Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 152: Sơ kiến Đạo Đan




Dịch giả: cubihu

Ba khỏa Trọng Thủy Lôi Châu được thét giá lên tới một nghìn khối linh thạch cực phẩm, làm cho hầu như tất cả mọi người ở đây trầm mặc lại, không phải là không ai có thể xuất ra cái giá tiền này, mà là tất cả mọi người nghĩ cái giá tiền này không đáng.

Dù sao đây là bảo vật tiêu hao một lần mà một nghìn khối linh thạch cực phẩm nếu đặt ở hoàn cảnh bình thường có khả năng mua được một kiện bảo vật Hậu thiên tiên khí phẩm cấp không tệ.

Kết quả là ánh mắt của mọi người ở giữa qua lại dò xét Hàn Lập và đại hán đầu trọc, hoàn toàn với vẻ tập trung xem náo nhiệt.

Đương nhiên người cao hứng nhất lúc này không ai khác chính là người chủ trì buổi đấu giá, Ôn Hoa.

Vật đấu giá có thể đạt tới mức giá càng cao thì tiền thuê và danh vọng của y đạt được cũng càng cao theo, như kiểu nước lên thì thuyền lên.

"Một nghìn khối linh thạch cực phẩm, lần thứ nhất! Còn có đạo hữu nào muốn ra giá không?" Ôn Hoa hắng giọng một cái, miệng thì nói thế còn ánh mắt thì nhìn trực tiếp về phía Hàn Lập.

Hàn Lập lúc này đang cau mày lại, trầm mặc không nói.

Đại hán đầu trọc thấy vậy, trong mắt loé lên vẻ đắc ý. Ánh mắt gã liếc nhìn toàn bộ xung quanh.

Những người khác chứng kiến đều có vẻ im lặng, không có ai ra giá. Mà khi trong miệng Ôn Hoa hô lên "Lần thứ hai" thì trong mắt đại hán vẻ đắc ý càng rõ.

Trên đài đấu giá, Ôn Hoa thấy không có người ra giá, đang muốn gõ chốt.

"Trên người tại hạ thiếu linh thạch, mấy vị đạo hữu nhìn giúp tại hạ vật này có giá bao nhiêu?" Một âm thanh đột nhiên vang lên, chính là từ Hàn Lập.

Lời vừa nói ra, toàn hội trường "Ồ" lên.

Đại hán đầu trọc cũng hơi khựng lại, nhưng sau đó khoé miệng lại nổi lên một tia khinh thường, cười nhạt.

Chỉ thấy đại hán râu quai nón do Hàn Lập biến thành lắc mình, lấy ra một hộp ngọc, giao cho thị nữ bên cạnh.

Thị nữ kia hơi giật mình một chút, tay vội vã cầm hộp ngọc, dưới ánh mắt chú ý của mấy vạn người, vội vội vàng vàng đi tới bên cạnh đài đấu giá, đặt hộp ngọc trong tay lên trên bàn dài phía trước ba người lão giả áo xám.

Đại hán áo lam và phụ nhân trung niên ngồi yên không nhúc nhích, hiển nhiên không cảm thấy hứng thú đối với vật mà Hàn Lập lấy ra thế chấp.

Dù sao, bọn họ vốn là kiến thức uyên bác, tại đấu giá hội tiến hành ở đây đã giám định vô số bảo vật. Tuyệt đại đa số chỉ là vật bình thường, đáng giá nhất bất quá cũng chỉ là một miếng nhỏ Hải Hồn Thạch có chứa một tia Thuỷ thuộc tính, cho ra cái giá bốn trăm tám mươi khối linh thạch cực phẩm.

Lão giả áo xám thấy hai vị đồng bạn thờ ơ có chút không thèm đếm xỉa gì tới, lão đành thò tay cầm hộp ngọc lên, rồi khẽ mở nắp hộp, lộ ra một khe hở.

"Ồ" Lông mày lão giả đột nhiên tung bay phất phơ, miệng không khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc. Sau đó liếc nhìn về phía Hàn Lập, đồng thời đưa hộp ngọc cho đại hán áo lam bên cạnh.

Đại hán chứng kiến thần sắc biến hoá của lão giả lông mày trắng, không khỏi có chút hồ nghi. Tay gã mở hộp ngọc ra, qua khe hở nhất thời cả kinh. Sau khi trầm ngâm một chút, gã lại đưa hộp ngọc cho phụ nhân trung niên.

Sau khi phụ nhân trung niên xem, trong mắt cũng loé lên vẻ kinh ngạc nhưng cũng chỉ liếc nhìn về phía Hàn Lập, yên lặng, không nói gì thêm.

Ba người họ truyền âm, thượng nghị vài câu. Lão già áo xám ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Hàn Lập nói: "Đạo hữu! Vật đó ta tính giá là một nghìn khối linh thạch cực phẩm. Đạo hữu có bằng lòng hay không?"

Lời kia vừa thốt ra, nét mặt đại hán đầu trọc đang tươi cười liền đông cứng lại. Hội trường cũng nổi lên một làn sóng thượng nghị không nhỏ.

"Cái gì?"

"Ta không nghe lầm chứ. Đấy là vật gì mà có giá trị một nghìn khối linh thạch cực phẩm?"

"Chẳng lẽ là một kiện Hậu thiên tiên khí... Nhìn bề ngoài có vẻ không giống!"

"Chẳng lẽ là linh đan gì?"

...

Căn cứ quy củ đấu giá hội, người giám định cũng không nhất định phải công bố vật thế chấp đến tột cùng là vật gì. Vì vậy, những người ở tầng một nghị luận ầm ĩ, còn ở tầng hai có không ít người quen biết nhau cũng bắt đầu châu đầu ghé tai nhau truyền âm, suy đoán.

"Tại hạ tăng giá một trăm linh thạch, lên thành một ngàn một trăm linh thạch."

Lông mày Hàn Lập đang cau lại thành một đường nhưng sau đó đã dãn ra. Lão già áo xám gật đầu tỏ vẻ tán thành, rồi trực tiếp mở miệng hô mức giá mới.

Vật trong hộp ngọc đúng là vật mà hắn bồi dưỡng, gốc Đản Hồn Hoa ba vạn năm. Vật này ở hải vực Hắc Phong tuyệt đối là thứ đưa ra sẽ tranh nhau giành giật mua nên kỳ thật trong lòng hắn đối với giá tiền này còn chưa thoả mãn. Nhưng hôm nay thứ nhất là hắn cần linh thạch, thứ hai linh dược hiếm có này đối với hắn mà nói lại không đáng kể chút nào. Do đó sau khi tự định giá một chút, hắn cũng đồng ý.

"Một nghìn một trăm năm mươi!" Đại hán đầu trọc hơi chần chờ, rồi cũng báo một cái giá.

"Một nghìn hai trăm."

"Một nghìn ba trăm!"

"Một nghìn năm trăm." Hàn Lập bình tĩnh hô.

"Hừ" Đại hán đầu trọc nghe vậy, sắc mặt có chút oán độc, sau một hồi biến hoá, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, khoanh tay dựa vào ghế, không báo giá tiếp nữa.

"Ba khoả Trọng Thuỷ Lôi Châu", một ngàn năm trăm khối linh thạch cực phẩm. Thành giao!" Lúc này, sắc mặt Ôn Hoa vô cùng vui vẻ, tuyên bố.

Ngay sau đó, một thiếu phụ áo đen đi tới bên cạnh chỗ Hàn Lập, cười duyên, nhẹ nhàng nói:

"Tiền bối, ngài thực hiện giao dịch luôn hay là chờ đến khi đấu giá hội chấm dứt? Nếu là giao dịch ngay thì cần ngài dời bước tới phòng riêng một chút."

"Giao dịch luôn đi." Hàn Lập không chút nghĩ ngợi nói, rồi đứng dậy theo thiếu phụ áo đen đi về phía bên cạnh hội trường.

Tại một gian sương phòng ở lầu ba, Đảo chủ Hắc Phong Lục Quân đang ngồi thẳng, bên cạnh y là một thiếu nữ áo trắng, vô cùng xinh đẹp, chính là Lục Vũ Tình.

Lục Vũ Tình nhìn tới phía lô ghế phía dưới, ánh mắt nhìn vào chỗ Hàn Lập, chân mày hơi nhăn lại.

"Vũ Tình, ngươi sao vậy?" Lục Quân thấy vậy, hỏi.

"Không có gì ạ. Chỉ là người kia chẳng biết tại sao lại cho con một cảm giác quen mắt." Lục Vũ Tình nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi nói.

"Nhìn quen mắt. Chẳng lẽ ngươi đã gặp qua người này sao?" Lục Quân nhìn theo hướng đó, liếc về phía Hàn Lập. Lúc này, Hàn Lập vừa bước vào một gian phòng ở bên cạnh.

"Không có gì. Có thể chỉ là ảo giác." Lục Vũ Tình lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Lúc này, đấu giá hội tiếp tục tiến hành. Vật đấu giá tiếp theo xuất hiện, ánh mắt nàng lập tức bị hấp dẫn.

Bên trong căn phòng, lão giả áo đen khoanh chân ngồi ngay ngắn, trong tay là một hộp ngọc.

"Mời đạo hữu ngồi." Lão giả đứng lên, môi hơi nở nụ cười, chắp tay nói.

Hàn Lập đến phía đối diện ngồi xuống, không nói gì, một tay phất lên, một đống linh thạch cực phẩm xuất hiện ở trên bàn, đúng là năm trăm khối.

"Ha ha, đạo hữu thực là người sảng khoái." Lão giả áo đen cười ha ha, vung tay lên, ba cái hộp ngọc xuất hiện trên bàn.

Hàn Lập giương tay áo lên, ba nắp hộp ngọc mở ra, nhìn thấy ba khoả Trọng Thuỷ Châu nằm yên bên trong, lúc này mới hài lòng, gật đầu.

Giao dịch hoàn thành, hắn nhìn lão giả gật đầu, không có ý định tiếp tục nói chuyện, đứng dậy định đi ra ngoài.

"Vị đạo hữu này, xin chờ một chút." Lão giả áo đen cũng vội vã đứng lên, gọi Hàn Lập lại.

"Không biết các hạ còn có gì chỉ giáo?" Hàn Lập lạnh nhạt nói.

"Chỉ giáo thì không dám. Chỉ là lão phu được một người nhờ, muốn hỏi đạo hữu xem còn có Đản Hồn Hoa không? Ngoài hai vạn năm cũng được. Bản hội nguyện ý mua đắt, về phương diện giá cả tự nhiên có thể thương lượng được." Lão giả áo đen vội vàng nói.

"Ha ha. Nếu như tại hạ có nhiều hơn một gốc Đản Hồn Hoa thì thời gian trước khi bán đấu giá cũng đã lấy ra rồi. Sao lại bỏ qua trân bảo trước mắt chứ? Một gốc như thế cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp, ngẫu nhiên mà đoạt được thôi." Hàn Lập lắc đầu, có chút tự giễu nói.

Lão giả áo đen nghe nói thế, trên mặt lộ ra một tia tiếc nuối.

Hàn Lập xoay người định rời đi, nhưng vừa quay người một nửa thì thân hình chợt xoay lại hỏi: "Lại nói tiếp, tại hạ cũng có một chuyện muốn thỉnh giáo đạo hữu. Không biết đạo hữu có biết ba khoả Trọng Thuỷ Lôi Châu này do người phương nào luyện chế không?"

"Ba khoả lôi châu cũng tại phòng đấu giá chúng ta ngẫu nhiên mua được. Do người phương nào luyện chế cũng không rõ lắm nhưng theo tại hạ biết thì chắc chắn là cao nhân bên ngoài hải vực Hắc Phong." Lão giả áo đen ngẩn ra, rồi đáp như thế.

Hàn Lập lặng lẽ gật đầu, rồi cất bước đi ra khỏi phòng nhỏ, về tới chỗ ngồi ở đấu giá hội, ngồi xuống.

Hắn lần này làm cho không ít người xung quanh để ý, không ít ánh mắt vô tình hay hữu ý bắt đầu nhìn về phía hắn.

Đối với việc này, tất nhiên là hắn không quan tâm, thản nhiên ngồi tại chỗ.

"Bảo vật kế tiếp là một đôi sừng của dị thú Liệt Thiên Hống Chân tiên hậu kỳ, được bảo tồn hoàn hảo, không bị xói mòn một tia linh tính nào. Giá khởi điểm là sáu trăm khối linh thạch cực phẩm. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười khối." Trên đài đấu giá, Ôn Hoa vung tay lên, hiện ra một đôi sừng có ánh sáng tím lưu chuyển, toả ra hào quang màu tím rực rỡ.

Bên trong đại sảnh, các tu sĩ vô cùng nhiệt tình, bắt đầu tranh đoạt kịch liệt.

Hàn Lập tất nhiên là không có ý định tham gia, chỉ là thần sắc bình tĩnh nhìn đầu giá hội tiến hành mấy vòng, cũng không sớm rời đi.

Sau hơn một canh giờ.

"Chư vị đạo hữu đợi đã lâu! Kế tiếp, đó là vật áp trục của đại hội lần này!" Thần sắc Ôn Hoa mơ hồ có chút kích động, phất tay lấy ra một vật đặt trên đài đấu giá.

Đó là một cái hộp gỗ màu đỏ sẫm, trên mặt hộp dán phù lục phong ấn cực kỳ nghiêm mật.

Bất quá, dù có như thế thì xung quanh hộp gỗ, thiên địa linh khi vẫn mơ hồ nổi lên sóng gió, hiện ra từng vòng quang mang hoả diễm.

Con người Hàn Lập co rút lại, ở sâu trong đáy mắt cũng hiện lên một tia hiếu kỳ.

Những tu sĩ khác càng là không kịp chờ đợi, phóng xuất từng đạo thần niệm, nỗ lực tra xét bên trong hộp gỗ, nhưng đều bị phù lục phía trên ngăn lại.

Ôn Hoa đối với hành động tra xét của mọi người, cũng không tỏ vẻ gì bất mãn, trên mặt lô ra vẻ tươi cười, miệng lẩm nhẩm, phát tay đánh ra từng đạo pháp quyết.

Phù lục phía trên hộp gỗ lần lượt bay ra, khi một lá phù lục cuối cùng bay lên thì nghe "cạch" một tiếng, hộp gỗ tự động mở, lộ ra ở bên trong là một viên đan dược tròn vo màu đỏ đậm.

Đan dược chỉ lớn chừng ngón cái, toàn thân đỏ như lửa, tản mát ra hoả diễm nhè nhẹ, từng vòng sáng mờ màu đỏ toả ra xung quanh.

Mặt ngoài viên đan dược này có một đạo văn màu đỏ có chút bắt mắt, nhìn kỹ tựa hồ là do vô số ký hiệu ngưng tụ mà thành, tạo ra cảm giác thiên đạo huyền diệu, không có gì sánh được.

Chỉ một thoáng, vô số tiếng kêu kinh hãi vang lên liên tiếp. Toàn bộ hội trường phảng phất như nổ tung.

"Chư vị nhìn không sai. Đó chính là một viên Đạo Đan, xưng danh là Vua của Đan dược!" Ôn Hoa nói đến đây, trong giọng nói cũng có vẻ kích động.

Bản thân lão là một Địa cấp Đan sự, nên đối với lão, Đạo Đan là truy cầu và mơ ước. Đối với người bình thường thì không thể nào hiểu được.

"Mong rằng trong lòng chư vị đối với giá trị của Đạo Đan đều biết rõ. Ta cũng không cần nói thêm gì nữa. Đây là một Đạo Đan nhất phẩm Hoả thuộc tính. Trong chư vị, nếu có người tu luyện công pháp Hoả thuộc tính thì bằng vào đan lực của Đạo Đan này, nói không chừng có thể một bước nắm giữ được Hoả pháp tắc! Đan dược này có giá hai nghìn khối linh thạch cực phẩm, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một trăm khối!" Trong giọng nói Ôn Hoa tràn đầy ý mê hoặc, rồi linh hoạt, gọn gàng báo ra mức giá khởi điểm.