Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1230: Có mưu đồ Khác




Dịch: NguyenDzung

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Há chỉ là loại người bình thường như vậy, trên người hắn còn có một cái thiên đại..."

Phượng Thiên tiên sứ nói đến đây, đột nhiên thấy chính mình hơi đắc ý, thiếu chút nữa lỡ lời, vội vàng nuốt hai chữ "Bí ẩn".

Lục Xuyên Phong thấy thế, cũng không truy vấn ngọn nguồn, chỉ cười nói: "Vậy tiên sứ định xử trí người này thế nào?"

Phượng Thiên tiên sứ không ngớt vui vẻ đáp: "Lục cung chủ giam cầm người này trước, đợi ta báo cáo Thiên Đình rồi quyết định. Làm xong chuyện này, hai người chúng ta coi như đã lập công lớn, sau này tất có thù lao hậu hĩnh."

Nghe những lời này, vẻ mặt Lục Xuyên Phong không đổi, nhưng trong lòng thì thầm oán không thôi.

Bắt Hàn Lập rõ ràng là bản thân mình ra sức thực hiện, tại sao vị tiên sứ đại nhân trước mặt này chỉ khua môi múa mép một lượt, liền biến thành công lao chung của hai người bọn họ?

Nếu y tự mình báo lên, chỉ sợ quá nửa công lao này đều là của y.

Phượng Thiên tiên sứ dĩ nhiên không biết Lục Xuyên Phong bất mãn trong lòng, vẫn vừa cười vừa nói: "Làm phiền Lục cung chủ giúp ta hộ pháp một hai, ta muốn dùng Thần Hồn Pháp Bàn báo cáo Thiên Đình tình hình nơi đây, trong lúc thi pháp không được để gián đoạn."

"Tiên sứ yên tâm thi pháp, nơi này cứ giao cho ta." Lục Xuyên Phong khẽ gật đầu.

Phượng Thiên tiên sứ nghe vậy, không để ý mình đang trọng thương chưa lành, liền khoanh chân ngồi xuống, cổ tay xoay chuyển lấy ra một ngọc bàn màu trắng to bằng cái đĩa, nâng lên trước mặt.

Hai tay y vừa niệm pháp quyết, vừa điểm vào hư không trên ngọc bàn một cái.

Ngọc bàn màu trắng kia liền bay lên không trung, lơ lửng trước người y. Những vòng tròn phù văn khắc trên đó sáng lên, trước mặt hiện ra từng phù văn độc lập, nhanh chóng chuyển động theo quỹ tích dọc theo vòng tròn phù văn.

Phượng Thiên tiên sứ thấy thế, hai mắt nhắm lại, trong miệng lập tức vang lên những âm thanh ngâm tụng.

Cùng lúc, thân người y sáng lên từng vòng tinh quang màu trắng, mi tâm cũng hiện ra một vòng phù văn hình tròn, từ đó bắn ra hào quang màu trắng, chiếu lên trên pháp bàn.

Pháp bàn lập tức khẽ rung động, từng đợt sóng ánh sáng như sóng nước tỏa ra dập dờn.

Nhưng đúng lúc này, ánh sáng trắng trên tượng băng do Hàn Lập đông cứng tạo thành bỗng nhiên thu vào, hào quang đỏ sậm lại sáng lên, một lực lượng huyết mạch mạnh mẽ vô cùng bỗng nhiên bộc phát ra.

Trong tình huống cố gắng mấy lần nhưng không có kết quả, Hàn Lập thúc giục huyết mạnh Chân Linh trong cơ thể, kết hợp cùng với Thiên Sát Trấn Ngục Công, thân người hắn lập tức biến hóa, bắt đầu chuyển hóa thành hình dạng Ma thần ba đầu sáu tay.

Tuy nhiên, dưới sự áp chế của lực lượng pháp tắc băng thuộc tính cực hàn, quá trình chuyển biến này trở nên rất chậm, không thể một lần là xong ngay.

Đáy lòng Hàn Lập như gào thét lên, từ bỏ bảo hộ tâm mạch phủ tạng, sai khiến Tinh Viêm Hỏa Điểu ra bên ngoài cơ thể, hòa tan tầng hàn băng cứng rắn kia, trợ giúp huyết mạch phát huy toàn bộ sức mạnh.

Khi thấy hắn sắp hoàn toàn chuyển hóa, Lục Xuyên Phong thở dài một hơi, nói: "Ài, thời điểm này, đừng gây thêm phiền phức cho ta."

Vừa dứt lời, y vung tay lên, một đạo phù lục màu lam bỗng nhiên bay ra từ trong tay áo, rơi xuống người Hàn Lập.

Có phù lục dán vào, huyết mạch trên người Hàn Lập ngay lập tức đông cứng lại. Dòng chảy huyết mạch bị ngưng lại, huyết mạch Chân Linh trong cơ thể hắn tất nhiên cũng không thể tiếp tục vận chuyển, tất cả cố gắng sắp thành lại bại.

Bị Hàn Lập làm trì hoãn, khi Lục Xuyên Phong quay mắt lại nhìn Phượng Thiên tiên sứ, liền nhìn thấy pháp bàn bạch ngọc trước người tiên sứ rung lên hào quang, một bóng người mơ hồ bắt đầu ngưng tụ, sắp sửa hình thành.

Nhưng đúng lúc này, dị biến nảy sinh!

Lục Xuyên Phong ra tay nhanh như chớp giật, một luồng tinh huyết bay ra từ trong lòng bàn tay, hóa thành một phù văn huyết tự ở chính giữa bàn tay, vỗ xuống đỉnh đầu Phượng Thiên tiên sứ đang nhắm mắt ngồi xếp bằng.

Một cột sáng màu lam ngưng tụ như thật sinh ra từ lòng bàn tay, dội thẳng vào trong cơ thể Phượng Thiên tiên sứ kia. Nó chỉ phát ra một tiếng “phốc” rất nhỏ rồi không thấy tung tích.

Ngay lập tức, Phượng Thiên tiên sứ như bị sét đánh, hai mắt bỗng mở ra, con ngươi ngập tràn những sợi tia máu, nhưng các tia máu kia không phải màu đỏ thẫm, mà lại là màu xanh đậm.

Môi y khẽ nhếch, cổ họng giật giật, nhưng không thể phát ra âm thanh gì, chỉ có một làn sương mù màu lam chảy ra từ đó.

Chỉ sau nháy mắt, toàn bộ cơ thể y, từ trong ra ngoài, hóa thành băng tinh màu lam. Pháp bàn bạch ngọc trước mặt y cũng không ngoại lệ, rơi từ không trung xuống, vỡ tan thành những mảnh băng vụn.

"Tiên sứ đại nhân, thứ lỗi." Lục Xuyên Phong thở một cái, chậm rãi nói.

Dứt lời, gã vung ống tay áo ra, một luồng kình phong cuốn qua, thân thể Phượng Thiên tiên sứ hoàn toàn bị nghiền vụn, ngay cả Nguyên Anh thần hồn cũng hóa thành một đám bụi óng ánh màu lam, vung vãi đầy đất.

Lục Xuyên Phong thoáng nhìn qua vòng tay trữ vật và nhẫn trữ vật dưới đất, căn bản không có chút ý định dò xét nào, bàn tay y đưa tới phía trước, một tầng sương lạnh màu lam bọc chúng lại, trực tiếp ép thành bột mịn.

Thấy cảnh này, trong lòng Hàn Lập cực kỳ kinh ngạc.

Nếu như trước đó Thiên Tinh Tôn Giả đánh lén Phượng Thiên tiên sứ đã hoàn toàn khiến người khác chấn kinh, vậy mà hiện tại, đường đường là cung chủ Kim Nguyên Tiên Cung, cũng ra tay với tiên sứ của Thiên Đình, hơn nữa còn gọn gàng, tàn nhẫn vô cùng, càng khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Không chờ Hàn Lập suy nghĩ rõ ràng, những âm thanh “choang choang” liên tiếp vang lên trong Cửu Nguyên các.

Mười mấy tượng băng đứng bên cạnh Hàn Lập lần lượt vỡ vụn thành từng mảnh. Tất cả đều giống như Phượng Thiên tiên sứ, hóa thành một đám bụi óng ánh màu lam, phủ kín mặt đất.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Hàn Lập.

Giờ phút này, không cần cực hàn chi lực đóng băng, thâm tâm Hàn Lập cũng đã hạ xuống mức đóng băng, hắn cũng không tin Lục Xuyên Phong này tới cứu mình, nếu không, lúc trước không cần phải đóng băng hắn ở đây.

Đối với tình cảnh của mình, Hàn Lập luôn dự tính đến những tình huống xấu nhất, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn có thể lang thang các tiên vực, mà vẫn bình yên đến tận bây giờ.

"Bình linh tiền bối, bình linh tiền bối..."

Trong lòng Hàn Lập kêu la liên tục, nhưng không biết có phải do không thể sử dụng tiên linh lực và Thời gian Pháp tắc, hay vì nguyên nhân nào khác, bình linh Chưởng Thiên Bình thủy chung vẫn không đáp lại hắn.

Không có bình linh trợ giúp, trước mắt, hắn tuyệt đối không thể thoát thân.

Ngay khi hắn định liều mạng thi triển vài thủ đoạn phi thường, tìm con đường sống, một điều ngoài suy đoán của hắn lại xuất hiện.

Lục Xuyên Phong bỗng vung tay lên, một luồng sáng màu lam từ trên hạ xuống, giống như một trận gió lốc cuốn quanh người Hàn Lập. Tầng hàn băng cứng rắn bao phủ người hắn liền tan biến đi.

Sau khi Hàn Lập được tự do, trong lòng tuy còn kinh nghi bất định, nhưng hắn vẫn thu Tinh Viêm Hỏa Điểu vào trong cơ thể trước, một lần nữa che đậy tất cả khí tức trên người.

Lục Xuyên Phong liếc qua hắn, chậm rãi nói: "Ha ha, ngươi không cần cẩn thận như vậy, trong không gian Linh Vực của ta, không có chút khí tức nào lọt ra ngoài được."

Trong lòng Hàn Lập không bớt đề phòng, hỏi: "Ngươi cũng là người Luân Hồi điện?"

Lục Xuyên Phong cười nói: "Quả đúng như trong lời đồn, hơi cẩn thận quá mức. Không sai, ta đích xác là người Luân Hồi điện, ẩn náu trong Thiên Đình không biết bao nhiêu năm, lần này ồn ào như vậy, cũng hoàn toàn bại lộ rồi."

Hàn Lập liếc nhìn đại điện bừa bộn, có chút do dự nói: "Việc này..."

"Muốn hỏi gì cứ hỏi đi, có một số việc ngươi có thể biết." Lục Xuyên Phong không vấn đề gì đáp.

"Đây chính là việc do Luân Hồi điện sắp đặt sao? Ta cũng không tin, toàn bộ Luân Hồi điện mưu đồ lâu như vậy, chỉ vì ám sát một vị tiên sứ Thiên Đình?"

Lục Xuyên Phong nghe vậy, cười một cái rồi nói: "Ha ha... Dĩ nhiên không phải, nếu như chỉ vì giết tên phế vật này, lại làm lộ ra thân phận của ta và Thiên Tinh Tôn Giả, vậy thì được không bù mất. Đây chỉ là một khâu trong hết thảy, nhưng trước đó Điện chủ đã nói qua, nhiệm vụ đằng sau có thể không cần liên lụy đến ngươi, cho nên ngươi cũng không cần biết."

Hàn Lập nghe câu này, khẽ chau mày, hắn hơi nghi hoặc, vì sao Luân Hồi điện chủ lại cố ý đề cập đến mình?

Tuy nhiên vấn đề này hắn cũng không hỏi thành lời, chỉ nói:

"Vậy bây giờ nên thu xếp cục diện hỗn loạn ở đây thế nào, chẳng mấy chốc Cửu Nguyên quan bên kia sẽ phát hiện tình huống nơi đây?"

"Khí tức nơi này tạm thời sẽ không có nửa điểm lọt ra, ngoại trừ ngươi, ta sẽ xóa đi tất cả dấu vết mọi người. Cửu Nguyên quan muốn biết rõ chuyện gì xảy ra, phải bỏ một ít thời gian. Nhưng không sao, ngay từ đầu chúng ta đã muốn bọn chúng biết, nếu không sự hỗn loạn từ đầu đến cuối này... Lại tốn sức lực như vậy."

Lúc này, bộ dáng, thần thái y so với ngày thường hoàn toàn khác biệt. Nhìn qua, dáng vẻ y không còn chút khiêm tốn, ôn thuận như trước kia, thay vào đó là mấy phần tùy tiện, tự tại.

Nói xong, cổ tay y nhấc lên, tiện tay ném một vật đi.

Hơi chần chờ, Hàn Lập vẫn đưa tay nhận lấy, nhìn vào liền thấy đây là một tấm lệnh bài đệ tử nội môn Cửu Nguyên quan.

"Sau đây ngươi phải thay đổi khuôn mặt một chút, không thể dùng thân phận Thường Thích xuất hiện." Lục Xuyên Phong dặn dò.

"Đa tạ tiền bối." Hàn Lập khẽ gật đầu đáp.

Lục Xuyên Phong duỗi cái lưng mệt mỏi, giống như sau khi gỡ bỏ ngụy trang ngày xưa, lại có thêm mấy phần nhẹ nhõm thoải mái, quay đầu nói với Hàn Lập: "Được rồi, đi làm chính sự của ngươi đi."

Hàn Lập nghe vậy, đưa tay lướt qua gương mặt mình, khuôn mặt vốn của Thường Thích bắt đầu vặn vẹo biến đổi, cuối cùng biến thành bộ dáng một thiếu niên dung mạo phổ thông, mặt mày dài nhỏ

Sau đó, người hắn lóe lên hào quang, quần áo trên người cũng thay đổi, biến thành một bộ đạo bào bằng lụa mỏng.

Hàn Lập treo tấm lệnh bài kia vào sau đai lưng, ôm quyền về phía Lục Xuyên Phong rồi quay người đi ra ngoài điện.

Lúc này, hắn nhìn thấy những tu sĩ Hồ Sơn tông trên mặt đất, thi thể tất cả đã vỡ thành bột mịn, dung nhập vào trong Linh Vực của Lục Xuyên Phong, sau đó toàn bộ khí tức biến mất không thấy gì nữa.

Đôi mắt Hàn Lập hơi nhăn lại, hắn vẫn còn cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi.

Sau khi hắn ra khỏi Cửu Nguyên các, thân hình lập tức lóe lên, lao nhanh về phía một vùng rừng núi bên ngoài quảng trường.

Một lát sau, một đạo cầu vồng màu trắng bay ra từ Cửu Nguyên các, phi về cuối chân trời.

Đại điện hiện tại chồng chất nứt vỡ, lập tức sụp đổ “ầm ầm”, tạo nên một đám khói bụi lớn.