàn Tiên Vực, do tiền nhân đặt nền móng vững chắc, có đầy đủ mọi thứ tài nguyên bảo vật, điều kiện tu luyện mà ngoại giới không cách nào tưởng tượng được, khiến cho những môn nhân đệ tử trực hệ có thể nhanh chóng tăng lên, nhưng các tệ nạn cũng theo đó xuất hiện.
Để cho những môn nhân hạch tâm này trưởng thành, cao tầng trong tông cũng có thể gọi là phải rất nhọc lòng.
Cho dù là Tiên nhân, tựa hồ cũng không tránh được Tục...
Bọn người Bạch Tố Viện không dừng lại, sửa soạn một chút, rồi tiếp tục đi tới.
Lúc này, hai nhóm người kia cũng đều bị Yêu thú tập kích.
Bên trong tuyến đường Tuyết Đà Lĩnh, bọn người Thích Hoàn Vũ tao ngộ một bầy chim băng tuyết hung ác, đầu giống kền kền, miệng lại rất lớn, há mồm phun ra liên tiếp từng mũi tên băng màu trắng.
Những con chim hung dữ này có hơn một trăm con, trong đó ước chừng một nửa có thực lực Hóa Thần kỳ.
Dày đặc những mũi tên băng màu trắng mang theo khí tức cực lạnh phóng xuống, thỉnh thoảng còn có vài con chim lao xuống.
Bọn người Thích Hoàn Vũ tuy nhiều, trong tay còn có pháp bảo tốt nhất, nhưng phần lớn đều chưa trải qua chém giết sinh tử bao giờ.
Bầy chim hung dữ mang theo sát ý hung bạo, lạnh lẽo, công kích giống như mưa to gió lớn, khiến cho đám người này có chút quá sức, không kịp đề phòng, bị khí thế làm kinh sợ, có vẻ hơi hỗn loạn.
Tất cả mọi người đứng thành một vòng, quang mang các loại pháp bảo phòng ngự nối liền một chỗ, tạo thành một vòng bảo hộ hình bán cầu, ngăn cản từng lớp từng lớp công kích lao xuống.
"Đừng có hoảng hốt, chỉ là vài con Yêu thú Hóa Thần kỳ mà thôi! Tất cả mọi người nghe theo lệnh của ta, một nửa tiếp tục chèo chống vòng phòng hộ, một nửa còn lại phản kích!" Sắc mặt Thích Hoàn Vũ hơi trắng bệch, trầm giọng quát.
Những người này vốn coi gã là người cầm đầu, lúc này gã hét lớn một tiếng khiến những người khác ổn định lại tinh thần, lập tức theo lệnh của gã bắt đầu hành động.
Từng đạo quang mang pháp bảo sáng tỏ bắt đầu phản kích, bắn vào bầy chim hung dữ màu trắng trên không.
Mặc dù bởi vì khí thế bị áp chế, công kích của đám người này có vẻ hơi yếu vô lực nhưng dù sao tu vi cũng chênh lệch.
Bầy chim trên không trung bắt đầu bị đánh rơi xuống.
Sau một giờ đồng hồ, trận chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Bầy chim màu trắng hơn phân nửa bị đánh chết, một ít còn lại chạy thoát.
Đám người Thích Hoàn Vũ cũng không bị thụ thương. Khi nhìn thấy những thi thể không trọn vẹn xung quanh, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, sắc mặt bọn chúng dù vẫn tái nhợt nhưng trong lòng lại dần dần ổn định.
"Chỉ là một đám yêu thú Hóa Thần kỳ đã doạ các ngươi thành dạng này, thật sự là mất mặt! Các ngươi cũng thấy, chỉ cần bình tĩnh nghênh chiến thì căn bản không phải sợ những con yêu thú này!" Thích Hoàn Vũ quát lên như để tăng thêm sĩ khí.
Những người khác nghe vậy, vội vàng gật đầu.
Thích Hoàn Vũ đang định nói thêm, thì một người có vẻ từng trải ở bên cạnh tiến lên, nhắc nhở: "Thích thiếu gia, mùi máu tươi ở nơi này quá nặng, tốt hơn là mau rời đi."
Thích Hoàn Vũ khẽ giật mình, lập tức hiểu ra, mang theo đám người tiếp tục đi tới.
Một chỗ ở giữa không trung rung động, một bóng người mơ hồ hiện ra. Chính là Tô Đồng Tiêu.
Y lắc đầu, thân hình thoắt một cái biến mất tại chỗ.
Tuyến đường Bạch Hồ sơn cốc cũng xảy ra tình huống không khác biệt lắm. Mấy người Đường Xuyên cũng chưa trải qua chém giết nhiều, lập tức trở nên luống cuống tay chân khi phải đối mặt với đám Yêu thú cùng hung cực ác đột nhiên dũng mãnh tiến ra.
Chẳng qua thực lực bọn người này hơn hẳn, trong tay lại có pháp bảo tốt nhất, chặn đợt tiến công của những con Yêu thú kia lại, rồi trấn định tiếp chiến. Sau đó đánh tan chúng nên đám này cũng không xuất hiện thương vong gì.
Chúng đệ tử theo ba tuyến đường tiếp tục đi tới.
Trong nháy mắt bảy, tám ngày đã trôi qua. Những người này dọc theo ba tuyến đường, dần dần xâm nhập sâu vào trong dãy núi Huyền Băng.
Yêu thú gặp dọc đường có thực lực dần dần mạnh hơn, bắt đầu xuất hiện yêu thú có thực lực Luyện Hư kỳ.
Trải qua mấy lần chém giết trước đó, năng lực thực chiến, ứng phó của bọn người Thích Hoàn Vũ so với trước đó mặc dù tăng lên không ít, nhưng đối mặt với yêu thú đồng cấp, vẫn có vẻ sợ hãi.
Trên đường đi Tuyết Đà Lĩnh, bọn người Thích Hoàn Vũ bị một đám yêu thú là mười mấy con bọ ngựa băng tuyết to lớn ngăn lại.
Những con bọ ngựa này toàn thân trắng như tuyết, hoa văn băng sương che kín, miệng chia bốn ngàm, hai con mắt to lớn nhô ra, nhìn có chút đáng sợ, hai chân trước to lớn như hai thanh cự nhận, tản mát ra khí tức hàn băng thấu xương.
Mỗi một con bọ ngựa băng tuyết đều có tu vi Luyện Hư sơ kỳ, mà tốc độ mau lẹ không gì sánh được, hóa thành hơn mười đạo huyễn ảnh tuyết trắng, vây quanh bọn người Thích Hoàn Vũ, điên cuồng tấn công.
Bọn Thích Hoàn Vũ giống như lần trước, làm thành một vòng tròn, pháp bảo trên thân liên hợp cùng một chỗ, hình thành màn sáng hình bán cầu đủ mọi màu sắc bảo vệ tất cả mọi người.
Chỉ là không thể lấy bầy chim kia ra so với những con bọ ngựa băng tuyết này được. Hai chân trước chúng vung ra, tạo thành từng vệt đao mang sáng như tuyết, sắc bén đáng sợ, chém lên màn sáng hình cầu.
Những đao mang sáng như tuyết này có uy lực cực lớn đánh xuống làm cho màn sáng không ngừng run rẩy.
Bọn người Thích Hoàn Vũ căn bản không còn quan tâm tới phản kích, liều mạng rót pháp lực thể nội vào bên trong pháp bảo, duy trì màn sáng hình cầu.
Lũ bọ ngựa băng tuyết này lạnh lẽo nhìn vào, miệng lại rít lên khát máu, không biết mệt mỏi quơ hai chân trước lên. Từng vệt đao quang từ bốn phương tám hướng chém xuống như mưa, càng ngày càng dày đặc.
Màn sáng hình cầu vốn cũng không phải là một chỉnh thể, chẳng qua chỉ là pháp bảo của đám người liên hợp tạo thành nên những chỗ quang mang có uy lực yếu bắt đầu ảm đạm, như sắp vỡ vụn ra.
"Thích thiếu gia, làm sao bây giờ? Những con bọ ngựa Băng Tuyết này đều là yêu thú Luyện Hư kỳ, số lượng lại nhiều, chúng ta không phải là đối thủ!" Một thiếu niên cao gầy mặt hoảng sợ, nhìn về phía Thích Hoàn Vũ.
Tên này là hậu nhân trực hệ của một vị trưởng lão Chân Tiên trong Chúc Long đạo, từ nhỏ đều ở trong tông môn tu luyện, dựa vào các loại đan dược, thuận buồm xuôi gió đột phá đến Luyện Hư kỳ, căn bản còn không đi ra ngoài, chớ nói chi là chém giết.
Mấy ngày nay trên đường đi tới, gã mặc dù có chút tiến bộ, nhưng những con bọ ngựa băng tuyết này có ánh mắt lạnh như băng, sát ý phô thiên cái địa, khiến cho từ đáy lòng gã phát run lên.
Những người khác cũng không khác thiếu niên cao gầy này là mấy, trong lòng không khỏi hiện ra một ý nghĩ.
Chẳng lẽ bọn họ sẽ chết ở chỗ này?
Vừa nghĩ đến đây, thần sắc cả đám càng thêm hoảng loạn.
Một tiếng "đùng" vang lên!
Một chỗ trên màn sáng mà pháp bảo lụa trắng huyễn hóa ra bị đao mang chém vỡ, màn sáng hình cầu lập tức lộ ra một lỗ hổng.
Một đạo đao mang sáng như tuyết tận dụng lỗ hở bay vụt vào, huyết quang chợt hiện, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một người ở gần lỗ hổng bị đánh bay đi, trên cánh tay bị chém một vết. May mắn gã mặc một bộ chiến giáp là pháp bảo có phẩm giai không thấp nên cũng không có nguy hiểm gì.
Mi tâm Thích Hoàn Vũ tỏa sáng hào quang màu tím, cánh tay gã vung lên.
Một pháp bảo màu tím hình dáng cái mâm tròn bắn ra, biến thành một vòng xoáy màu tím, lấp vào lỗ hổng.
"Mọi người không cần lo lắng, nhiệm vụ thí luyện này có tu sĩ Chân Tiên âm thầm bảo hộ. Họ sẽ giúp chúng ta loại bỏ những tình huống ngoài ý muốn. Những con bọ ngựa băng tuyết này đã vượt ra khỏi phạm vi thí luyện, tin tưởng rất nhanh sẽ có người tới xuất thủ." Thích Hoàn Vũ cất giọng nói.
Nghe được lời này, những người khác vô cùng mừng rỡ.
"Việc này ta cũng có nghe người ta nói qua, chỉ là vẫn còn bán tín bán nghi. Nếu Thích thiếu gia nói như vậy, chuyện đó chắc chắn là thật rồi."
"Thì ra là thế."
"Chúng ta chỉ có mười người mà những con bọ ngựa Băng Tuyết này lại có tới gần hai mươi con, khẳng định là đã vượt qua phạm vi thí luyện, vị kia sao lại không xuất thủ cơ chứ."
Trên trời cao, Tô Đồng Tiêu hóa thành một hư ảnh mơ hồ, khóe miệng hơi nhích, lắc đầu thở dài một cái, rồi bấm tay.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Từng tia kiếm khí vô hình từ hư không bắn ra, như dòng lũ lớn, xuyên thủng hơn một nửa số bọ ngựa.
Những con bọ ngựa này lặng yên vỡ ra, không tiếng động, hóa thành từng đống bột mịn, phiêu tán theo gió.
Mọi việc phát sinh trong chớp mắt, thân ảnh Tô Đồng Tiêu cũng theo đó nhoáng một cái biến mất không thấy.
Bọn người Thích Hoàn Vũ rất nhanh phát hiện thấy đao mang từ bên ngoài chém xuống đã giảm hơn phân nửa. Mười mấy con bọ ngựa băng tuyết chỉ còn lại rải rác vài con.
"Ồ! Làm sao số bọ ngựa này lại nhanh chóng giảm đi nhiều như vậy?" Một người nghi ngờ nói.
"Rời đi cái gì, là bị giết. Quả nhiên có người trong bóng tối bảo hộ chúng ta!" Một người khác lập tức phản bác.
Trong lòng Thích Hoàn Vũ cũng buông lỏng, trên mặt tươi cười, nhìn vài con bọ ngựa Băng Tuyết còn sót lại phía ngoài, quát to:
"Những con súc sinh này, dám tập kích chúng ta, giết hết cho ta!"
Những người bên cạnh cùng kêu lên đáp ứng, từng đạo quang mang pháp bảo cuốn về phía vài con bọ ngựa băng tuyết.
Sau mấy hơi thở, ngoại trừ hai con bỏ chạy thoát, toàn bộ những con bọ ngựa còn lại đều bị giết sạch.
Hai chân trước của những con bọ ngựa băng tuyết này tràn đầy linh lực, là vật liệu luyện khí tốt nhất, có giá trị không nhỏ, cho dù là đám người này thì cũng trông mà phát thèm. Chúng lập tức bị mấy người cắt lấy, thu hồi.
"Đi!" Thích Hoàn Vũ dẫn đầu, tiếp tục bay về phía trước.
Xác thực có người âm thầm bảo hộ, gã ta vô cùng tự tin, tăng tốc tiến lên.