Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1234: Thâm nhập dưới đất




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Thật chứ?" Trong lòng Hàn Lập vui mừng, hỏi.

"Hắc hắc, sự tình khác thì khó nói, nhưng nếu tìm kiếm đồng loại, Khúc mỗ tự tin nắm chắc không ít." Khúc Lân cười hắc hắc một tiếng, có chút đắc ý nói.

Khúc Lân cũng không biết là, lời này của Hàn Lập cũng không phải hỏi thăm gã, mà là hỏi Đề Hồn trong không gian Hoa Chi.

"Từ ba động thần hồn của Khúc Lân để phán đoán thì hắn hẵng không nói dối." Thanh âm Đề Hồn vang lên trong đầu Hàn Lập.

"Vậy thì tốt quá, chúng ta nhanh đi tìm lão... Phệ Kim Tiên kia đi." Tiểu Bạch hưng phấn nói.

Hàn Lập trừng Tiểu Bạch một cái. Tiểu Bạch vội rụt cổ lại, cười khan vài tiếng.

"Khúc đạo hữu, làm phiền ngươi dẫn đường trước được không?" Hàn Lập lập tức nhìn về phía Khúc Lân, nói.

"Nơi đây chính là Cửu Nguyên quan, trong sơn cốc phía trước nguy hiểm trùng điệp, nói là đầm rồng hang hổ cũng không đủ. Giúp ngươi cảm ứng một chút Phệ Kim Tiên trong sơn cốc thì không sao, nhưng Hàn đạo hữu để Khúc mỗ dẫn đường cho ngươi, yêu cầu này tựa hồ cũng quá mức a?" Khúc Lân cười lạnh một tiếng, không chút khách khí nói ra.

"Yêu cầu này của Hàn mỗ quả thật có chút quá phận, Khúc đạo hữu nếu có yêu cầu gì, cứ nói đừng ngại." Hàn Lập cũng không ngạnh kháng, cười nhạt nói ra.

"Khúc mỗ gần đây tu luyện đến thời khắc mấu chốt, cần đại lượng nguyên khí tương trợ, ta cũng không cần nhiều, Hàn đạo hữu nếu có thể tặng ta năm ngàn vạn Tiên Nguyên thạch, hoặc là thiên tài địa bảo có giá trị tương đương, ta sẽ bốc lên nguy hiểm, giúp ngươi chuyện này." Ánh mắt Khúc Lân sáng lên, cười nói.

"Năm ngàn vạn Tiên Nguyên thạch! Ngươi sao không đi cướp đi!" Tiểu Bạch nghe vậy giận dữ, quát.

"Giá tiền là ta yêu cầu, có đáp ứng hay không, Hàn đạo hữu tự cân nhắc." Khúc Lân cũng không để ý tới Tiểu Bạch giận dữ mắng, từ tốn nói.

"Tốt, ta đáp ứng ngươi, bất quá phải đợi tìm được Phệ Kim Tiên kia mới có thể đưa cho ngươi được." Hàn Lập nhìn chằm chằm Khúc Lân một chút, nói ra.

"Sảng khoái, vậy một lời đã định." Khúc Lân cười ha ha một tiếng, nói.

"Nếu như thế, chúng ta lập tức vào cốc. Bất quá Tiểu Bạch, ngươi và Đề Hồn tránh ở trong không gian Hoa Chi, không cần lộ diện, ta và Lam đạo hữu, Khúc đạo hữu đi vào tìm kiếm là đủ rồi." Hàn Lập nói ra.

Tiểu Bạch còn muốn ở lại bên ngoài, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hàn Lập, liền nuốt lời vào trong bụng, nhẹ gật đầu.

Hàn Lập phất tay thu Tiểu Bạch vào không gian Hoa Chi, sau đó bấm niệm pháp quyết thôi động mặt nạ màu đen, bao lại chính hắn, Lam Nhan, Khúc Lân, bay về phía sơn cốc, rất nhanh đáp trước cửa vào sơn cốc.

Tiến vào sơn cốc, "ô hô" một tiếng, một trận âm phong từ trong đó thổi ra mãnh liệt, trong âm phong xen lẫn một cỗ sát khí và oán khí vô cùng mãnh liệt.

Trong đầu ba người Hàn Lập hiện ra một tràng cảnh đầu lâu chồng chất thành núi, máu chảy vạn dặm thành sông, vô biên sát khí tràn ngập não hải ba người, tựa hồ muốn thôn phệ thần hồn của bọn hắn.

Hàn Lập vận chuyển Luyện Thần Thuật, lập tức hóa giải cỗ sát khí này.

Khúc Lân tựa hồ cũng không để ý chuyện này, quanh thân lưu chuyển kim quang, tuỳ tiện hóa giải cỗ sát khí này xâm nhập. Chỉ có sắc mặt Lam Nhan hơi tái một chút, nhưng không biết vận dụng loại bí thuật gì, cũng khôi phục lại.

"Lam đạo hữu tựa hồ thể chất không chịu đựng được, lần này con đường phía trước chưa biết thế nào, Hàn đạo hữu cần phải suy nghĩ kỹ càng." Khúc Lân liếc qua Lam Nhan, nói với Hàn Lập.

"Lam đạo hữu, ngươi nếu không chịu nổi sát khí nơi đây, hay là ta thu ngươi vào trong không gian Hoa Chi đi." Hàn Lập nói ra.

"Không cần, ta còn chống đỡ được, ta biết chuyện ở Cửu Nguyên quan nhiều nhất, lưu lại nơi này sẽ hữu dụng với ngươi." Thần sắc Lam Nhan kiên định, lắc đầu.

"Vậy thì tốt, không cần quá gắng gượng." Hàn Lập gật đầu nhẹ.

Khúc Lân thấy vậy, chỉ cười hắc hắc một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi vào phía trong cốc.

Trong cốc là một mảnh đất đá màu đen, không có một kiến trúc nào, bởi vì do âm phong nên nơi này cũng không có thảm thực vật sinh trưởng, nhìn rất hoang vu.

Khúc Lân đến đây, đột nhiên ngừng lại, nhắm hai mắt giống như cảm ứng cái gì, sau một lúc lâu mở miệng nói: "Hẳn là chỗ này."

"Ta từng nghe nói, cung điện của Quỷ Linh Tử kiến tạo dưới mặt đất. Xem ra dưới mặt đất này có Động Thiên khác, chỉ là không biết cửa vào nơi nào?" Ánh mắt Lam Nhan chần chờ nhìn bốn phía, trong miệng thì thào nói.

Hàn Lập nghe vậy thôi động Cửu U Ma Đồng, cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh, nhưng không triển khai thần thức, tránh bị người phát hiện.

Hắn rất nhanh phát hiện, thân hình lên xuống một cái, đứng trước một khối đá lớn màu đen.

"Tảng đá lớn này là cửa vào?" Lam Nhan ngạc nhiên nói, nàng không phát giác được tảng đá lớn này có bất kỳ dị trạng gì.

Hàn Lập mỉm cười, không nói gì, tay bắt một cái.

Năm đạo thanh quang từ trong tay hắn nở rộ ra, quay tròn ngưng tụ hóa thành một đạo kiếm ảnh màu xanh lớn mấy trượng, sau đó hung hăng trảm lên tảng đá lớn màu đen.

Trên tảng đá lớn màu đen bỗng nhiên toả ra hắc quang loá mắt, như có linh tính hình thành một đạo quang trụ màu đen, bắn về hướng kiếm ảnh màu xanh.

Trong mắt Hàn Lập loé lên tinh mang, một tay khác lăng không chém một cái.

Một đạo lôi quang màu vàng bắn ra, trảm bên cạnh quang trụ màu đen, phảng phất đánh rắn bảy tấc.

"Phốc" một tiếng vang nhỏ, quang trụ màu đen tán loạn ra, tảng đá lớn màu đen phía dưới cũng chia năm xẻ bảy, cấp tốc giải thể.

"Ầm ầm" một tiếng, chỗ tảng đá lớn màu đen đổ sụp xuống dưới, lộ ra một huyệt động màu đen to khoảng mấy trượng.

Trong huyệt động có một cầu thang, uốn lượn xuống dưới, thông vào sâu trong lòng đất.

"Hắc hắc, Hàn đạo hữu quả nhiên thủ đoạn cao minh, bất kỳ cấm chế gì đều không thoát khỏi pháp nhãn của ngươi." Khúc Lân nhìn huyệt động màu đen rồi hít một hơi thật sâu, cười nói.

"Nếu không có hai vị vững tin như vậy, ta sẽ không phát hiện được nơi đây. Khúc đạo hữu, xin mời tiếp tục dẫn đường." Hàn Lập nói ra.

Khúc Lân cũng không nhiều lời nữa, mang theo hai người tuần tự nhảy vào trong huyệt động.

Từng luồng âm phong màu đen từ phía dưới phun ra, trong động huyệt nổi lên từng vòng xoáy lớn nhỏ không đều, phát ra tiếng kêu quỷ khóc sói gào thảm thiết, so với âm phong phía ngoài mãnh liệt gấp bội.

Ba người vội vàng tăng độ lớn linh quang hộ thể, ngăn cản âm phong thấu xương nơi đây.

Mà trên hai bên vách tường hang động chớp động tinh quang, ngưng kết ra một tầng hàn băng màu đen, phát ra khí tức âm hàn không gì sánh được.

"Đây là Hắc Âm Huyền Băng, chỉ có nơi cực kỳ nồng đậm quỷ khí và Âm Sát chi lực trong lòng đất hội tụ mới có thể ngưng kết thành, chính là vật liệu thượng giai luyện chế Tiên khí Quỷ Đạo âm hàn, không chỉ cứng rắn không gì sánh được, lại còn có hiệu quả công kích thần hồn." Hàn Lập lập tức nhận ra lai lịch hàn băng màu đen nay.

Lam Nhan và Khúc Lân cũng rất nhanh nhận ra những huyền băng màu đen này, số lượng huyền băng nơi này không ít, nếu có thể lấy đi, cũng là một bút tài phú không ít. Bất quá nơi đây nguy cơ tứ phía, ba người cũng không phải đang tầm bảo, nên không xuất thủ lấy những Hắc Âm Huyền Băng này.

Hang động rất sâu, đi dọc theo cầu thang xuống dưới ước chừng một khắc đồng hồ, bọn hắn mới đi đến cuối cầu thang, phía trước tầm mắt trở nên rộng rãi, một đại sảnh hình vuông hai ba mươi trượng xuất hiện ở phía trước.

Nóc đại sảnh khảm nạm mấy khỏa đá tròn màu trắng lớn chừng quả đấm, miễn cưỡng chiếu sáng khung cảnh nơi đây.

Chỉ thấy mặt đất và vách tường nơi đây đều lát gạch màu xanh đen, phía trên còn minh khắc một ít hoa văn, nhìn có loại cảm giác trang trọng.

Bất quá phóng tầm mắt nhìn qua, trong sảnh không có vật gì, chỉ là ở chỗ sâu nhất có một cánh cửa, phía sau cửa là một thông đạo màu đen, thoạt nhìn thông vào chỗ sâu bên trong.

Âm phong vốn gào thét, nhưng đến nơi này đột nhiên dần dần suy yếu, còn âm hàn quỷ khí lại càng thêm nồng đậm.

Trong ba người, Hàn Lập và Khúc Lân còn chịu nổi, nhưng tu vi Lam Nhan yếu nhất, mặc dù vận công bảo vệ toàn thân, vẫn như cũ có chút ngăn cản không nổi hàn khí nơi đây xâm nhập, răng bị đông cứng phát run, huyết mạch toàn thân có dấu hiệu ngưng kết.

Hàn Lập chú ý tới tình huống Lam Nhan, nhíu mày.

Vào thời khắc này, trong tay hắn loé lên tử quang, nhiều ra một viên châu màu tím, bao quanh một cỗ quang mang mộng ảo.

"Đưa vật này cho Lam Nhan đeo ở trên người, có tác dụng chống quỷ khí xâm nhập." Thanh âm Đề Hồn vang lên trong đầu Hàn Lập.

Hàn Lập mỉm cười, phất tay quăng hạt châu màu tím cho Lam Nhan.

"Mang vật này trên người đi."

Lam Nhan khẽ giật mình, lập tức tế lên hạt châu màu tím, một vầng sáng màu tím nhạt bao lại toàn thân, âm hàn quỷ khí mãnh liệt chung quanh liền yếu đi hơn phân nửa.

"Đa tạ." Lam Nhan nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói với Hàn Lập.

Hàn Lập khoát tay áo, cất bước đi về phía trước.

Khúc Lân và Lam Nhan lập tức đuổi theo, ba người rất nhanh xuyên qua đại sảnh, đi ra một cánh cửa khác.

Phía trước là một ngã ba, ba đầu thông đạo uốn lượn thông về phía trước, trong thông đạo có tia sáng âm u, Cửu U Ma Đồng cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Hàn Lập nhướng mày, vận khởi thần thức lan tràn về phía ba đầu thông đạo, nhưng thần thức rời thân thể, trong không khí chung quanh lập tức có cỗ khí âm hàn quỷ dị xâm nhập, đồng thời chạy dọc theo thần thức nhào về phía thần hồn của hắn.

"Nơi này thật sự tà môn, các ngươi chớ tản ra thần thức." Hàn Lập vội vàng thu hồi thần thức, trong miệng vừa nói, vừa vận khởi Luyện Thần Thuật, luyện hoá từng tia hàn khí quỷ dị xâm nhập não hải.

Lam Nhan vội vàng đáp ứng, Khúc Lân lại tựa hồ đã sớm phát hiện ra điểm ấy, vẫn thờ ơ.

"Khúc đạo hữu, xem ra động phủ của Quỷ Linh Tử này lớn đến kinh người, cấm chế lại không ít, chỉ có thể dựa vào ngươi thôi." Hàn Lập nói với Khúc Lân.

Khúc Lân gật gật đầu, khép hờ hai mắt, trên thân ẩn ẩn kim quang, rất nhanh mở mắt, chỉ về hướng bên trái, nói ra:

"Tại phương hướng này, đi bên này đi."

Hàn Lập gật gật đầu, tiếp tục đi tới trước.

Đầu thông đạo này rất dài, đi chừng một khắc đồng hồ mới đến điểm cuối, lại là một gian thạch thất có diện tích khá lớn.

Trong thạch thất vẫn như cũ không có vật gì, mà thạch thất nơi đây, còn có hai thông đạo, thông hai hướng khác nhau.

Hàn Lập nhíu mày, tiếp tục mời Khúc Lân cảm ứng vị trí Kim Đồng, sau đó theo sau gã đi xuống, tiến vào một đầu thông đạo trong đó, tiếp tục đi tới.

Trong không gian dưới đất nơi đây có từng đầu thông đạo, thông suốt bốn phương, diện tích lớn kinh người, cũng may nơi đây chỉ có âm phong quỷ khí, cũng không có quỷ vật gì nguy hiểm đột kích.

Dưới Khúc Lân dẫn đường, ba người nhanh chóng đi về phía trước, coi như đi thông thuận.

Dựa theo Hàn Lập tính toán, bọn hắn tiến lên chừng mấy trăm dặm, y theo lời Khúc Lân nói, khoảng cách chỗ Kim Đồng đã không còn xa.

Hàn Lập nghe vậy, không lộ ra mảy may thần sắc buông lỏng.

Dù sao đoạn đường này đi tới, tựa hồ quá mức thuận lợi, động phủ của vị Quỷ Linh Tử có địa vị nổi bật trong Cửu Nguyên quan này, tựa hồ không thể dễ dàng để người ta xông vào như thế.

Nhất là dưới tình huống bản thân gã không có ở đây, càng không nên như vậy mới đúng.

Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, trên mặt lại không lộ ra điểm gì dị thường, chỉ nhấc lên lòng đề phòng, duy trì cảm ứng hết thảy động tĩnh chung quanh.