Dịch: Tiểu Tán Tu
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Thực lực của mọi người đều đã tăng lên.” Hàn Lập đảo mắt nhìn qua ba người Đề Hồn, Tiểu Bạch và Tinh Viêm đồng tử, gật đầu cười nói.
“Chủ nhân đã tạo ra hoàn cảnh tốt như vậy, nếu chúng ta không nỗ lực tu luyện, chẳng phải đã phụ ân người sao.” Đề Hồn cười nói.
“Chủ nhân, sao tự nhiên lại dừng lại?” Tiểu Bạch hỏi.
Vừa rồi nó đang tu luyện một môn bí thuật, đến thời khắc mấu chốt, nửa đường lại bị cắt ngang, cảm thấy không cam lòng.
“Không gian có sự chênh lệch thời gian vạn lần, đâu dễ dàng bố trí được? Thời gian sắp tới, có lẽ không thể bố trí thêm một lần nữa rồi.” Hàn Lập lắc đầu, nói ra.
Trong cơ thể hắn, thời gian đạo văn đều đã trở nên ảm đạm, cần thời gian để chậm rãi khôi phục, hơn nữa…
Hàn Lập quay đầu nhìn về phía Quang Âm Thiên Tuyền Đại Trận, Tiên Nguyên thạch đã không còn lại nhiều.
Lúc trước tuy hắn đánh chết Khê Đường trưởng lão, lấy được Pháp khí trữ vật, nhưng bên trong không có nhiều Tiên Nguyên thạch, chắc đã bị lão dùng vào việc mua Quỷ Hồn Sáo rồi.
Sau này muốn tạo ra không gian chênh lệch thời gian, ngoài việc phải đợi thời gian đạo văn khôi phục, còn phải gom góp một số lượng lớn Tiên Nguyên thạch.
“Nếu lại khôi phục thời gian lưu tốc giống như bên ngoài, trong thời gian ngắn, sợ là khó có thể tăng thực lực lên rồi.” Tiểu Bạch thở dài nói.
“Chủ nhân trăm cay nghìn đắng mới bố trí được không gian chênh lệch thời gian cho chúng ta tu luyện, ngươi không cám ơn thì thôi, lại còn dám nói chuyện vô lễ như vậy.” Bản dịch được dịch duy nhất tại Bạchh ngọc sách. Đề Hồn dùng Quỷ Hồn Sáo gõ đầu Tiểu Bạch một cái.
Một luồng âm thanh quỷ rít gào xâm nhập vào đầu Tiểu Bạch, toàn thân nó run lên.
“Đau quá!” Thần hồn của Tiểu Bạch dường như bị ác quỷ hung hăng cắn một cái, nó đau quá kêu to lên.
Nó muốn nhào tới trước trả thù, nhưng liếc thấy Quỷ Hồn Sáo, lại không dám tiến lên.
“Tốt rồi, đừng lộn xộn nữa, tuy không thể bố trí được không gian chênh lệch thời gian, nhưng các ngươi cứ ở tạm trong không gian Hoa Chi tiếp tục củng cố tu vi, ta phải đi ra xem tình huống bên ngoài.” Hàn Lập tách Đề Hồn và Tiểu Bạch ra, sau đó cả người khẽ động, rời khỏi không gian Hoa Chi.
Đề Hồn và Tiểu Bạch chỉ là đùa vui, cũng không phải thực sự muốn đánh nhau, Hàn Lập đi rồi, cả hai tự tìm kiếm chỗ thích hợp, tiếp tục ngồi xuống tu luyện.
Hàn Lập đi ra bên ngoài, mấy con đạo binh vẫn còn trong phòng, không có bất cứ dị thường nào.
Hắn âm thầm gật đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Phía dưới mặt đất là một dải núi dài màu vàng, kim quang lấp lánh, cây cối trên đó cũng có màu vàng.
Chỉ nhìn sơ qua cảnh vật, hắn cũng không thể biết hiện tại Nhật Nguyệt Thần Chu đã bay tới đâu, vì vậy mở cửa phòng đi ra ngoài.
Bất quá chỉ sau một lát, Hàn Lập liền trở về phòng.
Vừa rồi hắn đi ra ngoài hỏi thăm một chút, Nhật Nguyệt Thần Chu đã bay được hơn nửa quãng đường, nếu không phát sinh vấn đề gì, còn khoảng mười năm nữa là đến Cửu Nguyên thành.
Hàn Lập cũng không tiến vào không gian Hoa Chi nữa, dù sao không có không gian chênh lệch thời gian, ở nơi nào cũng giống nhau, hơn nữa đợi ở bên ngoài, nếu Nhật Nguyệt Thần Chu có gì bất thường, cũng có thể tùy cơ ứng phó.
Hắn liền ngồi trên giường trong phòng, lật tay lấy ra một xấp ngọc giản.
Tất cả đều là những tin tức có liên quan đến Đại Kim Nguyên Tiên Vực và Cửu Nguyên Quan mà hắn thu thập được khi còn ở Lưu Kim Thành, tuy rằng những tin tức này có chút vụn vặt, nhưng dù sao hiểu rõ thêm một chút vẫn tốt hơn.
“Đúng rồi, nữ ni áo trắng kia thế nào?” Hàn Lập đang cẩn thận đọc những tin tức này, hai hàng lông mày khẽ nhíu, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Lúc trước luôn ở trong không gian Hoa Chi bận rộn tu luyện, hắn suýt nữa đã quên mất nữ ni này rồi.
Hai mắt của Hàn Lập nổi lên những đạo ánh sáng màu tím, nhìn về vách tường sát bên.
Trong vách tường sát bên dù có cấm chế, ngay cả căn phòng hắn đang ở cũng có cấm chế, nhưng làm sao ngăn cản được Cửu U Ma Đồng của Hàn Lập, tình hình phòng bên lập tức hiện lên trong mắt hắn.
Đám người nữ ni áo trắng lúc này đang ngồi tĩnh tu, cũng không xảy ra chuyện gì.
Hàn Lập lộ ra vẻ do dự, không biết có nên tìm một cơ hội trực tiếp xác nhận với nữ ni áo trắng, xem nàng có phải là Dư Mộng Hàn hay không, bớt cho hắn phải tốn công đoán mò.
Vào thời khắc này, một trận âm thanh bạo động từ bên ngoài truyền đến.
“A, đã xảy ra chuyện gì?” Đuôi lông mày của Hàn Lập nhếch lên.
Vách tường bên trong phòng lóe lên ánh sáng màu lam, một ảo ảnh hình tròn xuất hiện, bên trong còn có nhiều phù văn màu lam, hình thành một pháp trận đơn giản.
“Xin thông báo với các đạo hữu, có một trận Kim Cương Phong cấp năm đang ở gần, nhưng mọi người không cần phải lo lắng, cấm chế phòng hộ của Thần Chu đủ sức để chống cự, kính mong mọi người yên lặng ở lại trong phòng của mình, không nên đi lại xung quanh.” Một tiếng nói ôn hòa từ bên trong pháp trận vang lên.
“Kim Cương Phong…” Ánh mắt Hàn Lập lóe lên.
Trong những năm qua, hắn đã dùng đủ mọi biện pháp điều tra tin tức liên quan đến Đại Kim Nguyên Tiên Vực, cũng hiểu rõ hơn về nơi đây, Đại Kim Nguyên Tiên Vực cũng giống Tiểu Kim Nguyên Tiên Vực, nguyên khí thuộc tính kim cực kì phong phú.
Chính vì vậy, thỉnh thoảng nguyên khí thuộc tính kim rung chuyển, sẽ hình thành một loại thiên tai gọi là Kim Cương Phong.
Không phải Kim Cương Phong nào cũng giống nhau, Đại Kim Nguyên Tiên Vực tùy theo uy lực mạnh yếu của Kim Cương Phong sẽ chia thành cấp một đến cấp chín.
Kim Cương Phong cấp năm dù mạnh, nhưng Nhật Nguyệt Thần Chu vẫn có thể chịu được.
Sau khi âm thanh từ trong pháp trận phát ra không lâu, một hồi âm thanh ù ù nổ mạnh từ đằng xa truyền đến.
Hàn Lập nhìn xuyên qua cửa sổ, chỉ thấy một đạo kim tuyến xa xa lóe lên từ phía chân trời, tiếp đó tiếng nổ lớn như sét đánh cuồn cuộn vang đến, kim tuyến trong nháy mắt trở nên to ra, biến thành một mảng phong bạo bát ngát mênh mông.
Những nơi phong bạo đi qua, cát đá bụi mù tung bay trong không khí, khắp nơi vang lên tiếng nổ mạnh ầm ầm, dãy núi bên dưới trong chớp mắt sụp đổ, bị nghiền thành đất bằng, vô số núi đá màu vàng bị cuốn vào trong gió lốc, cuồn cuộn kéo tới, tốc độ nhanh kinh người.
“Hóa ra đây chính là Kim Cương Phong, uy lực quả nhiên không nhỏ.” Hàn Lập thì thào tự nói.
Vào thời khắc này, ánh sáng màu lam trên Nhật Nguyệt Thần Chu chớp động, một màn bảo vệ màu lam dày đặc hình thành, bảo vệ toàn bộ thân thuyền.
Phía trên màn bảo vệ màu lam có rất nhiều hoa văn hình ngôi sao chớp động liên tục, rất giống với chân cực chi mô của Huyền Tiên, làm cho người ta cảm giác không thể phá vỡ.
Nhật Nguyệt Thần Chu vừa mở màn bảo vệ màu lam lên, phong bạo màu vàng liền mãnh liệt lao tới.
Toàn bộ bầu trời bỗng nhiên ảm đạm, sau đó cảnh tượng trời long đất lở diễn ra. Nhật Nguyệt Thần Chu run rẩy mãnh liệt, bị thổi bay ra ngoài, phía trong thuyền vang lên những tiếng kêu sợ hãi.
Vào thời khắc này, phù văn trên cấm chế của Nhật Nguyệt Thần Chu sáng lên rực rỡ, giống như tinh vân quay tròn liên tục, mạnh mẽ ổn định lại, tiếp tục tiến về phía trước, nhưng tốc độ chậm gấp mười lần.
Dĩ nhiên Hàn Lập sẽ không bị hoảng sợ bởi chuyện nhỏ như vậy, hắn dùng thần thức cảm nhận tình huống của Kim Cương Phong bên ngoài một cách cẩn thận.
Vào thời khắc này, cổng không gian Hoa Chi lóe lên ánh sáng, bóng người nhoáng lên, Đề Hồn từ trong đi ra, xuất hiện trong phòng.
“Chủ nhân, ta cảm giác được một tâm tình lo lắng từ phía bên ngoài truyền đến, có chuyện gì xảy ra sao?” Sắc mặt Đề Hồn ngưng trọng hỏi.
Lập tức nàng thấy phong bạo màu vàng cuồn cuộn bên ngoài, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Chỉ là một loại thiên tai đặc thù ở Tiên Vực này, Nhật Nguyệt Thần Chu đột nhiên gặp phải tai họa này, khiến cho hành khách trên thuyền có chút khủng hoảng mà thôi.” Hàn Lập nói ra.
“Hóa ra là như vậy.” Sắc mặt Đề Hồn buông lỏng.
“Ngươi xuất hiện cũng tốt, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi. Căn phòng bên cạnh có một nữ tu, rất giống một bằng hữu ta từng quen biết ở hạ giới, nhưng đã trải qua nhiều năm, ta cũng không chắc chắn, ngươi có thể giúp ta dò xét một chút?” Hàn Lập hỏi.
Với thần thông về thần hồn của Đề Hồn, cách một khoảng không dò xét một tu sĩ Kim Tiên, có lẽ cũng dễ dàng.
“Không vấn đề, là người nào?” Đề Hồn nghe vậy hơi ngẩn ra, gật đầu nói.
“Là nữ ni áo trắng ở phòng bên cạnh.” Hàn Lập chỉ về phía gian phòng kế bên nói ra.
“Đó là một mỹ nhân, chẳng lẻ là hồng nhan tri kỉ của chủ nhân?” Đề Hồn dùng thần thức dò xét căn phòng bên cạnh, miệng nhỏ khẽ cười, hai ngón tay trỏ chụm vào nhau ra hiệu ám chỉ.
“Trước đây đã từng là bằng hữu của ta, cũng không thân thiết lắm, nếu thân thiết thì tự ta đã ra tay rồi, cần gì phiền đến ngươi.” Hàn Lập lắc đầu, cười nói.
“Ta sẽ giúp chủ nhân dùng pháp thuật điều tra một chút.” Đề Hồn cười hắc hắc một tiếng, gật đầu nói.
Sau khi nói xong, hai tay nàng vung vẩy bấm niệm pháp quyết, chỗ mi tâm hiện ra một luồng ánh sáng âm u, chuẩn bị khuếch tán rộng ra.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt Đề Hồn khẽ động, ồ nhẹ lên một tiếng, dừng tay lại.
“Sao vậy?” Hàn Lập tò mò hỏi.
“Mấy người ở phòng kế bên thực sự rất cổ quái, đặc biệt trong đó có một người càng thêm thú vị.” Đề Hồn khẽ cười nói.
“Thú vị?” Hàn Lập khẽ giật mình.
“Hình như sắp có biến, nếu chủ nhân có hứng thú, không ngại đi xem một chút, kiểm tra tình huống sau đó rồi hãy nói.” Đề Hồn cười thần bí.
Hàn Lập bị Đề Hồn gợi lên sự hứng thú, vận chuyển Cửu U Ma Đồng nhìn về phía căn phòng cạnh bên.
Bên trong phòng, đám người nữ ni áo trắng cũng dừng việc tu luyện, nhìn phong bạo mãnh liệt bên ngoài, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Bọn họ đều là tu sĩ Kim Tiên, nếu bây giờ ở bên ngoài, chỉ sợ trong nháy mắt xương thịt sẽ hóa thành tro bụi.
Bây giờ phong bạo màu vàng càng lúc càng lớn, bên trong còn bắt đầu hình thành những thanh Phong Nhận lơ lửng, chém lên vòng bảo hộ màu lam trên thân Nhật Nguyệt Thần Chu.
“Ầm ầm ầm…” Hàng loạt âm thanh lớn vang ra, chỗ va chạm bắn ra ánh lửa cực lớn, nhưng mà vẫn không phá hư được vòng bảo hộ màu lam.
Vòng bảo hộ màu lam tuy rằng có thể chống đỡ được Phong Nhận va chạm, nhưng không ngăn được những âm thanh nổ rung trời kia.
Âm thanh cực lớn truyền vào trong Nhật Nguyệt Thần Chu, những hành khách có tu vi thấp không chịu được đều nôn ra máu tươi.
Phòng của đám người nữ ni áo trắng bị âm thanh vang tới sau cùng, tuy tất cả đã bố trí hơn mười tầng cấm chế, ngoài ra tự thân mỗi người còn bày ra Tiên Khí bảo vệ riêng, nhưng đáng tiếc đứng trước Thiên Uy như vậy đều không có quá nhiều tác dụng.
Sắc mặt mọi người đều khó coi, chỉ có thể kiên nhẫn đau khổ vận công.
“Oa!” Mặt lão già áo choàng xám bỗng nhiên ửng đỏ, miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người hỗn loạn.
“Tôn đạo hữu, ngươi không sao chứ?” Người phụ nữ trẻ mặc quần đỏ thấy vậy, vội vàng ân cần thăm hỏi.
Thanh niên áo đen nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Mà nữ ni áo trắng thì đảo mắt một cái, biểu hiện trên mặt vẫn bình tĩnh, không có chút dao động nào.
Gã thanh niên mắt tam giác cũng liếc mắt về phía lão già áo xám, trong mắt lại hiện lên vẻ khinh miệt.
“Không sao, tại hạ vài ngày trước đấu pháp với người khác, đan điền bị thương, mãi không khỏi hắn, vừa rồi bị âm thanh chấn động dẫn đến vết thương tái phát.” Lão già áo xám hít một hơi thật sâu, khoát tay nói.
Người phụ nữ trẻ mặc quần đỏ và thanh niên áo đen nghe vậy, sắc mặt ổn định lại một chút.
“Các vị đạo hữu, Kim Cương Phong sẽ còn kéo dài lâu nữa, nếu tiếp tục như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ bị nội thương, tại hạ có một món Tiên Khí không gian, có thể ngăn cản lực chấn động này.” Lão già áo xám lấy ra một viên đan dược nuốt vào, sau đó hơi do dự, đột nhiên nói ra.