Dịch: NguyenDzung
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Tiên linh lực trong cơ thể Hàn Lập nhanh chóng bị rút hoàn toàn. Nhưng, nguồn lực lượng cắn nuốt này vẫn không hề dừng lại, nó ép vào khí huyết hùng hậu trong cơ thể hắn rồi tiếp tục hấp thu.
Hàn Lập cắn chặt hàm răng, đau khổ chống đỡ. Tuy nhiên, Linh vực xung quanh không vì hắn tiêu hao hết sạch tiên linh lực mà ngừng lại, hơn nữa lực hấp thu hình như còn mạnh lên, cảm giác như quyết hút khô hắn mới thôi.
"Không tốt!" Trong lòng Hàn Lập căng thẳng, hắn muốn lấy thêm Tiên Nguyên thạch, đặt gần Quang Âm Thiên Tuyền đại trận.
Nhưng ngay thời khắc này, dị biến đột nhiên xảy ra!
Linh Vực chung quanh bỗng chấn động mạnh, lực lượng hấp thu bỗng mãnh liệt gấp mấy lần, bao phủ toàn thân hắn từ trên xuống dưới, thẩm thấu vào bên trong kinh mạch hắn.
Thân thể Hàn Lập trở lên cứng ngắc, một ngón tay cũng không cử động được.
"Chuyện gì xảy ra!"
Trong lòng khẽ run sợ, hắn cố hết sức huy động lực lượng toàn thân, nhưng vẫn không có bất kỳ tác dụng gì.
Khí huyết trong cơ thể hắn nhanh chóng bị hấp thu, thân thể dần trở nên suy yếu vô lực. Trong đầu hắn cũng biến thành hỗn loạn, ngu ngơ như sắp rơi vào hôn mê.
Đề Hồn thấy cảnh này, mặc dù nàng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm giác được tình hình Hàn Lập không ổn.
"Chủ nhân!" Nàng hoảng hốt lên tiếng, phi tới chỗ Hàn Lập.
Nhưng đúng lúc đó, một luồng kim quang mãnh liệt từ trong cơ thể Hàn Lập bộc phát ra, hình thành những đợt sóng vàng óng mạnh mẽ, hất văng Đề Hồn ra ngoài.
Vô số kim quang phóng ra từ Hàn Lập điên cuồng toả ra bốn phương tám hướng.
Lúc này Hàn Lập đang nhắm nghiền hai mắt,
rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
"Phần phật" một tiếng!
Những kim quang kia đột nhiên quay về, tạo thành một vật giống như viên cầu màu vàng cao khoảng một trượng, bao bọc hắn lại.
Vô số phù văn màu vàng bay lượn, vờn quanh viên cầu. Nó tỏa ra một ý cảnh của sự viên mãn, ngăn lực hấp thu của Linh vực lại.
Khí huyết đang xuất ra khỏi cơ thể hắn lập tức ngưng lại. Hắn giật mình một cái, tỉnh táo lại.
Hàn Lập định thần một chút rồi nhìn qua viên cầu màu vàng quanh người, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Sau một lát, những ý cảnh pháp tắc huyền ảo không gì sánh được từ trong viên cầu kia truyền vào trong đầu hắn.
Trong đầu Hàn Lập như có vô số sấm sét nổ vang. Từng câu từng chữ của công pháp « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết » chảy qua. Những lời chỉ điểm của Di La lão tổ với hắn đều hiện lên rõ ràng. Rất nhiều cảm ngộ do chính hắn tu luyện trước kia cũng hiện ra toàn bộ.
Lập tức, những cảm ngộ này hòa làm một thể, hội tụ thành một điểm.
Hai mắt Hàn Lập nửa mở nửa khép, tay phải đẩy vào hư không một cái nói: "Ngũ Hành luân chuyển, liên miên bất tuyệt..."
Một luồng kim quang lớn bắn ra từ lòng bàn tay hắn. Kim quang lại ẩn chứa từng sợi tơ Thời gian pháp tắc.
Thời gian trước, Hàn Lập thu thập các loại vật liệu để luyện hóa sợi tơ pháp tắc. Sau khi tiến giai Đại La, trong người hắn lại sinh ra thêm không ít. Hiện tại, sợi tơ thời gian pháp tắc trên người hắn đã đạt đến ba trăm ba mươi sợi.
Kim quang quay tít một vòng rồi hội tụ lại một chỗ, những sợi tơ Thời Gian Pháp Tắc kia cũng đều quấn quanh bên trong kim quang.
Ầm ầm!
Một chấn động thời gian pháp tắc vô cùng dữ dội bộc phát ra. Tất cả kim quang, sợi tơ biến mất không thấy đâu. Chúng hóa thành một viên cầu màu vàng to bằng đầu người, tựa như một mặt trời nhỏ. Nó tản ra những rung động thời gian pháp tắc vô cùng vô tận.
Viên cầu màu vàng lập tức bắn ra, dung nhập vào trong phạm vi Linh Vực.
Ầm ầm!
Toàn bộ Linh Vực lung lay dữ dội, long trời lở đất.
Một tiếng "rắc rắc"! Tất cả giống như mặt kính, hiện ra vô số vết rạn nứt rồi sau đó vỡ vụn với những tiếng nổ ầm vang. Quang Âm Thiên Tuyền đại trận cũng đình chỉ vận chuyển.
Hàn Lập thấy hoa mắt, thân mình xuất hiện trong không gian Hoa Chi.
Viên cầu màu vàng quanh người hắn đã biến mất không còn tăm tích. Hắn ngã “Bịch” ra đất, miệng thở dốc.
Lúc này, sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự vui mừng.
Cuối cùng, hắn cũng từ trong không gian kia đi ra.
Viên cầu màu vàng do Thời Gian Pháp Tắc hình thành kia, tựa hồ là hình thái biến hóa cuối cùng trong truyền thuyết của lực lượng pháp tắc, là pháp tắc chi cầu.
Lúc trước, khi Di La lão tổ chỉ điểm Hàn Lập tu luyện, đã từng nói với hắn về các loại hình biến hóa của lực lượng pháp tắc, sợi tơ pháp tắc, pháp tắc chi hoàn, và hình thái cuối cùng là pháp tắc chi cầu.
Chỉ khi chân chính lĩnh ngộ được cảnh giới cao thâm của một môn pháp tắc, mới có thể thi triển ra thần thông pháp tắc chi cầu.
Không ngờ, lần này bản thân hắn từ cõi chết trở về, vậy mà lại lĩnh ngộ ra loại cảnh giới này.
Cùng lúc, Đề Hồn bay vụt tới, đỡ lấy người Hàn Lập: "Chủ nhân, người không sao chứ? Vừa rồi làm ta sợ muốn chết!"
Hàn Lập nhìn Đề Hồn khẽ gật đầu, ra hiệu mình không sao, đồng thời lấy ra hai viên đan dược hồi phục ăn vào rồi vận công luyện hóa dược lực.
Đề Hồn nhìn ra Hàn Lập có chút suy yếu, nàng không tiếp tục tu luyện mà khoanh chân ngồi một bên bảo vệ.
Thiên địa nguyên khí trong không gian Hoa Chi hội tụ về phía Hàn Lập. Đồng thời, từng luồng thiên địa linh khí từ không gian bên ngoài cũng cách không thẩm thấu vào trong không gian Hoa Chi.
Không chỉ như vậy, còn có các loại nguyên khí khác trong không gian thẩm thấu vào, hỏa diễm chi lực, lôi điện chi lực, ất mộc chi lực, ma khí, thậm chí quỷ khí, vân vân … Chúng giống như trăm sông về biển, hội tụ vào thân thể hắn.
Tu sĩ Đại La cảnh điều khiển thiên địa nguyên khí so với cảnh giới trước, tinh diệu hơn gấp bao nhiêu lần.
Đại La, chính là bao dung chư thiên không gian, vĩnh hằng tiêu dao chi ý.
Cảnh giới này không phải chuyện đùa, há lại bình thường!
Không biết qua bao lâu, Hàn Lập chậm rãi mở hai mắt ra, khí sắc trên mặt đã hoàn toàn khôi phục, lực lượng khí huyết hao tổn cũng đã hồi phục.
Tiến cấp tới Đại La cảnh, vận chuyển các loại nguyên khí trời đất nhập thể, thương thế khôi phục đặc biệt nhanh, nhất là khi Hàn Lập đã dung nhập Lưỡng Sinh Thần Thụ vào Đông Ất Thần Mộc, hóa thành thực thể.
Lưỡng Sinh Thụ tựa hồ có tác dụng khôi phục thương tích thân thể, Đông Ất Thần Mộc kế thừa tác dụng này, sẽ giúp ích nhiều hơn.
"Chủ nhân, trước đó đã xảy ra chuyện gì? Thân thể của người không sao chứ?" Đề Hồn ân cần hỏi.
Chính Hàn Lập cũng không hoàn toàn hiểu rõ không gian chênh lệch thời gian kia, nên không nói rõ với Đề Hồn, chỉ hời hợt đáp: "Không có việc gì, ta mới bố trí ra không gian chênh lệch thời gian còn chưa viên mãn, vừa rồi bị không gian kia phản phệ, tuy nhiên cũng không tạo thành tổn hại gì nhiều, chỉ là tiêu hao một ít nguyên khí mà thôi, hiện tại đã hoàn toàn khôi phục."
"Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt." Đề Hồn nhẹ nhàng thở phào.
Hàn Lập cười nhẹ, sau đó quay đầu nhìn về phía xa, đưa tay nắm vào trong hư không một cái.
Hai luồng kim quang bắn ra, quấn lấy Tiểu Bạch và Tinh Viêm đồng tử đang tu luyện ở đó, bắt lấy cả hai mang tới.
Bây giờ, năng lực điều khiển của hắn đã chí tinh, chí thuần. Tiểu Bạch và Tinh Viêm đồng tử thậm chí còn không phát hiện bị di chuyển vị trí, vẫn tiếp tục tu luyện.
Hai tay Hàn Lập vung lên, một lần nữa mở ra thời gian linh vực.
Quang Âm Thiên Tuyền đại trận lại kết hợp với Linh Vực, vận chuyển, hình thành không gian chênh lệch thời gian vạn lần.
Khi bị Linh Vực bao lấy, Tiểu Bạch lập tức tỉnh táo lại. Nó nhìn thấy tình huống xung quanh, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Tinh Viêm đồng tử đang luyện hóa viên yêu hạch Tam Túc Kim Ô, mặc kệ mọi chuyện, không hề thức tỉnh.
"Đây là ta mới bố trí không gian chênh lệch thời gian, so với thế giới bên ngoài, tốc độ thời gian trôi qua đã gấp vạn lần, về sau các ngươi đều ở nơi này tu luyện đi." Hàn Lập từ tốn nói.
Tiểu Bạch giật nảy mình: "Gia tốc vạn lần, nói cách khác, tu hành ở nơi này một vạn năm, ngoại giới chỉ qua một năm sao?"
"Mới đây chủ nhân vừa lĩnh ngộ ra loại thần thông này. Tốt rồi, chúng ta sang một bên tu luyện đi, đừng quấy rầy chủ nhân." Đề Hồn nói xong sau đó kéo Tiểu Bạch về một phía.
Còn Hàn Lập thì nhắm mắt lại, tâm cảnh lắng xuống một chút rồi chậm rãi thi triển « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết ».
Mấy ngày trước, hắn bận rộn quá nhiều sự vụ, nhất là chuyện không gian chênh lệch thời gian càng quấy nhiễu tâm thần hắn.
Bây giờ, vấn đề này rốt cuộc được giải quyết, tâm tình của hắn hoàn toàn thả lỏng, tất nhiên có thể bắt đầu tĩnh tâm tu luyện, trùng kích tiên khiếu.
Trước đó, khi không có không gian gia tốc vạn lần này, mà nhiệm vụ Luân Hồi điện lại tới gần, hắn không muốn nâng cao tu vi. Bây giờ đã có không gian chênh lệch thời gian này, dĩ nhiên muốn tận dụng hết khả năng để nâng cao thực lực.
Đáng tiếc, hiện tại trong tay Hàn Lập không có đan dược thích hợp để sử dụng, chỉ có thể hấp thu thiên địa nguyên khí để tu luyện. Cũng may là hắn đã đả thông một nghìn tám trăm huyền khiếu quanh thân, tiếp theo đả thông tiên khiếu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Từng đợt kim quang như hóa thực chất từ trên người hắn phóng xuất ra, bao phủ thân ảnh hắn vào bên trong, ngưng tụ thành một quang cầu màu vàng to bằng cả gian phòng. Nó không ngừng phập phồng, co rút, giống như một trái tim khổng lồ đang đập.
Mỗi lần quang cầu đập, lại có những luồng thiên địa nguyên khí nồng đậm từ bốn phương tám hướng truyền tới, hội tụ vào bên trong.
Thời gian đằng đẵng, đảo mắt đã qua mười tám vạn năm.
Không gian chênh lệch thời gian đột nhiên chớp sáng, nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Quang cầu màu vàng kia run lên rồi sau đó nhanh chóng thu liễm lại. Trong nháy mắt, nó biến mất không còn tăm tích. Bóng dáng Hàn Lập vui vẻ hiện ra.
Trên người hắn, kim quang chưa tán đi, vẫn còn những điểm sáng màu vàng óng dày đặc chi chít. Đó là tiên khiếu đã đả thông, đủ bốn trăm sáu mươi cái.
Mười tám vạn năm tu luyện, mặc dù không có đan dược hỗ trợ, Hàn Lập cũng đả thông thêm một trăm tiên khiếu.
Thế nhưng, giờ này hắn không chú ý tới những thứ đó. Ánh mắt hắn nhìn về không trung, vẫy tay một cái.
Giữa không trung, Chân Ngôn Bảo Luân huyễn hóa thành trăng tròn bay xuống, dừng trước người Hàn Lập. Trên đó, thời gian đạo văn cuối cùng chậm rãi trở nên ảm đạm
"Quả nhiên..." Hàn Lập tự lẩm bẩm.
Thời Gian đạo văn đều đã tắt, không gian chênh lệch thời gian mất đi chống đỡ, cũng sẽ giải trừ.
Những năm này, hắn đã đả thông một trăm tiên khiếu, lại tăng thêm hai trăm thời gian đạo văn. Hiện tại, toàn thân hắn có hơn một nghìn tám trăm thời gian đạo văn, có thể duy trì không gian chênh lệch thời gian mười tám vạn năm.
Dựa theo tính toán, mỗi một đoàn Thời Gian đạo văn, bình thường có thể duy trì thời gian tu luyện khoảng một trăm năm.
Ánh mắt Hàn Lập khẽ chớp, xoay chuyển ý niệm trong lòng.
Xem ra, sau này cần gia tăng thời gian đạo văn trong cơ thể nhiều hơn mới được.
Cùng lúc đó, Đề Hồn, Tiểu Bạch cũng thanh tỉnh lại.
Tiểu Bạch đã luyện hoá hoàn toàn lực lượng huyết mạch Mặc Nhãn Tỳ Hưu của phụ thân nó, không khuếch tán ra bên ngoài chút nào, nhìn vào giống như một thiếu niên Nhân tộc thuần túy.
Khí tức trên người nó bất ngờ khổng lồ hơn rất nhiều, gần như đạt đến Đại La cảnh trung kỳ.
Khi Hàn Lập cảm ứng được khí tức Tiểu Bạch, ánh mắt không khỏi sáng lên, sau đó rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Bản thân Tiểu Bạch là truyền nhân duy nhất của Mặc Nhãn Tỳ Hưu, lại có quan hệ cực kỳ thân thiết với Bạch Trạch. Bạch Trạch không thể không cho nó các loại tài nguyên tu luyện.
Mười tám vạn năm tu luyện, bình thường đối với tu sĩ Đại La cảnh thì cũng chỉ là một cái búng tay, nhưng với tình huống Tiểu Bạch, tu luyện tới cảnh giới này cũng là hợp tình hợp lí.
Khí tức trên người Đề Hồn, cũng thay đổi mạnh. Tuy so với Tiểu Bạch còn kém rất nhiều, nhưng trong tay nàng có Tán Hồn Quỷ địch tương dung một thể với khí tức của nàng, hiển nhiên đã được hoàn toàn luyện hóa.
Quỷ địch giờ phút này mặc dù không thổi, xung quanh thân sáo vẫn có thể nhìn thấy từng âm phù mơ hồ như quỷ ảnh, lấp lóe không thôi, biến ảo huyền diệu cực điểm.
Hàn Lập chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu như hiện ra những thanh âm quỷ khóc, lực lượng thần thức lập tức dựng lên.
Lòng hắn hơi kinh hãi, vội vàng vận Luyện Thần Thuật, trấn áp ba động thần hồn, dời ánh mắt đi.
Lúc này, Tinh Viêm đồng tử cũng dừng tu luyện. Nguyên khí hao tổn của nó đều đã khôi phục, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn không ít, ngọn lửa trên thân quay cuồng, tỏa ra nhiệt lượng và ánh sáng vô tận.