Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1332: Đại kiếp nạn tiên giới




Converter: herovinh

Dịch + Đề tự: Chưởng Thiên

Cơn bão lớn xé toang trời đất

Đại kiếp nạn vùi dập tiên nhân


***

"Các hạ là người phương nào?"

Hàn Lập nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt, lướt qua Long giác trên đầu nàng một chút liền dời đi rất nhanh. Hắn thấp giọng hỏi, lãnh ý giảm bớt rất nhiều.

Vừa nói chuyện, Hàn Lập vừa bấm niệm pháp quyết tung chiêu.

Lôi quang xung quanh hắn chớp động liên tục. Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đang phân bố khắp Long Uyên tiên vực lập tức quay trở về, nối đuôi nhau bay vào trong tay áo.

"Tiểu nữ là Trần Như Yên, hổ thẹn đứng ở vị trí Thủy Chi Bản Nguyên Đạo Tổ. Hàn đạo hữu không cần khách khí, cứ gọi ta Như Yên là được." Thiếu nữ áo lam cười hì hì.

Mặc dù Hàn Lập đã sớm đoán được vài phần thân phận của đối phương. Nhưng sau khi nghe xong, hắn vẫn không nhịn được mà âm thầm hít vào một hơi, đồng tử hơi co lại.

Hàn Lập không lên tiếng, vẫn chăm chăm quan sát đối phương.

"Tuy tiểu nữ giam cầm đạo lữ của Hàn đạo hữu, nhưng chỉ là phụng mệnh làm việc. Hơn nữa, vừa rồi ta cũng đã trả người lại cho đạo hữu. Đạo hữu không nên nhìn tiểu nữ căm thù như vậy a." Cái miệng nhỏ nhắn của Trần Như Yên hơi vểnh lên, làm bộ ủy khuất.

"Các hạ cũng là người dưới trướng Thiên Đình?" Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe.

"Tiểu nữ cũng không tính là chính thức gia nhập Thiên Đình, chỉ đôi khi giúp Thiên Đình làm chút việc mà thôi. Đây cũng là sự tình bất đắc dĩ a… Ngươi cũng biết đấy, thực lực của Cổ Hoặc Kim quá sức mạnh mẽ. Tiểu nữ không dám quá phận đắc tội y." Trần Như Yên cười khổ, bộ dáng ngươi muốn hỏi ta nhất định sẽ trả lời, không hề có chút địch ý.

"Theo như lời Phùng Thanh Thủy thì chẳng phải Uyển Nhi đã bị dâng cho Thiên Đình rồi hay sao? Tại sao nàng vẫn còn ở chỗ ngươi?" Hàn Lập trầm giọng hỏi.

Trần Như Yên nghe vậy chỉ che miệng khẽ cười mà không nói gì.

Hàn Lập nhíu mày.

Vào thời khắc này, có một bóng người bay ra từ giữa tầng Linh Vực màu lam, đúng là Phùng Thanh Thủy.

Thương tích trên người lão đã biến mất. Khí tức cũng đã khôi phục không ít.

"Như Yên đại nhân, tại hạ vô năng, đã gây thêm phiền toái cho ngài." Phùng Thanh Thủy ôm quyền tạ lỗi với Trần Như Yên, xấu hổ ra mặt.

Trông thấy Phùng Thanh Thủy, ánh mắt Hàn Lập không khỏi lạnh lẽo thêm vài phần.

Chẳng qua, hắn cũng không kinh ngạc nhiên lắm trước thái độ hiện giờ của Phùng Thanh Thủy.

Trần Như Yên chính là Thủy Chi Bản Nguyên Đạo Tổ. Phùng Thanh Thủy chẳng qua chỉ là Đạo Tổ nắm giữ một bộ phận Thủy thuộc tính mà thôi. Giữa hai người tất nhiên sẽ phân ra chính, phụ. Phùng Thanh Thủy tương đương với cấp dưới của Trần Như Yên vậy.

Loại quan hệ phụ thuộc này giữa các Đạo Tổ đại năng cũng chẳng phải hiếm lạ gì. Hầu như dưới trướng mỗi vị Bản Nguyên Đạo Tổ đều có một đống Đạo Tổ hạ vị đi theo phục tùng.

"Hàn đạo hữu bây giờ thực lực cao tuyệt, ngay cả ta cũng không thể nào chiến thắng. Ngươi bại trong tay hắn là lẽ đương nhiên, không cần xấu hổ như vậy." Trần Như Yên khẽ phất tay tỏ vẻ không để trong lòng, thái độ hoàn toàn khác so với lúc nói chuyện với Hàn Lập.

Phùng Thanh Thủy liếc nhìn Hàn Lập với thần tình phức tạp, im lặng gật đầu với hắn mấy cái.

"Hàn đạo hữu! Đúng là Phùng Thanh Thủy đã hạ thủ bắt giữ đạo lữ của ngươi, nhưng hắn cũng vì phụng mệnh Thiên Đình. Mong đạo hữu niệm tình ta đã trao trả Nam Cung đạo hữu, về sau không nên làm khó y nữa. Tuy ta và Phùng Thanh Thủy ngẫu nhiên giúp đỡ Thiên Đình làm chút chuyện, nhưng không phải người chung chí hướng với Cổ Hoặc Kim. Chúng ta không nguyện ý đối địch với Luân Hồi Điện." Trần Như Yên khẽ động, nâng vạt áo thi lễ với Hàn Lập.

Hàn Lập nghe xong, âm thầm giật mình.

"Thì ra là thế! Cổ Hoặc Kim hạ lệnh cho hai người này bắt giữ Uyển Nhi. Nhưng hiện giờ Luân Hồi Điện ồ ạt tiến công các đại Tiên Vực, toàn diện khai chiến với Thiên Đình. Bởi vì bọn họ nhìn không thấu cục diện tương lai, nên vẫn chưa giao nộp Uyển Nhi lên cho Thiên Đình, mà âm thầm giữ lại trong tay, tiếp tục nghe ngóng phong thanh rồi mới hành động. Lúc trước, sở dĩ Phùng Thanh Thủy nói dối rằng đã giao Uyển Nhi cho Thiên Đình, e rằng là cố ý chọc giận ta, hảo hảo đánh giá thực lực của ta một phen. Mà sau khi đã mục kích thực lực của ta rồi, bọn họ càng không muốn đắc tội với Luân Hồi Điện, vì vậy mới thả Uyển Nhi trở về."

Đủ loại ý niệm chuyển động trong đầu Hàn Lập. Trong nháy mắt, hắn đã phân tích rõ ràng cục diện trước mắt và động cơ đối phương.

"Nếu như Trần đạo hữu đã nói vậy, Hàn mỗ liền tha cho ngươi lần này. Nếu còn dám ra tay với người bên cạnh ta một lần nữa, nhất định ngươi sẽ không còn may mắn như ngày hôm nay đâu." Hàn Lập lãnh đạm liếc nhìn Phùng Thanh Thủy, lạnh lùng cảnh cáo.

Dứt lời, hắn lập tức bấm niệm pháp quyết thu hồi Linh vực Thời gian. Sau đó, quanh thân Hàn Lập hiện ra tầng tầng lôi quang vàng rực.

Sau một tiếng sét đánh inh tai, thân hình hắn lập tức biến mất.

Trần Như Yên lẳng lặng quan sát chỗ Hàn Lập vừa mới đứng, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Không thể tưởng tượng được Luân Hồi Điện có thể lôi kéo một cao thủ như vậy. Hơn nữa, cái tên Luân Hồi Điện chủ kia lại thần bí khó lường, vẫn chưa bao giờ chính thức hiện thân. Kết quả đại chiến với Thiên Đình lại càng thêm khó đoán rồi." Trần Như Yên đưa tay che miệng, cười khẽ.

"Như Yên đại nhân, Người đã giao Nam Cung Uyển cho Hàn Lập rồi. Vậy nếu Chí Tôn hỏi đến việc này, chúng ta phải đáp như thế nào?" Phùng Thanh Thủy lo lắng hỏi.

"Không sao. Ngươi cứ nói rằng đang muốn giao người cho Thiên Đình thì người của Luân Hồi Điện đột nhiên đánh đến tận cửa, cứu Nam Cung Uyển kia đi mất. Thiên Đình hiện đang bận rộn khai chiến với Luân Hồi Điện, sẽ không làm khó chúng ta." Trần Như Yên lắc đầu.

"Vâng. Đúng rồi, Như Yên đại nhân, về tên Hàn Lập kia…" Sắc mặt Phùng Thanh Thủy thoáng giãn ra. Lão chợt ấp úng như có gì muốn nhưng lại thôi.

"Có gì cứ việc nói thẳng ra." Trần Như Yên ra lệnh.

"Chừng hai ngàn năm về trước, ta từng chạm mặt người này tại Hôi Giới. Đồng hành với hắn còn có mấy người. Trong đó có một gã, căn cứ theo tin tức ta mới vừa nhận được, chính là một tên Hoàng tử Ma Vực. Ta hoài nghi hắn có quan hệ với Ma Vực." Phùng Thanh Thủy đáp.

"A! Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói kỹ càng một chút." Trần Như Yên chợt động.

Phùng Thanh Thủy không dám lãnh đạm, lập tức cẩn thận thuật lại chuyện xảy ra tại Hôi Giới năm xưa một lượt.

"Tuyệt đối không có khả năng chỉ trong hai ngàn năm đã có thể tu luyện từ Kim Tiên đỉnh phong đến Đại La đỉnh phong. Đương nhiên là năm xưa hắn đã ẩn tàng thực lực… Về chuyện hắn và tên Hoàng tử Ma Vực phá vỡ hư không phản hồi Ma Vực ở phút chót, tuy chưa chắc đã do hắn âm thầm ra tay, nhưng khẳng định là có liên quan rất lớn. Cũng bắt đầu từ đó, sự tình ngày càng trở nên phức tạp. Chẳng lẽ Luân Hồi Điện đã sớm cấu kết với Ma Vực? Chẳng lẽ cả việc Liễu Kỳ lão tổ đào thoát từ Hôi Giới cũng là thủ bút của Luân Hồi Điện…" Trần Như Yên nhíu mày, đồng tử lấp lóe tinh quang.

"Chẳng phải quan hệ giữa Ma Vực và Luân Hồi Điện đã sớm thành sự thật rồi sao? Thủ đoạn cách không giao dịch của mặt nạ Luân Hồi Điện nhất định là do sự tương trợ của lực lượng Pháp tắc Không gian tinh diệu. Phóng mắt nhìn khắp Chân tiên giới cũng chỉ có người của Ma Vực mới có thể tu Pháp tắc Không gian tới trình độ như thế." Phùng Thanh Thủy nói.

"Về việc này còn có ẩn tình khác. Ngươi không biết được đâu." Trần Như Yên hơi lắc đầu. Mắt nàng lóe lên một tia khác thường.

Phùng Thanh Thủy nghe vậy khẽ giật mình. Tuy nhất thời hiếu kỳ, nhưng chứng kiến thần tình của Trần Như Yên, lão đành thức thời không tiếp tục hồ đồ nữa.

"Năm đó ở Hôi Giới, nếu như Liễu Kỳ lão tổ kia cũng được Luân Hồi Điện cứu đi, vậy thì có khả năng Man Hoang Giới Vực hiện đã kết minh với Luân Hồi Điện. Luân Hồi Điện này quả thực lợi hại, không đâu không có mặt a!" Phùng Thanh Thủy lộ vẻ hoảng sợ, lại đề cập sang chuyện khác.

"Ngươi nghĩ gì vậy? Nếu như Luân Hồi Điện không sử hữu năng lực này, thì làm sao có thể tranh tối tranh sáng đối chọi với Thiên Đình nhiều năm qua mà vẫn thủy chung sừng sững không ngã." Trần Như Yên nhàn nhạt đáp.

Phùng Thanh Thủy âm thầm tặc lưỡi, không biết nên nói gì nữa.

"Gió lớn sẽ mang mưa về. Xem ra lần này, Chân tiên giới quả thực sẽ xuất hiện Đại kiếp nạn kinh thiên động địa. Chẳng biết chúng ta có thể an ổn vượt qua hay không?" Trần Như Yên thở dài.

"Như Yên đại nhân, Người đừng nên nghĩ nhiều. Chúng ta chính là Đạo Tổ, chỉ cần không dính dáng đến xung đột giữa Thiên Đình và Luân Hồi Điện có lẽ sẽ không sao." Phùng Thanh Thủy lơ đễnh nói.

"Không có việc gì? Nếu như Đại kiếp nạn ập đến, thì dù là ai cũng sẽ có thể bị cuốn vào trong. Hôm nay cũng vậy. Nếu ta không đến kịp lúc, e rằng ngươi đã đi đời nhà ma." Trần Như Yên liếc xéo lão một cái.

Phùng Thanh Thủy nhất thời chỉ biết ngẩn ra, rồi ảo não cúi đầu.

"Được rồi. Hiện giờ có cân nhắc những thứ này cũng vô dụng. Cứ đi một bước liền tính một bước đi." Trần Như Yên lắc đầu, thân hình lóe lên một cái liền biến mất vô ảnh vô tung.

Phùng Thanh Thủy đứng trầm ngâm tại chỗ một lát rồi cũng hóa thành một đạo độn quang màu lam bay về phía Vụ Long Tông.

Những mảnh vỡ bên trong không gian Long Uyên Tiên Vực đã khôi phục như ban đầu. Thiên địa nguyên khí trước đó vốn hỗn loạn cũng đã an ổn lắng xuống. Bầu trời dần dần trở nên quang đãng, sáng sủa.

Cùng lúc đó, tại biên giới của một tòa hoang đảo, lôi quang màu vàng ầm ầm xuất hiện, kéo theo đó là thân hình Hàn Lập cấp tốc hạ xuống hòn đảo.

Hắn triển khai thần thức dò xét chung quanh một chút, không phát hiện điều gì bất thường, liền bấm niệm pháp quyết mở ra vài tầng cấm chế bao phủ trọn vẹn cả tòa hoang đảo.

Từ xa nhìn lại, hoang đảo này dường như đang chậm rãi tan biến vào hư không.

Làm xong hết thảy, Hàn Lập lật tay lấy ra hai khỏa đan dược màu lam lấp lánh rồi lập tức nuốt xuống. Sau đó, hắn lại lấy ra hai khối thượng phẩm Tiên Nguyên thạch, tận lực hấp thu Tiên Linh Lực trong đó để khôi phục.

Liên tiếp đại chiến cùng hai vị Đạo Tổ khiến nguyên khí của hắn tiêu hao rất nhiều.

Hai khỏa đan dược màu lam kia do Hàn Lập tìm được tứ pháp khí trữ vật của Thủy Trường Thiên, là đan dược chuyên dùng cho tu sĩ Đại La Hậu Kỳ, hiệu quả rất tốt. Hơn nữa, trong đó lại có thêm hai khối thượng phẩm Tiên Nguyên Thạch.

Sau một lúc, nguyên khí trong cơ thể hắn đã khôi phục gần nửa.

Nhưng Hàn Lập không tiếp tục tu luyện nữa, mà vội vàng thu công đứng dậy. Hắn mở ra quang môn của Hoa Chi Động Thiên, nhanh chóng tiến vào.

Một tầng bạch quang chớp động quanh người Nam Cung Uyển, thân hình nàng lẳng lặng trôi nổi giữa không gian, vẫn an tĩnh ngủ say

Cách đó không xa còn có một người đang nằm lăn ra đất, chính là vị Dương Sơn Chưởng môn nọ. Sau khi sưu hồn người này, hắn tiện tay liền ném gã vào Hoa Chi Động Thiên.

Hàn Lập phất tay phát ra một cỗ kim quang cuốn quanh thân thể gã, cẩn thận tẩy xóa toàn bộ vết tích của pháp tắc Thời Gian.

Sau đó hắn lại búng ra một đạo kim lôi quấn lấy Dương Sơn Chưởng môn, tiễn gã ra khỏi Hoa Chi Động Thiên.

Về phần pháp khí trữ vật của người này, Hàn Lập không chút khách khí lưu lại hết thảy.

Kim lôi lóe lên, thân hình Dương Sơn Chưởng môn lập tức biến mất, không biết bị truyền tống tới nơi nào.

Ban đầu, hắn định lợi dụng Dương Sơn Chưởng môn để đổi lấy một ít tin tức của Nam Cung Uyển.

Nhưng hiện tại, hắn đã tìm Nam Cung Uyển rồi, nên vị Dương Sơn Chưởng môn kia trở nên vô dụng, có giữ ở bên cạnh cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hàn Lập vốn không phải kẻ hiếu sát, rốt cuộc vẫn tha cho người kia một mạng.

Xong xuôi hết thảy, Hàn Lập mang theo Nam Cung Uyển tiến vào một gian lầu các.

Hắn đã chuẩn bị một chiếc gường nạm ngà voi cực kỳ tinh xảo, nhẹ nhàng đặt Nam Cung Uyển xuống.

Hàn Lập lại ngồi bên cạnh nàng, lẳng lặng xem xét vẻ mặt của Nam Cung Uyển trong lúc ngủ. Bất giác, hắn nở một nụ cười ảm đạm.

Từ lúc phi thăng đến Chân tiên giới đến nay, đã không biết bao lần Hàn Lập hoài niệm về người đang nằm trước mặt mình. Tuy lúc trước hai người từng chạm mặt nhau, thế nhưng đó lại là thời điểm Nam Cung Uyển chưa khôi phục trí nhớ. Nếu như lời Giao Tam nói không sai, vậy thì hôm nay hai người bọn hắn mới có thể chân chính hội ngộ.

Hàn Lập không quan sát thêm quá lâu. Hắn thở nhẹ ra một hơi, ổn định tâm tình, rồi điểm khẽ lên mi tâm Nam Cung Uyển một cái.

Mi tâm Nam Cung Uyển lập tức hiện ra từng đạo từng đạo hoa văn màu lam, tạo thành một pháp trận phong ấn, tuy nhiên không quá phức tạp.

Ánh mắt Hàn Lập hơi ngưng trọng, tinh quang đầu ngón tay sáng ngời, biến thành một mũi nhọn, nhẹ nhàng đâm xuyên qua pháp trận phong ấn màu lam kia.

Phong ấn lập tức tan vỡ, lóe lên hai cái liền biến mất.

Hai hàng mi dài của Nam Cung Uyển run lên mấy cái. Nàng chậm rãi mở mắt…