Dịch giả: Độc Hành
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Những tài liệu trước mắt này đều được Hàn Lập thu thập từ mấy ngày trước thông qua nhiều cách khác nhau, tuy không phải là linh tài nghịch thiên quý hiếm gì nhưng quả thực cũng tốn không ít công phu.
Phương pháp tâm đắc luyện chế Ngụy Chân Luân không quá khó khăn, trong Chú Giải Kinh sớm đã có ghi chép, hơn nữa không chỉ có một phương pháp.
Tuy rằng luyện chế Chân Luân không dễ, nhưng bởi vì có hiệu quả nên rất nhiều người luyện chế, trong Chú Giải Kinh sưu tập được tâm đắc của rất nhiều người.
Những người này trong quá trình luyện chế tìm tòi nhiều phương án, sử dụng nhiều loại tài liệu khác nhau, cho nên quá trình luyện chế cũng không ít những điểm khác nhau. Tuy nhiên, tổng thể quá trình cũng khác biệt không lớn.
Giờ phút này, trên mặt đất trước người Hàn Lập, đã sớm khắc trận phù cần có để luyện chế Ngụy Chân Luân, hình dáng ngoài tròn trong vuông tựa như đồng tiền cổ ở thế tục, nhìn như bình thường nhưng kì thực được sắp xếp theo quy luật của trời đất.
Hàn Lập đặt bốn loại linh tài vào bốn đồ án trống trong trận phù, sau đó há miệng phun một ngọn lửa nhỏ vào giữa trận phù lập tức hừng hực cháy, rồi ngưng tụ thành một ngọn lửa to bằng đầu người.
Theo âm thanh chú ngữ trầm thấp từ trong miệng hắn truyền ra, Vô Tướng Chân Luân Kinh trong người âm thầm vận chuyển, trên mặt đất của trận phù lập tức sáng rực hào quang, đồng thời giao hoà với ngọn lửa.
"Vù vù vù "
Một trận tiếng gió ở trong mật thất vang lên, ngọn lửa nhỏ trong trận phù sáng chói, nhanh chóng xoay chuyển hóa thành vòng xoáy lửa cỡ nhỏ, từ đó truyền ra nhiệt độ nóng bỏng làm người sợ hãi.
Ngay sau đó, tay hắn vung lên, khối quặng đen nhánh như nước bay lên đầu tiên rơi vào trong vòng xoáy lửa, rồi nó rất nhanh trở nên đỏ thẫm và trong suốt.
Sau đó, tay Hàn Lập khẽ huy động, giọt chất lỏng màu xanh lam cũng bay lên rơi vào trong vòng xoáy lửa, ngay phía trên khoáng thạch đen nhánh.
Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, một cỗ khói trắng nồng nặc bốc lên, khoáng thạch đen kia lập tức bị hòa tan ra, biến thành chất lỏng.
Hàn Lập thấy thế, mắt lóe lên tinh quang, hai loại tài liệu khác cũng nhanh chóng bay lên rơi vào trong ngọn lửa.
Tay hắn biến đổi pháp quyết, vòng xoáy lửa kia lập tức hợp lại, hóa thành một quả cầu lửa to lớn, bao phủ tất cả tài liệu vào trong.
Cùng lúc đó, độ nóng trong mật thất lập tức hạ xuống, tựa hồ phần lớn sức nóng đều bị hút vào trong quả cầu lửa.
Kế tiếp chính là quá trình luyện chế dung hợp kéo dài buồn chán.
Hắn chỉ cần khống chế tốt ngọn lửa nhỏ là được, cũng không cần làm sự tình khác. Vì vậy, hắn lấy Chân Ngôn Hóa Luân Kinh ra, tiếp tục tham ngộ.
Thời gian hơn mười ngày trôi qua.
Hàn Lập ở trong mật thất không rời nửa bước, hai mắt nhìn chằm chằm quả cầu lửa trước người.
Sau một lúc lâu, hai tay của hắn chậm lại, quả cầu lửa từ từ bị kéo dài ra, một lần nữa biến thành vòng xoáy lửa.
Ánh mắt Hàn Lập chăm chú nhìn, chỉ thấy ở trung tâm ngọn lửa, có một vật hình mâm tròn cỡ hơn một xích đang lơ lửng. Mâm tròn này vô cùng đỏ thẫm, khe rãnh ngang dọc, linh văn phức tạp đầy trên bề mặt.
Nhưng xem ra khí tức cũng chỉ là một kiện pháp bảo tương đối tốt mà thôi, cũng không có cảm ứng đặc thù gì.
Hàn Lập trong lòng hơi động một chút, một vòng Trọng Thuỷ ẩn chứa một tia Thủy pháp tắc liền bay ra. Dưới sự thao túng cách không của Hàn Lập, nó chậm rãi hạ xuống vòng xoáy lửa, rơi vào mặt mâm tròn đỏ thẫm.
"Đùng" một tiếng vang nhỏ, giống như là tiếng nện trong mật thất, hoặc là tiếng vang trong lòng Hàn Lập.
Mâm tròn đỏ thẩm đột nhiên run lên, lập tức bị Trọng Thủy màu đen quấn lấy, giống như bị một lớp chất lỏng bọc lại, nhanh chóng từ màu đỏ chuyển sang đen, biến thành một mâm tròn màu đen.
Cùng lúc đó, rất nhiều phù văn ở chính giữa vòng tròn nhanh chóng hòa tan ra, biế thành hình dáng chạm trổ. Ở một chỗ mép mâm tròn, một đoàn hào quang màu xanh nước biển sáng lên, ngưng kết thành một đoàn Thủy đạo văn.
Sau một lúc lâu, phía trên mâm tròn đã trải đầy đường vân chạm trổ, truyền ra từng đợt khí tức Thủy pháp tắc.
Hàn Lập thấy thế, há miệng hút vào, ngọn lửa nhỏ kia lập tức bị cuốn ngược lại bay vào trong miệng hắn.
Nguỵ Chân Luân đã luyện thành không còn ngọn lửa bao quanh liền rơi xuống mặt đất trong mật thất.
Chỉ nghe tiếng vang "ầm ầm" rất lớn!
Nền đất của mật thất bỗng nhiên hạ xuống, nứt vỡ ra từng vết rạn hình mạng nhện làm khiếp đảm kinh tâm, lan tràn ra bốn phía chân tường.
Toàn bộ động phủ cùng sân nhỏ của Hàn Lập đều bị ảnh hưởng, tựa như như động đất mạnh. Đám người Mộng Vân Quy đang ở sân nhỏ tưởng đang xảy ra dị trạng, nhao nhao bỏ dở tu luyện, chạy đến xem xét.
Trên đỉnh núi Xích Hà, âm thanh ồn ào. Vô số chim chóc hoảng sợ ào ào vỗ cánh bay ra, tạo thành một mảng màu đen che kín bầu trời.
May mà chỗ này vắng vẻ, nên không quấy nhiễu đến những người khác trong tông môn.
Lại nói trong mật thất động phủ, Hàn Lập đứng trên mặt đất, rút Nguỵ Chân Luân được cắm sâu trong mặt đất ra.
Sau khi tra xét rõ ràng, hắn phát hiện nửa điểm khí tức pháp tắc Thời gian cũng không có, nhưng Thuỷ pháp tắc lại vô cùng tinh thuần, ngoài ra bởi vì thêm vào Trọng Thủy nên vật này nặng hơn nhiều so với hình dáng bên ngoài.
"Ngươi có đặc tính như vậy thì gọi ngươi là Trọng Thủy Chân Luân đi." Hàn Lập hài lòng đánh giá Ngụy Chân Luân trong tay, tự mình lẩm bẩm.
Không lâu sau, cửa động phủ bỗng nhiên mở ra, Hàn Lập đi ra ngoài.
Đầu tiên, hắn đi xuống dưới sơn động Hỏa mạch dưới chân núi. Tại đây, hắn kiểm tra một chút, phát hiện Tinh Viêm Hoả Điểu ở trong Hoả mạch đang vui sướng đến cực điểm.
Nó cắn nuốt không biết bao nhiêu linh khí Hỏa mạch nên trên thân khí tức tăng vọt lên rất nhiều. Chẳng qua vì thời gian quá ngắn nên chưa ổn định, vì vậy Hàn Lập cũng không biết rốt cuộc nó có thể khôi phục lại trạng thái gì.
Tuy nhiên, thông qua liên hệ tâm thần, Hàn Lập biết Hỏa Điểu ở chỗ này rất thoải mái, nên yên lòng.
Lúc sau, hắn trở về sân nhỏ ở phủ đệ, triệu tập đám người Mộng Vân Quy đến. Hắn ban cho bọn họ một ít đan dược, lại chỉ điểm vài câu trong vấn đề tu luyện cho từng người. Sau đó, hắn rời đỉnh núi Xích Hà, tiếp tục ra ngoài tìm kiếm tung tích Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Mấy ngày sau, vẫn như cũ không thu hoạch được gì, Hàn Lập một lần nữa về tới mật thất trong động phủ, tiếp tục tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh.
Dù sao, đây là công pháp chủ tu nên hắn muốn nắm giữ lực lượng pháp tắc Thời Gian nhanh nhất có thể.
Chỉ là cứ cách một đoạn thời gian, hắn đều kiên trì đi ra ngoài một chuyến, tìm kiếm toàn bộ dãy núi Chung Minh một lượt, để tìm Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, nhưng mỗi lần đều chưa thu hoạch được gì.
Trong nháy mắt, bốn năm trôi qua.
Trên không trung đỉnh núi Xích Hà bỗng nhiên xuất hiện vô số mây đen, sắc trời đột biến.
Thiên địa linh khí điên cuồng hội tụ, lần nữa hình thành một dòng xoáy linh khí to lớn mà mắt thường có thể thấy được.
Sau một hồi lâu, mây đen giữa không trung chậm rãi tiêu tán. Dòng xoáy linh khí hơi chấn động, phát ra tiếng như chim Phượng hót, rồi nổ tung ra, hóa thành vô số tia linh quang đủ mọi màu sắc lấp lánh ở giữa không trung, sau đó tan biến rất nhanh, không còn dấu tích.
Bên trong mật thất động phủ, Hàn Lập ngồi xếp bằng, vẻ mặt mừng rỡ.
Trên bụng của hắn, hai điểm sáng màu vàng lấp lánh. Hắn lại thành công đả thông thêm một Tiên khiếu!
Thời gian bảy năm đả thông hai Tiên khiếu, việc này nếu nói ra thì bên trong Chúc Long Đạo sẽ không biết bao nhiêu người cả kinh, há miệng đến rớt cả cằm; hơn nữa lại là tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, môn công pháp cực kỳ huyền ảo khó luyện.
Phải biết rằng, một khi độ kiếp thành công bước vào Chân Tiên Cảnh, tu vi tăng lên so với Đại Thừa kỳ phía dưới rất khác. Cho dù là đả thông một cái tiên khiếu cũng tiêu phí tối thiểu mấy trăm năm, tư chất kém một chút bỏ ra tới nghìn năm là chuyện vô cùng bình thường.
Trong vòng bảy năm đả thông hai cái tiên khiếu, không chỉ trong lịch sử Chúc Long Đạo, chỉ sợ toàn bộ Bắc Hàn Tiên Vực cũng không có mấy người làm được.
Hàn Lập đối với tốc độ đả thông tiên khiếu của mình, ngoài việc khiếp sợ ra, không khỏi nghĩ đến bộ công pháp luyện thể Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công mà hắn năm đó tu luyện ở Linh Hoàn Giới.
Lúc ấy, hắn mượn nhờ tinh quang luyện thể, cuối cùng đả thông bảy cái huyền khiếu đạt thành Chân Cực thân thể, trở thành một gã Huyền Tiên.
Công pháp này là do Lãnh Diễm lão tổ từ Bắc Hàn Tiên Vực truyền xuống, giữa hai thứ có lẽ có không ít liên quan.
Đối với việc này hắn cũng không nghĩ nhiều, nhắm mắt cảm ứng hai cái tiên khiếu.
Qua hơn nửa canh giờ, hắn mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia cổ quái.
Theo ý niệm trong lòng khẽ động, kim quang hiện ra trên người, rồi ngưng tụ ra một vòng Chân Ngôn Bảo Luân, tản mát ra ánh sáng màu vàng nhạt dịu mát.
Phía trên Bảo Luân, bỗng nhiên lại thêm ra hai đoàn đạo văn Thời Gian!
Tình huống trước mắt khiến cho hắn ngoài việc mừng rỡ, còn không khỏi âm thầm phỏng đoán.
Có lẽ sau này mỗi lần hắn đả thông một cái tiên khiếu, đều ngưng tụ ra hai đoàn đạo văn Thời gian. Không biết hắn là Chân Tiên Cảnh sơ kỳ, nếu đả thông toàn bộ mười hai tiên khiếu thì có thể ngưng tụ hơn hai mươi tư đoàn đạo văn Thời gian không?
Đương nhiên những cái này chỉ là bây giờ hắn nghĩ ngợi lung tung, nếu thực sự như thế, Chân Luân này của hắn cũng quá mức nghịch thiên.
Hàn Lập cảm thụ được bốn đoàn đao văn Thời gian truyền ra âm thanh “ông ông” run rẩy, cảm ứng lẫn nhau, giữa chúng tựa hồ sinh ra cộng hưởng nào đó.
Sau một khắc, kim quang Chân Ngôn Bảo Luân lóe lên, một gợn sóng màu vàng sáng hơn rất nhiều so với trước kia, khuếch tán ra, rồi lan tràn đến phạm vi mười trượng xung quanh.
Hàn Lập cảm ứng một lượt, trên mặt hiện ra nụ cười khổ.
Mặc dù có bốn đoàn đạo văn Thời Gian nhưng hiệu quả Chân Ngôn Bảo Luân vẫn cực kỳ bé nhỏ, xem ra chỉ có thể chờ tập hợp đủ sáu đoàn thì mới thử một chút.
Có lẽ, lần đả thông tiên khiếu sau mới nhìn xem kết quả đạt thành như thế nào.
Hàn Lập kềm chế kích động trong lòng, tâm niệm thúc giục, kim quang trên thân lóe lên, rồi biến mất. Chân Ngôn Bảo Luân cũng theo đó ẩn vào trong cơ thể.
Hắn lấy lại bình tĩnh, sau đó đứng dậy đi tới phòng khách, cũng không biết nghĩ tới điều gì, lông mày hơi nhăn.
Tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh tuy rằng trôi chảy vô cùng, nhưng có vẻ vận khí của hắn tựa hồ đều bị nó lấy hết. Trong bốn năm qua, hắn một mực đau khổ tìm kiếm Thanh Trúc Phong Vân Kiếm nhưng vẫn không hề có tung tích.
Hắn hầu như đã đi khắp một lượt dãy núi Chung Minh nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Điều này làm cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ, đồng thời trong lòng cũng có vài phần nôn nóng.
Vào thời khắc này, một đạo bạch quang từ bên ngoài bay tới, là một lá truyền âm Phù.
Lông mày Hàn Lập nhướng lên, phất tay bắt lấy, thả thần thức thăm dò vào trong. Sắc mặt hắn khẽ biến, lập tức đứng lên, đi ra phía cửa động phủ.
...