Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
"... Ta biết nàng bị Phùng Thanh Thủy bắt đi, liền chạy đến Long Uyên Tiên Vực, chiến một trận cùng hai vị Đạo tổ Phùng Thanh Thủy, Trần Như Yên. Cũng may thượng thiên bảo hộ, rốt cuộc đón nàng bình an trở về." Hàn Lập kể một mạch đến hiện tại.
"Ta từng tưởng tượng vô số lần tình huống ngươi gặp phải sau khi phi thăng, bây giờ xem ra, còn không đủ vạn nhất ngươi đã trải qua. Dưới những tình huống này, người bình thường đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Cũng chỉ có ngươi, mới có thể từ trong nhiều lần cửu tử nhất sinh biến nguy thành an." Trong mắt Nam Cung Uyển chứa thân ảnh Hàn Lập, thở nhẹ ra một hơi, có chút bội phục nói.
"Người trong nhà chớ có khen ta, chỉ là các loại cơ duyên xảo hợp, lại thêm mấy phần vận khí, ta mới có thể bình an đi đến hiện tại." Hàn Lập lắc đầu cười nói.
"Còn có rất nhiều đại hồng nhan tri kỷ thần thông quảng đại tương trợ à? Ta nghe Cam Cửu Chân nói, Đề Hồn và Kim Đồng bây giờ đều hóa linh trưởng thành, biến thành hai đại mỹ nhân, còn có vị hồng nhan tri kỷ Tử Linh kia nữa." Nam Cung Uyển giống cười mà không phải cười nói.
"Uyển Nhi chớ nói giỡn, Đề Hồn thì nàng cũng biết, là đồng bạn ta từ Nhân giới một mực vào sinh ra tử với ta. Lại nói Kim Đồng, ta vốn cho là Phệ Kim Tiên kia tu luyện hoá hình, kỳ thật ngay cả ta cũng không ngờ tới, thân thế của nàng lại ly kỳ như vậy... Còn Tử Linh, kiếp trước của nàng từng có một đoạn gút mắc với ta..." Hàn Lập cười khổ một tiếng, giải thích với Nam Cung Uyển.
Lúc nói đến Tử Linh, sắc mặt hắn có mấy phần xấu hổ, đang muốn nói gì, đã bị hai ngón tay trắng nõn nà của Nam Cung Uyển che miệng hắn lại.
"Phu quân, chuyện cho tới bây giờ, ta chẳng lẽ lại vì những chuyện này mà ăn dấm khô? Đây đều là nhân duyên tế hội, từ nơi sâu xa, tự có thiên định, như năm đó ta và ngươi." Nam Cung Uyển lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
"Uyển Nhi, nói ta nghe, những năm này nàng ở hạ giới đã trải qua những chuyện gì?" Hàn Lập yên lặng gật đầu nhẹ, chuyển chủ đề hỏi.
"Mấy năm nay ta ở hạ giới trải qua tương đối đơn giản, kém xa đặc sắc như phu quân. Từ khi phu quân phi thăng, ta một mực ở trong Thanh Vân cung đóng cửa khổ tu, bằng vào tài nguyên phu quân lưu lại, còn có một ít kỳ ngộ sau đó, cuối cùng thuận lợi tiến giai đến Đại Thừa kỳ. Về sau khổ tu mấy ngàn năm, đạt tới Đại Thừa đỉnh phong, sau khi chuẩn bị một phen, ta thử độ thiên kiếp, nghĩ đến sẽ gặp phu quân ở Chân Tiên giới." Nam Cung Uyển chậm rãi vuốt một lọn tóc bên cổ, bình thản nói
"Lúc nàng độ thiên kiếp tình hình như thế nào?" Đuôi lông mày Hàn Lập hơi động một chút, hỏi.
"Ta vốn cho rằng dựa vào những chuẩn bị kia, đủ để vượt qua thiên kiếp. Đáng tiếc vẫn xem thường uy lực phi thăng thiên kiếp... Sau khi chống đỡ mấy kiếp nạn, cuối cùng hao hết khí lực, bị thiên kiếp sau cùng bổ trúng, lâm vào bóng tối vô tận... Thời khắc cuối cùng, ta nhìn lên trời gào thét, hi vọng phu quân có thể nghe được lời ta nói sau cùng." Nam Cung Uyển cười khổ nói.
Hàn Lập nghe đến đó, mặc dù biết sau đó Nam Cung Uyển gặp cảnh ngộ khác, trong lòng vẫn run lên, không khỏi vươn tay khẽ vuốt gương mặt Nam Cung Uyển.
"Ta vốn cho rằng mình chết chắc, không ngờ sau đó tỉnh lại trong một thế giới lờ mờ, pháp lực thể nội đã chuyển hóa thành tiên linh lực, mà người bên cạnh mình, từng người đều cường đại hơn so với Chân Tiên Mã Lương năm đó." Nam Cung Uyển đưa tay khẽ vuốt bàn tay to lớn đang áp trên gương mặt mình, nói.
"Thế giới lờ mờ? Chẳng lẽ là U Minh giới?" Mắt Hàn Lập sáng lên.
"Đúng vậy, chính là Luân Hồi điện chủ đã cứu ta, bất quá hắn rất nhanh đã phong ấn trí nhớ của ta. Sau đó ý thức của ta liền mất đi, cho đến trước đó không lâu mới vừa vặn tỉnh lại." Nam Cung Uyển vuốt tay hắn, tiếp tục nói.
"Những năm này ta không ở bên cạnh nàng, để cho nàng một mình đối diện với mấy chuyện này, vất vả cho nàng rồi. Chỉ là về sau vì sao nàng muốn rời Luân Hồi điện?" Hàn Lập nắm chặt tay Nam Cung Uyển, hỏi.
"Luân Hồi điện chủ kia mặc dù tôn trọng khách khí với ta, còn để những thủ hạ kia không được phép ngăn cản ta làm bất cứ chuyện gì, cũng không hạn chế ta đi bất kỳ nơi nào. Bất quá trực giác nói cho ta biết phải cách xa hắn một chút. Mà ta lại phi thường muốn gặp phu quân, thế là lén trốn đi. Bây giờ nghĩ lại, ta vẫn là gây cho phu quân ngươi thêm phiền phức." Nam Cung Uyển hơi cúi đầu, tự trách.
"Làm gì phiền phức chứ? Kỳ thật để nàng lưu lại Luân Hồi điện, ta cũng không yên lòng, chẳng qua tình huống lúc đó phải tạm thời như vậy. Nếu nàng không chạy ra, chỉ sợ bây giờ chúng ta còn chưa gặp lại nhau." Hàn Lập cười nói.
Nam Cung Uyển nghe vậy, nhoẻn miệng cười, hai cánh tay cầm bàn tay Hàn Lập.
"Lại nói, tình huống Nhân tộc Linh giới bây giờ như thế nào? Còn có đám người Thanh Nguyên cung, đều khoẻ cả chứ?" Hàn Lập hỏi.
"Có phu quân năm đó lưu lại căn cơ, tình thế Nhân tộc vẫn luôn tốt đẹp. Đám người Thanh Nguyên cung tu luyện rất là trôi chảy, lúc ta độ kiếp, Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu đã tu luyện đến Hợp Thể đỉnh phong, cách Đại Thừa kỳ chỉ một bước. Tư chất Bạch Quả Nhi càng tốt hơn một chút, đã thuận lợi tiến giai Đại Thừa. Băng Phượng đạo hữu và Ngân Nguyệt muội muội đã sớm tiến giai Đại Thừa trước cả ta, chỉ là cũng không nắm chắc độ phi thăng chi kiếp, nên còn đang tích lũy thực lực." Trong đôi mắt đẹp Nam Cung Uyển hiện lên vẻ khác lạ, nhẹ nhàng nói.
Hàn Lập nghe Nam Cung Uyển kể rõ từng người, trong đầu hiện lên từng li từng tí những chuyện xảy ra với những người đó lúc trước, trong lòng mừng rỡ đồng thời cũng không ngừng thổn thức.
Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, chỉ là thiên địa cách xa nhau, đời này chưa hẳn còn có thể gặp lại.
Con đường tu hành, vốn là cô độc ít bằng hữu, may mà còn có người trước mắt có thể tâm sự với nhau, thế là đủ.
"Đúng rồi, Nguyên Dao bây giờ thế nào?" Hàn Lập chần chờ một chút, hỏi.
"Nguyên Dao muội muội, nàng..." Ánh mắt Nam Cung Uyển hơi tối lại, muốn nói lại thôi.
"Nàng thế nào?" Trong lòng Hàn Lập hồi hộp một chút, vẫn nhịn không được hỏi.
"Nguyên Dao muội muội cũng thuận lợi tiến giai Đại Thừa, nàng kế thừa y bát Thanh Nguyên Tử tiền bối, về sau lại đạt kỳ ngộ, thực lực tiến cảnh cực nhanh, độ phi thăng chi kiếp trước cả ta. Đáng tiếc thiên uy khó dò, Nguyên Dao muội muội cuối cùng vẫn không thể độ kiếp thành công..." Nam Cung Uyển nhìn xuống dưới, ảm đạm nói.
Thân thể Hàn Lập đứng thẳng bất động ở nơi đó, trong đầu hiện ra âm dung tiếu mạo Nguyên Dao, ánh mắt có chút mơ hồ.
Cho dù bây giờ hắn đã trảm nhị thi, tâm tính vô cùng kiên định, nghe tin dữ cố nhân, vẫn như cũ cảm thấy trong lòng một trận bi thống khó nói lên lời.
"Phu quân, sống chết có số, ngươi cũng đừng quá mức thương tâm. Trước khi Nguyên Dao muội muội độ kiếp đã từng kề đầu gối nói chuyện lâu một đêm với ta, nàng từng nói cả đời này đã sống đủ đặc sắc, bất luận có thể độ kiếp thành công hay không, đều không chút nào oán hận." Nam Cung Uyển nói thêm.
"Uyển Nhi, ngươi yên tâm, ta không sao. Chuyện sinh tử, những năm này ta đã thấy quá nhiều, chỉ là nghe tin dữ cố nhân, vẫn như cũ không khỏi bi thống." Hàn Lập miễn cưỡng cười cười, nói như thế.
"Nghe Luân Hồi điện chủ kia nói, Lục Đạo Luân Hồi Bàn có thể Chúa Tể ngàn vạn sinh linh luân hồi chuyển thế. Ngày sau nếu có cơ hội, chúng ta có thể dùng bảo vật này đi tìm người chuyển thế của Nguyên Dao muội muội." Nam Cung Uyển chần chờ một chút, nói.
"Nguyên Dao chết bởi thiên kiếp, vẫn tại Thiên Đạo, hồn phách còn bảo tồn hay không còn chưa biết được. Mà mặc dù tìm tới người nàng chuyển thế, cũng đã là người khác, chúng ta chẳng lẽ muốn giống Luân Hồi điện chủ, cưỡng ép tỉnh lại hồi ức kiếp trước? Làm như vậy, chẳng phải tương đương gạt bỏ một kiếp này của Nguyên Dao." Hàn Lập lắc đầu nói.
Nam Cung Uyển tự mình trải nghiệm loại kinh nghiệm này, cảm xúc càng sâu, không nói tiếp nữa.
"Ngày sau nếu có cơ duyên, có thể trở về Linh giới, nàng dẫn ta đi phần mộ muội ấy tế bái một phen đi." Hàn Lập nhẹ nhàng ôm bờ vai Nam Cung Uyển, thở dài.
Bây giờ tiến giai Đại La đỉnh phong, hắn càng cảm nhận được chênh lệch giữa giới diện, lấy uy năng của hắn bây giờ, tùy tiện tiến vào Linh giới sẽ dẫn tới thiên địa nguyên khí kịch liệt rung chuyển, chỉ sợ sẽ làm giới diện sụp đổ.
Trong Chân Tiên giới, cũng chỉ có các loại Tiên Nhân đê giai Chân Tiên, mới có thể tiến nhập hạ giới.
Nam Cung Uyển gật gật đầu.
"Nói đến cơ duyên, không ngờ phu quân năm đó ở Nhân giới, vậy mà đạt được Chưởng Thiên Bình bảo vật thần kỳ bực này. Khó trách ngươi năm đó ở Nhân giới và Linh giới tu luyện nhanh như vậy. Chỉ là phu quân ngươi giấu diếm thật kỹ, ngay cả ta cũng không cho biết." Đôi mắt đẹp nàng lập tức chuyển động, hờn dỗi trừng Hàn Lập một cái, chuyển chủ đề.
"Việc này quan hệ quá lớn, nếu vô ý tiết lộ ra ngoài, sẽ dẫn tới vô số sát cơ. Nên năm đó ta không nói rõ với nàng, xin Uyển Nhi chớ trách." Hàn Lập mỉm cười.
"Chuyện cho tới bây giờ, ta sao lại vì chút chuyện nhỏ này trách ngươi chứ. Mà ngươi cũng làm đúng, vật này tồn tại quá mức kinh thế hãi tục, nhiều một người biết lại nhiều thêm một phần phong hiểm. Bây giờ Thiên Đình biết trong tay ngươi có bảo vật này, nói không chừng sẽ lại phái người đến đoạt, ngươi không lo lắng sao?" Nam Cung Uyển có chút lo lắng hỏi.
"Không sao, Thiên Đình hiện tại đang khai chiến cùng Luân Hồi điện, ốc còn không mang nổi mình ốc. Mà thực lực ta bây giờ đã rất mạnh, giống như ta nói trước đây, toàn bộ Chân Tiên giới, ngoại trừ ba người kia, người còn lại ta tự nghĩ đều có thể ứng phó một hai, bảo trụ Chưởng Thiên Bình không thành vấn đề." Hàn Lập tự tin nói.
"Phu quân nói như vậy, Uyển Nhi tự nhiên là tin tưởng ngươi, chỉ là bây giờ tu vi ta yếu ớt, chỉ sợ không giúp được ngươi cái gì. Lại nói, ba ngàn đại đạo thật sự không thiếu cái lạ, lại còn có chuyện vượt qua thời không nữa." Nam Cung Uyển than dài một tiếng.
"Nếu nàng có hứng thú, ta có thể mang nàng thử một chút." Hàn Lập cầm Chưởng Thiên Bình trong tay, mỉm cười nói.
"Không cần, mỗi lần thôi động Chưởng Thiên Bình, nhất định phải hao hết tất cả Thời Gian đạo văn chi lực trong cơ thể phu quân, cái này quá nguy hiểm." Nam Cung Uyển lập tức lắc đầu.
Hàn Lập cười cười, bây giờ tu vi hắn tiến giai Đại La đỉnh phong, càng có thể câu thông Thiên Đạo chi lực, thôi động Chưởng Thiên Bình tiến hành xuyên qua thời không, bỏ ra đại giới đã không còn lớn như trước nữa.
Nam Cung Uyển cân nhắc cho hắn như vậy, trong lòng của hắn cao hứng, đồng thời cũng ấm áp.
"Vậy thì tốt, việc đó sau này hãy nói." Hàn Lập nói.
"Phu quân, tiếp theo ngươi có tính toán gì không?" Nam Cung Uyển hỏi.
"Ta trước đó lòng tràn đầy ảo não muốn cứu nàng trở về, chuyện tình phía sau còn chưa cân nhắc qua. Nhưng ta giao chiến cùng Phùng Thanh Thủy, còn có Trần Như Yên tại Long Uyên Tiên Vực này, gây ra động tĩnh không nhỏ, chỉ sợ đã khiến một ít người hữu tâm chú ý, hay là rời khỏi nơi này trước đã." Hàn Lập suy nghĩ một chút, nói.
Nam Cung Uyển đương nhiên sẽ không phản đối chuyện này.