Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1243: Họa phúc tương y




Dịch: Đậu Đỏ

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Chủ nhân, khí tức của ngươi..." Đề Hồn quan sát trên dưới Hàn Lập một hồi, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, lại truyền âm hỏi.

"Ngươi cũng thấy đấy, khí tức của ta không được ổn định. Trảm Thi Tiên Phù không chỉ có công dụng phân tách thần hồn Ác Thi, mà cũng ở một mức độ nào đó thúc đẩy tu vi của ta tăng lên, chỉ là tình trạng của ta lúc này hết sức cổ quái... Ngoài bốn trăm sáu mươi tiên khiếu đã đả thông ban đầu, bây giờ còn có thêm ba trăm tám mươi tiên khiếu, mà chúng lại ở trạng thái nửa mở nửa khép." Hàn Lập thở dài, trả lời.

Tình huống lúc này, chính hắn cũng không rõ, chỉ là mơ hồ cảm thấy lực lượng của Trảm Thi Tiên Phù, miễn cưỡng tăng số tiên khiếu của mình lên tới tám trăm bốn mươi cái.

Bởi vì tám trăm bốn mươi tiên khiếu quán thông, chính là bước vào ngưỡng cửa Đại La trung kỳ, cũng là cơ sở tách rời Ác Thi, mà trạng thái của hắn lúc này chính là một chân vượt qua ngưỡng cửa, chân còn lại một mực vây khốn ở ngoài cửa, tình cảnh có chút lúng túng khó xử.

"Bất quá bộ dạng trước mắt này, tu vi của chủ nhân so với trước kia tựa hồ cao hơn không ít." Đề Hồn nói ra.

Vừa rồi Lam Nhan còn cảm thấy kinh hoàng không thôi, lúc này thấy Hàn Lập tỉnh lại, nghe hắn nói thế, tự nhiên an tâm trở lại.

"Chủ nhân, tiếp theo chúng ta làm gì? Khúc Lân kia hình như cũng muốn tìm tới Kim Đồng, chúng ta đuổi theo hắn, hay là..." Đề Hồn hơi chần chờ, hỏi.

Trong lòng Hàn Lập cũng do dự, mặt lộ vẻ trầm ngâm.

"Chủ nhân, ta cảm giác được khí tức lão đại, mau thả ta ra đi." Ngay lúc này, thanh âm Tiểu Bạch vang lên trong đầu Hàn Lập.

Nét mặt Hàn Lập vui mừng, tay giương lên đưa Tiểu Bạch phóng ra.

Hiện giờ Tiểu Bạch đã biến thân thành hình thái Tỳ Hưu lớn khoảng chừng hơn một trượng, vừa xuất hiện, lập tức dùng mũi hung hăng ngửi ngửi ở trong không khí.

"Bên này." Bốn vó của nó tung bay, chạy cực nhanh xuống phía không gian sụp đổ sâu dưới đất, nhanh chóng đi tới trước cửa đá ở chỗ sâu nhất phía dưới.

Cửa đá lúc này đã vỡ vụn, sụp xuống một nửa. Không biết có phải vừa mới bị phá hủy trong lúc kịch chiến hay không.

Thân thể Tiểu Bạch "Vèo" một tiếng, theo nửa cánh cửa đá bay vụt vào bên trong.

Hàn Lập vội vàng dẫn theo Đề Hồn và Lam Nhan đuổi theo.

Phía sau cánh cửa đá lại là một cái thông đạo, bất quá thông đạo này không phải quá dài. Bọn họ rất nhanh đi tới phía cuối.

Ở cuối thông đạo, lại là một cánh cửa đá khép chặt.

Toàn thân cửa đá tản mát ra màu đen kịt của kim loại, khiến người ta cảm giác không thể phá vỡ. Trên cửa đá còn có một tầng hắc quang nồng đậm, phù văn giống như vô số con giun nhúc nhích ở trong đó, tạo thành một pháp trận phức tạp.

Tiểu Bạch há miệng phun ra một đạo bạch quang, vô số phù văn cuồn cuộn ở trong đó, hung hăng đánh lên trên trên cửa đá.

Một tiếng "Ầm" vang lên thật lớn, một đoàn bạch quang chói mắt nổ tung ở trên cửa đá.

Cửa đá rung động ù ù, pháp trận màu đen phía trên cũng hỗn loạn mãnh liệt, tản mát ra từng vòng từng vòng hắc quang như gợn nước, ương ngạnh chặn lại trùng kích của bạch quang.

Tiểu Bạch nhướng mày, đang muốn xuất thủ lần nữa.

Lúc này Hàn Lập đã đuổi tới phía sau, mấy ngón tay không lưỡng lự búng ra liên tục.

Bảy tám đạo kiếm khí màu vàng bắn ra, ở trên đó chớp độn từng đạo hồ quang điện màu vàng, bộc phát ra Lôi Điện Pháp Tắc kinh người, như lưu tinh chém lên trên cửa đá.

"Ầm ầm ầm" tiếng nổ vang liên tiếp, từng đoàn từng đoàn kim mang nổ tung trên cửa đá, dễ dàng xé rách pháp trận trên cửa đá.

Ầm ầm!

Từng đạo hồ quang điện màu vàng chớp động, cửa đá phía sau cũng nổ tung, hóa thành một bãi đá vụn.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút vui mừng.

Bây giờ hơn ba trăm tiên khiếu kia trên người nửa mở nửa khép, thiên địa nguyên khí nhập vào xuất ra với biên độ tăng mạnh, thôi động uy năng của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng theo đó tăng lên đáng kể, cũng coi là họa phúc tương y đi.

"Đi thôi." Hàn Lập gọi những người khác tiếp tục đi tới.

Không gian phía trước thông suốt, sáng tỏ. Lại xuất hiện một cái thạch thất màu xanh đen.

Thạch thất này so với không gian dưới đất trước đó mặc dù nhỏ hơn một chút, nhưng bên trong bố trí rất nhiều thứ, không hề trống trải.

Ở trong thạch thất này có bày ra một pháp trận khổng lồ, có hình cửu cung, ở trong pháp trận có đặt một cái Hắc Ngọc Thủy Tinh Quan, không biết dùng làm gì.

Thạch thất xung quanh vẫn còn bảy, tám gian phòng nhỏ hơn, phân chia xen kẽ vào nhau rất tinh tế, nhìn rất giống một cái động phủ.

"Nơi này chẳng lẽ là động phủ của Quỷ Linh Tử kia?" Ánh mắt Hàn Lập quét qua bốn phía, trong lòng suy đoán.

Mà Đề Hồn không để ý đến những thứ khác, ánh mắt nhìn chằm chằm quan tài thủy tinh màu đen ở trong pháp trận, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.

"Mùi lão đại là từ nơi này truyền tới." Tiểu Bạch phi thân hạ xuống trước cửa một căn phòng, giơ móng vuốt lên đẩy cửa.

"Ầm ầm" một tiếng, cửa đá dễ dàng bị đẩy ra, trên cửa vậy mà không có cấm chế nào bố trí cả.

Hàn Lập và Lam Nhan vội vàng bay xuyên qua, đáp xuống gian phòng này.

Không gian trong phòng khá lớn, ở chính giữa có đặt một chiếc lồng khổng lồ, toàn thân trắng muốt, hiển nhiên là dùng bảo ngọc đặc thù nào đó chế tạo ra.

Trên chiếc lồng minh khắc từng đạo linh văn, còn dán không ít phù lục, rõ ràng là dùng để giam giữ thứ gì đấy.

Chỉ là một góc chiếc lồng bất ngờ nứt ra một cái lỗ lớn, miệng lỗ hổng nhấp nhô không đều, dường như là bị cắn bằng răng.

"Cái này..." Tiểu Bạch nhìn thấy một màn trước mắt, lập tức sững sờ.

Lông mày Hàn Lập cũng nhíu lại một cái, cả người ngồi xổm ở bên cạnh lỗ hổng bị phá vỡ của chiếc lồng, dùng ngón tay quẹt trên chỗ đứt gãy một cái.

"Không sai, nhìn qua khí tức lưu lại ở chỗ đứt này, quả thực là Kim Đồng... Xem ra trước đó nàng một mực bị giam ở chỗ này. Bất quá quan sát tình hình này, hẳn là Kim Đồng đã cắn nát chiếc lồng, tự mình chạy ra ngoài. Mà chỗ vết cắn này rất mới, hẳn là sự tình mới xảy ra." Hàn Lập đặt ngón tay ở mi tâm cảm ứng một chút, nhíu mày nói ra.

"Nếu như Kim Đồng đã chạy thoát, chúng ta lại không có cách nào truy tìm..." Lam Nhan có chút lo lắng nói ra.

"Chúng ta không cảm ứng được Kim Đồng, nhưng chúng ta có thể truy tìm được Khúc Lân kia." Hàn Lập chậm rãi nói ra.

"Không sai, Khúc Lân kia vừa mới rời đi, hẳn là còn lưu lại vết tích, chúng ta mau đuổi theo." Vẻ mặt Tiểu Bạch lộ nét hưng phấn, xoay người đang muốn quay lại đường cũ bay đi.

"Chờ một chút đã, nơi này thoạt nhìn là động phủ của tên Quỷ Linh Tử kia, nếu đã đến nơi này, vậy thì không thể đi một chuyến uổng công." Hàn Lập đưa tay giữ chặt Tiểu Bạch, nhìn lại những phòng khác phía thạch thất, mỉm cười nói ra.

"Vẫn là chủ nhân thông minh, Quỷ Linh Tử kia dám bắt lão đại, chúng ta sẽ lấy hết nơi ở của hắn mang đi." Tiểu Bạch nghe thấy lời này, không có ý tốt cười ha ha nói.

Chưa dứt lời, nó đã lập tức bay thằng tới căn phòng bên cạnh, dùng chân hung hăng đạp lên trên cửa.

Trên cửa đá của gian phòng này có bày cấm chế, nhưng cũng không cường đại, hiển nhiên Quỷ Linh Tử cũng không dự liệu được là, lại có người dám trắng trợn đến quấy rối động phủ của gã. Một tiếng "oành" vang lên thật lớn, cửa đá bị một cước của Tiểu Bạch đá văng.

Lam Nhan cũng bay đến trước một căn phòng, đánh ra một đạo lam quang về phía cửa chính của gian phòng.

Mà Hàn Lập thì cũng lách mình đi tới một căn phòng khác, cong ngón búng ra.

Một đạo kiếm khí màu vàng bắn ra nhanh như điện, đánh tan cửa chính của căn phòng.

Không gian trong phòng này cũng khá lớn, khoảng chừng hai, ba mươi trượng, bên trong có đặt vài cái giá gỗ. Phía trên bày biện các loại vật liệu khoáng thạch.

"Kim Ngân Văn Thạch, Hóa Huyết Tinh, Quảng Linh Ngọc..." Ánh mắt Hàn Lập đảo qua mấy cái giá gỗ, ánh mắt hơi sáng lên.

Phẩm chất của những tài liệu này đều rất cao, còn hơn cả đồ cất giữ của chính hắn, số lượng lại cực kỳ nhiều. Vấn đề đáng lo của hắn bây giờ là làm thế nào kiếm được số lượng lớn Tiên Nguyên thạch, ngược lại là vừa vặn.

Hai tay Hàn Lập vung lên, hai cỗ thanh quang bắn ra, quấn lấy những tài liệu này, kể cả mấy cái giá đỡ kia cũng thu vào trong không gian Hoa Chi.

Tình huống bây giờ khẩn cấp, hắn thu lại nhanh chóng, qua mấy hơi thở đã thu toàn bộ vật liệu bên trong căn phòng, sau đó xoay người đi đến một căn phòng khác, phất tay mở ra đại môn.

Trong phòng này có đặt một cái lò đan màu vàng cao ngang người, có hình bát giác. Lúc này mặc dù đan lô không có thôi động, nhưng vẫn tản mát ra một luồng sóng linh khí kinh người.

Trong phòng ngoại trừ đan lô cũng không có cái gì khác, xem ra là phòng luyện đan.

Quỷ Linh Tử vừa mới suýt chút nữa hại chết hắn, đương nhiên Hàn Lập sẽ không khách khí với gã, hơn nữa cái đan lô này thoạt nhìn có chút bất phàm, bán đi cũng được không ít Tiên Nguyên thạch.

Một lần nữa Hàn Lập phất tay phát ra một cỗ thanh quang, quấn lấy đan lô, thu nó vào không gian Hoa Chi, sau đó đi tới gian phòng thứ ba.

Gian phòng này cũng không lớn, bên trong chỉ có một cái bàn đá, bị bao lại bởi một tầng sáng màu đen.

Trên mặt bàn xếp đặt mười cái thủy tinh cầu màu đen, lớn bằng nắm tay. Bên trong từng thủy tinh cầu, tràn đầy hắc diễm bập bùng, mặc dù ngăn cách bởi màn sáng, nhưng cũng có thể cảm nhận được lực lượng âm hồn chấn động kinh người bên trong đó.

"Huyền Âm Thần Lôi! Lại có những mười cái!" Một thanh âm vang lên sau lưng Hàn Lập, là Lam Nhan đi tới, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.

"Huyền Âm Thần Lôi?" Hàn Lập liếc nhìn Lam Nhan một cái.

"Huyền Âm Thần Lôi là một loại thần thông Âm Lôi bí truyền do Quỷ Linh Tử luyện chế, uy lực cực lớn, đủ để uy hiếp sự tồn tại của Đại La sơ kỳ, may mắn Quỷ Linh Tử không có mang theo mấy cái Âm Lôi này trên người, nếu không chúng ta thật sự gặp nguy hiểm." Bộ dạng Lam Nhan nghĩ lại mà sợ hãi.

Hàn Lập nghe vậy ánh mắt sáng lên, sau đó cong ngón tay búng ra.

Một đạo lôi điện màu vàng đánh lên trên vòng bảo hộ màu đen xung quanh bàn đá, tuỳ tiện đánh nát nó.

Nhưng vào thời khắc này, bên trong mười cái tinh cầu đen đột nhiên nở rộ hắc quang loá mắt, hắc diễm bên trong tinh cầu cũng có xu thế bộc phát ra.

Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, đang muốn thi pháp trấn áp.

Ngay lúc này, một đạo hắc quang bay vụt từ phía sau tới, vùn vụt phô triển ra, bao mười cái tinh cầu màu đen lại.

Một cỗ lực lượng pháp tắc dập dờn ở trong hắc quang, hắc diễm trong tinh cầu lập tức ổn định lại.

"Những Âm Lôi này chưa hoàn toàn luyện thành, Đô Thiên Thần Lôi của chủ nhân lại là khắc tinh của mọi lực lượng Âm thuộc tính, rất dễ dàng kích phát mấy loại Âm Lôi này." Đề Hồn chẳng biết lúc nào đi tới, nói ra.

"Đã như vậy thì mấy cái Huyền Âm Thần Lôi này giao cho ngươi bảo quản đi." Hàn Lập từ tốn nói.

Đề Hồn nghe vậy, thân thể hơi run, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kích động: "Đa tạ chủ nhân."

Nói xong lời này, hai tay nàng nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, hắc quang bao trùm mấy cái Huyền Âm Thần Lôi kia, bay trở về trước người nàng.

Đề Hồn nói lẩm bẩm trong miệng, hai tay luân chuyển bấm niệm pháp quyết.

Xung quanh mười cái tinh cầu đen có thêm một tầng quang mang đen bóng, giống như quét thêm một tầng sơn dày vậy. Khi đó, hắc diễm bên trong tinh cầu mới hoàn toàn ổn định lại, bay vào trong tay áo của nàng.

Tiểu Bạch giờ phút này đã biến thành hình người cũng bay tới, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười.

Mấy cái cửa phòng thạch thất khác đã bị phá vỡ, hiển nhiên đồ vật bên trong cũng đã bị vơ vét sạch sẽ.