Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thấy Khúc Lân đào tẩu, ánh mắt Quỷ Linh Tử chỉ lấp lóe chốc lát, cuối cùng vẫn không đuổi theo ra ngoài.
So sánh với Phệ Kim Tiên, bắt Hàn Lập trước mắt càng hấp dẫn hơn.
Dù sao từ các thông tin trước đó truyền về, trên cơ bản đã xác định, Chưởng Thiên Bình đã ở trên người Hàn Lập.
Giờ phút này, tình cảnh lúng túng nhất lại là Lam Nhan.
Thân là đệ tử Cửu Nguyên quan, nàng lại trợ giúp ngoại nhân xâm lấn tông môn của mình, mà Hàn Lập lại là hi vọng duy nhất trợ giúp cứu sống Lam Nguyên Tử, nàng không thể không giúp.
"Chậc chậc, ăn cây táo rào cây sung, so với ngoại tặc, ngươi càng thêm đáng chết." Ánh mắt Quỷ Linh Tử rơi vào trên người Lam Nhan, âm trầm nói.
Lam Nhan không thể giải thích, chỉ có thể cắn chặt môi, không nói câu nào.
Đến tận đây, nàng đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo Hàn Lập một đường tiến tới.
Đối mặt một vị tu sĩ Đại La trung kỳ, Hàn Lập tự nhiên không dám khinh thường, do dự một chút rồi ôm quyền nói ra:
"Tiền bối, tại hạ đến quý tông, không phải quấy rối, chỉ là muốn tìm về linh sủng của mình. Bây giờ quý tông gặp tập kích, là thời điểm tiền bối cần xuất thủ ngăn cơn sóng dữ, tiền bối sao không buông tha tại hạ, đi bắt những cá lớn chân chính uy hiếp quý tông kia? Vãn bối lúc đến Kim Ngọc quan, nơi đó đã có không ít người Luân Hồi điện."
Quỷ Linh Tử nghe vậy, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, căn bản không có hứng trả lời, giống như đang suy nghĩ xử trí hai người xâm nhập này thế nào.
Hàn Lập đương nhiên sẽ không nghĩ nói hai ba câu là có thể đuổi đối phương đi, chỉ là đang khi nói chuyện, trong đôi mắt sáng lên quang mang tử u, nhìn bốn phía đánh giá, đồng thời âm thầm tích súc tiên linh lực, tìm kiếm phương pháp trốn đi.
Liếc qua một vòng, chỉ thấy bốn phía thạch thất đen sì, ánh lửa chiếu rọi ảm đạm, mơ hồ có thể thấy được trên vách tường khắc đầy từng đường vân cổ quái như chữ gà bới, nhìn tựa như từng rãnh máu khảm sâu trên tường.
Chỉ thấy Quỷ Linh Tử du tẩu ngoài trận một vòng, sau đó đột nhiên hai tay nhấc lên, kết động pháp quyết, trong miệng nói lẩm bẩm, trận trận thanh âm có chút không linh quanh quẩn trong thạch thất.
Mà nương theo thanh âm của gã vang lên, não hãi Hàn Lập bỗng dưng một trận duệ vang, tiếp theo trở nên có chút hôn mê.
Bốn phía thạch thất vang lên trận trận thanh âm nước chảy, một mùi huyết tinh nồng đậm lập tức tràn ngập bốn phía.
"Thần Hồn Pháp Tắc?" Trong lòng Hàn Lập kinh ngạc một trận, lại cảm thấy có chút khoa chịu.
Hắn vội vận chuyển lên Luyện Thần Thuật, đồng thời quanh thân vang lên thanh âm "Đôm đốp", bỗng nhiên nổi lên một vòng điện quang màu vàng, rồi biến thành lôi y bọc lại toàn thân. Những tia sáng màu đen trói buộc toàn thân hắn chạm vào những điện quang màu vàng này, nhao nhao tan rã ra.
Chỉ là Lam Nhan bên cạnh, hai mắt lại trở nên trống rỗng mê ly, mặt mũi dữ tợn tràn đầy vẻ thống khổ.
Hàn Lập nhíu mày lại, nhìn về phía Lam Nhan quát lớn một tiếng, chỗ mi tâm liền có một đạo tinh quang nổ bắn ra, đánh vào mi tâm Lam Nhan. Đồng thời trên thân hắn bắn ra mấy đạo Lôi Xà màu vàng quấn quanh trên thân nàng, hóa giải toàn bộ tia sáng màu đen trên đó.
"Ây..." Trong miệng nàng rên lên một tiếng thống khổ, ngồi liệt trên mặt đất, theo đó tỉnh lại.
"Tịch Tà Thần Lôi... Còn có Luyện Thần Thuật, đám giám sát tiên sứ Thiên Đình kia đớp cứt hay sao? Thế mà bỏ mặc ngươi tu luyện Luyện Thần Thuật đến trình độ này. Bất quá cũng tốt, hôm nay rơi vào trong tay bản tọa, cũng là một chuyện duyên phận khó có được." Quỷ Linh Tử không biết là đang nói chuyện với Hàn Lập, hay là nói một mình, trong mắt thỉnh thoảng còn toả ra nụ cười quỷ dị.
Nói xong, gã tự gật gật đầu, giống như trong lòng đã có quyết định.
Hàn Lập không biết Quỷ Linh Tử nói hai chữ "Duyên phận" là ý gì, nhưng nhìn thần sắc gã liền biết chắc khác với mình, dạng nghiệt duyên này, hắn cũng không muốn.
Đúng lúc này, hắn chợt phát hiện, Quỷ Linh Tử đã ngừng ngâm tụng, nhưng bốn phía vẫn như cũ có trận trận thanh âm linh hoạt kỳ ảo quanh quẩn, chồng chất cùng một chỗ, vậy mà càng ngày càng thịnh.
Mùi huyết tinh bốn phía càng không suy giảm nửa điểm, ngược lại càng phát ra nồng đậm.
"Hàn đạo hữu, xong rồi... Chúng ta tiến vào Vạn Linh Hãm Tiên Trận của Quỷ Linh Tử Thánh Sứ này, lần này chết chắc rồi." Lam Nhan tỉnh lại, sau đó sắc mặt trắng bệch nói.
"Vạn Linh Hãm Tiên Trận... Bốn phía này quỷ khí âm trầm, nào có nửa phần linh khí, ta thấy nên gọi là Vạn Quỷ Trận mới đúng." Hàn Lập nghe vậy, nhướng mày, trong lòng nghĩ thầm.
Ánh mắt của hắn chuyển động, ngưng thần nhìn lại xung quanh, liền thấy chung quanh đứng lặng từng cây tinh trụ màu đen, trên đó không biết khi nào đã nổi lên từng mặt quỷ dữ tợn cổ quái, chằng chịt chồng chất cùng một chỗ, nhìn thấy tê cả da đầu.
Trong đó có Nhân tộc, cũng có Yêu tộc, từng tên đều hai mắt trợn trừng, há miệng gào thét, nhìn ác hình ác trạng, xấu xí khủng bố.
Từng tầng từng tầng chồng chất kia, như thanh âm nữ tử trầm thấp ai oán bên tai, bắt đầu phát ra từ trong miệng những mặt quỷ khủng bố quỷ khí âm trầm này.
Trong lòng Hàn Lập bỗng nhiên nghĩ đến một ý niệm, lập tức cảm thấy có chút không ổn.
Những thanh âm như khóc như cười này, mỗi một tiếng đều như một mảnh bông tuyết, từng giờ từng phút không ngừng tích lũy, tựa như tuyết đọng trên núi, một khi hình thành, chính là lúc tuyết lở nghiền ép, khi đó chỉ sợ Luyện Thần Thuật cũng chưa hẳn có thể trấn áp.
"Mau phong bế thính giác, hủy những tinh trụ này." Hắn chau mày, trong miệng quát lớn một tiếng.
Lam Nhan nghe vậy, không chút do dự, lập tức làm theo.
Chẳng qua khi nàng dùng tiên linh lực phong bế hai tai, lại phát hiện thanh âm quanh quẩn bên tai không giảm nửa điểm, ngược lại giống như trực tiếp vang lên trong tâm nàng, càng nghe thêm rõ ràng.
Trong nội tâm nàng kinh hãi, nhưng cũng bất chấp, trong tay nắm một thanh trường kiếm màu xanh lam, bổ xuống một cây tinh trụ màu đen phía trước
Quỷ Linh Tử thấy bọn hắn có động tác như thế, vậy mà không ngăn cản chút nào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Trong lòng Lam Nhan "Lộp bộp" một cái, trường kiếm trong tay đã sáng lên phong mang, hóa thành mấy trăm đạo kiếm quang màu lam lăng lệ, chém xuống tinh trụ màu đen kia.
Không có tiếng nổ đùng đoàng như dự đoán, kiếm quang Lam Nhan rơi vào trên tinh trụ, tựa như một đao chém vào trên bông, trực tiếp hõm vào, bị tinh trụ chớp động ô quang nuốt sống vào.
Không đợi Lam Nhan kinh ngạc xong, bên cạnh cách đó không xa liền có một thanh âm "Ầm ầm" truyền đến.
Nàng vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Lập tay kết kiếm quyết, điều khiển mấy chục thanh phi kiếm quấn quanh lôi điện màu vàng, hóa ra ngàn vạn đạo kiếm quang màu vàng, chém xuống mấy chục cây tinh trụ màu đen phía trước.
Phiến lôi quang màu vàng kia chiếu rọi lẫn nhau, bên trong thanh âm cổn lôi đại tác, thanh thế cực thịnh làm cho người chấn kinh, nhìn tựa như một vùng thiên kiếp lôi trì trên chín tầng trời hút tới, muốn nổ cho vùng hư không này thành bột mịn.
Quỷ Linh Tử bên ngoài trận pháp thấy thế, sắc mặt cũng biến đổi, hiển nhiên không ngờ tới biến cố trước mắt.
"Ầm ầm..."
Tiếp theo một cái chớp mắt, một tiếng oanh minh chấn động làm màng tai Lam Nhan đau điếng.
Trong thạch thất u ám lập tức dâng lên một đoàn kiêu dương màu vàng, bị một mảnh lôi quang màu vàng che khuất vào.
Khác với kiếm quang của Lam Nhan, bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đi qua nơi nào, tinh trụ màu đen ầm vang sụp đổ, trực tiếp nổ thành vỡ nát.
Khiến người bất ngờ chính là, trong cột đá nổ bể ra, chẳng những không có nửa mảnh vụn tinh thạch bay ra, ngược lại trực tiếp hóa thành một mảnh quỷ vụ, trong nháy mắt lan tràn ra.
Trong quỷ vụ rít lên thanh âm không ngừng, như có vạn quỷ kêu khóc, từng thân ảnh ác quỷ không ngừng từ đó bắn ra, lúc nha lúc nhúc, tựa như vô cùng vô tận.
Khác với Lam Nhan khi nhìn thấy vô tận quỷ vật này, trong mắt Hàn Lập lại lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Hai tay của hắn vẫy một cái, trên tay biến đổi pháp quyết, một trận thanh âm "Ầm ầm" lập tức lần nữa vang lên.
Chỉ thấy trong quỷ vụ, một mảnh điện quang màu vàng quét ngang ra, như từng con nhện màu vàng, kéo dài mở ra từng cây lôi điện trường mâu về bốn phía, lập tức đánh cho vô số quỷ vật thành khói xanh, tiêu tán ra.
Những quỷ vật kia than nhẹ, cũng bị tiếng sấm xáo trộn ra.
"Như vậy có chút lãng phí..." Hàn Lập nhướng mày, lẩm bẩm.
Hắn vừa dứt lời, dị biến phát sinh.
Chỉ thấy ngay trên vách tường phía trước bỗng nhiên đại thịnh huyết quang, đạo đạo vết máu ngưng tụ thành một mặt quỷ to lớn nổi lên, mở ra miệng to như chậu máu, đột nhiên khẽ hấp về phía trước.
Một vòng xoáy màu máu to lớn lập tức nổi lên, trên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm thả ra lôi quang màu vàng lập tức bị cuốn đi mãnh liệt, bị nó thu nạp trống không.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm dung hợp nhiều loại lôi điện chí cương chí dương, vốn là khắc tinh hết thảy quỷ vật, nhưng bây giờ loại tình huống này hiển nhiên đã bị phản tác dụng.
Trong lòng Hàn Lập giật mình, vội vàng vẫy tay một cái, muốn gọi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trở về.
Kết quả, trong vòng xoáy như miệng lớn kia, như thiểm điện nhô ra một cái lưỡi dài huyết hồng, như mãng xà thổ tín, cuốn hơn phân nửa Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, lôi kéo vào phía trong vòng xoáy màu máu.
Hàn Lập chỉ kịp triệu hồi non nửa Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, hợp lại làm một nắm trong tay, còn lại những thanh không bị khống chế bay thẳng vào trong vòng xoáy màu máu, không cách nào cảm ứng được.
Kim lôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm sau khi biến mất, tất cả quỷ vật từ trên tinh trụ đi ra không còn khắc tinh nữa, lập tức hóa thành một mảnh quỷ triều lao về phía hai người Hàn Lập.
Lam Nhan thấy thế, vội vung tay lên, một màn sáng hình tròn màu lam lập tức khuếch trương ra, hóa thành một mảnh Linh vực Thuỷ thuộc tính rộng chừng ngàn trượng.
Những quỷ vật kia vừa mới tiến vào phạm vi Linh Vực, lập tức như lâm vào trong một vùng biển mênh mông, bị từng đợt gợn sóng màu lam như thủy triều mãnh liệt không ngừng đánh thẳng vào, ngăn cản phía trước.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, càng ngày càng nhiều quỷ vật từ bốn phía trong tất cả tinh trụ màu đen, nhao nhao bừng lên, ngưng tụ thành quỷ triều càng thêm lớn mạnh, từ bốn phương tám hướng ép tới hai người Hàn Lập.
Rốt cuộc, Lam Nhan ngăn cản không nổi, Linh Vực bị tách ra, tất cả quỷ vật bổ nhào về phía trước, bao phủ tới.
Nhưng vào lúc này, một đám hào quang màu vàng kim nhạt bỗng nhiên sáng lên, Thời Gian Linh Vực trên thân Hàn Lập bỗng nhiên toả ra, bao phủ những quỷ vật nhao nhao tràn vào kia.
Nếu trước đó quỷ vật trong Linh Vực của Lam Nhan, còn có thể dựa vào số lượng ưu thế đánh thẳng tới, nhưng trong Linh vực Hàn Lập, tất cả bọn chúng giống như bị ngưng lại giữa thiên địa, căn bản không thể nào động đậy.